Trang Bìa Số 808080

Khoác lên bộ sưu tập xuân hè mới cứng mà Miuccia Prada dành nửa năm để tái dựng và tiến hoá lại thương hiệu, Yuta đã khiến hào quang của mình khai sinh dưới ánh hừng đông Seoul, chờ đợi thời khắc mặt trời kéo lên danh vọng của NOMI. Jaemin cầm tờ tạp chí mới nhất của NOMI, nhướng mày tặng một lời khen cho tờ bìa đắt giá.

Đội ngũ của NOMI quả là vô cùng dụng tâm với một tờ bìa khai niên khi canh bối cảnh đặc sắc như vậy, thật sự là muốn qua mặt Craze, đá cậu ra khỏi vị trí của mình thật đó hả? Họ Na nhìn loạt tạp chí mới tung trưng đầy dãy kệ lần lượt được rút đi mau chóng, từ người am hiểu đến fan của ngôi sao đều biểu hiện một mặt hài lòng mà tặc lưỡi.

"Một màn lót đường thành công đó"

Lee Jeno chiếm được người của Na Jaemin thì cũng phải làm cho ra trò mới đáng chứ. Cậu đưa quyển tạp chí dày cho nữ sinh đứng cạnh đang muốn đi chỗ khác vì idol của mình mới vừa bán hết, bỏ qua lời cảm ơn, một đường rời khỏi cửa hàng trở về trụ sở Craze dưới ánh mắt say đắm của cô bé.
1

"Sếp ơi, hoạ sĩ Hong chưa có ý định phản hồi về việc chúng ta muốn dùng tranh của ông ấy trên bìa tháng hai"

Trợ lý mới sáng ra báo cáo gì không báo cáo, lại chỉ điểm vấn đề lắc léo trước. Cậu còn chưa thả được cốc cà phê xuống bàn, không nhiều lời xua tay:

"Báo cáo cái đó với tôi làm gì, ban biên tập dạo này muốn đem hơi thở mùa xuân vào toà soạn rồi ấy nhỉ? Đi làm với tinh thần mơ màng đến mức hai tờ bìa liên tiếp đều trục trặc, không muốn giải quyết mà chạy đến tôi khóc mãi như thế à?"

"Biên tập Seo đã tìm gặp ông ấy ba ngày trong tuần đều không được ạ, vì tuần sau là ấn định bìa tiếp theo rồi nên ban biên tập đang dự định không dùng tác phẩm của ông ấy nữa, sếp xem..."

"Phải dùng tác phẩm của ông ấy, không đổi"

"..."

"Hỏi ban biên tập rằng phát biểu câu không làm được mà không thấy ngượng đấy hả? Vậy sau này tôi làm việc thì đám biên tập đừng có cắc cớ với tôi rằng tôi không tôn trọng họ đi nhé"

Jaemin không muốn nổi giận, cũng không phải là không yêu thương gì, nhưng cậu tự hỏi đặt chân được vào Craze mà lại mang tâm thế ỷ y để đối đãi với vị trí của mình, thì những con người ngoài cánh cửa phòng kia có thật sự dành tâm huyết cho danh phận này không.

Ngày cậu còn là biên tập viên, chạy đôn chạy đáo từ nhãn hàng đến người mẫu, đối phó với bao nhiêu thể loại trong cái giới đầy yêu sách và phân cấp này để mang đến từng trang tốt nhất cho Craze, đến lúc ở chức giám đốc rồi thì ban biên tập vẫn hở ra lại đi méc với họ Na. Trong khi NOMI chạy đua đến sát nút, từng chút một muốn tranh đấu với tờ báo hạng nhất thì cậu lại ngồi đây nghe nhân viên mình vui buồn đều mò tới khóc than.

Nhưng nghĩ đến cái câu mà Jeno nói, hắn sẽ tiếp tục đối đầu với Craze cho đến khi cậu chịu thua thì lửa nóng của Jaemin lập tức thổi bùng trở lại, lôi đầu cấp dưới ra giải quyết chuyện tranh ảnh cho tháng hai.

NOMI đã ấn định xong cho số tới, người mẫu Jae Hyun tiếng tăm xắt thành miếng không phải bàn, nhưng gương mặt này đi ngược với tính toán bìa mới của Craze nên không việc gì phải để tâm. Bọn họ sớm đã có trong tay kẻ đánh cắp xu hướng của làng mốt châu Á- Lalice, cái quan trọng chính là có thể mang lên trang chính tác phẩm nghệ thuật đương đại mới của hoạ sĩ Hong, thì xem như tháng tình yêu tới chỉ có thể vinh danh Craze.

"Hoạ sĩ Hong trước giờ đều hoạt động và triễn lãm độc lập, chỉ hợp tác một lần cho dòng nội thất cao cấp và để sản phẩm tham gia hoạt động đấu giá cho quỹ hỗ trợ tài năng trẻ"

Haechan thoải mái như ở nhà, vừa luồn kim xỏ chỉ khâu con gấu bị hở bông vừa nhạt nhẽo nói. Năm lần bảy lượt liếc qua điện thoại như đợi tin nhắn từ ai, đợi mãi không thấy mới thở dài bổ sung thêm.


"Công ty nội thất hợp tác với ông già điên đó có đầu tư từ Neo Holding, quỹ hỗ trợ cũng do nhánh của Neo phát triển. Giám đốc Na xem xem, hoạ sĩ Hong từ đầu đã có dây mơ rễ má với bộ gốc rễ của NOMI rồi nên không thích trả lời Craze thì có hợp lý không?"

Jaemin nhìn stylist vỗ vỗ lên đầu con gấu của cậu ta một lúc lâu, xác định phương hướng ném thẳng bút lông trúng đầu đó. NOMI NOMI, lại là NOMI, từ khi nào mà cái tên này cứ phải liên tiếp xuất hiện trong các vấn đề của họ thế? Nhưng đúng là những sự kiện xảy ra gần đây cùng các lần chạm trán với tổng biên bên đó, cậu cũng phải thật tâm nghĩ lại xem mớ bòng bong này là vô tình hay hữu ý.

Mới vài ngày trước còn ngồi cùng xe, ăn cùng chỗ, còn mở miệng yêu cầu làm trò khùng điên với hắn, mà bây giờ gương mặt đẹp trai thiếu đánh đó hiện hữu trong đầu, họ Na liền chỉ muốn đập chết hắn.
8

"Điên thật, tự dưng lại dính dáng tới tên khốn ấy làm gì vậy trời. Không thèm tò mò cái thứ cảm giác hại não chết tiệt đó nữa, mình phải bấm nút biến với họ Lee đó thôi", Jaemin vò loạn mái tóc xanh đã ngả nhạt, ư ư nằm dài trên bàn cố bình tĩnh lại.

Và ô kìa, túi Celine Jeno đặt nhầm vào mấy cái túi của cậu lúc tối nọ, hôm nay mang theo để tìm cách trả lại đang nhìn Jaemin như thể muốn trình bày, "ngài Na, lại phiền ngài đến NOMI một chuyến nữa rồi"
8

Không có số điện thoại của người ta, càng không thể bảo trợ lý đi trả. Chuyện cậu giao lưu với kẻ thù để ai biết được thì mặt mũi nào đến toà soạn, mặt mũi nào sống trong nghề nữa. Suy đi tính lại vẫn là kín đáo tự đến tìm nhân viên lễ tân NOMI.

"Phiền gửi cái này cho tổng biên tập Lee giúp tôi"

Một thân đắp Air Dior từ suit đến giày đẹp đẽ cỡ này, mái tóc bầu trời có che trong nón cap cũng không ngăn được việc người khác đoán ra đây vẫn là giám đốc sáng tạo của Craze. Nàng lễ tân lần này đã có kinh nghiệm, hít một hơi mới nở nụ cười công nghiệp nhỏ nhẹ với khách mà tổng biên đã xếp vào hàng ưu tiên.
10

"Ngài cho tôi xin thông tin ạ"

Dưới danh nghĩa người của đối thủ, lấy cớ gì để mang đồ đến trả cho hắn bây giờ? Không chừng qua miệng của những thành phần báo chí chuyên nghiệp sẽ thêu dệt thành cái gì cậu khó mà lường được, Jaemin suy ngẫm một lúc thấy không khả thi đành cầm trở vể tìm cơ hội khác. Nhưng chưa đi được mấy bước đã đụng phải người cần đụng.

Jeno nhìn qua vai cậu thấy nhân viên đồng loạt quay đi hướng khác, hài lòng kéo người ra ngoài.

"Giám đốc Na, đã lâu không gặp"

"Hôm trước đồ anh mua bỏ nhầm vào túi của tôi. Không thể liên hệ nên giờ mới có thể trả cho anh"

"Không nhầm, tôi cố tình đấy. Cậu giữ lấy đi"
4

Tay cầm đồ đưa cho Jeno lơ lửng giữa không trung, cậu ù ù cạc cạc không hiểu hắn đang nói gì.

"Anh mua chuộc tôi chỉ bằng một cái túi Messenger bag này thôi đấy hả?"


"Nếu cậu cho tôi cơ hội mua chuộc cậu..."

Jeno cởi nón của người nhỏ ra, thản nhiên vuốt lại mấy lọn tóc rối, "thì cậu có tưởng tượng được thứ mà tôi sẽ đánh đổi không?"
9

Thời gian gần như đã ngừng trôi dưới sự áp đảo mà Jeno mang tới, cậu không hiểu con người này rốt cuộc là đang muốn thể hiện cái gì với mình.

"Tổng biên Lee, xin anh... đừng chạm vào tôi"

Người nhỏ run rẩy tách ra khỏi hắn một khoảng, vì muốn tránh né càng xa càng tốt nên không nhìn thấy nét mất mát pha lẫn tổn thương của đối phương. Hắn nhàn nhạt cho tay vào túi, giấu đi phần hụt hẫng của bản thân.
5

"Tôi tưởng quan hệ của chúng ta đã tốt hơn trước rồi cơ đấy"

"Anh nghĩ gì thế? Chúng ta..."

"Thế cậu nghĩ quan hệ đón giao thừa với nhau, quan hệ đòi một cái ôm thì xếp vào loại gì?"

"Jeno, anh hiểu lầm rồi. Ý tôi lúc đó là.. là..."

Jaemin ngập ngừng không thể nói rõ ý đồ, cậu cho rằng mình đã phạm vào lòng tự trọng của hắn, làm hắn nghĩ mình bị cậu đùa cợt quá trớn cho nên mới giận dữ như vậy. Nhưng giải thích rằng vì người ta đem lại thứ cảm giác mạnh trước giờ chưa từng trải qua, thì khác gì xem hắn như công cụ để thực hiện mục đích riêng là giúp cậu mở ra dải lụa che mắt này.

"Tôi tiện thể mà mua, không dùng đến. Cậu làm gì với nó cũng được"

Lúc Jeno quay đầu rời đi cậu mới tự dưng không muốn người kia đem suy nghĩ không tốt về mình. Thứ tâm trạng cực kì khó tả này gây ra sự thiếu kiểm soát, Jaemin bước nhanh tới, lúng túng giữ hắn lại.

"Khoan đã Jeno"

Tiếng gọi tên vào đến tai lại trở nên ngọt nị này làm hàng mi dài của người lớn hơn khẽ động. Họ Na lần đầu chủ động ở cự li gần, bấy giờ mới chú ý đến nốt ruồi diễm lệ ở đuôi mắt Jeno, trái tim nhỏ như hồi chuông cảnh báo không ngừng rung lên.

"Tim cậu đang đập đấy hả? Ồn ào quá"

3

"Tôi... tôi có quen..."
1

Jaemin mấp máy môi nói không rõ chữ, gương mặt đẹp trai cao ngạo của Jeno trong đáy mắt cậu dần nhoè đi, nhưng thay vào đó, kí ức lại từng chút một hiện lên bóng dáng mơ hồ nào đó giữa không gian cùng thời gian nhiễu loạn trong đầu.

"Jaemin?"

Tiếng gọi từ người thứ ba lập tức đưa Jaemin trở về hiện thực, người nhỏ mông lung buông Jeno ra, nhìn đến tiếng gọi quen thuộc vừa giúp mình hồi tỉnh.

"Anh hai?"

Jinwoo bước nhanh đến kéo cậu về phía mình, ánh mắt lo âu khác lạ đặt lên biểu hiện của em trai lúc này, tinh ý còn có thể nhận ra chút hoảng sợ trong đó. Jeno không nói lời nào, lẳng lặng nhìn người khác mang cậu rời khỏi khoảng gần kề của hắn.
1

"Sao anh lại ở đây?"

"Anh có việc với bệnh nhân riêng ở gần đây, nhìn ai quen hoá ra là em thật", Jinwoo trả lời em trai nhưng lại không thiện cảm hướng ánh nhìn sang Jeno, không biết đang nghĩ gì mà lại đột ngột có biểu hiện cực kì khó chịu.

"Em sao thế? Đau đầu tái phát sao?"

"Không, nhưng có một số triệu chứng hơi kì lạ gần đây"

"Xong việc chưa anh đưa em về"

Cậu hơi ậm ừ, nhìn Jeno đứng đó mà lại không giống hắn ở trạng thái thích chọc khoét cậu như bình thường.

"Anh nhất định không chịu lấy đồ của mình thật à?"

Hắn không nói gì, vẫn cứ nghiêng đầu nhìn khó hiểu. Họ Na cố không để mình tập trung vào nốt ruồi kia lần nữa, thở dài.

"Vậy... tôi mang về trước"

Người nhỏ cùng anh trai ra xe, đi được một đoạn rồi Jeno mới nhăn mày khó chịu, cảm giác người anh này của cậu có hơi kì lạ. Lần đầu gặp nhau, hắn chưa nói lời nào mà lại khiến người trông có vẻ điềm tĩnh tỏ thái độ ghét bỏ ra mặt đến vậy thì tuyệt đối không thể là chuyện bình thường được.

"Người đứng cùng em là ai thế?"

"Công việc thôi ạ, là người ở toà soạn bên"


"Khi nãy có chuyện gì? Với lại em nói gần đây có triệu chứng kì lạ là thế nào? Sao lại không nói cho anh biết? Sao không đến phòng khám? ", Jinwoo gấp gáp hỏi dồn liên tiếp, tay không tự chủ vô thức siết lấy vô lăng.

"Anh từ từ nào, em có làm sao đâu", cậu nhìn anh trai vượt qua giây cuối cùng của đèn xanh trong chớp mắt, có hơi chóng mặt nói nhỏ.

Người anh nhận thức được vận tốc đang lên của mình, kịp hạ dần xuống, sau lại nhẹ nhàng đưa tay sờ lên mái tóc mềm của em trai.

"Dạo này thỉnh thoảng em lại nảy lên một cơn đau đầu, rất đau. Cảm tưởng như siết lấy toàn bộ khối óc bên trong, cả trái tim này nữa... đập rất nhanh, mà em lại không hoàn toàn bài xích"
2

"..."

"Em có cảm giác như em đã bỏ qua điều gì đó, nhưng mãi không thể thấy được nó... rất khó chịu, cũng rất mệt mỏi. Anh, em có bị gì không? Em có bị bệnh nặng hay..."
1

"Jaemin, em rất khoẻ mạnh, không sao cả, không có gì nặng hết. Thường xuyên đến phòng khám, anh sẽ trị liệu cho em. Là gần đây em căng thẳng nhiều thôi. Với lại..."

Jinwoo đè xuống cơn căng thẳng, thở mạnh một hơi trước khi tiếp tục nói.

"Em có quen người khi nãy từ trước không?"

"Không có"

"Đừng gặp gỡ hắn nữa. Anh cảm nhận người đó không tốt cho em đâu"
1

"Không tốt cho em?", Jaemin nhăn mày thắc mắc.

"Ý anh là, nếu hắn gây ra áp lực lớn khiến em tồi tệ thêm thì người này em không nên dính vào. Cảm nhận hắn không tốt, sẽ gây ảnh hưởng cho em trai anh"
1

"..."

"Jaemin, nghe lời anh. Những gì làm cho em trở nên không ổn như vậy thì hãy tránh xa ra, càng xa càng tốt, nhé?".
.
.
.
1

Mình đang thẩn thờ trước hàng lông mày kiếm chém của Chenu mn ơi ㅠㅠ
5


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận