Trăng Nhìn Núi Xa


Cả người tôi lạnh băng, ôm lấy anh không ngừng gọi tên, khóc đến sức cùng lực kiệt.
Mùa đông ở New York đến muộn, nhưng lại rất dữ dội, Giáng sinh vẫn là một trong những ngày lễ quan trọng nhất.

Trên đường giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều có cây thông Noel và dòng “Merry Christmas”.
Lục Viễn chở tôi ra bờ biển hóng gió bằng xe máy, anh hỏi: “Em muốn đón Giáng sinh như thế nào?”
“Đến quảng trường và xem pháo hoa!”
Xe máy phóng nhanh trên đường, đèn neon nhấp nháy, từ trên cao nhìn xuống màn đêm của thành phố này giống như một miếng bọt biển vậy, chỉ cần chạm vào là vỡ tan.
Lúc chờ đèn giao thông, cách đó không xa có một chiếc xe tải đậu, vết máu còn loang lổ.
Tôi hơi sợ nên rụt cổ: “Có tai nạn xe cộ, sau này anh đừng đi xe máy nữa, nguy hiểm quá.”
Anh ấy đội mũ bảo hiểm, cũng không biết có nghe thấy không.
Khi đến quảng trường đã thấy dòng người đông đúc, anh ấy đưa tay ra nắm nhẹ lấy tay tôi.
Tôi nghiêng đầu nhìn, anh lại khôi phục dáng vẻ hung dữ trước kia: “Đừng có mà đi lung tung, đi lạc rồi sao đây? Em làm gì biết đường!”
Thật ra anh ấy không phải lo lắng nữa, hơn một năm qua, dù là cách phát âm tiếng Anh hay cách ăn mặc, tôi đã trở nên rất giống một cô gái Mỹ.

Tôi có thể hát rất nhiều bài hát tiếng Anh và nhận biết được những món hàng xa xỉ ở đây.
Tôi nhìn vào sườn mặt đẹp trai của Lục Viễn, một chùm pháo hoa bay lên không một cái “Vèo” rồi nổ tung trên bầu trời đêm, phản chiếu trong mắt và giữa lông mày tôi, mang đi tất cả quá khứ và đốt nó thành tro bụi.

Đó là trận pháo hoa long trọng nhất và lộng lẫy nhất mà tôi từng thấy trong đời, nhưng tiếc là nó chỉ thoáng qua.
Sau đó tôi không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, tôi chỉ nhớ rằng trên đường trở về sau khi xem pháo hoa, tốc độ xe máy dường như đạt đến cực hạn, phía sau là vô số chiếc xe bóp còi inh ỏi cùng tiếng động cơ gầm rú.

Tôi ôm chặt eo anh không dám nhìn lại.
Cho đến khi phía trước có vài chiếc xe lao về phía chúng tôi, chiếc xe buộc phải tắt máy, trời đất quay cuồng một hồi tôi bị anh kéo vào lòng ngực, nghe thấy anh nói bên tai: “Đừng sợ”.
Xung quanh đèn xe sáng rực, tôi không nhìn rõ được gì, khi tiếng súng vang lên, anh vẫn ôm chặt lấy tôi không buông.


Đột nhiên tôi có linh cảm xấu, đôi tay không kiềm được mà run rẩy, đặc biệt là khi anh không chống đỡ nổi ngã xuống, từ từ nhắm hai mắt lại.
“Lục Viễn!”
Cả người tôi lạnh băng, ôm lấy anh không ngừng gọi tên, khóc đến sức cùng lực kiệt.
Sau đó, tiếng súng và tiếng còi xe dần dần lắng xuống, có người tiến lên muốn mang Lục Viễn đi, tôi mơ màng cảm nhận được bọn họ tới đây để cứu chúng tôi, nhưng tôi vẫn cố chấp không muốn buông tay, dường như sợ buông tay anh sẽ lập tức biến mất.

Cuối cùng nhìn sắc mặt Lục Viễn ngày càng tái nhợt, tôi vẫn buông tay.
Bọn họ đem lục xa mang đi, mà ta suốt ngày hoảng loạn, sinh một hồi bệnh nặng, phát sốt 39 độ thời điểm làm một đêm ác mộng.
Tôi mơ thấy nhà mình bị bao vây bởi một đám cháy dữ dội, tôi đứng bên ngoài không ngừng gọi tên Lục Viễn, tôi biết anh ấy ở đó, tôi biết anh ấy có thể nghe thấy, nhưng chân tôi như bị giam cầm, không tài nào bước nổi một bước.

Miệng tôi khô khốc, nửa đêm bị khát tỉnh, bước xuống giường đi tìm nước, tôi kéo bức rèm ra nhìn thấy vầng trăng lạnh treo trên bầu trời đêm xanh thẳm.
Tôi như hoàn toàn mất đi tin tức về anh, gọi vô số cuộc gọi nhưng không ai nhấc máy.

Chắc chắn anh ấy sẽ không sao đâu.

Liên tục tự an ủi mình như vậy, tôi nhớ lại lời những thề son sắc của mình, thề sẽ không bao giờ rời xa anh ấy, và dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ chia sẻ với nhau.
“Con định chia sẻ cái gì với cậu ta?” Dì Huệ bưng một bát cháo đặt bên mép giường tôi: “Thế giới này vốn chính là như vậy, có thể chia sẻ với nhau, chỉ có vinh hoa phú quý.”
Tôi uống cháo một cách máy móc, miệng lưỡi đắng ngắt.
Vào ngày tài xế đến đón tôi, bầu trời New York đang có tuyết rơi, chiếc Rolls Royce màu đen đậu bên đường phủ một lớp tuyết mỏng.

Chạy trên đường lớn, ngay cả đây là một thành phố lâu đời, phát triển và hào nhoáng, chiếc xe này cũng đủ khiến người đi đường phải ngoái nhìn.
Tôi lo lắng hỏi: “Mình đi đâu thế?”
“Paradise” Tài xế trả lời.
Tôi đánh một giấc trên xe, lúc tỉnh lại mở cửa xe ra mới biết được “Paradise” trong miệng tài xế có nghĩa là gì.


Thế mà tôi lại đang đứng trên một ngọn núi với một bên là vực thẳm, một bên là sườn núi dốc đứng, và trước mặt tôi là một lâu đài.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy lâu đài tôi mới nhận ra thế nào là một quý tộc thực sự.

Mà tôi như một cô bé Lọ Lem cúi đầu không dám nói lời nào.
Lúc gặp Lục Viễn, anh đang ngồi trên một chiếc bàn dài dường như đang nổi giận, ném ly cà phê xuống đất, may mà mặt đất trải một tấm thảm dày không làm vỡ nó, cái ly lăn đến bên chân tôi.
Nước cà phê đen sì dần lan ra, tôi nhìn tấm thảm trắng dưới chân mà thấy xót xa trong lòng, nhưng những điều này không sánh bằng niềm vui tôi khi gặp anh.

Nhìn chàng trai quen thuộc trước mắt, vẫn đôi mày này, vẫn là dánh vẻ hung dữ tức giận đó.

Hốc mắt tôi nóng lên như muốn rơi lệ.
Anh nhận ra điều gì đó, sững sờ quay đầu lại, như thể không ngờ tôi sẽ xuất hiện ở đây.

Tôi nhìn vào đôi mắt đen của anh ấy, không hiểu sao lại cảm thấy hơi chột dạ, dưới ánh đèn màu cam ấm áp, gương mặt anh ấy tái nhợt, trong đôi mắt ấy dường như ẩn chứa vô số cảm xúc.
Đột nhiên anh ngoảnh mặt đi, quay sang người quản gia phía sau tôi, ánh mắt sắc như dao.

Quản gia lẳng lặng bước ra ngoài như không hề hay biết, chỉ để lại một mình anh và tôi trong phòng.
Không khi im lặng trong chốc lát, tôi ngập ngừng: “Anh… Có ổn không?” Câu hỏi vừa thốt đã lập tức im bặt, bây giờ tôi mới phát hiện anh đang ngồi xe lăn.
Anh chú ý đến ánh mắt tôi, không hề tỏ ra không vui, ngược lại còn cười với tôi: “Anh không sao, hôm đó… chắc là doạ đến em rồi?”
Tôi lắc đầu, vẫn luôn nhìn anh: “Sao lại không bắt máy?”
“Xin lỗi” Anh ho khan vài tiếng, một hồi lâu mới dừng lại: “Ngực trái bị thương, chỉ còn chút nữa là chạm vào tim, hôn mê thật nhiều ngày, may mà tôi phúc lớn mạng lớn, vẫn còn sống sót.”
Anh ấy nói nhẹ nhàng đến nỗi cuối cùng tôi không kìm được mà nhào vào vòng tay anh nức nở.
Một lát sau, Quản gia bưng ly cà phê mới bước vào: “Cậu chủ, nên ăn cơm thôi.”
Lục Viễn không thèm động đậy, Quản gia lại nhắc nhở một câu: “Ngài mãi không chịu ăn cơm thì sao khỏe lại được?”

Không hiểu sao tôi lại nghe ra dường như Quant gia cố tình nói cho tôi nghe.

Tôi nhìn bữa ăn tinh tế trên bàn không có dấu hiệu bị động vào, nghiêm giọng nói với anh: “Sao lại không ăn cơm?”
Lục Viễn im lặng một lát, sau đó mặc kệ sự hiện diện của những người khác, anh nhìn tôi như một đứa trẻ đòi kẹo: “Muốn ăn mì Dương Xuân.”
“Cái gì?” Tôi ngẩn người, lại nghe thấy anh nói:
“A Nguyệt, tôi muốn ăn mì Dương Xuân.”
Thử hỏi ai có thể từ chối chứ, cũng may phòng bếp ở đây cái gì cần có đều có, mì Dương Xuân chỉ nấu trong chốc lát, tôi còn xào thêm hai món nữa.

Anh ăn uống rất tao nhã, một bát mì nhanh chóng cạn sạch, ngay cả đồ ăn cũng bị ăn hết.
Sau khi ăn xong chúng tôi ngồi bên đống lửa nói chuyện phiếm, anh lấy từ trên giá sách ra một cuốn sách: “Để tôi xem gần đây có lười biếng không?”
Trước kia lúc anh dạy tôi tiếng Anh cũng vậy, yêu cầu tôi đọc cho anh ấy nghe để kiểm tra khả năng phát âm tiếng Anh.

Tôi cầm lấy quyển sách mở ra, là một tập thơ mỏng của Neruda: 《Here I Love You》.
Đó là ngày hoàng hôn tuyết rơi, tôi di ngón tay theo từng hàng thơ, đọc từng dòng chậm rãi mà lưu loát: “Nơi đây, anh yêu em, dù chân trời giấu em trong vô vọng.
Anh yêu em dù xung quanh anh mọi thứ đều giá lạnh.

Có đôi khi, nụ hôn anh vươn xa, đi theo những con tàu nặng nề vượt biển, nó mãi mãi sẽ không ngừng nghỉ…”
Sau khi đọc hết cuốn sách, tôi thẫn thờ nhìn trang trống cuối cùng, không biết phải làm thế nào.

Dường như anh rất mệt mỏi, dựa vào sô pha nhắm mắt lại, hình như ngủ rồi, nét mặt hung dữ thường ngày dịu đi, lông mi dài và xoăn khẽ run lên, như một thiên thần lạc lối.
Mặc dù anh ấy vẫn như trước, nhưng tôi cảm thấy rõ ràng có điều gì đó đã thay đổi.

Lúc này khoảng cách giữa tôi và anh ấy chỉ khoảng mười mét, nhưng mười mét này xa như bầu trời, tôi có một dự cảm, rằng cả đời này tôi cũng không thể bước qua.
Ngọn lửa phía sau không ngừng nhảy lên, biến hoá thành hình dạng giương nanh múa vuốt, đột nhiên “Ầm” một tiếng.

Tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ, ta lặng lẽ bước đến nhặt chiếc thảm lông rớt xuống đất, nhẹ nhàng đắp lên cho anh.
Quản gia khẽ bước vào, hơi cúi đầu chào tôi: “Cô ơi.”
“Anh ấy ngủ rồi” tôi nói.

“Vâng” Ông mỉm cười: “Vất vả cho cô rồi.”
Tôi đưa cho ông quyển sách trong tay, xoay người bước ra ngoài, Quản gia cười nói: “Tiên sinh có bảo, đêm nay cô có thể ở lại đây.”
Tôi biết “Tiên sinh” trong miệng ông chính là cha của Lục Viễn, tôi tới được đây cũng là ông ấy bày mưu đặt kế.
“Cậu chủ liên tục gọi tên cô khi hôn mê, nhưng hiện tại lại không chịu hợp tác với bác sĩ chăm sóc vết thương cho tốt.

Cho nên, thưa cô, tiên sinh hy vọng cô có thể ở lại đây một khoảng thời gian, chăm sóc cậu chủ.”
Quản gia nói rồi đưa cho tôi một cái thẻ, tôi bừng tỉnh nhận ra thẻ gì, lắc đầu nói: “Tôi không cần cái này.”
“Tôi khuyên cô không nên từ chối.” Quản gia không rút tay về, nhẹ giọng nói: “Hay là cô muốn tiên sinh tìm đến gặp hiệu trưởng, đóng hết học phí?”
Tôi không còn cách nào khác đành nhận lấy, do dự không biết nói gì, cuối cùng hỏi: “Rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao những người đó lại muốn giết anh ấy?”
Quản gia tiến lên vài bước, quay đầu nhìn tôi: “Thưa cô, tốt nhất đừng hỏi những gì không nên hỏi.”
Hết chương 3
*Bản dịch thơ có tham khảo của Vũ Hoàng Linh *

Paste bài thơ ở đây cho các bạn có ý muốn đọc thử nè:333
Gốc:
Aquí te amo.
En los oscuros pinos se desenreda el viento.
Fosforece la luna sobre las aguas errantes.
Andan días iguales persiguiéndose.
Se desciñe la niebla en danzantes figuras.
Una gaviota de plata se descuelga del ocaso.
A veces una vela.

Altas, altas, estrellas.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui