Edit: Tiểu Ngọc Nhi
“… Yêu… Yêu quái…”
Trong mắt Lưu thị lộ ra nồng đậm sợ hãi và tuyệt vọng, cừu hận như nhuốm máu, môi trắng bệch run run, tiếng chửi rủa đứt quãng truyền ra.
Bất chợt ngừng lại, mụ mạnh mẽ trợn to mắt đầy tơ máu, lớn tiếng gào thét: “Ta cho dù có chết, biến thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta muốn thành lệ quỷ rỉa thịt ngươi, uống máu ngươi, ta muốn ngươi không chết được tử tế——!”
Đường Niệm Niệm chớp mắt mấy cái, giọng nói mang theo nghi hoặc, “Ngươi không nghe rõ lời nói ta vừa nói sao?”
Sắc mặt Lưu thị hơi biến, há mồm định nói cái gì đó, song thanh âm phát ra lại trở thành tiếng rên rỉ thống khổ, sau đó càng lúc càng lớn, trở thành tiếng gào thét.
Đan phấn màu bạc trong tay Đường Niệm Niệm không biết đã biến mất từ khi nào, nàng yên lặng thu hồi bàn tay trắng tuyết, an tĩnh nhìn Lưu thị bắt đầu chịu nỗi đau vạn kiến cắn thân, “Bảy ngày sau ngươi sẽ hồn phi phách tán, không có khả năng trở thành quỷ.”
“A —— a a a!” Lưu thị tay chân không còn, căn bản không có cách nào để giảm bớt nỗi đau tra tấn trên thân thể, nhưng cho dù mụ còn đủ tay chân, thì công dụng của Phệ Hồn đan cũng sẽ khiến mụ cả người vô lực, chỉ có thể không ngủ không nghỉ đón nhận thống khổ.
“Ngươi… Ngươi…” Lúc này ánh mắt tràn ngập thống khổ của Lưu thị nhìn chằm chằm Đường Niệm Niệm, giọng nói khàn khàn như người lạc trong sa mạc mấy ngày không uống nước, nói: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Muốn sống không thể, muốn chết cũng không xong, bị loại tra tấn này, Lưu thị hiểu được bản thân đã không còn hy vọng sống, huống chi với bộ dáng phế nhân bây giờ, mụ cũng không muốn tiếp tục sống sót, cầm cự cho tới hôm nay rốt cục lại nhìn thấy một bộ mặt này của Đường Niệm Niệm, nghi ngờ trong lòng mụ càng lúc càng lớn hơn.
Đường Niệm Niệm coi như cũng là mụ nhìn từ nhỏ tới lớn, tính tình nàng thế nào, mụ là người rõ nhất. Người này, từ ngày xuất giá cho tới bây giờ mụ chỉ gặp qua ba lần, mỗi lần gặp thì cảm giác kì lạ càng lớn hơn lần trước. Nàng căn bản là không có khả năng là Đường Niệm Niệm, trừ bỏ khuôn mặt ra, từng điểm từng điểm đều khác hoàn toàn với Niệm Niệm lúc trước.
Một người cho dù trải qua khó khăn sinh tử cũng không thể thay đổi nhiều như vậy, ánh mắt chết lặng, thủ đoạn ngoan tuyệt, lời nói lạnh lùng vô tình, Niệm Niệm không có khả năng làm được như vậy.
Người này, căn bản không phải Đường Niệm Niệm!
Lưu thị đột nhiên có một ý nghĩ quỷ dị, chẳng lẽ Đường Niệm Niệm đi một vòng quỷ môn quan, bị yêu quái nhập vào rồi!
Không thể không nói, ý tưởng đột phát của Lưu thị trong lúc cầu sinh vô vọng này, lại chính là chân tướng.
“Ta rốt cuộc là ai?” Đường Niệm Niệm lặp lại một lần, ánh mắt vốn tĩnh lặng vô tình đột nhiên sáng lấp lánh, nồng đậm vui vẻ, sáng ngời khiến chung quanh ảm đạm thất sắc, “Đường Niệm Niệm, ta là Đường Niệm Niệm.”
Từ nay nàng đã không còn là công cụ không mặt mũi, không tên họ, không người quan tâm nữa, nàng đã là một con người thực sự, một người được người ta hỏi tên, được người ta quan tâm.
Bị ngữ khí kiên quyết khẳng định của Đường Niệm Niệm làm cho đứng hình, một lòng hoài nghi và phủ quyết của Lưu thị không cách nào phun ra khỏi cổ, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được. Làm sao có thể, nàng ta làm sao có thể là Đường Niệm Niệm, không thể nào—–!
Nhưng ngay sau đó, một trận tra tấn mạnh mẽ ập tới làm mụ căn bản lực bất tòng tâm suy nghĩ vấn đề này, chỉ có thể liên tục quằn quại trên mặt đất, run rẩy tới không thể nhúc nhích.
Đám người lại mang Lưu thị trở lại nhà tù, Tư Lăng Cô Hồng ôm Đường Niệm Niệm không có chút biến hóa nào trở về Mai Lâm, chỉ có Chu Diệu Lang theo phía sau là sắc mặt hơi căng thẳng, sóng mắt thỉnh thoảng lay động, phức tạp nhìn hai người như hình với bóng phía trước.
Khi dùng bữa, ánh mắt Chu Diệu Lang vẫn không rời khỏi Đường Niệm Niệm, phát hiện Đường Niệm Niệm từ đầu tới cuối đều không hề thay đổi, giống như một màn tra tấn Lưu thị vừa rối chưa từng phát sinh, chẳng qua chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
Đường Niệm Niệm há miệng nuốt một ngụm canh Tư Lăng Cô Hồng đút tới, mí mắt nâng lên rồi hạ xuống, sau đó nhìn Chu Diệu Lang đứng đối diện, “Ngươi nhìn ta từ nãy đến giờ.”
Tư Lăng Cô Hồng bỏ thìa xuống, liếc Chu Diệu Lang một cái.
Chu Diệu Lang cắn cắn môi, chống lại ánh mắt của Tư Lăng Cô Hồng, cúi đầu xin lỗi nói: “Thỉnh chủ mẫu thứ tội, thuộc hạ chẳng qua là có một chuyện không rõ.”
Đường Niệm Niệm nhìn qua Tư Lăng Cô Hồng một cái, gật gật đầu, “Hỏi đi.”
Chu Diệu Lang nói: “Chủ mẫu có cảm thấy trừng phạt Lưu thị như vậy là nặng quá mức hay không?” Lúc nói chuyện, nàng ngẩng đầu, đôi mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Đường Niệm Niệm.
Đây không phải nàng thiện tâm, mạng người chết trong tay nàng tuyệt đối không ít, giết người đối với người của Tuyết Diên Sơn Trang mà nói cũng không phải chuyện lớn gì, dù sao thế giới này vốn là cường giả vi tôn. Chẳng qua lời nói và hành động vừa rồi của Đường Niệm Niệm quá mức độc ác, nàng không hy vọng nữ tử bên cạnh Tư Lăng Cô Hồng lại là một người tâm tư ác độc, biến thái tới mức lấy việc hành hạ người khác làm niềm vui.
“Nặng?” Đường Niệm Niệm bình tĩnh hỏi lại.
Chu Diệu Lang phát hiện ánh mắt nàng trong suốt tĩnh mịch, yên tĩnh không chút sóng, không nhìn ra chút hưng phấn điên cuồng nào, nhìn sao cũng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi thủ đoạn ngoan tuyệt vừa rồi của nàng.
Chu Diệu Lang đột nhiên cảm thấy một sự quen thuộc đến quỷ dị, cảm giác từ Đường Niệm Niệm mang đến rất giống người nào đó, cho dù biểu cảm khác nhau, nhưng bản chất là như nhau.
Trong lúc Chu Diệu Lang còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, thì Đường Niệm Niệm mở miệng, thế nhưng nghi hoặc hỏi: “Nàng làm hại ta một phần, ta trả lại mười phần có cái gì không đúng sao?”
Đường Niệm Niệm hỏi: “Huống chi, ta còn mạnh hơn nàng, không phải sao?”
Chu Diệu Lang khóe miệng co quắp, không nói gì gật đầu lui xuống một bước. Nàng rốt cục nghĩ ra Đường Niệm Niệm giống ai rồi, còn không phải giống trang chủ nhà mình sao? Lúc giết người căn bản không hề có cảm giác tội lỗi cùng sát tâm nào, sau khi giết người càng không lưu lại một điểm dấu vết trong lòng, trên người cũng không có sát ý.
Nàng xác định, Đường Niệm Niệm không phải biến thái, tâm lý cũng không bị vặn vẹo, ngược lại rất xứng đôi với trang chủ nhà mình, quả thật là vô cùng xứng đôi!
Đường Niệm Niệm thấy nàng không còn nghi vấn gì nữa, liền tiếp tục phối hợp ăn đồ ăn Tư Lăng Cô Hồng đút cho. Nói đi nói lại, thói quen thật sự là một thứ kỳ quái đáng sợ, mấy ngày nay, Đường Niệm Niệm đã hoàn toàn quen được Tư Lăng Cô Hồng cẩn thận hầu hạ, tư tưởng cũng chuyển biến hoàn toàn bất đồng, từ ‘thức thời mới là trang tuấn kiệt’ ban đầu, bây giờ đã đổi thành có thể rảnh tay liền rảnh tay.
Sau khi ăn xong, Chu Diệu Lang lại nghĩ tới một việc khác, nhịn không được nịnh nọt hỏi Đường Niệm Niệm: “À, ha ha, chủ mẫu, ngài hạ dược Lưu thị lúc nào vậy? Thuộc hạ hoàn toàn không có phát giác a!”
Ánh mắt Đường Niệm Niệm chợt lóe, lúc nàng hạ dược khẳng định Tư Lăng Cô Hồng cũng phát hiện, vậy vấn đề này là vấn đề của chính Chu Diệu Lang. Đường Niệm Niệm vô cùng thực tế, bởi vì câu hỏi không liên quan đến đại boss, nên chỉ tùy tiện “ừ” một tiếng. (TNN: ha ha)
Chu Diệu Lang tức khắc mặt trắng như quả cà ―― ỉu xìu.
Trong lòng lặng lẽ nói: Chủ mẫu quả nhiên rất mang thù, nhất định là do lúc nãy mình vô lễ, cho nên thái độ chủ mẫu lập tức đại biến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...