Đến nơi, bước vào bữa tiệc, cả khung cảnh nhộn nhịp cùng với sự tráng lệ, xa hoa hiện ra.
Vừa bước vào bữa tiệc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô và anh, vì hai người quá đẹp, quá xứng đôi, trong số những ánh mắt ấy, ánh mắt của sự bất ngờ có, ngưỡng mộ có, ganh tị có, và còn có cả ganh ghét và đố kị nữa.
Nhiều người nhìn vào anh còn thắc mắc anh là ai, phóng viên báo chí cũng ngơ ngác vì chưa gặp người này bao giờ.
Bỗng nhiên Hàn Phong từ đâu chạy đến nói:
"Hạ Chính Du, sao giờ cậu mới tới." sau khi nói xong Hàn Phong mới để ý là có cô ở bên cạnh, Hàn Phong vội cất lời chào:
"Chào cô, thư ký Mộc."
Cô gật đầu chào lại Hàn Phong, Hàn Phong quay qua anh hỏi lại:
"Sao giờ cậu mới tới, bữa tiệc đã trôi qua gần được một nửa rồi đó."
Anh nghe vậy thì nhàn nhạt trả lời:
"Ừ."
"Ừ sao, cậu còn ừ được à, đã đến muộn còn ừ, con người cậu trước nay trên người gắn hai chữ quy tắc mà hôm nay đến muộn à?" Hàn Phong có hơi bức xúc.
"Không phải tại ai đó thì tôi cũng đến đúng giờ." Anh trả lời Hàn Phong làm cho cô hơi chột dạ, chắc không phải do cô đâu ha.
"Thôi thôi không nói nữa, đi thôi." Hàn Phong vội thúc dục.
Ánh đèn lớn từ nhiều phía đột nhiên rọi hết lên sân khấu. Một người đàn ông bước ra trên tay cầm chiếc mic chiếm trọn tâm điểm.
"Xin chào mọi người, hôm nay tập đoàn Hạ thị rất vui khi mọi người đến đây rất đông đủ, tôi Hàn Phong, giám đốc của Hạ thị, xin cám ơn tất cả mọi người đã bỏ chút thời gian đến đây. Và không để mọi người chờ lâu, tôi xin giới thiệu, chủ tịch của Hạ thị, Hạ Chính Du sẽ có đôi lời gửi tới mọi người."
Sau câu giới thiệu ngắn gọn của Hàn Phong, anh bước ra với một phong thái lạnh lùng, xa cách, bên dưới tiếng xì xào bàn tán to nhỏ bắt đầu vang lên, đám phóng viên bắt đầu nhìn nhau ngơ ngác, cái cảnh tượng này khiến cho cô cũng hơi ngạc nhiên.
Hóa ra buổi tiệc này là buổi tiệc công bố danh tính của anh, cũng đầu tư ra phết.
"Xin chào mọi người, tôi Hạ Chính Du, người đứng đầu Hạ thị, lời đầu tiên, tôi cám ơn mọi người vì đã đến đây tạo nên một buổi tiệc thành công ngoài mong đợi, bữa tiệc này được tổ chức với mục đích tri ân các tập đoàn đã từng hợp tác với Hạ thị, tôi rất mong rằng, sau này sẽ còn nhiều bữa tiệc như thế này nữa, xin cám ơn tất cả mọi người." câu nói của anh vừa dứt, ngay lập tức có một phóng viên lên tiếng hỏi anh:
"Thưa anh Hạ Chính Du, tôi có thể hỏi anh vài điều được không?"
"Được." anh đáp lời ngay.
"Theo như lời đồn đại, anh là người vừa mù, vừa câm, vừa điếc, thậm chí còn có rất nhiều người nhìn thấy điều này, bây giờ anh đứng ở đây, có phải anh đã phẫu thuật chữa bệnh hay không?"
Anh nghe vậy thì cười thầm trong lòng trả lời:
"Tôi từ trước đến nay có từng khẳng định tin đồn đó là đúng hay không?"
"Chưa từng." người phóng viên kia hơi hoảng trả lời.
"Vậy đã từng có bằng chứng, ảnh hay video chứng minh tôi là người bị như vậy hay không?"
"Chưa từng." người phóng viên kia bắt đầu run trước sự lạnh lùng của anh rồi.
"Tôi chưa từng khẳng định tin đồn đó là đúng, cũng chưa từng có bằng chứng về việc tôi bị như vậy thì tôi cần gì phải đi chữa bệnh."
"Vậy là từ trước đến nay anh hoàn toàn bình thường?". Chươ𝘯g mới 𝘯hất tại [ T𝘙Ù 𝗠T𝘙U𝒀Ệ𝙉.V𝘯 ]
"Đúng vậy."
Sau câu trả lời của anh, mọi người có mặt ở đó trừ Hàn Phong và cô ra thì ai cũng bị sốc thông tin, họ thật không ngờ thông tin sốc như vậy lại đến một cách thật bất ngờ.
Ngay lập tức, thông tin này trở nên hot chỉ sau vài phút, trên các trang mạng lượt tìm kiếm mang tên anh đứng top đầu, các tòa soạn báo chí nổi tiếng cũng đưa tin, thông tin thật quá nóng hổi.
Bỗng nhiên, có một ông già từ đâu đi tới chỗ cô, đưa cho cô một cốc rượu, nhìn ông ta không hề đoàng hoàng, cốc rượu kia chắc chắn có vấn đề, nhưng đây là bữa tiệc do Hạ thị tổ chức, khách mời toàn là các tập đoàn hợp tác cùng Hạ thị, cô theo phép lịch sự mà nhận lấy.
"Tôi có thể mời mỹ nhân đây một cốc rượu không?" ông ta cất tiếng hỏi.
Cô cười một nụ cười giả tạo nói với ông ta:
"Quá khen, tôi rất hân hạnh."
Anh đứng từ xa thấy cô đang tươi cười với một lão già, anh lập tức có chút khó chịu mà nhíu mày.
Cô nâng cốc rượu lên với ông ta rồi uống một ngụm nhỏ, còn ông ta thì uống hết cốc rượu trong tay, ông ta thấy cô chỉ uống ngụm nhỏ liền nói:
"Mỹ nhân này uống vậy là không tôn trong tôi, uống thì phải uống hết chứ."
Cô nghe ông ta nói thì cười trừ:
"Thật xin lỗi quý ông đây, tửu lượng của tôi không tốt."
"Mỹ nhân à, nay vui, uống một chút thôi, không sao đâu." ông ta vừa nói vừa cười nham nhở.
Cô biết ông ta có ý đồ gì, liền cầm cốc rượu trong tay nâng lên giả vờ uống, tận dụng cơ hội có người đi ngang qua phía sau cô, cô lùi về sau một bước nhỏ.
*Toang*
Cốc rượu thủy tinh trên tay cô rơi xuống đất vỡ vụn, một chút rượu dính trên váy của cô, người vừa đụng trúng cô vội vàng xin lỗi, cô nhìn lão già trước mặt cười rồi xin phép đi vào nhà vệ sinh.
Cô vừa bước đi, lão già kia đắc ý cười mà không biết cô gái nhỏ nào đó cũng nở một nụ cười của sự chết chóc, còn anh tuy không nhìn thấy nụ cười của cô nhưng một màn vừa rồi cộng với nụ cười của lão già kia đã cho anh biết ý định của lão, anh vội vàng đi theo sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...