Trăng dưới hiên

 Chương 37: Hài tử
Yến Hạ Nguyệt đi ra khỏi cửa hàng, mới vừa lên xe ngựa, liền cảm thấy chân bắt đầu có chút nhức mỏi.
Quả nhiên là do tuổi cũng lớn rồi, rõ ràng nàng cũng chưa đi dọa được bao nhiêu, chỉ là lúc trước cùng Cố Diêm hồ nháo một hồi, như vậy một lúc sau có lẽ chân cũng không phải của mình nữa rồi.
Năm tháng quả thật chưa bao giờ buông tha cho một ai hết.
Lúc Bình Bình trở về thì mang theo rất nhiều đồ, các phủ khác đều đã mang những phần tốt nhất tặng cả rồi, nàng gọi mấy người của phủ tướng quân lại: “Sắp đến giờ dùng bữa tối rồi, các ngươi ở đây ăn cùng mọi người luôn đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Tả cười nói: “Bình Bình tỷ tỷ cũng đã có mọi người tiền thưởng rồi, ngài cứ để cho bọn họ về đi, ở lại dùng cơm, ngày mai họ lại theo nô tài làm hết việc trong phủ mất.”
Cố Tả nghĩ những người này trước đều ở phủ tướng quân, hắn ở trước mặt Cố Diêm so với việc bọn họ ở trước mặt Cố Diêm chính là khác như trời với đất vậy.
Tránh không được, sợ là bảo bọn họ về phủ tướng quân dùng bữa cũng là ý của tướng quân, mấy người bọn họ cũng không có cái gan mà làm trái, bao nhiêu người cùng chung một ý mà nói: “Đúng vậy chúng tiểu nhân cũng đã cầm đủ tiền thưởng rồi, cũng không làm phiền mấy vị đầu bếp trong phủ công chúa nữa, chúng tiểu nhân cũng nên trở về, trong phủ cũng đã chuẩn bị rồi, không thì sợ không kịp bữa tối nữa.”
Bình Bình rốt cục cũng không phải là người của phủ tướng quân, giữ họ lại không được thì cũng chẳng phải là chuyện gì to tát lắm.
Nàng đi vào Ngọc Viên, báo cáo mọi việc cho Yến Hạ Nguyệt, nhìn thấy trên bàn trang điểm có mấy món đồ mới, có chút kinh ngạc: “Công chúa đi ra ngoài sao?”
Yến Hạ Nguyệt nằm ở trên giường, lười nhác lên tiếng, bên cạnh còn có một tiểu nha hoàn đang ngồi giúp nàng đấm chân.
Bình Bình có chút đau lòng: “Người…… nghỉ ở nhà một ngày rồi ra ngoài cũng được mà a……”
Hôm qua nháo đến tối muộn như vậy, hôm lại thế lại vẫn đi ra ngoài đi dạo, nàng lo công chúa nhà nàng quá sức.
Yến Hạ Nguyệt nhắm mắt lại: “Ta cũng biết a, chỉ là các ngươi có ở trong phủ đâu, một mình ta cũng chán không biết làm gì.”
Cố Diêm trở về, nhìn thấy Yến Hạ Nguyệt còn nằm ở trên giường, cau mày ngồi vào bên người nàng, tiểu nha hoàn đem cây búa nhỏ để đấm chân buông xuống, Cố Diêm nhận lấy nhẹ nhàng giúp nàng đấm chân: “Công chúa còn khó chịu sao?”
Hôm qua hắn hình như cũng có chút quá sức thì phải.
Yến Hạ Nguyệt đạp đạp hắn: “Còn tốt, vẫn đủ để ngươi dùng sức thêm chút nữa.”
Cố Diêm nắm lấy chân nàng, đem cái chân nhỏ đang đá mình kia của nàng đặt bên cạnh eo, lấy cây búa nhỏ đấm lên bắp chân nàng.
Yến Hạ Nguyệt nâng tay lên, dùng tay áo mình che khuôn mặt đã có chút ửng hồng.
Rốt cục nàng cũng hiểu được chân của nữ tử cũng chỉ có thể để cho phu quân chạm vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hành động này cũng quá thân mật rồi đi.

《 Thanh Bình Ký 》 đoạn sau hình như cũng có xuất hiện cảnh này, chỉ là hình như nam chính lúc đấy đang tinh tế mà thưởng thức chân nữ chính thì đúng không.
Nàng cũng chỉ là mới bị Cố Diêm nắm lấy một chân mà đã xấu hổ đến không nhịn được, giờ nếu mà cẩn thận mà thưởng thức……
Có khi lúc đấy nàng xấu hổ đến nỗi có thể chui xuống gầm giường ngay được rồi.
Cố Diêm thấy mắt cá chân của nàng càng ngày càng hồng, nhịn không được mà nhớ tới phản ứng của nàng khi hôm qua hắn hôn nơi này.
Hắn đem chân nàng bỏ xuống, thân mình nghiêng về phía nàng: “Công chúa có cần ta xoa xoa cho nàng không?”
Yến Hạ Nguyệt cũng cảm thấy eo có chút nhức mỏi, liền nằm xuống, cánh tay đặt ở dưới gối, tư thế này của nàng làm cho đường nét trên eo hiện ra rõ ràng.
Hô hấp Cố Diêm cứng lại, nhất thời cảm thấy bản thân như tự bê đá đập vào chân mình.
Một chân hắn đứng để dưới giường, một chân quá quỳ đè lên nệm, cúi người ấn lên mấy huyệt vị trên eo nàng.
Có chút tê tê.
Yến Hạ Nguyện cảm nhận được nhưng cảm giác mỗi khi Cố Diêm ấn tay xuống.
Nàng giơ tay cầm lấy một đồ vật nhỏ trên bàn tùy tiện nghịch, lơ đãng hỏi: “Ngươi học qua rồi sao?”
Động tác của Cố Diêm không nhanh không chậm, thấp giọng nói: “Lúc ở trong quân có những thời điểm không có việc gì làm liền theo quân y học chút y thuật.”
Thật ra cũng không phải như vậy.
Lúc đấy tình thế chiến đấu cấp bách, người chết như rạ, cũng vô vàn người bị trọng thương, quân y chỉ có mấy người lo không hết việc, cho nên những người bị thương nhưng vẫn có thể cử động đều được yêu cầu học một số loại huyệt vị để giúp đỡ quân y.
Chiến tranh một khi đã khai chiến, cũng chỉ có thể cắn răng mà đánh tiếp, chỉ cần một bên có tình trạng hơi suy yếu chút là bên kia có thể lật bàn thay đổi cục diện.
Bọn họ vì chờ cái thời cơ đến mà có khi phải ăn của vỏ cây, quần áo ngày nào cũng mặc nguyên một bộ, làm gì có chuyện tắm với giặt. Cả ngày chỉ quanh quẩn ở doanh trướng, chỉ cần nghe thấy tiếng kèn là vác đao xông pha ra trận.
Đến khi đánh đuổi được quân địch đi xa vạn dặm thì đa số binh lính bọn họ lúc đấy đã chịu không nổi nữa rồi.
Cũng may phía kinh thành cũng đáng tin cậy lương thực một ngày so với một ngày thì nhiều hơn, cũng cho rất nhiều thái y ra giúp đỡ, mọi người nhìn mà cảm thấy có thêm hy vọng, chỉ có cố gắng tiếp tục chiến tháng thì tinh thần này mới có thể giữ vững được.
Địch bị ép chạy ra xa trăm dặm, rồi tiếp lại thêm trăm dặm nữa, cứ như thế cho đến khi không thể lui được nữa thì mới sai sứ giả mang thư đến hàng.
Cố Diêm khi còn nhỏ hay nghe người ta kể chuyện, nói đến tiền triều luôn đặt điều bịa chuyện, luôn để các tướng quân ra ngoài đánh giặc nhưng hoàng đế ở phía sau lại lén giơ một chân ra ngáng đường.
Nhưng bất luận thế nào thì phụ hoàng này-tiên đế, hay hoàng huynh nàng-đương kim thánh thượng đều là những hoàng đế tốt.
Đây vốn là đều hết sức may mắn cho hắn.
Yến Hạ Nguyệt được hắn xoa bóp, dần dà bắt đầu buồn ngủ, nàng ngáp một cái, cố gắng tự mình mở to hai mắt: “Bữa tối đến chưa nhỉ?”

Cố Diêm dừng lại, tiểu nha hoàn đứng bên ngoài nghe được, nhìn nhìn, nói: “Thưa công chúa, chuẩn bị sắp xong rồi ạ.”
Yến Hạ Nguyệt dùng mu bàn tay xoa xoa khóe mắt, biểu tình có chút ảo não: “lần sau bao giờ chuẩn bị đi ngủ thì để ngươi xoa, chứ như vừa rồi suýt nữa thì ngủ rồi.”
Cố Diêm chỉ gật đầu, hắn hơi hơi cong eo, Yến Hạ Nguyệt xuống giường đi giày, thấy hắn vẫn còn ngồi ở trên giường, có chút kỳ quái: “Ngươi không dùng bữa sao?”
Nàng nói, đến gần: “Ngươi làm sao vậy?”
Cố Diêm nhìn càng ngày càng gần giày thêu, ngẩng đầu đem nàng ôm vào trong lồng ngực.
Yến Hạ Nguyệt không phòng bị, bị hắn nâng một cái đặt lên trên đùi, tay theo quán tính mà đặt lên đầu vai ắn: “Ngươi làm gì vậy hả?”
Nàng dịch người một chút, dừng lại.
“Ngươi…… Ngươi sao đột nhiên lại như vậy?”
Bọn vừa mới vừa rồi nói chuyện còn rất bình thường mà.
Hán bị cái gì kích thích cơ chứ?
Cố Diêm chôn mặt ở cổ nàng, thanh âm có chút khàn khàn: “Công chúa có thích lắc chân không?”
Cái gì lắc chân mới không lắc chân cơ chứ?
Sao hắn đột nhiên lại nghĩ đến cái này?
Cố Diêm cứ giữ nguyên tư thế như vậy mà ngồi một lúc, rồi mới đem nàng bế lên: “Đi thôi, công chúa.”
Yến Hạ Nguyệt đấm đấm bờ vai hắn: “Ngươi thả ta xuống dưới đi đã!”
Hắn nghĩ gì mà tính bế nàng đi ra ngoài cơ chứ??
Cố Diêm vẫn luôn nghe theo lời nàng cẩn thận đem nàng đặt xuống dưới đất.
Yến Hạ Nguyệt mờ mịt nhìn thoáng qua, phát hiện hắn đã trở lại như bình thường.
Hắn nắm tay Yến Hạ Nguyệt, cũng không giải thích vì sao hắn lại nghĩ đến cái lắc chân, chỉ là trong lòng đã nghĩ đến không biết nên chọn làm bằng vàng hay ngọc thì tốt.
Ngọc hình như đeo lên rất tôn màu da, chỉ là vàng cũng không tồi, mà ngọc lưu ly cũng tốt.
Không biết nên làm như thế nào.
Sau khi dùng xong điểm tâm, Yến Hạ Nguyệt lại nhớ tới việc về Thanh Châu.

“Cố Diêm, ngươi nói một chút về việc ở Thanh Châu đi.”
Cố Diêm muốn bảo nàng thật ra cũng không cần gấp gáp như vậy, nhưng thấy Yến Hạ Nguyệt coi trọng chuyện này như vậy, đành phải nói: “Nhà ta…… Phụ mẫu ta cùng muội muội là ở riêng một nhà, tiểu thúc thúc nhà ta sau khi qua nhược quán (qua 20) cũng đã ra ở riêng, còn tổ phụ tổ mẫu hiện đang ở cùng đại bá nhà ta.”
Như vậy sao……
Yến Hạ Nguyệt nghĩ đến các loại gấm vóc trong kho, tự nhiên cảm thấy sợ không biết có làm sao hay không hình như cũng để khá lâu rồi.
Đồ đưa cho phụ mẫu cùng muội muội Cố Diêm phải chọn đồ tốt.
“Sở Sở muội ấy có thích loại trang thức nào hay không?”
Trong kho phủ công chúa có không ít các loại trang sức, trừ những món Hoàng tổ mẫu đưa không thể tặng ra, thì nhưng các khác đều có thể lấy mang tặng mẫu thân Cố Diêm.
Cố Diêm lắc đầu: “Cái này ta cũng không rõ.”
Yến Hạ Nguyệt liếc xéo hắn một cái: “Sở sở là muội muội ngươi, mà sao hỏi thì cái gì cũng không biết thế?”
Cố Diêm bất đắc dĩ: “Công chúa, Sở Sở sinh sau khi ta đã rời nhà rồi, số lần ta thấy muội ấy cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.”
Yến Hạ Nguyệt nhìn hắn, lắc lắc đầu: “Ta còn tưởng Sở Sở không phải muội muội ngươi cơ chứ.”
Tuy nói nàng cùng hoàng huynh không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng vẫn nhớ được nàng thích xanh lá, thích những bộ trang phục lịch sự tao nhã, chỉ cần có trang sức gì tốt đều sẽ mang qua tặng nàng.
Kể cả là đại hoàng huynh của nàng, mỗi lần từ đất phong về kinh thành đều tặng cho bọn muội muội không ít đồ tốt, từng món quà tặng đều hợp tâm ý từng người.
Cố Diêm nghĩ đến Cố Sở, không dám cãi lại, chỉ phải nói: “Công chúa đương nhiên không thể là muội muội của ta được rồi.”
Yến Hạ Nguyệt đối mặt với suy nghĩ quỷ dị của Cố Diêm, tất nhiên cũng đã hiểu ý của hắn.
Nếu bọn họ là huynh muội, thì làm sao có thể thành hôn rồi ngồi đây nói chuyện như vậy được?
Người này, mỗi lần muốn cùng hắn nói chuyện cho cẩn thận tử tế thì hắn đều sẽ liên tưởng đến những việc không đâu.
Yến Hạ Nguyệt không hề để ý đến hắn, sung xong điểm tâm, kêu Bình Bình lấy quyển sách ra, muốn xem xem trong kho có gì thích hợp để mang đi làm quà tặng.
Cố Diêm nhìn nàng ngồi ở trước án, chăm chú nhìn vào quyển sách, kẽ vân vê hai ngón tay, nghĩ làm thế nào để có thể di chuyển ánh mắt đấy của công chúa sang người mình.
“Công chúa.”
“Làm sao vậy?”
Nàng đáp lại lời của hắn nhưng đầu cũng không buồn ngẩng lên.
Cố Diêm lại gọi: “Công chúa.”
Yến Hạ Nguyệt ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”
Cố Diêm lặng im, Yến Hạ Nguyệt lại cúi đầu.
“Công chúa.”

Yến Hạ Nguyệt buông quyển sách, ôn hòa nhã nhặn nhìn hắn: “Ngươi có chuyện gì muốn nói?”
Cố Diêm ngồi gần về phía nàng: “Nàng nói thử xem, nếu sau này chúng ta có con thì nên lấy tên là gì đây?”
Yến Hạ Nguyệt: “……”
Nàng hoài nghi mình vừa nghe nhầm.
Bọn họ chỉ mới vừa……
Mà hắn đã nghĩ đến tên con rồi ư??
Thấy Yến Hạ Nguyệt đần mặt như đang suy nghĩ gì đó, con ngươi lại hướng về phía mình, Cố Diêm giả vờ bị thương: “Công chúa không muốn cùng Cố Diêm con cháu đầy nhà sao?”
Yến Hạ Nguyệt đem quyển sách khép lại: “Con cháu đầy nhà?”
Nàng mỉm cười, có một ít nguy hiểm: “Ngươi sinh sao?”
Mẫu phi nàng đã từng nói qua, lúc hoài thai nàng mẫu phi không ăn uống đầu đủ, cho nên tới khi lâm bồn phải đau một ngày một bên mới sinh ra nàng.
Mẫu phi nàng lúc đấy cũng đau một ngày một đêm.
Thời điểm mẫu phi nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt chứa đầy may mắn lại cảm thấy tiếc nuối: “Mẫu phi của Nguyệt Nhi quý vì công chúa, cho nên tương lai khi còn thành thân, con có thể tự quyết định xem có sinh con hay không.”
Mấu phi đem nàng ôm vào trong ngực, ấm áp nói: “Mẫu phi vào cung, điều duy nhất kiến cho mẫu phi cảm thấy đáng giá và cao hứng nhất đó chính là có con, con sinh ra là người hoàng tộc, họ Yến, so với đại đa số nữ tử trên thế gian này đã may mắn hơn rồi, chẳng cần làm gì hết thì con vẫn có cẩm y ngọc thực mà sống cho đến cuối đời.”
Cho đến khi đại hoàng tẩu nàng sinh hài tử, các nàng đều phải ở bên ngoài chờ, chính là đã nghe thấy những tiếng kêu đau như xé tâm gan vọng ra ngoài, trong lòng nàng kỳ thật cũng có chút sợ hãi.
Nàng gả cho Cố Diêm, hắn không nói đến chuyện hài tử, làm nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, trong lòng nàng theo bản năng đem chuyện ‘sinh hài tử’ chôn sâu tận đáy lòng, rất lâu rồi chưa từng nhớ tới.
Hôm nay Cố Diêm nói câu ‘con cháu đầy nhà’, theo bản năng nàng nghỉ đến cái ngày nàng ở phủ đại hoàng huynh chờ hoàng tẩu sinh, nhưng tiếng kêu ấy vẫn vang trọng trong tâm trí nàng, đau đớn.
Lúc Yến Hạ Nguyệt hỏi ra một câu như thế thì Cố Diêm đã hối hận rồi.
Hắn chọn sai từ để nói.
Chỉ tránh hắn ngày đó còn ở học viện không chịu nghe giảng cẩn thận.
Hắn đang nghĩ nên dùng từ nào có thể thay thế được đây, lại nói: “Công chúa thích nam hài hay nữ hài?”
Yến Hạ Nguyệt không dao động: “Mặc kệ nam hài hay nữ hài, ngươi nói đi, ngươi muốn mấy đứa?”
Cố Diêm trầm mặc, Yến Hạ Nguyệt vuốt ve bìa quyển sách, nhìn hắn.
Trong lòng hắn rất muốn cùng nàng sinh thật nhiều con, nhưng lại không muốn thấy nàng chịu đau, hai suy nghĩ này liên tục nhảy múa trong đầu, hắn mở miệng: “Công chúa muốn sinh cho ta bao nhiêu, ta liền nguyện ý bấy nhiêu.”
Yến Hạ Nguyệt hừ một tiếng, đem quyển sách đưa cho Bình Bình, đứng dậy đi tắm.
Cố Diêm hướng nàng biến mất, không biết câu trả lời vừa rồi có hợp ý nàng hay không, trong lòng thấp thỏm không yên.
Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận