Phương Hàn Phong đến Hoàng Tuyền Lộ, đi dọc theo con đường Bỉ Ngạn hoa đến Nhất Điện Tần Quảng Vương, vị Diêm Vương thứ nhất. Cổng điện sừng sững cao lớn trước mặt, xung quanh bao bọc bởi nước sông Vong Xuyên. Sảnh điện một người đàn ông đang xét xử, đầu trâu mặt ngựa đứng hai bên, trưng bộ mặt đáng sợ. Những vong hồn được quỷ sứ đưa xuống đang quỳ rạp dưới đất.
Anh bình thản bước vào, đám quỷ âm giới cũng quá quen thuộc với vị khách này nên chẳng ngăn lại. Phương Hàn Phong tiến lên phía trước đám vong hồn mà nói:
- Nhất Điện Tần Quảng Vương, lâu rồi không gặp.
Nhất Điện Trần Quảng Vương là một người đàn ông cũng đã trung niên, ánh mắt thâm sâu, râu dài đen nháy. Công việc của ông chỉ là đưa vong hồn về xét tội ác tội xấu, rồi đưa xuống các điện khác. Ông mặc bộ cổ phục màu đen ngồi trên ghết phán xét, thấy anh liền vuốt vuốt râu:
- Phương quân chủ. Ngài thế này ta không dám nhận ra.
Phương Hàn Phong bật cười:
- Ngài cứ làm việc đi, ta sẽ tìm ngài sau.
Nhất Điện Tần Quảng Vương gõ gõ búa xuống bàn:
- Ta biết ngài tìm ta có việc gì. Chúng ta nên nói chuyện một chút.
Ông rời ghế rồi xoay người vào trong. Phương Hàn Phong cũng đi theo sau, anh hỏi:
- Thập Điện Chuyển Luân Vương đã đưa sáo gọi hồn cho ngài rồi nhỉ?
Nhất Điện Tần Quảng Vương đi theo lối đi bằng đá ra khỏi điện, đến một bức tường cao sừng sững:
- Đưa rồi, đưa rồi.
Ông chạm tay vào một viên đá, bức tường liền dồn qua hai bên, hiện ra một lối đi:
- Trong này.
Lối đi hẹp ẩm ướt, ức khí rất nhiều, Phương Hàn Phong đi phía sau ông:
- Ngài quả thật là nhốt con của Bạch Hổ ở đây.
Nhất Điện Tần Quảng Vương xua tay, trong động xuất hiện ánh sáng xanh lập loè của ma trơi:
- Thiết nghĩ Chuyển Luân Vương đã nói cho ngài biết?
Phương Hàn Phong nhìn xung quanh, một dòng suối nhỏ màu xanh lục róc rách chảy qua, anh trả lời:
- Nói rồi ta mới đến tìm ngài chứng minh sự thật. Không ngờ Diêm Vương các ngài lại xỏ mũi ta lâu vậy.
Nhất Điện Tần Quảng Vương đi đến chỉ vào một chỗ dưới suối:
- Chỗ này, linh hồn có tiên khí khi bị đày xuống đây sẽ bị thanh tẩy, hẳn bây giờ nữ nhân của ngài đã được thanh tẩy hoàn toàn.
Phương Hàn Phong nhìn xuống, một luồng khói trắng đang lượn lờ dưới nước, trắng muốt. Anh gật đầu:
- Còn Bạch Hổ
Nhất Điện Tần Quảng Vương vừa đi ra vừa trả lời:
- Tội nghiệp quá nặng, bị nhốt ở Quảng Hàn Cung.
Hai người trở ra, ông đóng cửa lại rồi hỏi:
- Nghe Chuyển Luân Vương nói ngài và nguyệt liên hoa (hoa sen có màu xanh nhạt) chuyển thế gặp nhau?
Phương Hàn Phong đút tay vào túi quần:
- Kết tóc phu thê ngài không có ý kiến chứ?
Nhất Điện Tần Quảng Vương cười rộ lên;
- Không dám không dám. Thế chúc mừng ngài, đã gặp được người sống cùng đời đời kiếp kiếp.
Phương Hàn Phong cũng rải bước theo đường cũ:
- Tần Quảng Vương, mục đích ta đến đây là thông báo rằng mùng năm âm lịch ngài sẽ có rượu mừng để uống.
Nhất Điện Tần Quảng Vương vui vẻ vuốt râu:
- Được, ngài còn muốn thông báo cho các vị Diêm Vương khác nữa, mau đi đi.
Phương Hàn Phong đến các điện khác, mỗi nơi nán lại một chút. Khi đến Thập Điện tìm Chuyển Luân Vương thì chẳng thấy, anh nói vài câu với Mạnh Bà ở đầu cầu Nại Hà rồi trở về.
Sau khi trở về nhà gỗ thì cũng đã sẩm tối, nhưng chưa thấy cô về liền đi tìm. Thị trấn nhỏ chỉ có vài căn nhà, nhà đầu tiên anh tìm là nhà của A Tương. Căn nhà gạch đã cũ, rêu phong bám kín hàng rào, tiếng cười rộn rã từ trong nhà phát ra.
Phương Hàn Phong đi vào sân, thấy Mai Thất Nguyệt đang chơi cái gì đó với đám trẻ. Anh đi lại ngồi xuống, ghé lại hôn lên tóc cô:
- Ham chơi không về nhà.
Mai Thất Nguyệt giật mình, quay lại ngạc nhiên. Định nói gì đó mà thấy đám trẻ đang nhìn mình khó hiểu liền im lặng, cô nói:
- Chúng ta chơi một ván nữa rồi nghỉ nhé.
A Tương bĩu môi:
- Thất Thất chưa thắng ván nào cả, chị thắng đi rồi em mới cho về.
Cô cầm mấy viên đá nhỏ của một ô vuông rải đều vào những ô tiếp theo, cô lẩm nhẩm:
- Lần này mà không ăn quan là khỏi về.
Phương Hàn Phong khẽ đếm, thiếu một viên nữa là ăn quan, anh liền lặng lẽ di chuyển một viên đá của ô khác vào tay cô.
Mai Thất Nguyệt đặt viên đá cuối cùng vào ô thứ tư, ô thứ năm liền trống trơn, cô reo lên:
- A! Chị ăn quan rồi, chị về nhé.
Nói xong anh ra hiệu cho Phương Hàn Phong trở về, đi theo con đường nhỏ, cô nói:
- Em chơi từ trưa đến giờ, mà chứ thắng lần nào.
Phương Hàn Phong đi phía sau cô, khẽ mỉm cười.
Hai người ở nhà gỗ một thời gian ngắn, khoảng một tháng. Mai Thất Nguyệt cũng làm quen được đồ đạc của anh xuất hiện trong nhà. Ví dụ như cái quan tài đá màu đen ở Hắc Lăng Viên bỗng xuất hiện cạnh giường của cô, nó không phải để ngủ mà là để đựng sách, một quan tài sách. Hoặc là linh mộc chạy qua chạy lại trong vườn, đặc biệt là cái tủ lạnh lớn chứa món máu tươi của anh đã chiếm một khoảng diện tích nhà bếp.
Phương Hàn Phong rất vô sỉ, cảm thấy lời càm ràm của cô rất đáng yêu, nên hay bày ra cho cô giọn. Quần áo thay xong sẽ vứt lên giường, giày dép sẽ để trong phòng khách, kinh điển nhất là dao cạo râu lại để trong phòng bếp.
Mai Thất Nguyệt muốn phát điên lên, cô không thể chịu nổi nữa liền nói:
- Phương tiên sinh, anh trở về Hắc Lăng Viên của anh đi.
Nào ngờ chỉ một cái búng tay, cả Hắc Lăng Viên như từ trên trời rơi xuống đồi cỏ bên cạnh nhà. Mai Thât Nguyệt phải nuốt lại tức giận mà bảo anh trả nó về vị trí cũ.
Hôm nay Mai Thât Nguyệt đã làm xong công việc "mắng chồng" về việc ỷ mình có năng lực nên suốt ngày chỉ cần quơ tay một cái là có thể hoàn thành. Cô nằm im trên ghế sô pha để ngẫm nghĩ cuộc đời.
Phương Hàn Phong bị vợ chỉnh đốn nên đành phải tự thân vận động. Bỏ đi hình tượng đáng sợ của ma cà rồng Phương quân chủ, sự nghiêm khắc tao nhã của giáo sư Phương, sự lạnh lùng sắc bén của Phương Tổng, sự mưu mô độc đoán của ông chủ Phương, sự tinh tế phép tắc của hậu duệ hoàng tộc. Bây giờ anh giống như một anh chú gần ba mươi bình thường, áo thun quần tây giúp vợ công việc nhà. Cô nấu cơm anh rửa bát, cô giặt đồ anh mang phơi, cô quét anh lau. Phương Hàn Phong phơi xong đồ trở vào thấy cô nằm bất động đó thì liền bế lên mang ra ngoài:
- Đi phơi nắng nào.
Anh ngồi xuống ghế mây ngoài vườn, đặt cô lên đùi mình, với quyển sách trên bàn ra đọc.
Một cảnh tượng rất tình, khu vườn hoa đủ sắc, Phương Hàn Phong ôm vợ nhỏ trong lòng, yên lặng đọc sách. Mai Thất Nguyệt ngồi trong lòng anh thoải mái lim dim nhắm mắt ngủ. Ánh nắng cuối năm thơm tho bao phủ hai người. Phía dưới sân sào đồ đang phơi, thoang thoảng mùi hương xả vải.
Cuối năm dương lịch cũng đã đến, hai người trở về. Phương Hàn Phong nói rằng hôm nay sẽ tặng cho cô một món quà lớn, bảo cô đi chọn váy dự tiệc. Đến tối chọn tới chọn lui Mai Thất Nguyệt cũng mặc lên người chiếc váy mà anh vừa ý.
Phương Hàn Phong nhìn cô trong bộ váy màu xanh lục nhạt dây mảnh, điểm thêm vài sợi dây kim loại rũ xuống hai bên vai, phía sau là một tầng vải voan mỏng. Chiếc váy lộ lưng trần, thân váy thướt tha chạm đất. Nhìn cô chẳng khác gì một nữ vương Hy Lạp. Anh hài lòng gật đầu:
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Mai Thất Nguyệt chập chững đi trên đôi giày cao gót, khoác tay anh bĩu môi:
- Biết khó thế em khỏi đi luôn.
Bỗng anh bế ngang cô lên đưa vào trong xe, cả tiệm trang phục ai ai cũng ngạc nhiên, trợn tròn mắt.
Chiếc xe chở hai nhân vật kia đi mất, nhưng những người kia vẫn chưa hoàn hồn được. Mai Thất Nguyệt ngồi trên xe thấy khó chịu, cứ đưa tay ra sau lưng mà gãi. Phương Hàn Phong ngồi bên cạnh làm gì đó với cái laptop, thấy vậy liền bắt tay cô lại:
- Đừng gãi nữa, sẽ chảy máu.
Mai Thất Nguyệt đưa ra bộ mặt đáng thương:
- Nhưng mà phía sau lưng có chỗ bị vải cứng cọ vào, vừa đau vừa ngứa.
Anh xoay lưng cô lại về phía mình, ở bả vai đã bị gãi đỏ ửng lên, một cọng cước bị lòi ra đâm vào da thịt cô, khiến cô khó chịu. Anh bứt đi cọng cước rồi cúi người thổi lên chỗ bị đỏ:
- Được rồi.
Mai Thất Nguyệt cảm thấy chiếc váy này rườm rà:
- Hôm nay là ngày gì?
Phương Hàn Phong ghé hôn lên môi cô:
- Cho em thấy nhà họ Trương sụp đổ.
Mai Thất Nguyệt bợ lấy mặt anh lại, áp môi mình lên. Hai người dây dưa thật lâu thật lâu, đến khi gần tới nơi mới thả ra. Anh vuốt lên tóc cô, mái tóc được buộc hờ bởi vòng kim loại màu trắng hình lông vũ mềm mại, được nối liền bởi một sợi bạc với chiếc bông tai bên phải. Cô chẳng khác gì một công chúa cả. Còn anh là hoàng tử, vest đen nổi bật, điểm thêm một cài áo lông vũ.
Buổi tiệc được tổ chức ở một nhà hàng sang trọng, Hồ Thanh. Cả sảnh lớn nhà hàng đều lóa mắt bởi anh, một nam nhân như bước ra từ ngôn tình, đẹp đẽ, cao lãnh.
Vũ Tần đang tiếp khách liền đi đến:
- Phương tổng, không ngờ anh sẽ đến.
Phương Hàn Phong nâng lấy một ly rượu lên:
- Hợp tác vui vẻ.
Ánh mắt Vũ Tần rơi trên người của Mai Thất Nguyệt, hắn hỏi:
- Đây là phu nhân của Phương tổng sao? Thật là xinh đẹp.
Hắn nâng ly rượu lên mời cô nhưng lại bị anh ngăn lại:
- Nguyệt Nhi sức khoẻ không tốt, chưa từng uống rượu.
Phương Hàn Phong đưa cô đi gặp đối tác của anh, từng người từng người một.
Mai Thất Nguyệt có chút hạnh phúc, đây có phải anh đang để cô vào cuộc sống của anh?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...