Trang Bìa Số 808080

Ban biên tập đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc họp khẩn đầy máu và nước mắt ngay từ lúc báo cho Jaemin biết sự vụ đánh rơi Yuta. Thế nhưng vượt qua tưởng tượng của bọn họ, lần này giám đốc sáng tạo không nói không rằng, đi vào phòng họp tự tay gỡ toàn bộ kế hoạch bìa khai niên xuống.

"Sếp ơi, chúng ta vẫn còn kế hoạch B và C với các gương mặt thay thế mà, trực tiếp nhảy sang Mina không được sao ạ?"

Jaemin không khoan nhượng ném xấp kế hoạch thẳng vào sọt rác trong góc, lạnh mặt nói:

"Ai muốn tôi rời khỏi đây nhất?"

Cả phòng chẳng ai hiểu được ý tứ câu nói không đầu không đuôi của họ Na.

"Số khai niên này nếu không vượt qua NOMI, tôi lập tức rời bỏ vị đang đứng ngay luôn. Cho nên các người nhân dịp muốn đá tôi đi thì cứ làm theo đống kế hoạch nhàm chán kia"

Stylist trứ danh của Craze trợn tròn mắt. Tên quỷ này điên rồi hay sao lại đem công việc, địa vị ra nói vớ vẩn gì thế?

"Na Jae..., giám đốc Na! Rời bỏ vị trí là sao? Tổng biên không vì một số khai niên mà gây áp lực cho cậu đấy chứ?"

Cậu ném ánh nhìn không mấy thiện cảm về phía Haechan, chẳng buồn giải thích.

"Tóm lại có hai việc cho cho mọi người lựa chọn. Một là toàn bộ tăng ca cho đến khi tìm ra gương mặt đối đầu được với Yuta, người này phải nằm ngoài vòng đại diện các thương hiệu để có thể tiếp tục kết hợp với Prada. Hai là... tìm gương mặt giám đốc sáng tạo khác thay chỗ cho tôi!"

"Prada hiện chỉ chấp nhận đẩy cho Yuta, bây giờ thay người khác e rằng bên nhãn hàng sẽ không chịu mua bìa này nữa"

Haechan thở dài nhìn người bạn đồng niên cũng là cấp trên của mình. Tìm gương mặt phù hợp không phải chuyện dễ dàng, nó phải được bắt đầu ít nhất là một tháng, bây giờ loại bỏ hết số ứng viên thay thế cùng các nhãn hàng đã liên lạc để bắt đầu từ con số không là chuyện rất bất khả thi.

Jaemin đúng là có nhiều ý tưởng táo bạo nhưng cung cách làm việc sẽ không liều lĩnh bất chấp như vậy, vị stylist đoán rằng sếp của mình chắc chắn đã bị gì đó kích động đến điên rồi.

"Mina đang được Valentino tích cực đẩy vì mới làm đại diện năm nay, nhưng nhìn xem, cô ấy không có dư vị mở màn đại diện cho cả năm. Đem Mina lên chỉ như sự chống chế rằng chúng ta thật sự đi theo xu hướng chứ không phải mở màn xu thế. Chưa đấu đã thua còn không thấy?"

"..."

"Còn đưa cái cậu idol này lên chỉ vì fan đông thì cái Craze này khác gì tờ báo tuổi teen không?"

Jaemin gõ tách tách lên số hình ảnh bày ra trên bàn, liên tục đánh giá từng vị trí dự bị được cấp dưới đề xuất. Cuối cùng chốt sổ với đám nhân viên đang cắn răng không dám hé lời.

"Đừng để mất tự trọng vào tay kẻ đánh cắp giá trị thời trang như thế. Dùng toàn bộ năng lực cho tôi xem từng người một ở đây xứng đáng với chỗ ngồi của mình đi"

Uy quyền nói ra thì có sức nặng thật đấy, nhưng chính Jaemin cũng không dám khẳng định mình sẽ làm ra trò trống gì. Cậu trở về văn phòng riêng, phiền hà đổ người xuống ghế xoay. Cơn đau đầu lại tái phát âm ỉ thắt chặt đại não, đến lúc lục tìm thuốc trong hộc mới phát hiện lọ đã rỗng càng làm họ Na bất lực hơn.


Việc đến toà soạn đối thủ tìm Lee Jeno chính là điều không đúng đắn với một người làm nghề như cậu, nếu để tổng biên biết chắc chắn sẽ lớn chuyện, nhưng Jaemin không hiểu làm sao lại luôn phát rồ mỗi khi nghĩ đến gương mặt ngông nghênh coi thường người khác của hắn.

Nửa năm nay đụng độ trên chiến trường không ít, mà Jaemin vẫn giữ cái đầu lạnh đặt NOMI ra khỏi tầm nhìn. Nhưng thời điểm ban sáng không còn giữ được bản thân mà lao đến muốn đối mặt với họ Lee lại khiến cậu trở nên rối loạn. Cái cách hắn ung dung nhìn cậu đáng ghét vô cùng, kích thích bản thân không suy nghĩ mà đưa ra lời thách thức bất lợi, tự chĩa mũi dao về phía mình. Nghĩ lại thật quá điên rồi.

"Cái gai trong mắt này nhất định phải khiến hắn sống không bằng chết mới thôi"

"Ai sống không bằng chết đó giám đốc Na?"

Jaemin đanh mặt nhìn ra phía cửa, miệng khẽ chửi thề.

"Hả? Ai? Nói tôi nghe. Nếu muốn giết người tôi sẽ giúp cậu mài dao, hứa danh dự luôn"

"Haechan, cậu nên bắt đầu nhìn nhận lại vai vế giữa chúng ta đi. Đừng tuỳ tiện vào phòng sếp không gõ cửa nữa"

Chàng stylist phá lên cười như thể vừa nghe phải chuyện gì hài hước lắm. Mệnh lệnh cấp trên từ Jaemin không có bao nhiêu sức nặng với cậu ta không phải vì Haechan không tôn trọng người trước mặt, mà đơn giản ở chốn không người, mọi vai vế đều sẽ trở về quan hệ vốn dĩ nhất.

"Mỗi khi cậu giở cái giọng trịch thượng ra đấy với bạn thân thì ắt là có chuyện lớn rồi chứ gì?"

Giám đốc Na gửi đi lịch hẹn buổi chiều với anh trai xong xuôi mới thèm ngẩn đầu lên nhìn cái tên tạo mẫu quái đản kia. Cứ ỷ vào Craze cùng thời điểm, nói chuyện hợp gu một ít, trình độ tương đương một chút là tự ban danh phận trở thành bạn tâm giao của cậu, quen đà lại chẳng còn ý tứ nữa.

Thôi thì đúng là Jaemin cũng chỉ xem mỗi cậu ta là bạn thân, trừ những lúc nghề nghiệp nhập có hơi dị dị ra thì không quen biết thôi.
2

"Lúc sáng tôi xông vào NOMI"

"Na Jaemin điên rồi! Thánh thần ơi, cậu..."

Họ Na may quá, kịp bịt miệng Haechan lại trước khi cả toà soạn nghe thấy.

"Bé cái mồm thôi được không?"

"Sang bển làm gì? Chuyện tối kỵ như thế mà cũng làm được, để cái bà Bae Dooja đó biết là...", vị stylist nghe lời hạ tông giọng hết cỡ, đồng thời lấy tay cắt ngang cổ ra hiệu, "chết! chắc!"
5

"Lên tới tai tổng biên Bae thì cậu chết trước"


Haechan mím môi, ngồi lại ngay ngắn, nghiêm túc gật đầu.

"Tên khốn Jeno đó rõ ràng muốn thao túng quyền lực về NOMI, đẩy thành tích cho không gian báo chí của tập đoàn nhà Lee thôi. Hắn ta có thể làm điều đó với JNews, còn ở đây tôi không muốn để hắn toại nguyện"

"Thật đáng ngưỡng mộ tôn nghiêm nghề nghiệp của giám đốc Na nha. Con nhà nòi có khác", Haechan nhún vai.

"Cho nên vận dụng mọi khả năng của cậu đi. Tôi muốn Mark Lee chụp cho số khai niên!"

Cái tên của gã người dưng này lọt vào tai làm Haechan triệt để ném gói kẹo dẻo ăn dở trong tay vào người bạn-sắp-hết-thân.

"Cậu chơi tôi đấy hả? Cho đề gì khó thế? Tự đi mà làm!"

"Có cũ thì cũng từng là người yêu, bằng mọi cách quyến rũ anh ta về chụp cho số này trước khi lại bị bên kia cuỗm mất. Không hoàn thành KPI, trừ lương mạnh tay. Tôi nói là làm!"
3

"Na Jaemin đồ chó! người yêu cũ là món tối kỵ của loài người mà cậu cũng ép tôi được!"
7

.

"Thả lỏng cơ thể của em ra... hít thật sâu vào... rồi, thở ra từ từ thôi..."

Jaemin làm theo tiếng nói bên tai, bắt đầu chìm về không gian tối đen tĩnh mịch. Một nơi vô định không người khiến cậu trở nên dễ chịu mỗi khi rơi vào, thoải mái đến nỗi chẳng muốn thoát ra. Cứ thế cùng cơ thể không trọng lực ở mãi trong giấc mơ hư ảo.

Qua bao lâu không rõ, chỉ biết sau tiếng búng tay họ Na liền trở về thực tại. Lúc này bên ngoài Seoul đã lên đèn. Người đàn ông lịch lãm trong áo blouse trắng cúi nhìn Jaemin, ôn nhu mỉm cười.

"Đã tốt hơn chưa bạn Na nhỏ?"

"Đúng là chỉ mỗi Na lớn mát tay"

Jaemin cười vui, nắm tay Na Jinwoo đang đưa ra kéo mình ngồi dậy. Tinh thần đã lấy lại được đôi chút, cậu đến bên bàn bác sĩ tâm lý có tiếng trong khu vực cũng là anh trai đáng tự hào của mình, tự nhiên như ở nhà phá rối khối rubik của anh.

"Em đó, uống nhiều cà phê, thức đêm sẽ càng làm nặng hơn chứng đau đầu của mình có biết không? Anh dặn bao nhiêu lần rồi?"


"Tính chất công việc, anh tha thứ cho em đi. Một Jisung càm ràm đã đủ lắm rồi."

"Thằng bé dạo này có về nhà không?", người anh không nhìn đến cậu, tập trung trước máy tính gõ bệnh án.

"Thỉnh thoảng về được mấy hôm lại đi, em phiền nó muốn chết. Nó nghĩ nó mang họ mẹ thì khác bọt với hai anh của nó lắm ấy," nghĩ đến đứa em trai cưng nhưng cứng đầu này Jaemin lại rầu rĩ.

"Tính nó trước giờ như thế mà, em cứ để Jisung tự do đi."

"Nó giận cái nhà này gì mà dai thế? Bà Na cũng có bắt ép nó phải đao to búa lớn gì nữa đâu."

Jinwoo ngừng công việc, nhìn qua Jaemin một lúc lâu chẳng biết nghĩ gì. Sau mới đứng lên đến bên tủ kê thuốc cho cậu.

"Hôm nào nó đến, anh sẽ nói chuyện. Trong nhà chỉ có em mới thân được với Jisung, em cứ mặc kệ cho nó không gian riêng đi, thỉnh thoảng vẫn về là tốt rồi."

"..."

"Thật ra em cũng giữ khoảng cách với gia đình mình đó thôi, có thường về nhà đâu..."

Na nhỏ cầm lọ thuốc anh lớn đưa cho, bĩu bĩu môi muốn phản bác, lí nhí trong miệng chống chế:

"Nhưng em khác, em vẫn đang rất bình thường với bố mẹ đấy thôi. Dù... mẹ có vui vẻ gì khi thấy em đâu..."

Jinwoo nửa quỳ dưới đất, ngước lên nhìn em trai mình hết mực thương yêu ngồi trên ghế cao, tay nắm tay cưng chiều.
1

"Anh rất lo cho em, sống không hạnh phúc thì trở về với anh nhé..."
5

Người em vậy mà làm ra bộ mặt khinh bỉ, anh trai cứ như bị mắc kẹt lại thời gian cậu đang ở tuổi mới lớn vậy, "Thứ làm em không hạnh phúc bây giờ chắc chỉ có cái tên tổng biên tập đối thủ của em thôi."

Dường như chưa trấn an được người anh mắc chứng lo âu quá đà, cậu đành xuôi lòng cho có.

"Rồi rồi, nghe lời anh hết. Em về đây, công việc bù đầu bù cổ."

Jaemin rời khỏi phòng khám, tần ngần nhìn lọ thuốc trong tay, thử nhớ xem mình phụ thuộc vào thứ thuốc đau đầu này khi nào nhỉ? Hình như là ba năm trước, lúc đột nhiên trải qua một cơn mất sức. Không đến mức nguy hiểm nhưng về sau cường độ công việc cao, stress dài hạn lại góp phần tăng sự thịnh nộ của cơ thể, cộng thêm có người anh bác sĩ khó tính thành ra từ đó dù muốn hay không vẫn phải dựa dẫm vào nó, lâu dần cũng không thể bỏ.

"Anh! Thất thần cái gì ghê vậy?"

Jisung đẩy vai, bắt hồn Jaemin trở về. Đứa nhỏ chân dài từ sau sô pha phóng qua thành ghế đến ngồi cạnh anh trai. Tay giật điều khiển tivi mở kênh thể thao.

"Jisung đừng có lù lù như ma vậy nữa được không? Thằng nhóc này! Về khi nào đó?", Jaemin đẩy đầu nó một cái, cướp lại điều khiển.


"Anh có chuyện gì? Để người em cùng chia sẻ xem nào?"

"Đang thiếu gương mặt trang bìa..." cậu ủ dột nói, đột nhiên hớn hở ra mặt quay qua chớp mắt, "hay là Jisung..."

"Không nha không nha, bắt em mặc đủ loại quần áo của anh là vượt giới hạn rồi. Anh mà cứ lôi kéo em vào cái thế giới phù phiếm đó em sẽ không về nữa đâu"

"..."

"Anh, đến Hongdae đi. Ở đó có rất nhiều người tuyệt vời. Hơn cả mấy gương mặt trên bìa của anh đấy..."

"Bọn anh là tạp trí thời trang cao cấp, không phải áo ba mươi nghìn won có được không?"

Jisung khoanh chân ôm gối nhìn Jaemin, đôi mắt nhỏ nhưng luôn lấp lánh những tia hy vọng mới mẻ làm anh trai đứa trẻ muốn bảo vệ thật kĩ, thật lâu.

"Lụa đẹp vì người không phải sao? Mấy nghệ sĩ, thần tượng hay người mẫu chẳng phải có khi xuất thân từ những nơi như vậy sao?"

"..."

"Anh, sinh ra ở nơi xa hoa chưa chắc gì đã muốn mang theo cái sự cao cấp đó... có thể là khát khao thì cũng có thể là gánh nặng..."

.

Cuối cùng bằng năng lực kì diệu mà em trai truyền tới, Jaemin lại lần nữa mặc lên áo khoác, bắt xe ra ngoài.

Giám đốc Na của tạp chí hàng đầu Đại Hàn vậy mà có lúc tự thân xuống tay đi săn người thế này, cậu đánh vòng lang thang khu Hongdae nhộn nhịp nhưng không hề mang chút hy vọng sẽ gặp được ai đó thích hợp ở đây.

Xét cho cùng, sự chênh lệch giữa bình dân và cao cấp từ tư tưởng đến phong cánh là rất xa, Jaemin không cho phép mình xuề xoà, người khác cũng phải vậy.

Nhưng quả thật không nên nói trước điều gì. Đôi mắt tinh anh của người chuyên nghiệp lạc tới một bóng dáng nửa quen nửa lạ.

Người này ngồi bên vệ đường dưới trời đêm rét buốt, chiếc măng tô đen chìm của nhà thiết kế nội địa Songzio dài phủ người lại vẫn mang một sức hút kì lạ lẫn trong đám đông. Bật lửa zippo trong tay thanh niên cứ liên tục mở ra đóng lại theo trật tự nhất định, không rõ đang thật sự làm gì.

"Cậu là... thành viên nhóm nhạc ACE?"

Chàng trai được hỏi tới khẽ thở ra một hơi. Dù chỉ là nhóm nhạc tầm trung, độ nhận dạng chưa cao, hoạt động được hơn ba năm nhưng không có mấy thành tích vì xuất thân công ty nhỏ, nhưng miệt mài mãi thì không có tiếng cũng có miếng chút đỉnh, lâu lâu có fan nhận ra vẫn là không có gì ngạc nhiên.

Nghĩ đã bị người qua đường bắt gặp nên muốn chối, nào ngờ chưa kịp mở miệng thì đối phương đã tiếp tục:

"Tôi là Jaemin, đến từ tạp chí Craze."
.
.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận