Hôm sau, con thuyền dừng ở một bến cảng lớn.
Nói là bến cảng lớn, lại hoàn toàn không có bóng dáng của tàu thuyền neo lại, trên bờ cũng không có một bóng người khuân vác nào.
Liên Thành ngầm hiểu nơi này đã bị người của Sở Tu Nhiên dọn dẹp sạch sẽ từ trước.
Một đoàn quan viên văn võ đều có đứng chờ sẵn trên bờ.
Sở Tu Nhiên xuống thuyền trước.
Bọn họ vừa thấy y liền xếp thành một hàng ngang cúi đầu hành lễ.
Liên Thành tranh thủ hỏi sang chỗ Thanh Vĩ: “Đây là nơi nào?”
Thanh Vĩ đáp nhỏ: “Kinh Triệu Châu.
Là nơi dưới quyền cai quản của Hằng vương.”
Liên Thành ngơ ra.
Phen này Sở Tu Nhiên không phải lên chiến trường nhưng so với chiến trường cũng chẳng kém gì.
Y đi báo thù.
Hèn gì mà lúc đầu không muốn dẫn kẻ yếu đuối như hắn theo.
Sở Tu Nhiên quay lại lườm mắt với Liên Thành, ý bảo hắn đi quá chậm chạp.
Hắn vội chạy đến chỗ y, nghe y hỏi đám quan viên: “Ở đây phường hát nào là lớn nhất?”
Một vị văn quan cung kính đáp: “Bẩm vương gia, là Thanh Y Phường.”
“Đưa bản vương đến đó.”
Theo sau lời Sở Tu Nhiên nói ra, có một đoàn kiệu phu lập tức tiến tới, đều là người của Sở Tu Nhiên cả.
Thanh Vĩ đi trước mở rèm kiệu cho Liên Thành và Sở Tu Nhiên vào, rồi cùng Liêu Dung cưỡi hai con ngựa đi trước, tùy tùng theo phía sau.
Khi đến Thanh Y Phường, Thanh Vĩ và Liêu Dung vào đuổi hết khách khứa bên trong ra, kiểm tra một lượt khắp các phòng để đảm bảo không có ai ẩn nấp mới đi ra mời Sở Tu Nhiên vào.
Sở Tu Nhiên gọi người đến hát, còn nói hát vở mà những người ở Kinh Triệu Châu thích nghe nhất.
Dàn quan viên đứng hầu một bên bàn không ai dám lên tiếng.
Sở Tu Nhiên bình thản uống trà nghe hát.
Liên Thành cũng vô phương, chẳng biết y đang nghĩ gì.
Vở hát nói về một vị tướng quân ỷ vào công cao chấn chủ, tự lập thành vương nhưng vinh quang không lâu thì bị triều đình mang quân đàn áp.
Lúc chạy trốn, ông ta bị thuộc hạ phản bội, chặt đi thủ cấp dâng lên triều đình để tìm một đường sống.
Liên Thành xem đến đây thì bắt đầu thấy đồng cảm cho đám quan viên kia.
Bốn chữ công cao chấn chủ chẳng khác nào đang ngầm mắng xéo Sở Tu Nhiên, lại còn cái kết cục bị chặt thủ cấp kia, cũng không khác gì ngầm nguyền rủa y.
Sở Tu Nhiên vẫn bình chân như vại, nhưng đám quan viên ai nấy đều cúi gầm mặt thấp thỏm không yên.
Sở Tu Nhiên xem xong vỗ tay không ngớt, hỏi đám quan viên: “Bình thường dân chúng Kinh Triệu Châu đều xem mấy vở hát thế này?”
Cả đám quan viên răm rắp vâng dạ chứ không dám nói gì hơn.
Sở Tu Nhiên nhìn xuống lầu.
Bên dưới dân chúng qua lại đông đúc để trao đổi mua bán.
Một ngày yên bình cũng không khác gì mọi ngày.
Tất cả họ đều chưa ý thức được Kính vương đã đến nơi này.
“Hạ lệnh xuống, đóng cổng thành.” Sở Tu Nhiên lạnh lùng nói.
Một võ tướng lập tức liều mình can gián: “Thỉnh vương gia suy xét.
Cổng thành bất ngờ đóng lại sẽ gây ra hoang mang lớn cho người dân, ắt có đại loạn.”
Liên Thành vò tách trà nhìn vị tướng quân này.
Ông ta nói không sai.
Kinh Triệu Châu là thành lớn rất gần với kinh thành, khác xa Bộc Châu hẻo lánh nhỏ bé mà hắn từng ở.
Nơi đây là đầu mối thông thương của rất nhiều quốc gia.
Nếu bỗng dưng đóng cửa thành lại, người ở bên trong không ra được, người ở bên ngoài không vào được, sẽ khiến lòng dân nao núng.
Chưa kể, nếu như có đại quan quý tộc của các quốc gia khác đang ở trong thành thì làm thế nào? Còn gián tiếp gây hại đến bang giao của Sở quốc.
Sở Tu Nhiên lãnh đạm chống tay, phủi tay áo xem như chẳng có chuyện gì to tát: “Lời của bản vương, các ngươi không nghe?”
Văn quan chen vào: “Vương gia, bọn thuộc hạ không dám tự ý quyết định chuyện này.
Xin để bọn thuộc hạ mời Hằng vương đến.”
“Được.”
Đám quan viên vội vàng cử người đi mời Hằng vương.
Liên Thành nâng tách trà lên uống.
Thì ra mục đích của Sở Tu Nhiên là muốn gặp Hằng vương Sở Thành Nguyên.
Đám quan viên nhỏ nhoi này còn biết Sở Tu Nhiên đến, tức là y sớm đã đánh tiếng trước ở Kinh Triệu Châu.
Sở Thành Nguyên ngang nhiên không xuất hiện, nếu không phải vì khinh thường Sở Tu Nhiên thì chắc cũng biết rõ Sở Tu Nhiên đến vì lý do gì, có khi đang sợ rét run trong phủ.
Quả nhiên, chỉ cần lấy cớ đóng cổng thành thì Sở Thành Nguyên không thể trốn được nữa.
Đây là lần đầu tiên Liên Thành nhìn thấy Sở Thành Nguyên, nếu so về dáng vẻ bề ngoài thực sự là một trời một vực với Sở Tu Nhiên.
Sở Thành Nguyên khuôn mặt đầy đặn, râu rậm nhưng ngắn, tướng tá vạm vỡ.
Ngay thắt lưng đeo một thanh đao to, rất giống dáng dấp của những vị tướng thời xưa.
Bất quá, dáng dấp này chắc là không có ai si mê nổi.
Sở Thành Nguyên đến gần bàn của Sở Tu Nhiên, giận dữ hét lên: “Ngũ hoàng huynh, huynh vừa đến đã giống trống khua chiêng bắt văn võ bá quan ra nghênh đón, còn đòi đóng cổng thành, ngay cả hoàng thượng đích thân giá lâm cũng chưa khí thế đến mức này.”
“Vậy sao?” Sở Tu Nhiên nhởn nhơ hỏi lại.
“Bản vương lại cho rằng còn thua kém màn chào hỏi tốn hơn trăm người ở Hứa Đô nhiều lắm.
Bản vương cũng hiểu, con người ấy mà, khi bị dồn vào chân tường sẽ chó cùng rứt giậu, nhưng lại không nghĩ xem năm xưa là ai đã xả thân che chở mình.
Lần này thực sự là cho bản vương một sự kinh hỉ lớn.”
Sở Thành Nguyên cho toàn bộ quan viên lui đi rồi nhìn đến những người ở bên cạnh Sở Tu Nhiên.
Sở Tu Nhiên nói với Liên Thành: “Ngươi theo bọn họ xuống lầu đi.”
Liên Thành liền cùng Thanh Vĩ và Liêu Dung rời khỏi.
Lúc đã xuống cầu thang, Liên Thành hỏi Thanh Vĩ: “Những lời vương gia nói với Hằng vương là có ý nghĩa gì?”
Thanh Vĩ nhìn đám quan viên đang tụ tập ở một góc, đưa Liên Thành tìm đến chỗ xa hơn ngồi xuống mới nói: “Vương gia từng cứu Hằng vương một mạng.”
Liêu Dung xen vào: “Đâu chỉ là một mạng đơn giản vậy.”
Thanh Vĩ gật đầu đồng tình.
Liên Thành nôn nóng: “Rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Thanh Vĩ bắt đầu kể: “Lúc Sở Uy Đế còn tại thế, vương gia và Hằng vương từng được cử đi đánh người Khiết Nha ở Tây Biên.”
Sở Uy Đế mà Thanh Vĩ nói đến chính là cha ruột của của Sở Tu Nhiên.
“Thực sự thì đây là một trận chiến vô cùng khó khăn, đến mấy lão tướng quân cũng không muốn đi.
Người Khiết Nha sinh ra và lớn lên trên yên ngựa, dã tâm hừng hực, sở trường dùng đao, mà Tây Biên lại chính là địa bàn bọn chúng quen thuộc nhất.
Hằng vương tuổi trẻ ngông cuồng, một sớm mong muốn lập công, không nghe theo chỉ thị của vương gia mà tự đem quân tiến đánh vào lều trại Khiết Nha.
Không ngờ người Khiết Nha mưu mô gian xảo, để toàn lều trại trống đã tẩm đầy dầu.
Khi quân Hằng vương tiến vào, bọn chúng bắn tên lửa đầy trời, quân ta bị vây trong vòng lửa, thương vong vô số, lúc thoát ra được bên ngoài thì bị bọn chúng chặn giết.
Hằng vương suýt nữa là bị chặt đầu tế cờ, còn may là vương gia mang quân đến cứu viện kịp thời.
Hằng vương kinh sợ đến mất hồn.
Vương gia bảo ta đưa y đi trước, còn bản thân cùng với viện binh ở lại chống đỡ.
Vương gia bị vây hãm tứ phía, chém giết điên loạn cùng người Khiết Nha suốt hai ngày một đêm, trên người chịu mười mấy nhát đao, mà mỗi nhát đều sâu tới mức chí mạng.
Cuối cùng, người Khiết Nha không chịu nổi thương vong rút đi.
Vương gia sau đó cũng ngất xỉu.
Khi người tỉnh lại, thấy chỉ còn một mình trơ trọi nằm giữa bãi xác chết, không phân biệt được đâu là xác quân địch, đâu là xác quân ta.”
Thanh Vĩ ngừng lại một chút vì xúc động rồi nói: “Ta phải mất ba ngày mới tìm ra vương gia giữa bãi xác chết đó.
Người bị thương nặng như thế, đương nhiên chiến sự phải bỏ ngang.
Không ngờ lúc đưa về triều đình trị thương, đám văn quan lại đổ hết lỗi thất trách cho vương gia.
Người thân của những binh lính đã chết không phân rõ trắng đen, gào khóc ở ngoài cửa cung đòi Sở Uy Đế phải trừng phạt vương gia.
Bọn họ nói giao binh quyền cho một vị tướng trẻ chỉ mới hai mươi tuổi chính là hại nước hại dân.
Sở Uy Đế bắt giam vương gia vào ngục, cho nên một năm sau đó, vương gia chính là ở trong ngục trị thương.
Sau này, Hằng vương khôi phục thần trí, tự ra trước văn võ triều đường nhận tội thì vương gia mới được thả ra.
Danh dự tuy được khôi phục, nhưng mà căn bệnh…”
Thanh Vĩ chỉ kịp nói đến đây, trên lầu bỗng truyền xuống một tiếng thét kinh hoàng.
Bọn họ và cả đám quan viên lật đật chạy lên lầu xem thử chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ thấy Sở Thành Nguyên đứng vững như Thái Sơn nhưng mặt mày tái mét, tay phải cầm thanh đao nhuốm máu đang tí tách nhỏ từng giọt, còn tay trái đã đứt.
Phần tay đứt nằm ngay trên mặt bàn chỗ Sở Tu Nhiên đang ngồi.
Cảnh tượng này chỉ có thể hiểu là do Sở Thành Nguyên tự chặt đứt tay mình.
“Vương gia!”
Đám quan viên kẻ gào người kinh hãi, chôn chân tại chỗ.
Liên Thành cũng trợn mắt thụt lùi.
Chuyện này đối với hắn quá mức hãi hùng.
Sở Tu Nhiên lại thản nhiên nhìn phần tay còn tuôn máu kia mà đứng lên, hướng đám quan viên: “Còn không mau đưa vương gia của các ngươi đi trị thương.
Muốn nhìn hắn chết hay sao?”
Nói xong, y nở một nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi rồi đi sớt ngang Liên Thành nói: “Vốn không muốn để ngươi thấy mấy cảnh thế này nhưng chính ngươi tự đòi đến, coi như tặng ngươi một bài học.”
Liên Thành rụng rời, đến tận mấy hôm sau hắn vẫn còn ám ảnh chuyện này đến mức nằm thấy ác mộng.
Sở Tu Nhiên lại không hề hấn gì, thậm chí y còn mở tiệc linh đình trên thuyền thâu đêm suốt sáng, đến lúc say thì gọi Liên Thành dìu về phòng y.
Liên Thành biết Sở Tu Nhiên là người có chừng mực, cái gọi là say của y không giống như đại đa số người say khác.
Sở Tu Nhiên say chỉ là dáng vẻ bề ngoài, tâm trí y lúc nào cũng chừa lại một mức độ tỉnh táo nhất định.
Liên Thành đỡ Sở Tu Nhiên nằm xuống giường, nhẹ nhàng cởi hài y ra.
Trong lúc hắn đang kéo chăn đắp cho y thì y bỗng nắm chặt tay hắn, ước lượng gì đó rồi nói: “Liên nhi, ngươi gầy đi thì phải?”
Liên Thành không muốn gầy đi cũng không được.
Sở Tu Nhiên liên tục làm hắn, hắn gần đây còn chứng kiến cảnh đổ máu, không ăn uống gì nổi.
“Khi nãy ngươi cũng không gắp được mấy đũa trong bàn tiệc.”
“Vương gia, có lẽ ta ngu dốt, cho nên có rất nhiều điều ta không hiểu được.”
“Thí dụ như?”
“Ngươi ép Hằng vương đến mức như vậy, ngươi có vui không?”
Sở Tu Nhiên cười nhạt, kéo hắn nằm gọn xuống một bên: “Vui!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...