Trăng dưới hiên

Chương 39:
Yến Hạ Nguyệt cả ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, lúc Bình Bình tiến lại liền thấy công chúa đang nhặt lá phong nghịch: “Công chúa, Thọ Dương công chúa đưa tới bái thiếp.”
Yến Hạ Nguyệt đứng dậy, đem mấy cái lá phong trong tay vất đi, cầm khăn tay lau sạch tay rồi mới nhận lấy thiếp.
Nàng vừa nhìn đến hàng chữ thứ nhất thì biểu tình liền cứng lại.
Bình Bình không biết nội dung trên mặt thiếp viết gì, chỉ thấy được biểu tình của công chúa, thấp giọng hỏi: “Công chúa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Hạ Nguyệt hoàn hồn, tiếp tục đọc hết tấm thiệp.
Bình Bình nhận lại thiếp, Yến Hạ Nguyệt ngồi xuống trong đình.
Bình Bình đứng ở một bên, không khí xung quanh là một mảng tĩnh lặng.
Những cơn gió nhỏ nhẹ nhàng truyền tới khiến cho từng tán cây nhẹ nhàng rung động, Yến Hạ Nguyệt nhìn về phía trước cũng không biết là nhìn cái gì, chậm rãi nói: “Xuân Nhi về rồi.”
Yến Quy Xuân đã về rồi.
Đại muội muội của nàng-một người mà chưa bao giờ chịu nghe theo bất kỳ sự quản thúc của ai hết. (Yến Quy Xuân Và Yến Tuyết Thanh đều là em gái của Yến Hạ Nguyệt nhưng Yến Quy Xuân lớn hơn Yến Tuyết Thanh nên khi so với Yến Hạ Nguyệt sẽ là đại muội muội.)
Bình Bình không biết tại sao Yến Hạ Nguyệt lại phản ứng như vậy, nàng cân nhắc một chút rồi mới nói: “Nếu là như vậy công chúa nên cao hứng mới phải chứ?”
Yến Hạ Nguyệt nhìn tấm thiệp trong tay Bình Bình, im lặng lắc đầu.
Làm sao có thể cao hứng được đây?
Bình Bình không hiểu, nhưng cũng không hỏi, chỉ đem áo choàng của Yến Hạ Nguyệt khoác lại cẩn thận.
Yến Hạ Nguyệt nhìn bầu trời màu xanh thẳm thẳm trên cao, nước mắt tự nhiên lại lăn dài, một giọt rơi xuống biến mất trên lớp áo dày.
Bình Bình vội vàng quỳ xuống quỳ xuống: “Công chúa?”
Yến Hạ Nguyệt duỗi tay lau nước mắt, lại cười rộ lên: “Bình Bình ngươi quỳ cái gì, ta đang rất cao hứng mà.”
Một tay nàng chống cằm, cố gắng loại bỏ hết những cảm xúc tiêu cực của mình ra khỏi tâm trí, nhưng vẫn không được, nước mắt nàng cứ rơi, như chuỗi pha lê bị đứt, liên tục tràn ra khỏi hốc mắt: “Bình Bình, ta thật sự rất nhớ Xuân Nhi, đã nhiều năm rồi ta chưa gặp lại muội ấy.”
Bình Bình nhìn đôi mắt Yến Hạ Nguyệt hồng hồng, biết được công chúa đã cố gắng đè nén rất nhiều tâm trạng, tự nhiên giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Công chúa nếu cảm thấy khó chịu……”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Hạ Nguyệt kẽ cong khóe môi, âm thanh vang lên lại có mấy phần chân thật: “Ta thực sự đang rất vui, Bình Bình.”
Lúc này, cho dù có chuyện gì xảy ra, nàng đều phải bảo vệ tốt muội muội của mình.
Mạng này của nàng, Diêm Vương còn không thèm thu thì nàng còn phải sợ cái gì nữa chứ?
Cố Diêm về đến phủ công chúa cũng đã tối muộn rồi, vừa kịp giờ giới nghiêm. Hắn vừa cởi được áo khoác ngoài thì Cố Tả đã tiến lại bên cạnh: “Gia, công chúa hôm nay khóc.”
Cố Diêm lạnh mặt, nhìn về phía Cố Tả: “Có chuyện gì xảy ra?”

Cố Tả lắc đầu: “Người bên kia cũng không biết có chuyện gì xảy ra.”
Người của ngọc Viên còn không biết thì hắn làm sao biết được.
Cố Diêm đem áo choàng ném cho Cố Tả, bước ba bước thành hai, rất nhanh đã biến mất trước mặt Cố Tả.
Bữa tối của Cố Diêm là đồ ăn từ phủ công chúa được Cố Tả đem tới, lúc ấy Cố Tả chưa nói gì với hắn, chứng tỏ lúc đấy chưa xảy ra chuyện gì.
Lúc hắn đưa bữa tối trở về thì mới biết được chuyện này.
Cố Diêm vén rèm lên, Yến Hạ Nguyệt ngẩng đầu, tầm mắt hai người vừa vặn chạm nhau.
Cảnh này giống như quay về ngày đầu hắn và nàng gặp nhau vậy, Cố Diêm chậm rãi đi vào, ngồi ở cạnh giường: “Công chúa sao còn chưa ngủ?”
Yến Hạ Nguyệt nhìn bên ngoài không khác gì lúc bình thường, lúc nàng nói chuyện đôi mắt nàng còn cong cong lên một chút: “Đang đợi ngươi về.”
Cố Diêm lẳng lặng nhìn nàng, Yến Hạ Nguyệt nghiêng nghiêng đầu: “Ngươi lại làm sao hả?”
Nàng hơi cúi người về phía trước, vẫy vẫy tay.
Thời gian lúc này như đang lười biếng không muốn trôi đi, mãi tóc nàng dài đen óng, có vài sợi nghịch ngợm ở trên mang tai, trang sức đã được tháo hết ra, gương mặt không một chút son phấn ở dưới ánh nến mờ ảo lại càng trở nên ôn nhu mà đa tình.
Thấy Cô Diêm không nói lời nào, Yến Hạ Nguyệt lại xích về phía hắn thêm chút nữa: “Cố Diêm?”
Lúc khoảng cách giữa hai người chỉ còn cách nhau khoảng một cánh tay, Cố Diêm liền duỗi tay ôm lấy nàng kéo lại, tay kia phủ lên đôi mắt nàng, hôn xuống.
Nụ hôn này của hắn vô cùng ôn nhu, quyến luyến lại triền miên không dứt, Yến Hạ Nguyệt không tự chủ được hai tay ôm lấy cổ hắn kẽ kéo xuống, hai mắt dù được tay Cố diêm che kín rồi nhưng theo bản năng nàng vẫn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đáp trả lại những gì hắn đã cho nàng.
Cố Diêm cảm nhận được lông mi nàng nhẹ nhàng quét lên lòng bàn tay hắn, bàn tay đang che mắt nàng thả xuống đặt lên eo nàng khẽ nàng sát lại mình hơn chút nữa.
Nàng từ nhỏ đã ở trong vàng bạc châu báu mà lớn lên, là cô công chúa cành vàng lá ngọc của cả Đại Yến. Cơ thể nàng mềm mại giống như cơn gió mùa xuân, cả người yểu điệu như không có sức lực, nhẹ nhàng đáp trả lại hắn, cũng mang một chút ngượng ngùng, lại mang theo chút sợ hãi, làm hắn không tự chủ được mà kẽ mút, lại mút giống như thành nghiện.
Hơi thở hai người triền miên một chỗ, Cố Diêm nhìn khuôn mặt nàng ôn nhu, dịu dàng như nước, giống như có thể để mặc hắn muốn làm gì thì làm, khiến hắn cũng chỉ có thể than thở trong lòng.
Đây là công chúa của hắn a.
Cố Diêm hết hôn nhẹ lại mút môi nàng, vỗ nhẹ sau lưng nàng, nhẹ nhàng nói: “Công chúa hôm nay gặp chuyện gì không vui sao?”
Yến Hạ Nguyệt ngước mắt, rồi lại rũ mi nhìn hắn, trong mắt hắn thấm đượm sự chân thành cùng lo lắng.
Nàng hướng tấm mắt xuống phía dưới, nhẹ nhàng giúp hắn cởi thắt lưng.
Cố Diêm đè tay nàng lại, vuốt mái tóc đen nhánh của nàng: “Công chúa, nàng không cần phải làm như vậy đâu.”
Yến Hạ Nguyệt nghe được những gì hắn nói, nàng cảm thấy lần sống lại này dù cho có vì bất cứ nguyên do nào đi chăng nữa thì nàng đều vô cùng quý trọng nó.
Bọn họ có thể đêm đêm cùng nhau ngồi nói chuyện dưới ánh nến nhàn nhạt như này, thực sự đã là quá tốt rồi.
Nàng tránh tay hắn, tiếp tục cởi đai eo hắn ra rồi vắt lên bình phong, lại tiếp tục giúp hắn nới lỏng dây buộc: “Ta là thê tử của ngươi, thê tử giúp phu quân  mình thay quần áo, không phải là chuyện bình thường sao?”
Cố Diêm nhìn nàng đem áo ngoài của mình cởi ra, nghiêm túc nói: “Công chúa là thê tử của Cố Diêm ta, nhưng ở trong lòng ta, công chúa vĩnh viễn là công chúa.”
Công chúa của hắn sẽ luôn cao cao tại thượng, căn bản là không cần làm mấy việc để lấy lòng phu quân như những nữ nhân khác.

Yến Hạ Nguyệt trong lòng lại cảm động lại có chút oán trách hắn không hiểu tâm tư nàng, đẩy hắn một chút: “Người mau đi tắm đi, đã muốn lắm rồi, nếu ngươi còn không ngủ, cẩn thận sáng mai lại lên triều muộn.”
Nàng cũng chỉ là muốn làm chút việc để thể hiện tình cảm của mình thôi, cởi áo cho hắn cũng là một cách để thể hiện, ai mà ngờ được rằng trình độ tiếp thu của người này không tốt đến thế.
Tự mình nói một câu như đôi thẳng chậu nước lạnh lên người ta, thật sự chẳng có ý tư gì hết.
Cố Diêm thấy nàng lại dở tính xấu? Không hiểu rằng hắn nói sai chỗ nào? Hay là do hắn nói thẳng quá sao?
Yến Hạ Nguyệt thấy hắn còn đứng ngây ra nhìn nàng, đi đến mở tủ quần áo ra, đem áo trong của hắn ném ra: “Nhìn cái gì chứ?”
Cố Diêm đến gần nàng, bất đắc dĩ nói: “Công chúa, chả lẽ ta chỉ thay mỗi áo trong thôi sao?”
Yến Hạ Nguyệt đứng sang một bên nhìn hắn lấy quần áo, mặt lại bắt đầu có chút hồng: “Tự ngươi đi lấy là được rồi mà? Còn phải nói lại với ta làm cái gì?”
Nói ra thì nàng ngại sao?
Cố Diêm ở trong tịnh thất, nghĩ đến nhưng phản ứng vừa rồi của Yến Hạ Nguyệt, nhéo nhéo mi tâm.
Nhưng phản ứng của nàng hắn không thể đoán trước được cái gì.
Khóc, cũng có rất nhiều kiểu.
Bi thương mà khóc hay vui mừng đến phát khóc, hoặc lại là cảm thấy chua xót không thôi, vì thấy ủy khuất mà không nhìn được rơi lệ.
Nhưng cũng không phải.
Tâm tình của nàng rõ ràng là rất thoải mái.
Giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Như này cũng không đúng.
Cố Diêm nghĩ đi nghĩ lại một việc cho nên lúc tắm cũng rất chậm, chờ đến lúc hắn đi ra thì công chúa đã ngủ thiếp đi rồi.
Cố Diêm tắt đèn, lại đem màn buông xuống, nằm xuống giường, Yến Hạ Nguyệt giống như biết được bên cạnh có người, cơ thể đang rất có quy củ mà nằm thẳng tắp thì theo bản năng lật người, một tay mềm mại như không xương đặt lên hông Cố Diêm.
Cố Diêm ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt, nàng giật mình, lại nhích cơ thể của mình lại gần phía hắn thêm chút nữa, Cố Diêm cũng buông tay, nắm lấy tay nàng nhắm mắt lại.
“Cố tướng quân không biết sao? Khang dương công chúa băng hà rồi.”
Cố Diêm mơ ảo nghe được một câu nói như thế, trong bóng đêm thoáng chốc thanh tỉnh hơn hẳn.
“Ngươi nói bậy gì đó! Công chúa nàng ấy rõ ràng đang sống rất tốt ở kinh thành!”
Hắn nghe được âm thanh của bản thân mình, âm thanh đó tức giận tới cực điểm. Ngay sau âm thanh đấy là tiếng người nặng nề ngã xuống đất.
“Cố tướng quân, hạ quan ngàn dặm xa xôi từ kinh thành đi tới Thanh Châu, chẳng lẽ chỉ muốn muốn trêu đùa ngài, xem ngài xấu mặt hay sao?”
Cố Diêm không nhận ra được âm thanh này là của ai, hắn nín thở, nhưng rất lâu sau vẫn không có tiếng động nào nữa hết.

Hắn còn nhớ rõ khi hắn nằm xuống, công chúa vẫn còn chủ động ôm lấy hắn.
Đây là mơ.
Cố Diêm bước ra từ trong màn đen, ý thức được sự thật này.
Tại sao hắn lại mơ thấy như vậy?
Cố Diêm nghĩ, không để ý được xung quanh hắn như đang hình thành một thế giới khác.
Cố Diêm đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng chỉ trong tích tích tắc người hắn cứng lại, tròng mắt cũng ngưng tụ vào điểm trước mắt.
Trước mắt hắn là nơi hắn ở nhiều năm qua-phủ công chúa.
Tượng sư tử bằng đá đặt trước cửa đã được buộc lên thêm một đoạn vải trắng.
Lồng đèn trước cửa cũng đã dính giấy trắng loại chuyên dùng cho ma tang.
Đây là có chuyện gì?
Cố Diêm nhìn cảnh tượng tiêu điều trước cửa, cố gắng trấn định bản thân.
Có lẽ là lại xảy ra chiến tranh, hắn đã không may hi sinh mà thôi.
Công chúa của hắn có lẽ sẽ khổ sở.
Hắn nghĩ thế, đi vào.
Trong phủ đâu đâu cũng là bộ dạng bi thương, hắn đi thẳng một mạch đến chính sảnh, trên đường đi không có lấy một bóng người.
Có lẽ là công chúa quá mức thương tâm, cho nên để cho nô bộc nghỉ gần hết rồi.
Giờ phút này Cố Diêm gần như chắc chắn việc mình đã chết rồi, hắn chuyển hướng đi về phía Ngọc Viên, hắn muốn nhìn thấy công chúa của hắn.
Trong vườn cũng không có ai.
Hắn mãi mới nhìn thấy một tiểu nha hoàn đang quét rác, quần áo nàng ta mặc trên người là loại vải bao bố, thoạt nhìn giống như một nha đầu thô sử.
Lúc nha hoàn nhìn ngẩng mặt lên, hắn nhìn, hình như cũng có chút ấn tượng về nàng ta.
Là nha hoàn đã đến tiền viện truyền lời mấy lần.
Cố Diêm đứng ở trước mặt nàng: “Bình Bình đâu rồi?”
Bình Bình vẫn luôn đi theo bên người công chúa, tìm được Bình Bình, có lẽ cũng sẽ tìm được công chúa.
Nha hoàn kia ngừng lại, ôm lấy cây chổi vào trong người: “Trời đang là mùa hè tại sao lại có khí lạnh thế này?”
Nàng khẽ lẩm bẩm trong miệng: “Bình Bình tỷ tỷ, tỷ trên trời có linh thiêng, ngàn vạn lần cầu tỷ có thể phù hộ cho ta để ta có thế sống thật tốt, bảo vệ phủ công chúa này. Ban ngày ban mặt, tự nhiên xuất hiện âm khí như vậy, tỷ cũng biết ta nhát gan mà.”
Cố Diêm nhíu mày, Bình Bình đã chết?
Tiểu nha hoàn quét xong rồi, cất cây chổi một góc, đun nước nấu cơm.
Mãi cho đến khi trời tối, cả phủ công chúa rộng lớn cũng chỉ có phòng nàng là có ánh sáng hắt ra.
Cố Diêm trong lòng thấy phát lạnh, hắn tự an ủi bản thân mình, có lẽ công chúa đã đi đến chỗ khác cho khuây khỏa rồi.
Rốt cục, công chúa cũng có tình cảm đối với hắn, hắn chết, chắc chắn nàng cũng sẽ khổ sở một thời gian.
Công chúa của hắn chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Cố Diêm nghĩ, khung cảnh xung quanh lại thay đổi.
Hắn ngồi ở một đầu, người đối diện không thể thấy rõ được khuôn, Vu Diệp ngồi ở một đầu, biểu tình không tốt lắm: “Các ngươi đây là đang áp chế ta?”
Hắn nghe được âm thanh của chính mình đang nói chuyện: “Ta cho rằng, một việc nhỏ như vậy, Vu thượng thư chỉ cần động bút một cái là có thể làm được.”
Biểu tình của Vu Diệp khó coi: “Hoàng Thượng biết chuyện này không?”
Người đối diện lên tiếng, hắn nhận ra đây chính là người nói với hắn lúc trước: “Thánh Thượng đã sớm nhìn Ninh gia không vừa mắt, công chúa xảy ra chuyện, Hoàng Thượng thiếu chút nữa đem thánh chỉ diệt môn của Ninh Gia ban bố ra ngoài.”
Ninh gia?
Ninh gia nào?
Có một tiểu hài tử chạy vào, vẻ mặt Vu Diệp thoáng chốc mềm mại, nhưng rất nhanh đã thu lại tâm tình, ra cửa đón Yến Tuyết Thanh đi vào.
Yến Tuyết Thanh nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽ như muốn băm hắn ra thành trăm mảnh.
Cố Diêm nắm chặt nắm đấm, trong lòng là một mảng trống vắng.
Bất tri bất giác, hắn hóa nhập cùng với bản thân ở trong mơ, bỗng nhiên ý thức được một việc: công chúa của hắn xảy ra chuyện rồi.
Công chúa của hắn đã không còn trên thế giới này nữa rồi.
Nỗi bi thương trong lòng Cố Diêm như chiêm trọn lấy cơ thể hắn, âm thanh của cuộc nói chuyện càng ngày càng xa, thế giới của hắn bây giờ là một lỗ hổng lớn.
“Cố Diêm? Cố Diêm? Tỉnh tỉnh, ngươi mà không dậy là lại muộn nữa đấy!”
Cố Diêm mở to mắt, thấy công chúa đang chống tay đối diện với hắn.
Thấy hắn tỉnh, nàng ngượng ngùng không tiếp tục nhéo mặt hắn nữa: “Tỉnh a, mau đi rửa mặt, sao hôm nay ngươi lại ngủ sâu như thế?”
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, làm nàng có chút hoảng hốt: “Cố Diêm ngươi làm sao vậy? Gặp ác mộng sao? Ngươi đừng làm ta sợ a?”
Cố Diêm ngồi dậy, đem nàng ôm chặt vào trong ngực.
Yến Hạ Nguyệt thấy đau.
Hán làm sao lại dùng sức như vậy chứ?
Nàng gian nan đem cánh tay mình rút ra, nhẹ nhàng vỗ sau lưng hắn, dùng giọng điệu giống như lúc nhỏ nói chuyện với muội muội mà dỗ hắn: “Cố Diêm, ngươi đừng sợ, ta ở đây, có phải gặp ác mộng rồi hay không? Đừng sợ a, ngươi nhìn xem chúng ta đang ở đâu đây? Là nhà chúng ta mà đúng không?”
Cố Diêm nói không nên lời, chỉ có thể gắt gao mà ôm nàng.
 m thanh nàng vẫn mềm nhẹ như thế.
Cơ thể nàng vẫn ấm áp.
Mùi hương nàng vẫn nhẹ nhàng quanh quẩn bên chóp mũi hắn.
Nàng vẫn còn ở đây.
Công chúa của hắn vẫn êm đẹp.
Cố Diêm buông nàng ra, nâng gương mặt nàng lên nhìn từng chút một rồi nhẹ nhàng đặt lên đấy một nụ hôn.
Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận