Sở Tu Nhiên đẩy cửa phòng bước ra ngoài giữa đêm.
Liêu Dung canh ở bên ngoài liền hiểu là có chuyện gì đó rồi.
Liêu Dung hỏi Sở Tu Nhiên: “Vương gia, làm sao vậy?”
“Hắn hầu hạ không tốt, chỉ biết khóc lóc, bị bản vương giết rồi.”
Liêu Dung lập tức gọi binh lính tới thu dọn cái xác đi cho khỏi chướng mắt Sở Tu Nhiên.
Nơi Sở Tu Nhiên đang ở là một biệt viện trên hồ của Phóng gia.
Phóng lão tướng quân tuy đã cáo quan nhiều năm, nhưng cùng với Sở Tu Nhiên vẫn qua lại thân thiết.
Khi nghe nói Sở Tu Nhiên sẽ ở lại Bộc Châu trùng tu Cận Minh thư viện, Phóng lão tướng quân liền gấp rút chuẩn bị biệt viện này cho y, còn tặng cả một đoàn danh kỹ để giúp y mua vui.
Sở Tu Nhiên đi dạo dưới trăng, sắc mặt lãnh khốc không nhìn ra chút tia tình cảm nào.
Liêu Dung lặng lẽ bước theo phía sau, nhìn thấy đuôi áo choàng của Sở Tu Nhiên quét nhẹ trên mặt đất bỗng vươn tay, ở khoảng cách từ xa tưởng tượng ra mình như đang chạm phải đuôi áo và nở nụ cười mãn nguyện.
Đúng lúc này, Thanh Vĩ ôm bức tranh chữ về tới.
Thanh Vĩ thoáng thấy hành động kia của Liêu Dung, nhíu mày bất an rồi hướng Sở Tu Nhiên báo cáo:
“Vương gia, tiểu Đỗ đó gọi là Đỗ Văn.
Hắn đến Bộc Châu này được ba năm rồi, ngoại trừ những người trong học viện, còn lại rất ít giao tiếp với bên ngoài.”
Sở Tu Nhiên không nhanh không chậm nói: “Tuyên cáo ra bên ngoài người của thư viện dám vô lễ với bản vương, phạt bọn họ quỳ dưới trời nắng bảy ngày, bên cạnh bản tuyên cáo dán kèm bức tranh kia.
Nếu đúng là Liên Thành, hắn sẽ tự hiểu nên làm gì.”
Liên Thành vì tránh Sở Tu Nhiên mà không dám ở lại nhà.
Hắn đến một miếu hoang trong rừng sâu ngủ tạm hai ngày, đến ngày thứ ba hết lương khô nên vào thành mua chút ít bánh nướng.
Lúc đang chờ lấy bánh, hắn nghe mọi người đồn ầm chuyện thư viện Cận Minh đắc tội Kính vương bị phạt quỳ.
Liên Thành cầm bánh xong thì dúi đại tiền vào tay ông chủ, không màng lấy tiền thối mà chạy thẳng đến thư viện.
Trước cửa thư viện có dán bảng tuyên cáo to đùng cùng với bức tranh chữ của hắn.
Toàn bộ người của thư viện quỳ thành ba hàng ngang dưới trời nắng gắt, quỳ ngay hàng đầu tiên là viện trưởng sắc mặt khô khốc kiệt quệ.
Người trẻ tuổi có lẽ vẫn còn ráng chịu được, nhưng một lão đầu gần đất xa trời như ông mà phải quỳ đến tận bảy ngày liền thì chính là đoạt mạng.
Liên Thành đứng chôn chân tại chỗ.
Bức tranh chữ đó là do hắn một lúc say rượu cao hứng viết ra.
Vốn là hắn đã định mang đi đốt bỏ ngay sau đó, nhưng Lý Hoài lại tiếc rẻ giật lấy, bảo hắn tặng cho y làm quà, còn hứa không đem cho ai xem.
Bây giờ có truy cứu vì sao bức tranh này lại lọt vào tay Sở Tu Nhiên cũng vô ích.
Sự thật là Sở Tu Nhiên đã nhận ra bút tích của hắn.
Y biết hắn đang ở đây.
Y dùng bọn họ để uy hiếp hắn xuất hiện.
Yến Can trông thấy Liên Thành, ngầm lắc đầu bảo hắn đừng đến gần.
Hắn do dự siết chặt tay lại, bất giác thụt lùi như một kẻ hèn nhát, quay đầu bỏ chạy.
Ở tại biệt viện, Liêu Dung tiến vào phòng của Sở Tu Nhiên, đứng chờ nha hoàn giúp Sở Tu Nhiên mặc ngoại bào xong mới nói: “Vương gia, viện trưởng tuổi tác đã cao, sắp không chống nổi rồi.
Hoàng thượng bảo chúng ta đến trùng tu thư viện, ngộ lỡ xảy ra án mạng thì không hay cho lắm.”
Sở Tu Nhiên lạnh nhạt nhìn Liêu Dung: “Từ khi đến đây ngươi cứ luôn lắm lời, có phải cảm thấy thường ngày bản vương đối với ngươi quá dễ dãi?”
“Thuộc hạ không dám.”
“Chết một người thì chết một người.
Bản vương vì Sở quốc này giết chóc còn chưa đủ nhiều hay sao? Thêm một mạng, bớt một mạng cũng không khác biệt gì.”
Sở Tu Nhiên đến phòng khách gặp Phóng Uyển Nhu, trưởng nữ của Phóng lão tướng quân.
Biệt viện này là do Phóng Uyển Nhu trang hoàng, bởi vì chỉ có nàng mới hiểu rõ sở thích của Sở Tu Nhiên.
Bọn họ cùng với một người nữa tên Mạnh Dã là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã luôn ở cạnh nhau.
Phóng Uyển Nhu rất thích trò nữ cải nam trang, cho nên khiến người ngoài hiểu lầm, vẫn hay xưng tụng bọn họ là Tam Kiệt.
Sau này đến tuổi thành gia lập thất, Phóng Uyển Nhu gả cho một thân vương, có điều người này mệnh yểu, thành hôn chưa tới một năm đã qua đời.
Từ đó, Phóng Uyển Nhu ở giá cho tới bây giờ, không hề có ý định tái hôn lần nữa.
Phóng Uyển Nhu uống trà với Sở Tu Nhiên xong thì nói thẳng ý định: “Vương gia, ngươi biết tính ta trước giờ thẳng thắn, không thích vòng vo.
Hôm nay ta đến là để xin cho toàn bộ người trong thư viện Cận Minh.
Ta không biết bọn họ đã đắc tội ngươi thế nào, nhưng bắt bọn họ quỳ suốt ba ngày vừa qua cũng xem như sự trừng phạt thích đáng rồi.
Ngươi nể mặt giao tình của chúng ta, tha cho tính mạng của họ được không?”
Sở Tu Nhiên vò tay quanh miệng tách trà.
Không cần Phóng Uyển Nhu nói gì thì y cũng thừa biết mục đích của nàng.
“Bản vương biết viện trưởng từng là thầy dạy học cho nàng.
Yên tâm đi, bản vương tự có điểm dừng.”
“Vậy ta xem như ngươi đã hứa với ta rồi.
Thật ra chúng ta cũng lâu lắm rồi mới được gặp mặt nhau thế này.
Từ khi phụ thân cáo quan, ta theo người về Bộc Châu ở ẩn, không còn cơ hội nào gặp ngươi và Mạnh Dã.
Giờ thấy ngươi vẫn mạnh khỏe, ta thật sự rất vui.
Mạnh Dã thì thế nào?”
Sở Tu Nhiên nhìn sang hướng khác không muốn nhắc tới.
Phóng Uyển Nhu nhận ra điểm bất thường, than vãn: “Ngươi hà tất phải vậy chứ? Đừng nói với ta là đến giờ ngươi vẫn còn thích Mạnh Dã?”
“Nực cười! Tại sao mọi người đều nghĩ là bản vương thích hắn?”
Phóng Uyển Nhu ngờ ngợ rồi thở dài: “Thì còn không phải vì từ nhỏ tới lớn ngươi đều chôn giấu tâm tư rất cẩn mật sao? Chỉ có với Mạnh Dã thì ngươi mới vui vẻ cười nói.
Ngươi còn cố tình tránh né nói về y.”
“Người chết rồi thì việc gì phải nói tới?”
Phóng Uyển Nhu kinh ngạc: “Ngươi nói Mạnh Dã chết rồi?”
“Phản loạn, bị tru di tam tộc.” Sở Tu Nhiên chỉ nói ngắn gọn vậy.
“Không thể nào! Mạnh Dã tri thư đạt lễ, không thể làm ra chuyện đó được.”
Sở Tu Nhiên cười lạnh: “Là con người thì sẽ thay đổi.
Uyển Nhu, có lẽ nàng quên rồi.
Bản vương cũng từng là kẻ đến một con kiến còn không nỡ giết, nhưng bây giờ giết một người chẳng cần phải chớp mắt lần nào.”
Phóng Uyển Nhu bất giác ngậm ngùi: “Phải, ta vẫn thường nghĩ nếu không trưởng thành thì tốt biết bao.” Thật lâu sau nàng mới nói tiếp: “Ta phải hồi phủ rồi.
Sức khỏe phụ thân dạo gần đây không tốt, mỗi ngày ba cử đều phải uống thuốc do đích thân ta đút.”
“Đợi bản vương làm xong một chuyện thì sẽ đến phủ thỉnh an Phóng lão tướng quân.”
“Được.”
Đến ngày thứ năm, Liên Thành mua một cây dao găm giấu vào người, quay trở lại thư viện Cận Minh.
Hắn không muốn bị Sở Tu Nhiên bắt lại, bởi vì hắn biết bị bắt lại đồng nghĩa với việc cả đời này hắn không thể nào chạy thoát được nữa, hoặc là sẽ bị Sở Tu Nhiên tra tấn dã man đến chết.
Nhưng mà, thà để một mình hắn chết còn hơn liên lụy tất cả mọi người trong thư viện cùng chết.
Hắn không phải cao cả hy sinh chính mình vì đại nghĩa.
Hắn chỉ đơn giản thấy áy náy khi làm con rùa rụt cổ, bỏ mặc sự an nguy của những người đã luôn đối xử tốt với hắn trong thời qua vừa qua.
Liên Thành đã nghĩ rất kỹ, quyết định rất chắc chắn, thế mà đến trước cửa thư viện hắn vẫn chùn chân không dám bước tới.
Tiềm thức của hắn khiếp sợ Sở Tu Nhiên, sợ đến nỗi những bước chân tiếp theo không còn sức lực gì để bước nữa.
Nhưng rồi, hắn tự thuyết phục chính mình.
Hắn biết sợ thì những văn sĩ hai tay trói gà không chặt đang quỳ đằng kia cũng biết sợ.
Bọn họ đã không ăn gì suốt bốn ngày qua rồi.
Binh lính chỉ bất quá cho họ uống chút nước để cầm cự, cũng không biết là có thể cầm cự thêm bao lâu nữa.
Liên Thành nắm hai tay chặt lại rồi bỗng buông ra, không suy nghĩ gì nữa mà ưỡn thẳng người tiến về phía cửa.
Hắn gỡ xuống chiếc nón có mành che.
Thanh Vĩ vừa nhìn thấy hắn đã nói: “Trạng nguyên gia, ngài chịu xuất hiện rồi sao?”
Câu hỏi này khiến mọi người trong thư viện kinh tâm.
Liên Thành hướng về phía họ, ánh mắt ray rứt cầu xin sự thứ lỗi rồi quay sang Thanh Vĩ: “Ta xuất hiện rồi, tha cho bọn họ được không?”
Thanh Vĩ lắc đầu: “Trạng nguyên gia, ngài biết người có thể quyết định không phải là ta mà.”
“Vậy vương gia đang ở đâu? Dẫn ta đi gặp ngài ấy.”
“Đương nhiên, vương gia cũng rất trông đợi được gặp ngài.”
Thanh Vĩ gọi người chuẩn bị xe ngựa cho Liên Thành, còn bản thân cưỡi ngựa theo phía sau xe.
Khi đến biệt viện, Thanh Vĩ xuống ngựa đi trước dẫn đường cho hắn.
Sở Tu Nhiên lúc này đang uống rượu nghe hát, nhìn thấy Liên Thành đến cũng không biểu lộ ra chút nào bất ngờ, cứ như mọi việc đã nằm sẵn trong dự tính của y.
Y nhàn nhạt đặt ngón tay lên ngang miệng ly rượu, như có như không cười một cái với hắn: “Bạn cũ lâu ngày không gặp, đến đây uống cùng bản vương một ly nào.”
Liên Thành khó khăn nhấc từng bước chân lên.
Khi đến gần bàn của Sở Tu Nhiên, Sở Tu Nhiên ngang nhiên rót ra một ly rượu đưa lên mời hắn.
Hắn không dám nhận lấy, bỗng hạ gối quỳ xuống trước mặt y, hai tay bấu vào đầu gối nói: “Vương gia, người muốn đánh muốn giết, ta không dám kháng cự, chỉ xin hãy tha cho toàn bộ người trong thư viện.
Ta trước nay chỉ là cần một chỗ nán lại, không có nói gì với bọn họ cả.
Bọn họ cũng không biết gì về ta, tuyệt đối không phải là đồng bọn bao che cho ta.”
Sở Tu Nhiên đặt ly rượu lại bàn, đứng dậy đỡ Liên Thành lên: “Trạng nguyên gia, ngươi là rường cột mai sau của quốc gia xã tắc, cái quỳ này bản vương làm sao dám nhận?”
“Vương gia! Người muốn sao thì mới chịu tha cho bọn họ? Có phải là muốn lăng trì xử tử ta mới chịu không? Được, vậy để ta chết trước mặt người là được chứ gì.”
Liên Thành rút dao găm ra đưa lên cổ.
Dàn ca kỹ ngừng lại đàn hát, hoảng sợ chạy dạt sang một bên.
Liêu Dung lập tức phóng đến chắn trước mặt Sở Tu Nhiên bảo hộ nhưng bị Sở Tu Nhiên đẩy ra, nói: “Hắn không có gan giết bản vương đâu, chỉ muốn dùng lại trò cũ thôi.”
Sở Tu Nhiên khinh khi nhìn Liên Thành nói: “Được rồi, ngươi không muốn bản vương tiếp đãi bằng lễ nghĩa thì bản vương tiếp đãi như người nhà vậy.”
Sở Tu Nhiên cho toàn bộ ca kỹ và thị vệ lui hết, kể cả Thanh Vĩ và Liêu Dung cũng không giữ lại.
Khi chỉ còn hai người ở trong phòng, hơi thở của Liên Thành như bị đông cứng theo từng bước chân Sở Tu Nhiên đến gần..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...