Trăng Lạnh Trường Bình

Giữa xuân tháng hai, thành nam Hàm Đan, bờ bắc sông Kỳ.

Mặt trời lặn trên bến đò, khói lượn lờ trên khu chợ đã tan. Mặc dù xuân ấm đã sang chim yến đã tới, nhưng khi trời gần tối cộng với từng cơn gió bắc thổi qua trên bến đò, lại lập tức khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.

Một ngày cứ như vậy chợt lạnh chợt ấm, khách nhân dù nôn nóng vội vàng, đều thà rằng lên đường chậm một chút, trước tiên phải tìm một nơi đặt chân sưởi ấm.

Sát bên bến đò, vừa hay có một khách điếm nhỏ đơn sơ. Nhìn sắc trời đã nhập nhoạng, chưởng quỹ thắp đèn lồng treo lên cửa, trên tấm biển nương theo cạnh cửa có khắc bốn chữ lớn xiêu xiêu vẹo vẹo, mặt trên sơn màu đỏ thắm: Hồng nê tiểu sạn.

Bên trong điếm chỉ đặt một cái bàn con ở chính giữa, trên bàn bày mấy bình trà và vài cái chén. Chừng mười một khách nhân, cả nam lẫn nữ đang ngồi trên chiếu vây quanh bàn nói chuyện trời đất, có vẻ vô cùng náo nhiệt.

Bên ngoài có người vén rèm tiến vào, đó là một thiếu niên độ mười bảy mười tám tuổi, hai mắt hẹp dài, mặt khoan* mũi rộng. Hắn cười hì hì nhìn lướt qua trong điếm, sau đó xoay người nói với bên ngoài: “Tạm được, tạm thời tránh được chút gió.” (*khoan: rộng)

Dứt lời hai thanh niên ăn vận có vẻ quý tộc đi vào, hai người đều khoảng hai bốn hai lăm tuổi, áo quần trên người đẹp đẽ quý giá. Chỉ khác một người tướng mạo anh tuấn, sắc mặt lạnh lùng, môi mím chặt lộ ra vài phần nghiêm nghị; mà người còn lại dáng cao thẳng như ngọc, mày kiếm môi mỏng, nhưng mặt mày mỉm cười, tươi tỉnh rạng rỡ.

Thiếu niên tới trước tìm một vị trí ở góc nhà, phủi phủi bụi, mời thanh niên mặt lạnh ngồi xuống, còn người thanh niên vẻ mặt tươi cười khoanh hai tay trước ngực, tùy ý dựa vào bên cửa sổ, khẽ cười nhìn mọi người.

Sắc trời đã tối hẳn, gió bắc gào thét bên ngoài theo rèm cửa mà luồn lách vào trong điếm, thổi bếp lửa lay động chập chờn. Chưởng quỹ đi ra ngoài nhìn một chút, sau khi trở vào liền đóng cửa chính của khách điếm lại, than thở: “Thời tiết quỷ quái này, lại có tuyết rơi rồi.”

Thanh niên mặt lạnh lập tức đứng dậy nhìn ra cửa sổ, bên ngoài quả nhiên hoa tuyết bay lất phất, nhẹ nhàng như bông khẽ đáp xuống đất, không tới một hồi, khắp nơi đã phủ một màu bạc trắng. Thanh niên mặt lạnh thở dài một hơi, nói: “Lẽ ra hôm nay không nên ra ngoài, vạn nhất trở về muộn, lại bị cằn nhằn.”

“Nếu về trễ, cứ nói chúng ta bị Nhị ca dẫn tới Khoái Phong lâu, nhất thời quên mất thời gian. Bọn họ cũng chỉ mắng Nhị ca, tuyệt không dám trách cứ đại ca…” Thiếu niên cười nói. Thanh niên mặt cười đứng bên cửa sổ, chính là Nhị ca trong miệng thiếu niên, nghe vậy cười hì hì đưa tay gõ nhẹ một cái lên gáy thiếu niên.

Mấy khách nhân nghe được ba chữ “Khoái Phong lâu”, nhất thời cười rộ lên. Một lão khách nhìn thoáng qua thanh niên mặt cười đầy thâm ý, nói: “Nhìn quần áo của các vị tiểu ca, hẳn là con em thế gia. Nhưng Khoái Phong lâu này, thanh niên vẫn nên ít lui tới thì tốt hơn.”

“Không có tiền mới chớ có đi, có tiền cớ gì không đi.” Một gã trung niên râu quai nón cười to, “Khoái Phong lâu này có tiếng nhất nhì trong thành Hàm Đan, mỹ nữ Như Vân, *thực cốt. Nghe nói chỉ có tiền thôi chưa đủ, nếu lâu chủ Hủy cơ chướng mắt, cho dù núi vàng núi bạc cũng đừng mong vào được.”


Hắn quay sang phía thanh niên mặt cười hất hất cằm: “Vị huynh đài này đã đi, tư vị thế nào?”

“Há chỉ có Khoái Phong lâu, Bách Diễm phường, Tú Nữ lư, đều là những nơi Nhị ca ta thường lui tới.” Thiếu niên tiếp lời. Thanh niên mặt lạnh, chính là đại ca trong miệng thiếu niên, nghe đến đây, lần đầu tiên khóe miệng giật một cái, dường như đang cố nhịn cười.

“Diễm phúc tề thiên, diễm phúc tề thiên, lão tử thật sự ước ao vô cùng…” Gã râu quai nón than thở tiếc hận. Lão khách kia trái lại thở dài một hơi, không ngừng lắc đầu.

Thanh niên mặt cười bị chính huynh đệ của mình và người ngoài điều khản*, gương mặt chẳng hề tỏ vẻ quan tâm, nghiêng người dựa bên cửa sổ, cười nói: “Chẳng qua chỉ là mấy cái tửu lâu mà thôi. Đợi tuyết ngừng, ngươi theo ta vào thành Hàm Đan. Ta làm chủ nhà, buổi tối dẫn ngươi tới Khoái Phong lâu uống rượu, thế nào?”

*điều khản: trêu chọc, chế nhạo…; ở đây có thể hiểu hai người này hùa nhau vào kẻ tung người hứng người thanh niên mặt cười; xét thấy không tìm được từ thích hợp nên mình xin giữ nguyên văn

Gã râu quai nón vừa nghe nói thế, mừng rỡ đến mức nhảy dựng cả lên, nói to: “Được, đại trượng phu lời hứa đáng giá ngàn vàng, tuyệt không được nuốt lời, lão tử dừng đây hai ngày rồi đến nước Ngụy cũng không muộn.” Lời hắn còn chưa dứt, chỉ nghe bên ngoài khách điếm vang lên một tràng tiếng vó ngựa, mấy kỵ mã đang phi nước đại tới. Rồi bỗng có tiếng người hét lớn: “Công tử, không bằng tạm tránh ở đây một lúc.”

Khách nhân trong điếm nghe tiếng hò hét, không biết chuyện gì đang xảy ra. Gã râu quai nón khẽ mở hé cánh cửa chính nhìn ra bên ngoài. Có điều hắn chỉ mới liếc mắt qua, lập tức khua tay múa chân hét to: “Đánh nhau rồi, giết người rồi, chạy mau chạy mau.”

Hiện nay loạn thế, bảy nước tranh chấp. Việc giết người tranh đất diễn ra bình thường như tới bữa ăn cơm tới giờ đi ngủ. Mọi người trong khách điếm không ai thấy kinh sợ, chỉ buồn bực cầm lấy bao quần áo theo gã râu quai nón chạy ra khỏi điếm. Ngay cả chưởng quỹ và tiểu nhị cũng bỏ nhà của mình, chạy theo mọi người.

Thanh niên mặt cười phút chốc thu lại dáng vẻ tươi cười, đưa mắt ra hiệu với thiếu niên, hai người che chở thanh niên mặt lạnh, cũng định xông ra khỏi tiệm. Chợt nghe bên ngoài có người cao giọng hét lớn: “Tiểu yêu nữ, ngươi theo chúng ta suốt đường đi, rốt cuộc muốn gì?”

Thanh niên mặt lạnh lập tức dừng bước, nhẹ nhàng kéo hai người kia lại: “Là Vương thúc, từ nước Tần đã trở về.” Thanh niên mặt cười lại trầm giọng nói: “Thúc ấy gặp phiền phức, chúng ta phải ứng cứu.” Hắn đang muốn đẩy cửa đi ra ngoài, thiếu niên lại kéo hắn vào: “Cao thủ bên người Bình Nguyên quân nhiều như mây, ắt hẳn không có việc gì. Nếu bây giờ chúng ta ra ngoài, nhỡ đại ca gặp phải nguy hiểm thì thế nào?”

“Không thể để Vương thúc biết ta ra ngoài một mình…” Thanh niên mặt lạnh gật đầu nói, “Trước tiên chúng ta cứ yên lặng theo dõi diễn biến đã.” Trong ba người này, lời hắn có phân lượng nhất, thanh niên mặt cười mặc dù hơi do dự, song chỉ có thể theo lời hành sự. Thiếu niên tìm một gian phòng nhỏ bên trong khách điếm, đẩy cửa ra, ba người vội vàng trốn vào.

Một mùi hương nhàn nhạt từ cửa sổ lặng lẽ len vào, ban đêm gió bắc lạnh thấu xương lại không thể thổi tan mùi thơm này, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ khách điếm. Thiếu niên ngạc nhiên nói: “Bạch chỉ hương* này từ đâu tới?”


Thanh niên mặt lạnh khẽ hít một hơi: “Không phải bạch chỉ, là mi vu*.” Hắn dán mắt lên khe hở trên cửa sổ, mặc dù không nhìn thấy động tĩnh bên ngoài khách điếm, nhưng vẫn có thể biết được tuyết đã ngừng rơi, trước cửa sổ có một gốc lê, hoa trên cành e ấp nở, tuyết trắng đọng đầy. (*bạch chỉ: một vị thuốc bắc; mi vu: một thứ cỏ có hoa thơm)

Cành lê đung đưa, từng bông tuyết rơi xuống lả tả. Chợt nghe tiếng cười “khanh khách” đáng yêu của nữ tử, một bóng trắng nhẹ nhàng hạ xuống ngồi trên nhánh cây.

Thanh niên mặt lạnh không nhìn thấy dung mạo của người ngồi trên cây, chỉ loáng thoáng thấy một nữ tử, váy trắng, eo nhỏ, tóc đen như mây buông đến thắt lưng, đôi hài (giày) trắng lộ ra ngoài cùng màu với váy áo.

Đương thời gian này, mặc dù đã vào giữa xuân nhưng vẫn còn tuyết rơi, có thể thấy được thời tiết rất lạnh. Nhưng người trên cây lê chỉ mặc một kiện váy áo màu trắng mỏng manh, tựa sa* mà không phải sa, tựa lụa mà không phải lụa. Bên hông thắt một ti đái màu xanh thật dài buông xuống tận bàn chân. Váy áo tung bay trong gió, dính sát vào người nàng lộ ra một đôi chân thẳng thon nhỏ trắng muốt. (*sa: một thứ dệt bằng tơ mỏng mà thưa để làm mũ hay áo mặc mát)

Hoa lê dường như muốn tranh sắc trắng cùng tuyết, mà da thịt của nàng so với hoa lê so với tuyết còn trắng hơn ba phần.

“Tiểu yêu nữ, ngươi ra đây… Lão tử liều mạng với ngươi.” Một âm thanh thô lỗ cuồng dại hét lớn. Ở trên cây lê quá mức kín đáo, toàn thân nữ tử này lại đều một màu trắng thuần, ẩn núp trong đó, dĩ nhiên người bên ngoài không thể nhìn thấy.

Thiếu niên nghe tiếng, vội vàng kéo thanh niên mặt lạnh che chở phía sau. Thanh niên mặt cười cẩn thận đến phía trước hai người, kề sát vào cửa sổ nhìn động tĩnh bên ngoài.

Một bàn tay duỗi xuống, ngón tay tựa như lá hành xuân cởi hài ra, nhẹ nhàng xoa xoa mắt cá chân. Dáng vẻ lười biếng này, tựa như nàng vừa đi một đoạn đường xa mới trở về nhà, thoải mái nằm trên nệm lông chăn gấm, phải nghỉ ngơi thật đã mới được.

Bàn chân trắng noãn như sữa, chỉ có ngón út bên phải có một ấn ký trăng non màu tím đen.

Chân nàng vừa trơn nhẵn lại non mịn, trong tiếng cười còn mang theo mấy phần trẻ con, phảng phất muốn nói cho những người đang trộm nhìn nàng, tuổi của nàng không lớn bao nhiêu, chẳng qua chỉ là một thiếu nữ sắp sửa cập kê. Nhưng nữ hài này, mỗi dáng người, mỗi động tác, đều toát ra nét kiều mị trời sinh.

Ánh trăng sáng tỏ, người đẹp yêu kiều. (Nguyên văn: Nguyệt xuất kiểu hề, giảo nhân liêu hề*)

“Tiểu yêu nữ này đã đi theo chúng ta suốt dọc đường, công tử hãy đi trước, huynh đệ chúng tôi liều mạng cũng phải ngăn cản ả ta…”


“Không được, ta sao có thể bỏ lại các ngươi…”

Thanh niên mặt cười trong điếm nghe đến đây, chân mày cau lại, quay người đặt tay lên then cửa, đang định đẩy cửa phòng ra. Chợt nghe có người kêu lên: “Công tử người xem, là ai tới?”

Tay nàng đang xoa mắt cá chân cũng chậm rãi ngừng lại, từ từ mang lại hài vào chân. Một thanh âm vừa non nớt vừa mềm mại của nữ tử khẽ cười nói: “Đối với cái danh tiếng lừng lẫy ấy, thực khó xứng nổi*. Bình Nguyên quân đại danh đỉnh đỉnh, thì ra cũng chỉ như thế …” (*Nguyên văn: Thịnh danh chi hạ, kỳ thực nan phó)

Cành lê hơi rung động, thân ảnh màu trắng theo tiếng cười “khanh khách” bay vọt lên cao, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu, chỉ có trên nhánh cây nàng vừa ngồi kia, so sánh với hai bên trái phải thì không có tuyết đọng, vài đóa hoa lê rơi trên mặt đất. Mà mùi hương mi vu cũng chậm rãi phai đi, không còn ngửi thấy nữa.

Nàng đến, như một trận tuyết nhẹ, nhiễu loạn nhập vào lòng người; nàng đi, như một cơn gió mát, thổi qua một hồ xuân thủy.

Thanh niên mặt lạnh vốn đang nhắm mắt suy nghĩ, nghe tiếng cười dần xa vội đẩy thanh niên mặt cười ra, mở cửa sổ, vẻ mặt thẫn thờ nhìn hoa lê trắng muốt bên ngoài. Thanh niên mặt cười hơi cúi đầu, khẽ cười nói: “Tiểu yêu nữ?”

Bên ngoài một thanh âm nam tử vô cùng ôn nhu vang lên: “Tỷ phu, không sao chứ?”

“Không sao, đệ vừa đến thì yêu nữ cũng đi ngay.” Thân ảnh mập mạp của Bình Nguyên quân xuất hiện dưới tàng lê, thanh âm vẫn vô cùng bình tĩnh, “Sao đệ lại tới đây?”

“Tỷ phu trốn khỏi nước Tần, đệ vốn phải sớm đến tương trợ… Thỉnh tỷ phu thứ cho tội chậm trễ, ” thanh âm ôn nhu lại vang lên, “Có biết nàng ta là ai không?”

“Thật không hiểu được, tiểu yêu nữ này đi theo chúng ta hơn hai trăm dặm, nhưng chỉ nghe tiếng không thấy người. Dù chưa giết người, lại hành hạ chúng ta khổ sở…” Một thanh âm thô lỗ cuồng dã lớn tiếng nói.

Thanh âm ôn nhu trầm mặc một lát, thở dài một hơi rồi mới nhẹ giọng nói tiếp: “Tỷ phu không việc gì là tốt rồi, nơi này là thành Hàm Đan, ắt nàng ta cũng không dám vọng động, Vô Kỵ hộ tống tỷ phu hồi phủ…”*Câu thơ trích trong bài Nguyệt xuất 1 (月出 1)

月出 1

月出皎兮,

佼人僚兮。

舒窈糾兮,


勞心悄兮。

  * * *

Nguyệt xuất 1

Nguyệt xuất hạo hề!

Giảo nhân liễu hề!

Thư yểu kiểu hề!

Lao tâm tiệu hề!

  * * *

Dịch nghĩa: Trăng ló 1

Trăng lên sáng đẹp,

Người đẹp yêu kiều,

Làm sao (cho được gặp nàng để) cởi mở nỗi tình sầu uất xa xôi.

Cho nên phải nhọc lòng ưu sầu.

LINK NGUỒN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui