Edit: Tiểu Dạ
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Buổi trưa hôm sau.
Minh Yên Các.
Khi Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm đến, bên trong đã có không ít người. Mọi người quay đầu lại nhìn, nhưng cũng chỉ liếc mắt một cái rồi thôi. Không chút dị nghị nào với việc Tư Lăng Cô Hồng mang theo Đường Niệm Niệm đến. Kể từ sau khi nhìn thấy biểu hiện cường hãn của Đường Niệm Niệm trong yến hội sinh nhật, mọi người ở đây đều đã thừa nhận sự tồn tại của nàng. Thế giới này từ xưa đến nay luôn là cường giả vi tôn.
Nếu lúc này Đường Niệm Niệm chỉ là một tiểu thiếp của Tư Lăng Cô Hồng, thì việc nàng đến tất sẽ khiến mọi người bất mãn, có lẽ nể mặt Tư Lăng Cô Hồng họ sẽ không nói ra, nhưng trong lòng lại tràn đầy oán niệm.
Cung Giao ngồi ở phía trước xua tay, bên trái còn hai ghế trống, cười nói: “Mời ngồi.”
Tư Lăng Cô Hồng đi lên, nhưng lại ngồi ở chỗ khác, còn Đường Niệm Niệm thì ngồi ngay ngắn trên đùi hắn. Một người không có ý buông tay, một người thì không hề muốn xuống.
Nhìn cảnh này, Cung Giao cũng không nhiều lời, ánh mắt đảo qua Cung Cẩn Mặc ngồi ở vị trí đối diện.
Cung Cẩn Mặc không có gì lạ thường, mặt không chút thay đổi, hai mắt khép hờ, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng hắn vẫn ngồi ngay ngắn, lưng thẳng như tùng, không thấy nửa phần lơi lỏng.
Ánh mắt Đường Niệm Niệm nhìn chung quanh một phen, cuối cùng phát hiện Chu Thiện và Thẩm Cửu cũng ở trong này. Nhận thấy ánh mắt của nàng, Chu Thiện nhìn nàng nở một nụ cười nhạt, bộ dạng giống như rất thân quen.
Đường Niệm Niệm thản nhiên thu hồi ánh mắt, trong lòng nghĩ gì chỉ có mình nàng biết, không đúng! Tư Lăng Cô Hồng ở sau lưng nàng có lẽ cũng biết. Hai người tu luyện song tu, đối với cảm xúc của đối phương, ít nhiều đều có thể cảm giác được chút ít.
Chu Thiện là kiếm tu, tốc độ rất nhanh, nói không chừng còn có túi Càn Khôn, như vậy tính ra, hắn lần này là kình địch tranh bảo vật với nàng?
Đường Niệm Niệm nghĩ nghĩ, ánh mắt không tự chủ được lại hướng về phía Chu Thiện, trên mặt không chút che giấu.
Chu Thiện thấy mình bị nàng nhìn chằm chằm thì hơi hoảng sợ, không biết lần này nàng lại có chủ ý gì đây. Chẳng qua rất hiển nhiên, chủ ý này có liên quan tới hắn.
Chu Thiện bất đắc dĩ, hắn rốt cuộc đã làm cái gì chọc tới cô nãi nãi này, chẳng lẽ vì hắn cười? Nhưng nụ cười kia cũng không có hàm nghĩa đặc biệt gì a?
Đường Niệm Niệm không biết ánh mắt của mình lại làm cho người ta rối rắm, chờ sau khi nàng thu hồi suy nghĩ, liếc mắt một cái nhìn đến nụ cười có chút cứng đờ của Chu Thiện, liền thu hồi tầm mắt.
“Người đã đến đông đủ, như vậy Cung mỗ sẽ bắt đầu nói về việc tới Vô Phong Hải Vực tìm bảo vật.” Cung Giao đứng lên, hai tay vỗ nhẹ một cái.
Một người đi tới, sau đó đem tấm bản đồ trải rộng ra trên bàn ọi người xem.
Cung Giao nói: “Đây là bản đồ do Đại Vân Hải chúng ta luân phiên thám hiểm có được, bảo vật hiện ở xung quanh Vô Phong Hải Vực.”
Ngón tay y chạm vào một khu vực được vẽ bằng chỉ đỏ trên bản đồ, nói: “Vô Phong Hải Vực là một nơi hiểm trở, hàng năm không có cơn gió nào nổi lên, thỉnh thoảng còn có mây đen dày đặc, sấm sét bổ xuống, làm chấn động đáy biển.”
“Nơi này, khu vực màu đỏ đều là những vùng nguy hiểm, đường màu xanh là cửa vào đường ra. Mời chư vị xem.”
Mọi người nhìn theo từng lời y nói, thấy rõ ràng những chỗ vẽ trên bản đồ. Người bình thường không biết xem bản đồ có lẽ không hiểu, nhưng thấy có nhiều hiểm địa màu đỏ như vậy cũng giật mình. Có người lên tiếng nói: “Theo lời Cung gia chủ, từ những nét vẽ trên bản đồ, thật sự là nguy hiểm tứ phía, huống chi ở trong nước, thực lực sợ rằng phát huy không nổi tám phần.”
Cung Giao cười nói: “Cung mỗ mời chư vị đến đương nhiên sẽ không khiến chư vị đi vào chỗ chết. Cung gia sẽ chuẩn bị Tị Thủy Châu ọi người, có thể tự do hoạt động ở trong nước, về phần thực lực phát huy, điểm này Cung mỗ cũng bất lực.”
“Cung gia chủ nói quá lời.” Ai nấy đều hiểu được, hành động lần này, tất cả đều do tự bản thân vận động, còn có thật sự bất lực hay không, không ai có thể nói rõ. Mà đối phương sẽ không chuẩn bị nhiều hơn ình, điểm này mọi người đương nhiên hiểu.
“Tất nhiên….” Cung Giao lúc này lại nói: “Nếu chư vị muốn an toàn hơn, thì chỉ cần chuẩn bị nhiều đan dược một chút là được.”
Trong lúc y nói, khẩu khí không đổi, ánh mắt mỉm cười, cũng không nhìn chằm chằm ai. Mọi người bất giác quay đầu lại nhìn Đường Niệm Niệm trong lòng Tư Lăng Cô Hồng một cái.
Đường Niệm Niệm cảm nhận được ánh mắt của mọi người, mở to mắt, lãnh đạm nói: “Muốn đan dược? Có thể. Lấy bảo vật đổi.”
Trong mắt nàng, đan dược thiên phẩm không là gì cả, đều chất thành đống trong nội giới. Nhưng tính tình của nàng đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ đưa đan dược cho những kẻ không liên quan. Tất nhiên, nàng rất thích bảo vật, việc lấy bảo vật để đổi, nàng rất vui lòng.
Tuy những lời nàng nói rất bình thường, mọi người đều hiểu được đan dược không phải cứ muốn là có, dĩ nhiên phải trả giá thật nhiều, đây là quy củ từ xưa đến nay. Nhưng lời từ trong miệng nàng nói ra, cùng với vẻ mặt của nàng, khiến mọi người có chút không lý giải được, cảm thấy đổi dược với nàng hẳn không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Bầu không khí nhất thời yên tĩnh đến quỷ dị, Cung Giao mở miệng cười nói: “Đường cô nương nói đúng.” Lập tức chuyển chủ đề, chỉ vào bản đồ tỉ mỉ nói: “Đi vào Vô Phong Hải Vực, lấy tốc độ của thú hải cầu, xuống biển hai canh giờ là có thể tới trận pháp bên ngoài bảo địa, khu vực bảo địa này được mãnh thú bảo hộ, rất tàn bạo khát máu. Sau khi vào trận, áp lực đè ép dưới biển sẽ rất nặng, chư vị nên cẩn thận.”
Một người hỏi: “Không biết Cung gia chủ có phương pháp phá trận này hay không?
Hắn vừa hỏi, những người khác đều tỏ vẻ tò mò, hiển nhiên rất để ý tới chuyện này.
Cung Giao cười nói: “Trận pháp đầu tiên bên ngoài này, Cung gia đã tìm được phương pháp hóa giải.”
Mọi người tỉ mỉ lắng nghe.
Cung Giao nói: “Trận pháp đầu tiên này là mê ảo trận, dùng huyễn thảo trên biển bố trí thành, trước khi chư vị tiến vào chỉ cần bịt mắt mũi miệng lại là có thể tự do hành tẩu. Cung gia sẽ cấp ọi người Dẫn Vị Châu, người đeo Dẫn Vị Châu có thể cảm nhận được hết thảy xung quanh trong vòng mười trượng.”
Mọi người nghe vậy, trong lòng tuy có nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi lại. Kỳ thật ai nấy đều rõ ràng, mặc dù Cung Giao cho họ rất nhiều, nhưng tất cả đều phải dựa vào bản thân, chưa nói đến việc Cung Giao có phải thật tình đối đãi với bọn họ hay không, dù sao bọn họ cũng không tin tưởng.
“Sau khi phá trận ảo, bên trong là hải cốc dưới mặt đất. Hải cốc này có rất nhiều cửa động, hơn nữa còn tùy lúc thay đổi, không biết có bao nhiêu tầng, nhưng Cung mỗ đoán rằng bảo vật nằm ở tầng chót.”
Không chờ mọi người đặt câu hỏi, Cung Giao đã lên tiếng tiếp tục nói: “Đương nhiên, những gì Cung mỗ nói không phải là không có căn cứ, nếu như không có căn cứ Cung mỗ đã không mạo hiểm để chư vị cùng người trong Cung gia đi vào. Ngoại trừ tầng dưới chót này, Cung gia đã chiếm được ba tầng, mặc dù hao tổn không ít người, nhưng bảo vật đoạt được cũng không nhỏ. Trước khi đi vào ta sẽ phát ọi người Dẫn Vị Châu để thuận lợi tìm kiếm, công hiệu thật sự rất thần kỳ, mọi người cảm thấy thế nào? Có nghi vấn gì, cứ thẳng thắn nói ra, nếu Cung mỗ biết, tuyệt không nửa lời giấu diếm.”
Y vừa dứt lời, trong phòng một mảnh im lặng.
Đường Niệm Niệm đột nhiên lên tiếng hỏi: “Ba tầng bảo vật đều bị ngươi lấy hết?”
Nàng vừa hỏi, tất cả mọi người khẽ giật mình. Lập tức suy nghĩ, nếu ba tầng bảo vật đều đã bị lấy sạch, như vậy bọn họ vào ba tầng trước chẳng phải cái gì cũng không có sao?
Cung Giao cũng ngẩn ra, da mặt hơi giật giật, cười nói: “Đường cô nương nói đùa, chả phải Cung mỗ vừa nói sao, mỗi tầng có rất nhiều động, Cung gia chẳng qua chỉ chiếm được một ít mà thôi.”
“Vậy bên trong ba tầng này ngươi đoạt dược bảo vật gì?” Đường Niệm Niệm lại thản nhiên hỏi trắng ra.
Trong mắt Cung Giao hiện lên chút tức giận. Nữ tử này không khỏi quá không hiểu đạo lí đối nhân xử thế cùng cách nhìn sắc mặt người khác rồi, loại chuyện này mọi người ai ai cũng ngầm hiểu là không hỏi không nói, chỉ để trong lòng.
Lúc này những người khác đều rất vui mừng, tán thưởng hành động lần này của Đường Niệm Niệm. Bọn họ cũng có chung suy nghĩ với Cung Giao, mặc dù trong lòng muốn biết nhưng lại không dám hỏi, nay có người hỏi, bọn họ đương nhiên thoải mái nghe! Kẻ đắc tội cũng không phải bọn họ a.
Chu Thiện vỗ trán, nữ tử này …
Khóe miệng khẽ nhếch, hắn thích!
Chu Thiện chỉ cảm thấy, quả nhiên nên cùng nàng đứng chung một phe mới đúng a, như vậy sẽ không bị nghẹn khuất, mà chỉ cần vui sướng ngồi ở một bên xem diễn.
Cung Giao ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nghi vấn của Đường cô nương không khỏi có chút hơi quá đáng rồi.”
Đường Niệm Niệm chớp mắt, trong mắt gợn sóng dồn dập, lạnh nhạt nói: “Là ngươi nói, có nghi vấn gì thì cứ thẳng thắn nói ra, nếu Cung mỗ biết, tuyệt không nửa lời giấu diếm.”
Nhìn thấy sự khinh bỉ trong mắt nàng, Cung Giao thiếu chút nữa nổi giận, nhất là nghe nàng nói trắng ra như thế, sắc mặt đã biến thành màu đen.
Cung Cẩn Mặc đang nhắm mắt lúc này cũng mở ra, ánh mắt dừng trên người Đường Niệm Niệm, lại đảo mắt nhìn Cung Giao đang giận dữ, khóe miệng khẽ nhếch lên một thành độ cong mờ nhạt.
Nàng quả thật đã thay đổi.
Có thể nói thẳng ra như thế, thiên hạ thật sự ít có, nhưng lại khiến mọi người thoải mái trong lòng.
Cung Giao lạnh lùng nhìn Đường Niệm Niệm, nhưng chưa kịp nhìn thêm, đã bị ánh mắt của Tư Lăng Cô Hồng đảo qua, cặp mặt nhu hòa khi nhìn Đường Niệm Niệm đã biến mất, thay vào đó là vẻ sâu lắng, mông lung mờ mịt.
Cung Giao đã sống hơn nửa đời người, làm sao không hiểu ý tứ trong mắt hắn. Tư Lăng Cô Hồng chưa bao giờ che giấu sự quan tâm của mình đối với Đường Niệm Niệm, nếu mình dám nổi giận với nàng, thì chính là nổi giận với hắn.
Cung Giao trong lòng vô cùng khinh thường trước hành vi quan tâm quá mức với một nữ tử của Tư Lăng Cô Hồng, cho dù bối cảnh nữ tử này thần bí, thực lực thâm sâu, nhưng sự bất mãn cũng không hề giảm mà ngược lại còn tăng thêm. Thế lực của Vô Ngân Sâm Lâm Tư Lăng gia và Đại Vân Hải vốn tương xứng, huống chi Tư Lăng Cô Hồng lại bí hiểm, cực kì thần bí. Nếu như không có bất kì vấn đề nào khó giải quyết, thì Đại Vân Hải cũng sẽ không trở mặt với Vô Ngân Sâm Lâm của Tư Lăng gia tộc.
Tầm mắt hai người chỉ chạm một cái, Cung Giao cũng suy nghĩ cẩn thận về việc này. Trên mặt y nở một nụ cười, nói: “Đường cô nương thật đúng là lời nói nhạy bén, tâm tư đơn giản. Nếu Đường cô nương đã muốn hỏi, Cung mỗ không có lí gì lại không nói. Quả thật, bảo vật thần bí trong Vô Phong Hải Vực, chính là Dẫn Vị Châu mà lão phu vẫn gọi, những bảo vật khác lão phu không biết là thứ gì, duy chỉ biết được một chút về một số dược thảo nơi đáy biển mà thôi.”
Mọi người ở đây nghe được y chỉ nói cho có lệ, Đường Niệm Niệm làm sao nghe không hiểu. Từ câu nói đầu tiên đã biết y sẽ không nói thật, lúc này những lời y nói nàng cũng không thèm để ý. Xem thần thái kia, chính là không đem lời y nói để trong lòng.
Cung Giao chân mày co giật, lửa giận trong lòng bùng lên khiến y vô cùng khó chịu.
Những hậu bối này quả nhiên càng ngày càng vượt trội! Ngày hôm trước con mình lãnh đạm với mình, hôm nay lại bị Vô Ngân thiếu chủ và Đường Niệm Niệm này coi thường như vậy.
Mặc dù trong lòng Cung Giao vô cùng tức giận, nhưng lúc này cũng không có cách nào phát tác.
Sau đó lại là một phen vấn đáp đơn giản, kết thúc buổi thương lượng hôm nay, Cung Giao quyết định ngày mai bắt đầu xuất phát.
Theo tiếng chuông điểm, Cung Giao phất tay áo rời đi, những người khác cũng chậm chậm rời khỏi. Đường Niệm Niệm ở trong lòng Tư Lăng Cô Hồng đang định đi theo những người đó thương lượng một chút thì lại bị Cung Cẩn Mặc gọi lại.
Nói là gọi lại, trên thực tế là bị hắn ngăn lại.
Những người khác chưa rời đi đương nhiên nhìn thấy động tác của ba người bọn họ, tuy có ý muốn xem diễn, nhưng thân phận của ba người có sự khác biệt. Hơn nữa nơi này là địa bàn của Cung Cẩn Mặc, những người thông minh đều nhanh chóng rời đi, tránh quấy rầy chuyện ba người.
Cung Cẩn Mặc đứng trước hai người khoảng ba bước, người xung quanh bị hắn phất tay áo đều tự động tránh xa.
“Chuyến đi Vô Phong Hải Vực này, đi theo ta.”
Đường Niệm Niệm không thèm nhìn hắn một cái, cũng không chú tâm, thật sự ghi nhớ lời dặn dò của Tư Lăng Cô Hồng.
Bộ dáng này của nàng Cung Cẩn Mặc nhìn rõ, trong lòng chợt ảm đạm bất đắc dĩ. Nhưng trên mặt vẫn cao ngạo không thay đổi, nhìn Tư Lăng Cô Hồng nói: “Chúng ta cũng không phải là kẻ thù.”
Tư Lăng Cô Hồng sóng mắt hơi lóe, nghe ra ý tứ trong lời của hắn.
Kẻ thù này, không chỉ là nói kẻ thù bình thường.
Cung Cẩn Mặc lãnh đạm nói: “Ở cùng một chỗ với ta mới có thể an toàn vượt qua tầng năm.” Ánh mắt hắn dừng trên người Đường Niệm Niệm, “Niệm Niệm nhất định phải theo ta, tuy thực lực nàng khó lường, nhưng Vô Phong Hải Vực nguy cơ tứ phía, chỉ cần đi cùng ta thì có thể khiến nàng càng thêm an toàn.”
Mặc dù thần thái cao ngạo, ngữ điệu lạnh nhạt, nhưng đôi mắt không hề có chút mưu kế nào, chỉ có chân thành.
Hắn không vì cái gì khác, chỉ muốn nàng an toàn mà thôi
Tư Lăng Cô Hồng liếc hắn một cái, vẫn không nói gì, sau đó ôm Đường Niệm Niệm vào lòng rồi rời đi.
Cung Cẩn Mặc đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt chợt lóe lên. Hắn vẫn chưa hiểu cái liếc mắt kia của Tư Lăng Cô Hồng nghĩa là đồng ý, hay là không đồng ý?
Nhưng có một điểm hắn lại hiểu được.
Cung Cẩn Mặc khóe miệng giương nhẹ.
Người kia, khát vọng độc chiếm Niệm Niệm đúng là vô cùng lớn.
Đảo mắt đã đến ngày hôm sau, trước cửa vào Vô Phong Hải Vực đã có chừng mấy trăm con thú hải cầu. Những người muốn đi cũng lần lượt cưỡi lên chúng, duy chỉ những người có thú sủng du hành trên biển, thì cưỡi thú sủng của mình. Cho dù sủng thú của mình tốc độ dưới biển không nhanh bằng thú hải cầu, nhưng họ vẫn nguyện ý ngồi trên thú sủng của mình hơn. Dù sao thì thú hải cầu này cũng không phải do mình thuần dưỡng, không biết hộ chủ, sử dụng thú của mình có vẻ hợp lý hơn, nếu gặp nguy cơ gì cũng an toàn hơn một ít.
Lần này đi theo Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng vào Vô Phong Hải Vực chỉ có dược thú Lục Lục, quái xà Hồng Lê, và con rối Lâm Đằng. Tuy đám người Chu Diệu Lang muốn đi theo, nhưng cũng hiểu được lần này không phải đi du ngoạn, hung hiểm càng khó dự đoán trước. Lấy thực lực hiện tại của bọn họ, đi theo Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm chỉ trở thành gánh nặng mà thôi.
Đường Niệm Niệm tựa vào trong lòng Tư Lăng Cô, nhìn đám người Chu Diệu Lang thần sắc ảm đạm, nói: “Thực lực quá yếu.”
Vừa nghe lời nàng nói, sắc mặt mấy người càng thêm ảm đạm cùng cam chịu. Trong bọn họ, trừ bỏ Thù Lam thấp nhất là địa kiều, thì Chiến Thương Tiễn và Lý Cảnh đều là thiên kiều. Nhưng tuổi còn quá thấp, thời gian thời cơ chưa tới, chưa phát triển được đến mức cao nhất mà thôi. Tuy nhiên, dù vậy, với thực lực hiện tại này cũng đã là người nổi bật trên đại lục rồi. Nhưng nếu so sánh với hai yêu nghiệt như Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm, thì thật sự không đáng nhắc tới.
Đường Niệm Niệm lại nói: “Sau khi trở về, cho các ngươi dược, có thể tăng lên rất nhanh.”
Đám người Chu Diệu Lang nghe vậy, trên mặt đều lộ ra một chút kinh hỉ. Ngay cả Chiến Thương Tiễn và Lý Cảnh bình thường mặt lạnh, lúc này hai mắt cũng lấp lánh hơn rất nhiều.
Đi theo bên người Đường Niệm Niệm đã lâu, bọn họ đều biết được năng lực luyện dược của nàng, kỳ thật trong lòng sớm đã có chút tâm tư, lại ngượng ngùng không biết mở miệng thế nào. Nay nghe nàng nói như thế, làm sao không động tâm cho được.
Chu Diệu Lang lập tức cười nói: “Thuộc hạ tạ ơn chủ mẫu trước.”
Trong lòng nàng cao hứng không chỉ vì thực lực mình sắp tăng tiến, mà còn vì lời nói của Đường Niệm Niệm. Nàng ấy chủ động mở miệng muốn tăng lên thực lực cho bọn họ, thể hiện nàng thật sự thừa nhận bọn họ, cũng hoàn toàn dung nhập bọn họ. Có thể khiến Đường Niệm Niệm như vậy, đương nhiên là nhờ tình cảm với Tư Lăng Cô Hồng.
Trước khi đi, quái xà ngẩng cao đầu rắn, cao ngạo liếc mắt nhìn Chiến Thương Tiễn cùng Bạch Lê một cái, điệu bộ cao cao tại thượng đi theo phía sau hai người, cái chuông trên cổ đinh đang rung động.
Nhưng, đến khi tới bờ biển, quái xà cười không nổi nữa.
“Tê tê tê!” Nó trừng lớn mắt nhìn chằm chằm Đường Niệm Niệm, không thể tin được, nó đây cư nhiên phải làm phương tiện đi lại sao?
Sắc mặt Đường Niệm Niệm lộ vẻ thất vọng, nhìn nó, nghi ngờ hỏi: “Không biết bơi?”
Nàng nhớ rõ, rắn biết bơi.
Quái xà vừa thấy nàng như vậy, chỉ biết nếu mình không đáp ứng, nói không chừng sẽ bị đuổi về. Nếu bị đuổi về thì….
Trong đầu quái xà tức khắc hiện lên hình ảnh Bạch Lê kia chống chân đứng cười nhạo mình.
“Tê!” Quái xà không nói hai lời, huyết quang lóe sáng, cái chuông trên cổ bị nó nhét vào trong miệng, sau đó dưới ánh mắt của mọi người, thân hình dần dần to ra, nhảy xuống biển.
Nhìn thân hình to lớn của nó, thú hải cầu xung quanh dường như hơi cúi đầu, tự động tránh xa.
Cung Giao là ngồi trên một con lam dực địa phẩm, có thể đi lại trên bờ và đưới nước. Mắt mang vẻ kinh ngạc nhìn thoáng qua quái xà, cười nói: “Thú sủng của Vô Ngân thiếu chủ thật sự bất phàm, lại có thể dễ dàng thu nhỏ phóng lớn thân mình.”
Đối với lời giống như tán thưởng của y, Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng không thèm quan tâm. Sau khi bước xuống mình quái xà liền ngồi xếp bằng trên đầu nó, về phần con rối Lâm Đằng, lại bị quái xà cố ý vô tình cho ngồi phía sau.
Cách đó không xa, Cung Cẩn Mặc ngồi trên Kỳ Lam Thú. Trên bờ Đường Xảo Chi ôn nhu tình ý nhìn hắn, thấp giọng giống như thê tử dặn dò: “Mặc ca, trên đường cẩn thận, Chi nhi ở nhà chờ huynh.”
Cung Cẩn Mặc sắc mặt lạnh hơn một phần. Ngày xưa tuy Đường Xảo Chi thường xuyên đi theo, nhưng cử chỉ cũng có chừng mực, mấy ngày qua vậy mà càng ngày càng táo tợn. Chẳng những thường xuyên đến Vân Long điện tìm hắn, bảo là làm canh cho hắn, còn ở trước mặt mọi người ra vẻ bộ dáng thê tử, xúi giục tỳ nữ bên người hắn cố ý truyền ra tin đồn nhảm nói hai người có quan hệ vợ chồng.
Cung Cẩn Mặc chưa bao giờ để bụng những hành động của nữ tử, những gì Diệp Kỳ hồi báo hắn đều không thèm để ý, nhưng nàng dây dưa như vậy cũng khiến hắn càng thêm chán ghét.
“Thân là luyện dược sư của Cung gia, rảnh rỗi như thế sao?” Cung Cẩn Mặc lãnh đạm nói.
Sắc mặt Đường Xảo Chi tái đi, không biết nên nói thế nào. Ánh mắt Cung Cẩn Mặc khiến nàng có chút sợ hãi, giống như hoàn toàn bị hắn nhìn thấu, ngay cả âm mưu tính toán cùng sự ghen tị không cam lòng của mình. Lần này kỳ thật nàng cũng muốn đi theo, nhưng thực lực có hạn, huống chi Vô Phong Hải Vực nguy hiểm nàng cũng nghe qua từ miệng người khác, lòng có chút khiếp đảm.
Nàng đến Đại Vân Hải, mặc dù lợi dụng ân tình không thuộc về mình kia để trở thành một thành viên luyện dược sư của Đại Vân Hải, nhưng trong tâm càng muốn trở thành nữ chủ nhân Đại Vân Hải hơn. Nàng bị phong thái của Cung Cẩn Mặc hấp dẫn, cũng bị sự phồn hoa quyền thế của Đại Vân Hải mê hoặc.
Mắt thấy mọi người chuẩn bị lên đường, Đường Xảo Chi theo tầm mắt Cung Giao, nhìn về phía Đường Niệm Niệm đang nằm trong lòng Tư Lăng Cô Hồng. Hai mắt phát lạnh, trong lòng rủa thầm một tiếng: tốt nhất nên chết luôn ở đó đi!
Ngay sau đó, chỉ thấy Đường Niệm Niệm hình như cảm giác được quay đầu nhìn, ánh mắt lạnh lùng khiến nàng sực nhớ tới kết cục của Liễu Phiêu Tuyết trong yến hội, trái tim đập mạnh, sắc mặt lập tức trắng bệch, bước chân không khỏi lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã.
Đường Niệm Niệm thản nhiên nhìn biến hóa của nàng, giây tiếp theo thu hồi tầm mắt.
Ừ.
Trở về rồi giáo huấn sau.
Về phần kẻ bị một cái liếc mắt dọa đến thiếu chút nữa té ngã – Đường Xảo Chi, khi phát hiện không còn ánh mắt của nàng, sắc mặt vốn tái nhợt liền đỏ lên, lập tức nổi giận.
Con quỷ bệnh đáng chết!
Lúc trước ở trong mắt mình, nàng ta chẳng qua chỉ là một con quỷ bệnh có thể tùy tay bóp chết, dựa vào cái gì mà đắc ý như bây giờ?! Cư nhiên còn dám dùng cái loại ánh mắt này nhìn mình!
Chờ xem! Sớm muộn gì ta cũng sẽ bắt ngươi trả giá thật nhiều! Hừ!
Khẽ hừ một tiếng, Đường Xảo Chi lạnh lùng xoay người rời đi.
Trên biển phong quang vô tuyến, sau khi khởi hành cũng đã ngồi gần nửa này, từ xa nhìn lại đều là những hòn đảo nhỏ mơ hồ, thỉnh thoảng có vài tiểu tạ nổi trên biển. Đó chính là sản nghiệp của Cung gia Đại Vân Hải, chuyên dùng để tiếp đãi những thuyền thương trên biển.
Cũng vì vậy, nên mọi người không bị mệt nhọc do đi thuyền xa, hay phiền não vì lương khô đan dược. Cung gia chuẩn bị vô cùng thỏa đáng, khi đêm đến vừa khéo đến gần một hòn đảo nhỏ. Trên đảo, Cung gia đã sớm chuẩn bị phòng ở đồ ăn ọi người.
Cung Giao nói: “Hôm nay nghỉ lại chỗ này, mang theo đủ lương khô, rồi ngày mai liền đi tới Vô Phong Hải Vực, sau ba ngày có thể đến được chỗ dừng chân tiếp theo, đi thêm năm ngày mới tiến vào địa phận Vô Phong Hải Vực, muốn vào bảo địa của Vô Phong Hải Vực còn cần năm ngày hành trình nữa.”
Ánh trăng sáng tỏ, chỉ có tiếng côn trùng say mê kêu.
Sau khi quái xà thu nhỏ người lại, Đường Niệm Niệm nhét một viên đan dược vào miệng nó, thưởng cho nó có công đi lại hôm nay.
Quái xà híp mắt nuốt vào, chút uất ức trong lòng tan thành mây khói. Không thể không nói, mặc dù lúc đầu Đường Niệm Niệm che giấu rất sâu không lộ ra tý gì, nhưng lại thuần dưỡng nó rất tốt. Nhìn xem, so với ngày đầu kiêu ngạo, bây giờ ngay cả quái xà cũng không biết, những chuyện trước kia nó tuyệt đối không làm, thì hiện nay đã có thể làm mà không chút áp lực nào.
Lúc này, vài người hầu mang theo nước nóng đi từ ngoài cửa vào, sau đó bước vào sương phòng, đổ đầy nước nóng vào bồn tắm sau tấm bình phong. Sau khi trở ra, mấy người gần như không chớp mắt cúi đầu với Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm, cung kính nói: “Nước ấm đã chuẩn bị xong, mời tân khách hưởng dụng, chúng nô tài cáo lui.”
Nói xong, liền dẫn người rời đi.
Tư Lăng Cô Hồng lúc này ôm lấy Đường Niệm Niệm bước về phía sương phòng.
Về phần Lục Lục vốn uể oải nằm trong tay nàng cũng tự giác nhảy xuống, bò lên người quái xà.
Trong hải vực muốn có nước ngọt quả thật không dễ dàng gì, cho nên bồn tắm như vậy chỉ có người tôn quý, có tài mới có thể được hưởng dụng.
Ngày thường mặc kệ ở đâu, Đường Niệm Niệm cũng luôn tắm rửa trong phòng tắm rộng rãi, hôm nay là lần đầu tiên dùng bồn tắm nhỏ hẹp như thế, mặc dù không tính là nhỏ hẹp nhưng cũng không được coi là rộng. Nhìn một cái, thực ra thùng tắm có thể chứa hai người, nếu ba người kỳ thật cũng có thể, nhưng chắc chắn sẽ rất chật.
Rút đi xiêm y, Tư Lăng Cô Hồng trần trụi ôm Đường Niệm Niệm vào trong bồn tắm. Dòng nước ấm áp bao vây thân hình khiến người ta thả lỏng thoải mái. Đường Niệm Niệm híp híp mắt, theo thói quen dựa vào trong ngực Tư Lăng Cô Hồng, tùy ý tay hắn vuốt ve chung quanh.
Bồn tắm và phòng tắm luôn có sự khác nhau, ở trong phòng tắm Đường Niêm Niệm có thể tùy ý đi lại, trong thùng tắm thì không được. Theo mỗi một động tác đều ma sát với thân thể Tư Lăng Cô Hồng, huống chi bồn tắm nhỏ hẹp, bàn tay hai người chỉ cần hơi giang ra một tý là có thể chạm tới thành bồn.
“. . . Ưm.” Bên hông bị Tư Lăng Cô Hồng khẽ vuốt, Đường Niệm Niệm khinh ngâm một tiếng, sau đó hai mắt trong suốt nhìn hắn.
Tư Lăng Cô Hồng há lại nhìn không ra nàng đang động tình, nhưng bị nàng nhìn như thế, thêm nữa da thịt nõn nà như ngọc trong tay, ở trong nước càng mềm nhẵn tinh tế, khiến người ta yêu thích không muốn buông. Cúi đầu, liền mút đôi môi phấn nộn của nàng
Hơi thở giao hòa, môi lưỡi dây dưa, nước ấm trên người dường như cũng nóng dần lên, thiêu đốt lòng người.
Tư Lăng Cô Hồng buông môi nàng ra, ánh mắt ôn nhu sâu thẳm thâm thúy, giống như một đầm nước sâu. Không chút che giấu mà lộ rõ, sau đó cúi đầu xuống cổ nàng, nhẹ nhàng mút vào, không bao lâu sau liền lưu lại một dấu vết ái muội
Đường Niệm Niệm hai mắt đầy nước, bị thủ đoạn thành thục của Tư Lăng Cô Hồng chọc đến thân mình run rẩy. Lại nhấp máy môi, ngón tay cũng không chậm vuốt lên người hắn.
Tuy hai mắt đã mê man, nhưng Đường Niệm Niệm vẫn nhìn thấy sự biến hóa trên mặt hắn. Nhìn đôi mắt u tối kia, tay cũng càng gia tăng tốc độ, thậm chí có chút đáng sợ. Nhưng nàng lại cười đến vui vẻ, đơn giản là đã sớm hiểu được, hắn tuyệt đối sẽ không làm tổn thương mình.
“Cô Hồng ~” Đường Niệm Niệm dính sát vào người hắn, cái đầu nhỏ gác trên vai hắn, cũng gặm cắn liếm láp cổ hắn.
Hai chân đã quấn chặt vòng eo cường tráng của hắn, cả hai kề nhau san sát, đương nhiên cảm giác rõ ràng biến hóa của đối phương, cũng bởi vậy mà càng thêm khó nhẫn nại.
Nước trong bồn mạnh mẽ dập dềnh, có một ít tràn ra ngoài, sau đó càng ngày càng kịch liệt dao động, tiếng nước cũng càng thêm rõ ràng, hắt ra càng nhiều. Còn có nữ tử khinh ngâm, nam tử thở dốc.
Ngày khởi hành thứ hai, trên người mọi người đều mang theo một ít túi. Nhưng xem hai người Đường Niệm Niệm lại không có chút thay đổi gì. Nhưng chỉ cần nhớ lại Đường Niệm Niệm từng thuận miệng lấy ra đan dược thiên phẩm, mọi người liền bình thường trở lại. Ngay cả đan dược thiên phẩm dùng để cứu mạng cũng có, thì mấy thứ Thực Cốc Đan tầm thường kia làm sao không có cho được?
Nhìn bộ dáng thoải mái của hai người, càng khiến ọi người chú ý tới thần sắc vui mừng của Tư Lăng Cô Hồng cùng vết đỏ khó che lấp trên cổ. Quần áo của Tư Lăng Cô Hồng vốn giản dị mỏng manh, phần cổ không che đi bao nhiêu, huống chi đêm qua Đường Niệm Niệm cũng không cố kỵ nhiều như vậy, bản năng muốn sao thì làm thế. Từng dấu vết ái muội xanh hồng một mảng, phối hợp với khuôn mặt tuấn dật yêu nghiệt có một không hai của Tư Lăng Cô Hồng, có thể nói là mê hoặc không tả nổi.
Vốn nhìn ra được Vô Ngân thiếu chủ này cực kì yêu chiều Đường Niệm Niệm, nhưng không ngờ hắn vậy mà lại để cho nàng làm xằng làm bậy như thế, cũng không trách móc, thật sự là. . .
Mọi người âm thầm than nhẹ, đối với loại yêu chiều này, quả thực không biết nên nói như thế nào.
Cung Cẩn Mặc ngồi trên Kỳ Lam thú đương nhiên cũng nhìn thấy dấu vết trên người Tư Lăng Cô Hồng, nhưng chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, khẽ cúi đầu, ánh mắt chợt lóe lên vẻ tịch mịch ảm đạm nhưng ai cũng không thấy. Khi ngẩng đầu, hắn đã lấy lại sự khí phách như trước kia, cao ngạo giống như rồng của Hải Vân.
Đúng như Cung Giao nói, sau khi đi ba ngày trên biển mọi người liền đến nơi đảo nhỏ dừng chân tiếp theo. Nghỉ ngơi một đêm xong, lại đi tiếp năm ngày, đến biên giới Vô Phong Hải Vực.
Tuy rằng mặt biển ở Vô Phong Hải Vực cũng không khác lắm so với biển bình thường, nhưng lại làm cho người ta không tự chủ được có một loại áp lực. Đó là một sự tĩnh lặng, gần như không hề nhận thấy một chút hơi thở nào. Bầu trời mây trắng bất động, mặt biển cũng bất động, không một chút gió, không chút âm thanh nào. Nơi này chính là Vô Phong Hải Vực, bao gồm tất cả những chuyến đi địa ngục. Chỉ cần đi thuyền không cẩn thận vào nơi này, sẽ không còn khả năng sống sót
“Chư vị đi theo ta, không được bỏ đi một mình, nếu bị lạc, Cung mỗ cũng bất lực.” Cung Giao ở phía trước nói, sau đó Lam Dực Thú dưới thân liền chìm vào trong nước biển.
Theo hắn đi đầu, mọi người cũng lần lượt chìm xuống.
Cung gia đã cấp ọi người Tị Thủy Châu, không cần lãng phí nguyên lực liền có thể tự do hành động ở trong nước, hô hấp không bị trở ngại.
“Ngao ngao ~” Lục Lục mở to đôi mắt xanh biếc, bò ra từ trong ngực Đường Niệm Niệm, nhìn chằm chằm nước biển bên ngoài, thoạt nhìn rất là thích thú.
【 Chủ nhân ~ Lục Lục bơi lội, Lục Lục cũng muốn bơi lội ~】
Đường Niệm Niệm liếc mắt một cái, biết được nó vào lúc này sẽ không chạy loạn, liền gật đầu, chìa tay thả nó ra.
Lục Lục uốn người một cái liền đi ra khỏi phạm vi của Tị Thủy Châu, mặc cái yếm trên thân mình tròn xoe dạo chơi trong nước, cái miệng nhỏ liên tiếp phun ra bọt biển, còn có thể thấy nó híp híp đôi mắt xanh biếc tròn xoe, giống như trăng lưỡi liềm.
Lục Lục trở mình một cái, bụng xuống phía dưới, tứ chi nằm ngang, sau đó hai cái chân trước động một chút bơi về phía trước, hai chân nhỏ sau cũng đạp theo lên.
Bộ dáng ngây thơ đáng yêu khiến ấy nữ tử trong đoàn không nhịn được nhìn qua, trong mắt có sự yêu thích cùng ngạc nhiên, vốn còn chút khẩn trương áp lực khi tiến vào Vô Phong Hải Vực cũng đã tiêu tán đi phân nửa.
Về phần đám nam tử, lại không có ý nghĩ như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy càng khiếp sợ hơn.
Xem bộ dáng nho nhỏ này thì chính là dược thú đi! Dược thú là cái gì, mọi người ở đây đều biết, đó là điển hình của hết ăn lại nằm, ngoại trừ bản lĩnh phun dược ngọc và công dụng tăng trưởng dược hiệu ra, thật đúng là không hề nghe nói còn tác dụng nào khác. Nhưng thứ trước mắt này là gì? Nhìn ánh mắt ngập nước sáng ngời vui vẻ kia, tứ chi vui thích nô đùa dưới nước, rõ ràng bộ dáng không quan tâm nhưng cố tình lại có thể đuổi theo tốc độ của mọi người.
Nó. . . Vẫn là dược thú sao? !
Mọi người không thể tưởng tượng được, lại nhìn hai người đang ngồi trên quái xà kia sắc mặt không đổi, thực cảm thấy quả nhiên dạng người gì thì sẽ dưỡng ra dạng sủng vật ấy.
Hai người này thần bí khó lường, quỷ dị khôn kể, ngay cả thú sủng để cưỡi và thú sủng ôm trong ngực cũng vậy.
Suốt năm ngày trên biển có chút nhàm chán, ngoại trừ thi thoảng gặp được một số hải quái, bị khí thế của mọi người ép tránh xa ra, thì cũng không gặp được bất kì sinh vật nào. Giống như xa xa cảm nhận được sự tồn tại của mọi người, nên đã sớm trốn mất.
“Đến rồi.” Dẫn đầu phía trước Cung Giao đột nhiên lên tiếng, mọi người vốn đang tiến lên cũng thuận theo ngừng lại.
Đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy nước biển phía trước cũng không gì đặc biệt, vẫn yên lặng không tiếng động như cũ, không hề có sinh vật. Cung Giao xua tay, ôn hòa nói: “Chư vị đi theo Cung mỗ tiến vào, vạn vạn không thể bị lạc trong đó, nếu thấy ảo giác, nhất định phải bảo trì bản tâm, nếu không sẽ bị rơi vào trận pháp không cách nào tỉnh lại.”
Tất cả mọi người ở đây đều sinh ra trong danh môn gia tộc, đương nhiên có hiểu biết về kỳ môn độn giáp, vừa nghe nói liền hiểu phải làm như thế nào. Về phần hiểu được nhưng có làm được hay không lại là một chuyện khác, đứng trước trận pháp, ngoại trừ người Cung gia ra không ai biết trận pháp này có uy lực lớn thế nào, dĩ nhiên không ai biết trước được mình có thể bình yên qua khỏi hay không.
Cung Giao cũng không nhiều lời, nhắc nhở một tiếng xong liền dẫn đầu đi vào trong trận pháp. Theo phía sau hắn là những cấp dưới của Cung gia. Cung Cẩn Mặc trước khi vào trận có hơi ngừng một chút, ánh mắt dừng ở trên người hai người Đường Niệm Niệm, thấy bọn họ không có gì biểu thị gì, thân ảnh đành biến mất trong màn nước biển.
Theo một đám người tiến vào, nước biển vốn yên tĩnh không gợn sóng lúc này giống như bị cái gì đó tách ra, rõ ràng ngay tại trước mắt, nhưng khi mọi người tiến vào trong liền biến mất trong đó, giống như xuyên thấu qua một tầng nước này đi đến thế giới khác.
Chu Thiện mặc trường bào màu xanh thẳm lúc này cũng tới gần hai người Đường Niệm Niệm, cách hai người hơn ba bước thì dừng lại, thảnh thơi cười nói: “Xem bộ dáng hai vị hình như cũng không lo lắng gì a.”
Cái câu hắn dùng để bắt chuyện này không được tốt cho lắm, Đường Niệm Niệm liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không trả lời. Chỉ hướng về phía Lục Lục đang ở trong nước biển vẫy tay, Lục Lục nhu thuận trở lại trong lòng nàng.
Quái xà không nói hai lời liền ngửa đầu vọt vào trong ảo trận.
Lúc này chỉ còn lại hai người Chu Thiện và Thẩm Cửu. Bọn họ trái lại không vội tiến vào, dù sao đối với công pháp của hai người hiện giờ thì trận pháp này cũng không khiến bọn họ e ngại. Thứ trận pháp bảo vệ đầu tiên này không đáng để bọn họ đặt vào mắt.
Thẩm Cửu nhìn hai người Đường Niệm Niệm biến mất đến khi không còn bóng dáng, nói với Chu Thiện: “Ngươi đối với bọn họ thực cảm thấy hứng thú.”
“Đương nhiên.” Chu Thiện tự nhiên nói: “Người giống như bọn họ, không có hứng thú mới là lạ. Cho tới hôm nay, ta và ngươi đều không nhìn thấu thực lực của bọn họ không phải sao.”
Thẩm Cửu gật đầu, nói: “Nhưng mà thời điểm này không thể làm việc theo cảm tính được”
Chu Thiện cũng quay lại liếc hắn một cái, trong đôi mắt bất cần đời lắng đọng ý cười, hóa thành tĩnh mịch, nói: “Đây cũng không phải hành động cảm tính, chuyến đi tìm bảo địa lần này, có hai người bọn họ ở đây, chỉ sợ chúng ta sẽ không lấy được cái gì tốt.”
Đôi mắt Thẩm Cửu sâu thẳm, hiện lên vẻ kiêu căng sắc bén, “Chưa hẳn!”
Chu Thiện cũng không đả kích hắn, khoát tay lên đường: “Đi thôi, đi thôi, ta cũng chỉ tùy tiện đoán thôi, rốt cuộc kết quả thế nào, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết.”
Vừa trò chuyện, hai người vừa tiến vào trong cửa thứ nhất.
Cửa vào bảo địa này xác thực có mê ảo trận giống như lời Cung Giao nói, mà uy lực quả nhiên không tầm thường. Chẳng qua, cái này có lẽ sẽ gây chút phiền toái với những người khác, nhưng với đám người Đường Niệm Niệm thì không tính là gì. Tâm cảnh của Đường Niệm Niệm vốn đạt đến trung kỳ Tâm Động, mê huyễn thuật bình thường căn bản vô dụng với nàng, tuy không biết tâm cảnh của Tư Lăng Cô Hồng thế nào, nhưng chỉ cần nhìn hắn ăn hai quả ma tâm mà vẫn không ảnh hưởng gì thì hiển nhiên là tâm cảnh không hề thấp. Về phần quái xà và Lục Lục, hai chúng nó đều là yêu thú, khác nhau ở khí linh, đều có quan hệ mật thiết với Đường Niệm Niệm, tâm ý tương thông, nên cũng không đáng ngại gì..
Về phần Lâm Đằng?
Hắn nay chẳng qua chỉ là một con rối không có tư tưởng, làm sao có thể bị lạc trong các loại dục vọng ở mê ảo trận.
Đương nhiên, đoàn người Đường Niệm Niệm tiến vào chậm mà lại ra nhanh, sắc mặt không chút khác thường, khiến cho đám người Cung gia đi ra đầu tiên âm thầm căng thẳng, có một loại cảm giác thất bại lan tràn. Cung gia bọn họ khi mới vào ảo trận này, tuy rằng tổn thất không lớn nhưng cũng tiêu phí không ít thời gian, làm sao hai người này lại có thể đi ra nhanh như vậy, tuy rằng trước đó hắn đã căn dặn trước phương pháp phá trận tốt nhất.
“Vô Ngân thiếu chủ và Đường cô nương quả nhiên bản lãnh.” Cung Giao không lạnh không nhạt nói một câu, nhìn như ôn hòa nhưng trong mắt lại không có chút ý cười.
Hắn cũng đã nhìn ra, lần này đem hai người kia tiến vào thật không biết là tốt hay xấu.
Đối với lời nói có lệ của hắn, theo tính tình của hai người Đường Niệm Niệm căn bản là sẽ không để ý tới.
Kế tiếp xuất hiện là hai người Chu Thiện và Thẩm Cửu, hai người này xuất hiện cũng làm cho Cung Giao ngạc nhiên một trận. Trước đó, Cung Giao không quá để ý đên hai người bọn họ, thật sự là người tham gia yến hội khá đông, huống chi không ai không mang theo vài tên thuộc hạ, lúc này tiến vào Vô Phong Hải Vực cũng vậy. Đến bây giờ nhìn thấy hai người đồng dạng không việc gì xuất hiện, hắn mới chú ý tới hai người thoạt nhìn cực kỳ bình thường nhưng lại bất phàm này.
Cung Giao chú ý tới đương nhiên sẽ không bỏ qua, trong lúc chờ mọi người xuất hiện, liền ôn hòa nói chuyện tán gẫu với hai người Chu Thiện, kì thực phần nhiều là dò hỏi. Chu Thiện lại giống như không biết, Cung Giao hỏi cái gì hắn liền đáp cái đó, đáp rõ ràng rành mạch. Nhưng câu trả lời quá mức hoàn mỹ ngược lại làm cho người ta cảm thấy giả dối, chẳng qua Cung Giao không sao tìm được bất kì sai lầm nào trên người bọn họ.
Tiếp theo sau đó là đám người Tô Duy Thâm, về sau những người khác cũng lần lượt xuất hiện, ở trong nước không biết được thời gian qua bao lâu, mọi người cũng không biết đã chờ bao lâu. Thẳng đến khi Cung Giao lên tiếng nói: “Không cần đợi thêm nữa.”
Những người vô sự đương nhiên không có ý kiến, còn lại những người phát hiện bên cạnh thiếu người cũng không có cách nào phản đối. Hoặc là toàn bộ rời đi, hoặc là để lại một người ở tại chỗ chờ.
Trước mắt là vực sâu dưới biển, tĩnh lặng mà u tối không chút ánh sáng chui lọt khiến người ta cảm thấy ghê rợn nổi da gà. Không ai có thể kết luận bên trong có gì, hay cất giấu cái gì. Lúc này đám người Đường Niệm Niệm đứng ở miệng vực, nơi này đúng là một chỗ bảo địa, đột nhiên lộ ra dị trạng như vậy, giống như bị một lưỡi đao khủng bố nào đó khai mở, kết quả biến thành một vực sâu không đáy.
Cung Giao nói: “Nơi này là cửa vào bảo địa, sau khi Cung gia ta vào trong đó, bên trong có ẩn nấp một số sinh vật biển.” Dừng một chút, hắn lại nói tiếp: “Cung mỗ đã từng nói qua, bên trong có nhiều lối đi, nhiều mê cung giống nhau, nhưng bảo vật cũng nhiều không kể xiết, không ai nói chính xác được bên trong rốt cuộc chứa bao nhiêu trân bảo. Chư vị từ nơi này tiến vào, có thể tự mình chọn đường, nếu nguyện ý thì cùng Cung gia ta đồng hành, Cung mỗ ta đương nhiên hoan nghênh các vị tới.”
Hắn nói xong, ánh mắt lưu luyến rời đám người Đường Niệm Niệm cùng đám người Chu Thiện, Tô Duy Thâm.
Hiển nhiên, mục đích cuối cùng khi nói ra lời kia chính là ba đám người này. Hắn cũng không sợ mà biểu lộ ra, xem bọn họ tính thế nào.
Tô Duy Thâm nhìn thoáng qua những người khác, cười nói: “Dĩ nhiên, Cung gia chủ đã có kinh nghiệm, vãn bối đi theo phía sau, cũng là được tiện nghi.”
Chu Thiện thả lỏng tay, bộ dáng cà lơ phất phơ, nhìn về phía hai người Đường Niệm Niệm, cười nói: “Đường cô nương ở đâu, hai người tại hạ liền theo tới chỗ đó.”
Thực tế lời này hắn cũng chỉ thuận miệng nói ra, thật sự là trong mấy ngày qua hắn liền nhìn được Tư Lăng Cô Hồng cực kì yêu chiều dung túng Đường Niệm Niệm, hành trình lần này chỉ sợ Đường Niệm Niệm chạy đi đâu, Tư Lăng Cô Hồng tất nhiên sẽ không cự tuyệt. Như thế, theo lời hắn nói, nàng chạy đi đâu, bọn hắn cũng sẽ đi đó, trên thực tế chính là đi theo bọn họ.
Nhưng lời này vừa nghe qua liền rất có hàm ý tứ ám chỉ. Khi Chu Thiện cảm nhận được ánh mắt của Tư Lăng Cô Hồng, thân thể hơi hơi cứng đờ.
Thẩm Cửu ở một bên vô sỉ nói: “Đáng đời.”
Chu Thiện bĩu môi. Gặp phải hai người này, xem như hắn gặp phải khắctinh rồi.
Đối với câu trả lời của hắn, hai mắt Cung Giao hơi hơi nhíu lại, nhưng không nói gì thêm. Ánh mắt cũng quay sang nhìn Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm, xem bọn họ quyết định thế nào.
Đường Niệm Niệm vỗ vỗ đầu quái xà, khẩu khí nghiêm túc dạy bảo: “Đi vào. Nhiều người đoạt bảo vật nên phải nhanh, dứt khoát, chuẩn! Không thể lề mà lề mề!”
Thân thể quái xà đầu tiên là ngẩn ra, lập tức híp mắt vô cùng nghiêm túc gật đầu. Không nói hai lời, rất nhanh hóa thành một bóng đen lao xuống đáy vực sâu, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.
Nhiều người. . . Đoạt bảo vật?
Nàng cũng không thể nói trắng ra như vậy chứ.
Mọi người không phản bác được, sắc mặt khác nhau.
“Ôi chao? Đừng đi nhanh như vậy nha!” Chu Thiện giống như tiếc nuối kêu một tiếng, lập tức nói với Thẩm Cửu bên cạnh: “Lời nói của Đường cô nương mỗi lần đều sâu sắc như thế a, Thẩm Cửu còn không mau đi? Đừng để bảo bối bị người ta cướp sạch.”
Đuôi lông mày Thẩm Cửu hơi hơi run lên, thoạt nhìn hơi khó chịu, lại vẫn mặt lạnh cùng thú hải cầu đi vào trong vực.
Mắt thấy hai nhóm người đã không hề cấp bách đi xuống dưới, những người khác cũng có chút không nhẫn nhịn được nữa, nhưng rất hiển nhiên bọn họ không có tự tin như đám người Đường Niệm Niệm và Chu Thiện, Thẩm Cửu kia. Bên trong bảo địa Vô Phong Hải Vực ngay cả Cung gia cũng phải cố kỵ này, muốn đoạt bảo thì phải có mệnh hưởng thụ mới được a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...