Anh ngơ ngác nhìn cô, anh cố lay người cô dậy nhưng cô lúc này đã rơi vào trạng thái mê man nên chẳng nghe thấy anh nói gì, miệng còn lẩm bẩm nói đi nói lại một câu:
"Ba, mẹ...cẩn thận."
Cô càng nói càng nhanh hơn, mồ hôi của cô bắt đầu túa ra nhiều hơn. Anh không biết cô bị gì nên có chút hơi hoảng.
Anh lấy điện thoại trong túi quần ra, tìm kiếm một dãy số bắt đầu gọi.
Điện thoại vừa được kết nối, anh vội vàng nói ngay mà không kịp để người ở đầu dây bên kia trả lời:
"Đến biệt thự riêng của tôi ngay lập tức." nói xong anh cúp máy luôn, người ở đầu dây bên kia ngơ ngác, nhưng cũng mau chóng chuẩn bị đến biệt thự riêng của anh nhanh nhất có thể.
Người mà anh vừa gọi là bác sĩ riêng của anh, người này tên là Thẩm Yến.
Sau khi anh vừa cúp điện thoại, ngay lập tức bàn tay của cô khua trúng bắp tay của anh, cô nắm rất chặt miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm:
"Ba, mẹ...cẩn thận."
Sau khi cô vừa nói xong thì nước mắt cô bắt đầu rơi, từng giọt từng giọt cứ thế rơi xuống gối.
Anh bắt đầu lúng túng không biết phải làm sao, đây là lần đầu anh thấy một người con gái khóc, mà lại còn trong tình trạng ý thức mơ hồ như vậy, không biết cô gái này đã phải trải qua những gì.
Thấy tình trạng của cô ngày càng xấu đi, anh luống cuống không biết làm gì, thật may lúc này Thẩm Yến đã tới.
Thẩm Yến gõ cửa phòng theo phép lịch sự, anh vội nói vọng ra:
"Cậu vào đi."
Vừa nghe thấy lời nói của anh, Thẩm Yến đẩy cửa bước vào ngay. Một thân hình cao to xách theo một hộp thuốc bước vào, giương mặt của người đàn ông này cũng rất đẹp, nét nào ra nét đó, góc cạnh đến từng đường nét.
Vừa bước vào, Thẩm Yến có hơi bất ngờ, có một cô gái nằm trên giường, mà lại còn nằm trên giường của Hạ Chính Du, đây là điều trước nay chưa từng có.
Nhưng sắc mặt của cô gái này không tốt lắm thì phải.
"Cậu gọi tôi đến đây để khám cho cô gái kia đúng không?" Thẩm Yến lên tiếng.
Anh gật đầu, ngay lập tức, Thẩm Yến tiến đến ngồi lên mép giường bắt đầu khám cho cô.
Sau một lúc khám, Thẩm Yến tiêm cho cô một mũi thuốc, cô bắt đầu trở lại trạng thái bình thường và nằm im ngủ say trên chiếc giường rộng lớn.
Khám xong, Thẩm Yến bước ra, anh đứng bên ngoài chờ đến sốt ruột, thấy Thẩm Yến bước ra thì vội hỏi:
"Cô ấy sao rồi?"
"Cô ấy hiện tại không sao, cô ấy bị đau dạ dày, theo như kiểm tra, tôi thấy trong dạ dày của cô ấy chứa rất nhiều rượu, mà cả ngày hôm nay cô ấy chưa ăn gì vào bụng cả, cũng may, lần này cô ấy chỉ bị đau dạ giày, nếu còn để cô ấy không ăn cơm mà uống rượu nữa thì không biết hậu quả sẽ như thế nào đâu." Thẩm Yến nói một tràng.
"Đây là thuốc." nói rồi Thẩm Yến đưa cho anh bịch thuốc, hình như nhớ ra gì đó mà nói tiếp:
"À mà hình như trong quá khứ cô ấy đã chứng kiến gì đó quá khủng khiếp nên tinh thần không được tốt, vừa rồi tôi có tiêm cho cô ấy một liều thuốc an thần, hiện tại cô ấy đang nghỉ ngơi, không còn gì thì tôi về trước."
Anh gật đầu nhẹ, rồi bước vào bên trong căn phòng, nơi cô đang nằm nghỉ ngơi, nhìn cô ngủ trông thật yên bình làm sao, anh đưa tay khẽ vuốt những lọn tóc dính trên mặt cô sang một bên, nhan sắc của cô gái này đúng là không đùa được mà.
Nhưng giờ có một vấn đề, hiện tại, trên giương mặt cô vẫn còn chưa tẩy trang, quần áo mặc trên người cũng là đồ công sở, phải làm thế nào bây giờ.
Anh lúng túng không biết làm gì, anh lấy điện thoại ra lên mạng tìm cách tẩy trang, sau khi đọc bảy bảy bốn chín cách, anh đã nắm được, nhưng đồ tẩy trang lấy đâu ra.
Anh chợt nhớ đến túi xách của cô vẫn còn để trong xe, anh chạy ngay xuống lấy, sau một lúc tìm kiếm, thì thật may nắn, tạ trời khấn phật, anh đã tìm thấy một bộ đồ tẩy trang mini khá đầy đủ.
Anh bắt tay vào công việc, sau nhiều bước tẩy trang, mặt mộc của cô xuất hiện, nhìn cũng chẳng khác lúc trang điểm là bao, có nét đáng yêu tươi tắn, và không còn sự nghiêm nghị khó tính nữa.
Trong quá trình tẩy trang, anh cũng thầm than "sao mà con gái phức tạp thế, tẩy trang mãi mới xong", đối với một con người ba mươi năm sống trên đời chỉ rửa mặt bằng nước như anh thì đây được coi là một việc làm khó khăn.
Tẩy trang thì cũng tẩy xong rồi, giờ thì làm sao mà thay quần áo cho cô đây, biết thế lúc nãy kéo Thẩm Yến ở lại thay cho cô cho xong, dù sao Thẩm Yến cũng là bác sĩ, nhìn thấy cơ thể bệnh nhân là một điều bình thường.
Anh mở tủ đồ ngủ của mình ra, cầm lấy một bộ đồ mới ra, anh nhìn cô tự nhiên đôi lông mày kiếm kia nhíu lại, chưa bao giờ anh lại đi làm khó bản thân như vậy. Thôi thì cứ coi như đây là may mắn của cô và trải nghiệm của anh vậy.
Anh tiến đến bên giường, lật chăn lên, đôi tay anh bắt đầu táy máy, từng cúc áo sơ mi trắng của cô được cởi ra đến cúc thứ ba, chiếc áo bra trắng lộ ra khiến anh đỏ mặt, anh thề là anh chưa nhìn thấy gì hết đâu, anh không có nhìn gì đâu, cô có thức dậy cũng đừng trách anh.
Anh mắt nhắm mắt mở làm công việc này một cách nhanh nhất có thể, nhưng những gì muốn tránh thì không thể tránh được, có một sự thật là cơ thể cô đã bị anh nhìn hết một lượt, tiếp xúc với da thịt của cô khiến anh nảy sinh cảm giác lạ, đến anh còn thấy lạ nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...