Trạng Nguyên Lang Luôn Không Đạt Tiêu Chuẩn

Giang Triều sửng sốt, vội đẩy xe tới hỏi: “Cậu sao lại mang nó tới đây?”

Chu Dương Liễu mặt không biểu tình hỏi: “Cậu không phải nói là có thân thích muốn nuôi chó sao, còn muốn nuôi không?”

“Cậu chịu cho người khác hả?”

Chu Dương Liễu gật đầu: “Muốn nuôi thì cậu mang đi đi.”

Cậu ta nói xong liền định đem Bé Ngoan đưa cho Giang Triều. Y sợ bẩn lùi về sau một bước, nói: “Cậu đợi đã.”

Y nói xong liền đem đồ trong giỏ xe cầm ra: “Cho vào đây.”

Chu Dương Liễu liền bỏ vào, Giang Triều thấy cậu ta mặt mày lạnh te, thối thối, đang định mở miệng trêu chọc hai câu lại thấy ống quần bị chó cắn rách của Chu Dương Liễu.

“Chân cậu làm sao vậy?”

“Thân thích kia của cậu sẽ đối xử tốt nó chứ?” Chu Dương Liễu hỏi.

“Tớ sẽ tự mình nuôi.” Giang Triều không bỏ qua: “Tớ hỏi cậu đấy, chân cậu bị sao vậy?”

“Bị chó cắn.”

“Hả?” Giang Triều ngạc nhiên, “Nó cắn á?”

“Không phải.”

Đã bảo mà, con chó nhỏ tí làm sao lại hung dữ như vậy được: “Thế chó nhà ai cắn?”

“Không biết.”

“Cậu tiêm chưa? Cẩn thận không thì bị bệnh chó dại đấy.”

“Đệt mợ, cắn ác thế này á?” Giang Triều nói xong còn khom lưng nhìn nhìn, vết thương đã được xử lý qua nhưng băng gạc còn thấm ít máu.

“Cậu vừa nói cậu nuôi à?” Chu Dương Liễu nói: “Vậy… vậy cậu có thể nuôi giúp tớ không, nếu ngày nào đó tớ có thể tự nuôi tớ liền đón nó về.”

Giang Triều nói: “Cho tớ thì cho tớ, còn nuôi hộ cái gì?”

Chu Dương Liễu không nói gì nữa, xoay người định đi. Chú chó nhỏ của cậu ta vẫn rất có nhân tính, ở trong giỏ xe thiếu chút nữa đứng thẳng lên. Giang Triều sợ nó ngã lập tức đè xuống, đẩy xe đi theo sau Chu Dương Liễu: “Sao bỗng dưng cậu lại tình nguyện đem chó cho người khác thế, không sợ nó sau này không nhận ra cậu nữa sao?”


Chu Dương Liễu vẫn không nói gì. Cậu ta tuy hơi lùn nhưng bước đi rất có lực, chỉ là chân bị thương, đi hơi khập khiễng.

Giang Triều không tiện chọc Chu Dương Liễu nữa, không hiểu sao cảm thấy cậu ta bây giờ nhìn có chút thảm.

Y đẩy xe theo sau bỗng như nghĩ đến điều gì, hỏi: “Này, cậu vẫn ở bên ngoài sao, thế còn bài thi thì sao?”

Chu Dương Liễu không nói gì nhưng lại càng đi nhanh hơn. Giang Triều hô lên: “Này, cậu cái người này, tớ quan tâm đến cậu mới nói nhiều mấy câu mà.”

Y nói xong liền đẩy xe chạy vài bước. Lúc chạy đến trước mặt Chu Dương Liễu thì giật mình, thì ra cậu ta khóc rồi.

“Cậu khóc cái rắm ấy,” Giang Triều nói: “…”

Chu Dương Liễu lau mắt một cái, “Không cần cậu quản.”

Giang Triều ở phía sau ngẩn người một thoáng, lại vội vàng đuổi theo, nói: “Cậu vì bị chó cắn mà khóc hay vì tiếc con chó của cậu? Nếu cậu thực sự không bỏ được vậy tớ nuôi hộ cậu một thời gian, được chưa? Nhưng mà nói là nuôi hộ, mấy tháng còn được, nhưng nếu cậu nửa năm một năm vẫn không đón về, người nhà tớ có tình cảm với nó rồi, vậy thì không thể trả lại cậu đâu.”

Chu Dương Liễu lần này ngữ khí không còn ác liệt nữa, nói: “Tớ không cần, cho cậu đấy. Cậu đối xử tốt với nó là được rồi, nó rất ngoan.”

“Vậy cậu khóc cái gì?”

“Bị chó cắn.”

Giang Triều bỗng bị chọc cười, “Đàn ông đàn ang bị chó cắn cũng khóc.”

Chu Dương Liễu không đáp lời.

Giang Triều ngưng cười, đi theo sau cậu ta.

Lúc hai người đi đến Phồn Hoa Lí, Chu Dương Liễu dừng lại, xoa đầu Bé Ngoan liền đi vào trong tiểu khu. Bác bảo vệ dường như nhận ra cậu, hỏi cậu ta bị sao vậy.

Giang Triều đẩy xe đến trước cổng tiểu khu, đè đầu Bé Ngoan lại. Có lẽ nó nhìn thấy nơi quen thuộc, không yên phận mà kêu lên liên hồi.

Giang Triều đem Bé Ngoan về nhà, mẹ Giang nhìn thấy nói: “Sao lại mang con chó bẩn như này về, ở đâu ra đấy?”

“Bạn học của con nuôi, nhờ con trông hộ mấy ngày.”

“Tắm cho nó đi, làm sao lại để trông như chó lang thang vậy. Mà mày thi thế nào rồi?”

Giang Triều cười: “Rất tốt ạ.”


Mẹ Giang bĩu môi, “Mày lại thi từ dưới đếm lên thử xem. Mày xem Lục Giai Ý người ta…”

“Ai nha, mẹ, mẹ quên rồi à Lục Giai Ý lần trước thi đứng nhất từ dưới đếm lên!”

“Tao mà tin mày chém gió à.”

So với mẹ Giang, Lâm Tú Anh chẳng hề hỏi đến chuyện thi cử của Lục Giai Ý, chỉ làm bữa trưa càng thêm tinh xảo đẹp mắt hơn, muốn cậu ăn nhiều một chút.

Ăn xong Lục Giai Ý lại đi vào phòng học bài, buổi chiều thi hai môn. Cậu học được quá ít, còn rất nhiều kiến thức chưa nhớ hết.

Cậu học đến tận một rưỡi mới đi ra cổng tiểu khu đợi Thích Dương. Cậu và hắn hẹn lúc 1h40.

Lục Giai Ý cầm sách đứng ở bên đường học thuộc. Trong tiểu khu có người quen đi qua, cười nói: “Giai Giai thành tích tốt như thế còn chăm chỉ vậy à.”

Lục Giai Ý cười đem sách gập vào tiếp tục lẩm nhẩm, đằng sau nghe “đinh linh linh” vài tiếng, cậu quay đầu nhìn, không phải Thích Dương mà là Giang Triều.

Giang Triều nói: “Đợi Thích Dương à?”

Lục Giai Ý gật đầu, Giang Triều liền đạp xe đến trước mặt cậu, chân chạm đất, nói: “Lục Giai Ý, tớ nói với cậu chuyện này nhé.”

“Chuyện gì?”

“Sáng nay Chu Dương Liễu bị chó cắn, cậu biết không?”

Lục Giai Ý rất ngạc nhiên: “Tớ không biết. Sáng sớm nay lúc đến trường tớ gặp cậu ấy. Cậu ấy bây giờ sao rồi, có nghiêm trọng không?”

“Tớ thấy Chu Dương Liễu chân cũng đi tập tễnh rồi,” Giang Triều nói, “Hình như sáng nay cậu ta bỏ thi, đến trạm dịch tiêm phòng.”

Lục Giai Ý càng kinh ngạc hơn, nhất thời không biết phải nói gì.

Giang Triều nói: “Hai người các cậu là đối thủ đã lâu, lần trước cậu thi đứng nhất từ dưới lên, cậu ta còn cười cậu. Lần này tớ đoán cậu ta sẽ tụt hạng, cậu cũng đừng cười cậu ta. Cậu ta coi trọng mặt mũi, cậu mà cười nhạo cậu ta, thù hằn giữa hai người sẽ càng sâu thêm đấy.”

Lục Giai Ý nói: “Cậu yên tâm đi, sẽ không như vậy đâu. Cậu ấy chỉ bỏ thi một môn, thành tích nhất định vẫn cao hơn tớ.”

Giang Triều trợn tròn mắt: “Đệt, cậu nói như vậy, chắc buổi sáng thi không tốt hả?”


“Kém lắm.” Lục Giai Ý nói.

“Cậu lần này sẽ không lại đứng nhất từ dưới lên nữa đấy chứ? Lục Giai Ý, cậu bị sao vậy, học bá trước đây đâu?”

Nhưng ngữ khí của y lại có chút hả hê, hiển nhiên là không tin lời Lục Giai Ý. Thích Dương đạp xe tới, cậu liền đứng dậy chào hỏi hắn.

Hai ngày thi cử rất nhanh trôi qua. Lục Giai Ý cảm thấy mình thi tốt nhất vậy mà lại là lịch sử, thứ hai là ngữ văn, những môn còn lại cậu đều thi rất kém. Kém nhất là toán lý hóa, không phân trên dưới.

Nhưng mà thái độ của cậu rất bình thường, Từ Lâm cũng cho là cậu lần này thi sẽ lấy lại phong độ, nói với cậu chuyện sắp xếp chỗ ngồi.

“Cậu nếu như phát huy chưa tốt, tớ có thể ngồi ra hàng sau, chúng ta ngồi cùng nhau, cũng dễ đôn đốc hỗ trợ nhau chuyện học hành.” Y nói với Lục Giai Ý.

Lục Giai Ý biết chính mình lần này có lẽ vẫn phải đứng từ dưới lên, không muốn làm phiền Từ Lâm liền nói: “Chỗ của cậu tốt như vậy, đằng sau không khí học hành không ổn, đừng vì tớ mà chuyển xuống phía sau. Cậu với Chu Dương Liễu vẫn không hợp sao, kỳ thực cậu ấy chỉ là mạnh miệng, tâm địa rất tốt.”

Qua hai ngày, bắt đầu trả bài thi. Từ Lâm rất kinh ngạc mà nói với Lục Giai Ý: “Cậu có tin được không, Chu Dương Liễu vậy mà chỉ thi bốn môn, những môn khác cậu ấy đều không thi.”

Lục Giai Ý nghe xong cũng rất ngạc nhiên. Cậu đi hỏi Giang Triều, y nói: “Tớ không biết. Tớ chỉ biết cậu ấy bỏ thi môn văn, những môn khác vì sao không thi thì không rõ.”

Hết tiết tự học tối, Giang Triều cố ý đứng ở cổng đợi Chu Dương Liễu, thấy cậu ta đeo cặp sách nặng trình trịch, y liền vội vàng đón đầu, gọi: “Chu Dương Liễu!”

Chu Dương Liễu nghiêng đầu sang, thấy y liền hướng về bên đường đi tới, hỏi: “Bé Ngoan thế nào rồi?”

“Rất ngoan, còn ăn khỏe nữa.”

Chu Dương Liễu nghe xong khóe miệng mơ hồ lộ ra nụ cười, xốc cặp trên vai, nhón nhón chân, nói: “Nó ăn khỏe, chỉ là không lớn, cũng không mập lên.”

Giang Triều cười cười, cùng với Chu Dương Liễu tiếp tục đi về phía trước. Đi một lúc y mới hỏi: “Tớ nghe nói cậu bỏ thi mấy môn liền à?”

Chu Dương Liễu “ừ” một tiếng, nói: “Có ba bốn môn không thi.”

“Vì sao vậy?”

“Không có gì, không thi được thôi.”

“Chuyện gì?”

Chu Dương Liễu im lặng, Giang Triều lại nói: “Tớ nuôi chó hộ cậu, còn tưởng rằng chúng ta đã thành anh em rồi.”

“Trong nhà có chuyện.” Chu Dương Liễu nói.

“Cậu ngồi lên xe đi, cậu đi cà nhắc thế kia…”

“Không cần.”

Giang Triều có chút bực thái độ của Chu Dương Liễu, liền túm lấy cánh tay cậu ta. Chu Dương Liễu xuýt xoa “ai” lên một tiếng, phản ứng rất mạnh, trực tiếp đẩy y ra.


Giang Triều cảm thấy giống như mình bị ghét bỏ, nói: “Làm sao vậy?”

Chu Dương Liễu che tay, “Tớ không ngồi, đã nói là không ngồi rồi.”

“Chu Dương Liễu, tớ nói cậu…” Giang Triều lên xe, “Thôi, coi như tớ ăn đủ rồi, mặc kệ cậu.”

Y nói xong chân đạp một cái phóng xe rời đi. Chu Dương Liễu dừng lại một lúc, đèn đường xuyên qua nhánh cây, chiếu xuống mặt cậu những mảnh loang lổ. Cậu ta ngẩng đầu, cũng không biết nhìn cái gì, thở ra một hơi đầy sương trắng, rất nhanh đã tan biến đi. Tay của cậu ta lộ ra sau lớp áo, mu bàn tay sưng lên thật to.

Sau khi bài thi được trả lại, lúc tự học buổi tối Lục Giai Ý trước tiên xem bài thi của Từ Lâm một lượt, lúc tan lớp còn chưa xem xong cho nên ở lại trường một lúc. Thích Dương cũng không đi, ở bên cạnh đọc tiểu thuyết.

Môn ngữ văn của Lục Giai Ý lần này thi được 61 điểm, Thích Dương không kém bao nhiêu, 30 điểm.

Thích Dương thi được 30 điểm, bản thân hắn không hề ngạc nhiên. Nhưng Lục Giai Ý thi được 61 điểm hắn lại rất kinh ngạc. Lục Giai Ý buồn hắn đều thấy cả, suốt buổi tối đều rất thất vọng, ngồi ở chỗ đó nghiên cứu bài thi của Từ Lâm, dáng vẻ buồn bã. Trên đường về, Thích Dương cuối cùng không nhịn được, nói: “Hay là tớ mang cậu vào thành phố chơi nhé, nửa ngày rồi về.”

Lục Giai Ý liền nhận ra mình không nên mãi uể oải như vậy, cậu phải vờ như không thèm để ý mới đúng, phải làm như cậu cố ý thi kém ấy. Cậu không muốn Thích Dương lo lắng cho mình, liền nói: “Thực ra tớ cố ý thi kém đấy. Trong lòng tớ đều tính toán cả rồi, tự biết trình độ của mình ở đâu.”

Thích Dương nói: “Vì sao cậu lại cố ý thi kém?”

Lục Giai Ý ngồi sau hắn, túm lấy áo hắn mà cười: “Như vậy chúng mình mới có thể ngồi cùng nhau đó.”

Thích Dương ngẩn ra, thật lâu không nói gì.

Hắn đạp xe chở Lục Giai Ý, dưới ánh đèn, bóng hai người hòa vào nhau. Nhìn kỹ một cái, giống như Lục Giai Ý đang dựa vào lưng hắn vậy.

“Ở đằng sau không khí học tập không tốt bằng đằng trước.” Hắn nói, “Có thể ngồi trước thì vẫn nên ngồi trước đi… Cứ cho là chúng ta không thể ngồi cùng nhau thì vẫn có thể cùng… đi học mà.”

Lục Giai Ý mỉm cười, có chút xúc động, nói: “Vậy cậu cũng cố gắng học tập đi, chúng ta cùng nhau ngồi phía trước.”

Thích Dương không đáp lời.

Qua hai ngày, thành tích thi tháng lần thứ hai đã có, dán trên bảng thông tin.

Vị trí thứ tư từ dưới đếm lên, Giang Triều.

Vị trí thứ ba từ dưới đếm lên, Lục Giai Ý.

Vị trí thứ hai từ dưới đếm lên, Thích Dương.

Vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên… Chu Dương Liễu.

Sau khi bảng thành tích được dán lên, các bạn trong lớp đều bàn tán xôn xao, ngoại trừ ngạc nhiên vì Lục Giai Ý vẫn thi kém như trước, càng kinh ngạc là người đứng nhất toàn lớp lần trước Chu Dương Liễu thế mà lại biến thành đứng nhất từ dưới lên. Có lời đồn rằng trừ bốn môn không thi, bốn môn còn lại của cậu ta đều chỉ thi được mấy chục điểm.

“Vị trí số một của lớp chúng ta có độc à?” La Khôn nói, “Lần này thì hay rồi, Chu Dương Liễu không dám đi vào từ cửa sau nữa đâu.”

Bọn họ đều nhớ rõ lần trước sau khi thi tháng xong Chu Dương Liễu mỗi lần đều cố ý đi vòng qua phía sau, chắp tay sau đít, nhón nhón chân, nhìn một cái lại “ai” mấy tiếng, vênh vênh váo váo, cố tình chọc giận Lục Giai Ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui