Trang Chủ Đừng Vội


Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Tư Lăng Cô Hồng ôm lấy Đường Niệm Niệm ngồi xuống, đối với việc hắn không thèm nhìn, Tư Lăng Quy Nhạn đã sớm thành thói quen, không có nửa phần mất tự nhiên ngồi ở vị trí bên cạnh, miệng ủy khuất nói: “Ca thật đúng là trọng thê khinh đệ nha, đệ đệ vì gặp ca một lần, mà ở chỗ này ngoan ngoãn chờ lâu như vậy, ngay cả chén nước trà điểm tâm cũng không có, tâm đệ đệ làm sao mà chịu nổi?”
Hắn mặc dù ra vẻ ủy khuất, nhưng trên mày trong mắt vẫn ẩn chứa ý cười, bất quá nụ cười này trở nên có chút đáng thương, cũng không làm người ta cảm thấy hèn yếu.
Lúc này một tỳ nữ áo trắng vừa vặn bưng trà xanh điểm tâm tới, Chu Diệu Lang ở một bên thản nhiên cười: “Là sơ sót của ta, Quy Nhạn thiếu gia chớ nên trách móc.”
Tư Lăng Quy Nhạn nhướng nhướng lông mày, tương đối tà mị, “A, Diệu Lang tỷ tỷ là người cùa ca ca, làm đệ đệ nào dám trách móc ngươi?”
Nghe hắn cố ý kéo dài cụm ‘Diệu Lang tỷ tỷ’, thân thể Chu Diệu Lang không dễ phát giác run lên, cười gượng vài tiếng, không trả lời.
Đối thoại của hai người đã làm không khí vốn ứ đọng hòa hoãn không ít, Tư Lăng Quy Nhạn bưng chén trà tỳ nữ vừa rót, cúi đầu nhẹ nhấp một ngụm, khóe mắt nhìn về phía hai người bên cạnh, đặt chén trà xuống, thích thú cảm thán với Tư Lăng Cô Hồng: “Nơi này của ca thật đúng là bảo địa, ngay cả trà cũng thanh u thư thái nhất.”

Tư Lăng Cô Hồng nghiêng đầu, lần đầu tiên nhìn hắn, gương mặt xám xịt hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt tươi cười của hắn, giống như ao đầm lúc nửa đêm, in bóng trăng sáng, sâu thẳm đạm tĩnh, “Mục đích tới đây.”
Tư Lăng Quy Nhạn bẹp bẹp miệng, “Ca ~ đệ đệ thật vất vả mới đến thăm huynh một chuyến, huynh như vậy rất tổn thương người ta nha.”
Tư Lăng Cô Hồng ôm lấy Đường Niệm Niệm đứng dậy, đi ra cửa.
Chu Diệu Lang đương nhiên hiểu ý hắn, khách khí nói với Tư Lăng Quy Nhạn đang đứng dậy theo: “Quy Nhạn thiếu gia, ta tiễn ngươi.”
Đây là đuổi khách.
Tư Lăng Quy Nhạn cười liếc nàng một cái, đuổi kịp Tư Lăng Cô Hồng, thở dài nói: “Đã biết, đã biết, đệ nói là được.” Thấy bước chân của Tư Lăng Cô Hồng vẫn không dừng lại, chỉ đành không nhanh không chậm đi theo sau hắn, ý cười trong đáy mắt càng sâu càng trầm, “Cha bảo đệ tới truyền lời cho ca, huynh xuất môn cũng đã hơn mấy năm rồi, cưới thê tử cũng không báo tin về, cho dù không nể mặt chúng ta, thì cũng phải nể mặt mẫu thân, trở về một chuyến đi, coi như ẫu thân gặp con dâu, bà bình thường thương ca nhất, ca ca huynh sẽ không phải là không muốn đó chứ?”
Đường Niệm Niệm cảm giác được hơi thở trên người Tư Lăng Cô Hồng biến hóa một chút, ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt mông lung, lại qua vai hắn nhìn về phía Tư Lăng Quy Nhận đang nói chuyện ở phía sau.
Tư Lăng Quy Nhạn trong nháy mắt liền phát hiện nàng nhìn mình, khóe môi nâng lên nở một nụ cười thiện ý mê hoặc với nàng, nói: “Cha đã nói rồi, nếu huynh không trở về, thì ta cũng đừng hòng về nhà. Cho nên …” Không thèm để ý Tư Lăng Cô Hồng vẫn quay lưng về phía mình, hắn vẫn bày ra một vẻ mặt đáng thương, ngược lại nhìn Đường Niệm Niệm nói: “Để đệ đệ tá túc ở trong này vài ngày, chờ ca ca cùng tẩu tử rồi cùng đi.”

Tư Lăng Cô Hồng thờ ơ, Tư Lăng Quy Nhạn thì nhìn Đường Niệm Niệm, mắt híp lại càng cong hơn, giống như hồ ly mê hoặc người, giọng nói cố ý khàn khàn từ tính như lông vũ vuốt nhẹ vào lòng, “Tẩu tử nói có được hay không ~ đệ đệ sẽ ngoan …”
Lúc này, Tư Lăng Cô Hồng nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
Đường Niệm Niệm thấy con ngươi của Tư Lăng Cô Hồng hơi hơi co lại, lăng không nhảy lên, đứng trên một ngọn cây phủ đầy tuyết. Đường Niệm Niệm mím môi cười, sóng mắt lưu chuyển cũng không liếc nhìn Tư Lăng Quy Nhạn một lần. Giọng nói vừa rồi của người này có vấn đề, giống như một loại nhiếp hồn thuật, thi triển thông qua ngữ điệu, chẳng qua là không có hiệu quả với nàng mà thôi.
Có điều người này không phải là đệ đệ của Cô Hồng sao? Cô Hồng thế nhưng bởi vì nàng mà ra tay với đệ đệ? Vậy có phải hay không chứng minh nàng quan trọng hơn đệ đệ?
Trên ngọn cây, tuyết lạnh chấn động rơi xuống.
Tư Lăng Quy Nhạn thò cánh tay giấu sau lưng ra, chỉ thấy vải dệt trân quý bên tay phải đã bị tàn phá, trên cánh tay là một miệng vết thương dài chừng ba tấc đang mãnh liệt chảy máu.
“Vẫn vô tình như thế a.” Nâng tay lên, Tư Lăng Quy Nhạn vươn đầu lưỡi lẳng lặng liếm miệng vết thương, giống một con huyết báo tự mình chữa thương. Nếu khi nãy không né kịp, sẽ không chỉ là miệng vết thương nho nhỏ này.
Đáy mắt chứa ý cười hiện lên vài phần tức giận, nhìn con đường phía trước đã sớm không còn bóng người, hắn cúi đầu cười lạnh: “Ngươi càng không thích người khác chạm vào đồ của ngươi, ta lại càng muốn chạm vào đấy!”

Miệng vết thương trên cánh tay đã được cầm máu, nhưng da tróc thịt bong thoạt nhìn có vẻ nghiêm trọng. Tư Lăng Quy Nhạn lại không thèm quan tâm, thân thể như chim yến tụt xuống khỏi ngọn cây. Liếc nhìn máu tươi lan ra dưới mặt tuyết trắng, khóe môi cong lên, nhưng chân lại không chút ôn nhu giẫm xuống, cho tới khi mặt tuyết không còn chút sắc đỏ mới thôi.
Tư Lăng Quy Nhạn dọn đến ở Tuyết Diên Sơn Trang, trừ bỏ thêm một người, thì cuộc sống trong Tuyết Diên Sơn Trang cũng không có gì thay đổi.
Lúc sáng sớm tuy Tư Lăng Quy Nhạn không nhìn thấy Tư Lăng Cô Hồng tự mình hầu hạ Đường Niệm Niệm, nhưng thấy được hắn ôm Đường Niệm Niệm tự mình đút ăn.
Không rên một tiếng nhìn hai người, một người im lặng đút một người im lặng ăn, trên mặt Tư Lăng Quy Nhạn tràn đầy vẻ hâm mộ dịu dàng, nhưng trong lòng lại lạnh lùng mỉa mai: Quả nhiên một chút cũng không thay đổi, quái vật này căn bản không hiểu cảm tình, loạt động tác chăm sóc nữ tử này giống hệt như nuôi sủng vật trước đây.
Tư Lăng Quy Nhạn lại nhìn nhìn Đường Niệm Niệm —— nàng mặc một cái váy trắng thêu hoa mai vàng, mái tóc đen mềm mại giống Tư Lăng Cô Hồng, dùng sợi dây màu vàng nhạt cột ở sau lưng, lộ ra dung nhan thanh tú không chút phấn son, khuôn mặt xinh xắn, mắt mày tinh tế, kiều môi nộn nộn đạm đạm, tạo thành dung nhan như tiên như yêu, linh khí bức người, khi mới nhìn tưởng gặp trong mơ, càng nhìn càng không dời mắt được.
Nhất là ánh mắt kia, lúc an tĩnh thì mờ mịt không gợn sóng, trong suốt thấy đáy, làm cho nàng thoạt nhìn giống như đứa trẻ khiến người ta thương tiếc yêu mến. Lúc này dùng bữa thì sóng mắt lóng lánh, linh động sáng ngời, thỉnh thoảng híp mắt thỏa mãn thích ý, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều xinh đẹp đến mê hoặc lòng người.
Khó trách…
Khó trách có thể lọt vào mắt Tư Lăng Cô Hồng, khiến hắn thích.
Chẳng qua …

Nụ cười của Tư Lăng Quy Nhạn tràn ngập thâm ý.
Quái vật này vốn không hiểu tình cảm nha ~ cũng không biết làm sao bắt lấy trái tim nữ tử, hắn như hình với bóng ôn nhu như vậy ban đầu nữ tử sẽ thích, nhưng thời gian dài sẽ phiền chán.
Ánh mắt của Tư Lăng Quy Nhạn, Đường Niệm Niệm đều thu vào trong mắt, chẳng qua thấy không đáng để chú ý mà thôi. Đợi Tư Lăng Cô Hồng giúp mình lau miệng xong, liền nói với hắn: “Hôm nay đi dược điền trước, sau đó lại học khúc mới?”
“Được.” Tư Lăng Cô Hồng không chút do dự.
Tư Lăng Quy Nhạn ở một đáy lòng càng thêm trào phúng, nụ cười trên mặt cũng càng rõ ràng. Thật sự là muốn cái gì liền được cái đó, nữ tử này ngay cả muốn làm cái gì cũng phải hạ thấp tư thái hỏi, trong lòng nhất định rất bất mãn.
Tư Lăng Quy Nhạn nào biết, Đường Niệm Niệm không hề bất mãn, ngược lại vô cùng vừa lòng.
Lúc mới tới đây nàng muốn làm gì đều không dám lên tiếng, bây giờ hỏi ra chỉ là xuất phát từ tính cẩn thận —— trước mắt Tư Lăng Cô Hồng vẫn là chủ, nàng là kẻ yếu.
Nhưng mà nàng biết rõ, nàng nói cái gì liền là cái đó, Tư Lăng Cô Hồng chưa từng cự tuyệt bao giờ.
Loại câu hỏi này, mọi người trong Tuyết Diên Sơn Trang đều biết một quy luật, chính là trực tiếp khẳng định. Chủ mẫu nói cái gì chính là cái đó, chỉ cần là lời chủ mẫu nói, chính là lời của trang chủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui