Trần Thế

Ngày
hôm sau, Đồng Ngỗ tới đón Lạc Trần. Anh tự mình mở cửa sau, đợi cô ngồi ổn định
xong mới đóng cửa xe lại. Gặp anh mấy lần, Lạc Trần cảm thấy anh làm việc luôn
giữ khoảng cách, không gần cũng không xa, nhưng lần này thái độ lễ phép hơi quá
của anh khiến Lạc Trần nhận ra, anh đã xác lập lại vị trí của cô trong lòng
mình.

Trên
đường, anh nói với Lạc Trần rằng sẽ đưa cô đi mua quần áo, có nhà thiết kế
riêng đang đợi cô ở cửa hàng rồi. Lạc Trần không nói gì, chỉ gật đầu. Xe đi về
hướng trung tâm thành phố, cô lặng lẽ nhìn cảnh tượng lùi dần về phía sau bên
ngoài cửa xe, lặng lẽ chờ đợi tất cả mọi thứ sắp diễn ra.

Nhà
thiết kế là một phụ nữ rất cá tính, không cười nói bỗ bã, biểu hiện thường thấy
nhất ở bà là nhíu mày. “Chắc mình là một bài toán khó
cho nên vừa nhìn thấy mình bà ấy đã nhíu mày”, Lạc Trần thầm nghĩ.

Nhưng
con mắt của nhà thiết kế này quả là độc đáo, bà hoàn toàn không có ý định trang
điểm cho Lạc Trần trông như con búp bê giống hàng trăm cô gái khác. Bà không
ngừng yêu cầu Lạc Trần đi đi lại lại, lấy những bộ quần áo với các loại màu sắc
ướm thử lên người cô nhưng không có ý định bảo cô mặc thử.

“Được
rồi, chính là như thế.”

Nhà
thiết kế đưa cho Lạc Trần một chiếc áo gi lê bằng lụa tơ tằm màu bạc có họa
tiết chấm phá kiểu tranh thủy mặc, thêm chiếc quần ngố màu xanh ngọc trên có
vài bông hoa vàng được thêu bằng tay, bảo cô mặc thử xem sao.

Trước
hết, Lạc Trần rất thích sự lựa chọn ấy, tạm thời không nói đến hiệu quả mặc lên
trông sẽ như thế nào nhưng nếu là váy, đối với một người trước nay chỉ mặc váy
đồng phục học sinh như cô mà nói, ít nhiều sẽ khiến cô cảm thấy lúng túng ngại
ngùng.

Khi Lạc
Trần từ phòng thử đồ bước ra, hàng lông mày đang nhíu chặt của nhà thiết kế
cuối cùng đã giãn ra: “Tôi đã nói rồi mà, đã vào tay tôi thì kiểu gì cũng sẽ có
thuốc chữa. Chào cháu, tôi là Lâm Đoan Tử, cháu cứ gọi Đoan Tử là được rồi”.

Lạc
Trần không có ý kiến gì về câu đánh giá của người phụ nữ ấy, cô cũng rất thích
bộ quần áo này, khi mặc nó lên, có cảm giác bản thân như đang phát sáng vậy.
“Chào cô, cháu là Lăng Lạc Trần.”

“Nguyên
nhân chủ yếu của việc trông cháu quá bình thường không phải là ở ăn mặc tạo
hình mà là cháu không đủ sức lan toả, dường như cháu không truyền đạt bất kỳ
thông tin nào tới những người xung quanh, cháu đã bao bọc bản thân mình quá kỹ
rồi đấy.”

Lạc
Trần cảm thấy người phụ nữ có tên Lâm Đoan Tử này rất sắc bén, rất tinh tế, chỉ
qua một cuộc tiếp xúc ngắn ngủi đã có thể tìm ra vấn đề là ở đâu.

“Cháu
không có gì đặc sắc, vì thế cũng không muốn gây sự chú ý cho người khác. Mong
cô giúp cháu được là chính mình, cháu không muốn bị biến thành một người khác.”

“Đương
nhiên, cảm giác cháu mang lại cho người khác là rất đặc biệt, nếu có thể khiến
người khác phát hiện ra, tôi sẽ không phá hoại khí chất tự nhiên của cháu. Dựa
theo phong cách này, tôi sẽ chuẩn bị thêm cho cháu một vài bộ quần áo khác, cả
phụ kiện, giày dép đi kèm đều gửi hết đến nhà, nhất định cháu sẽ thích. Rất vui

được biết cháu, tôi là cô của Lâm Tự.”

Hả?
Đúng là một đại gia tộc. Lẽ nào cô sẽ phải xuất hiện trước mặt từng người một
trong số những người họ hàng này, chịu sự thẩm tra của họ xong thì bản thân mới
có thể cùng Lâm Tự thuận lợi tiến hành giao ước của hai người? Lạc Trần tự
nhiên cảm thấy thật bất đắc dĩ.

“Không
cần phải lo lắng. Gia tộc họ Lâm chúng tôi dòng chính chẳng có mấy người đâu,
cũng không yêu cầu cháu phải gặp mặt từng người một. Tôi chỉ thường nhiều
chuyện với những người mà tôi quý thôi.”

Lạc
Trần bất giác đưa tay lên sờ mặt, lẽ nào những gì cô nghĩ đều được viết rõ ràng
trên đó, hay là người nhà họ Lâm có siêu năng lực, chỉ cần liếc mắt một cái đã
biết người khác đang nghĩ gì?

“Được
rồi, khi nào chúng ta thân thiết với nhau hơn, hy vọng cháu cũng sẽ quý ta.”

Lạc
Trần không biết nên trả lời thế nào với ý tốt được biểu đạt vô cùng thẳng thắn
này, huống hồ Lâm Đoan Tử vừa rồi còn khiến cô có cảm giác là người rất nghiêm
túc, thay đổi đột ngột như vậy làm cô thích ứng không kịp.

Lâm
Đoan Tử dường như cũng không cần cô phải trả lời, bắt đầu chải tóc cho cô, ướm
thử các kiểu để xem kiểu tóc nào hợp với cô hơn cả. Đầu tiên bà muốn cắt ngắn
đi, sau đó uốn nhẹ, nói là làm như thế sẽ khiến Lạc Trần thể hiện được sự lạnh
lùng của mình.

Với đề
nghị này, Lạc Trần kiên quyết từ chối, dù sao cũng chưa biết chuyện sẽ thế nào,
cô không muốn phải thay đổi nhiều. Vả lại, Lạc Trần cũng không thích bản thân
trở nên quá xinh đẹp, cô chính là cô, cứ như hằng ngày cô lại cảm thấy thoải
mái, an toàn hơn.

“Chính
là cô sao, nhóc con? Không ngờ anh trai tôi lại có con mắt nhìn người độc đáo
đến thế!”Utahđột nhiên bước vào, không hề khách khí đánh giá cô từ đầu đến
chân, buông ra một câu bình phẩm.

“Không
hài lòng sao? Không hài lòng thì có thể trả lại hàng. Đừng lo, tôi chẳng có ý
kiến gì cả!”

“Hài
lòng hay không thì có liên quan gì đến tôi? Tôi rất hài lòng mà!”

“Nếu
anh thật sự hài lòng thì chắc không hất cằm lên cao quá như vậy đâu!”

“Cô ít
ra cũng còn có ưu điểm, đó là rất tự biết mình.”

“Cảm
ơn.”

“Cô
thật vô vị! Sao không tức giận?”

“Anh
khen tôi mà, sao tôi phải tức giận?”

“Chẳng

có gì hay, tôi đi đây.”

Nói
xong, Utah vẫy vẫy tay rồi bỏ đi.

Lâm
Đoan Tử nửa trách cứ nửa không, nói: “Utah thích gây chuyện vậy đấy, đến chỗ mẹ
mà cứ coi như không nhìn thấy mẹ, cũng chẳng thèm chào lấy một tiếng, cháu đừng
so đo với nó”.

Lạc
Trần vội nói: “Cháu không dám, anh ấy chỉ là quá thẳng tính thôi!”, cô thầm
hoảng hốt, may mắn mình đã kịp thời nuốt ngược vào trong câu chửi thề duy nhất
mà cô biết.

Từ chỗ
Lâm Đoan Tử ra thì trời đã khá muộn. Biết có về nhà cũng không kịp nấu cơm, Lạc
Trần xuống xe ở khu chợ gần nhà, mua một ít đồ ăn sẵn rồi đi bộ về. Trên tay
ngoài mấy túi thức ăn còn có vài chiếc túi lớn, đều là quần áo và giày dép mà
Lâm Đoan Tử đưa cho cô, cũng may túi tuy to nhưng không nặng lắm. Lạc Trần nhìn
đống đồ, đột nhiên cảm thấy hết sức nhảm nhí, cứ như mình bất cẩn nên gặp phải
người ngoài hành tinh vậy. Sao những người đó đều kỳ quái như thế? Lâm Tự không
biết liệu sẽ còn quái gở đến đâu nữa, hay là có một quá khứ đáng hổ thẹn không
dám nhìn lại chăng?

Trước
khi Lạc Trần xuống xe, Đồng Ngỗ có nói với cô sáng mai sẽ lại tới đón, dặn cô
chuẩn bị tốt.

Sáng
hôm sau, Lạc Trần dặn dò Lạc Sa, cô có chuyện phải ra ngoài, không biết lúc nào
sẽ về, đồ ăn đã chuẩn bị sẵn, nếu cậu đói thì tự lấy ra ăn, không cần phải đợi
cô. Lạc Sa rất hiểu chuyện, cũng không hỏi xem cô ra ngoài làm gì, chỉ nói:
“Vâng, em ở nhà làm bài tập, sau đó có thể chơi game một lát không?”.

“Làm
xong bài tập thì có thể chơi một lát. Lúc nào buồn ngủ thì cứ đi ngủ trước
nhé.”

Lạc
Trần xuống dưới lầu đã thấy Đồng Ngỗ đứng đợi cô ở đó. Trong xe không có ai
khác nữa.

Cô vừa
lên xe, anh lập tức cho xe chạy, cũng không hề tiết lộ nơi mà họ sẽ đến.

Thời
tiết hôm nay rất đẹp, mặt trời buổi sáng sớm mặc dù rất rực rỡ nhưng hoàn toàn
không có cảm giác nóng bức. Trời cao và xanh biếc khiến người ta cảm thấy thật
xa vời, thật huyền ảo. Con người dường như có thể ung dung tự tại trôi dạt
trong không gian, chẳng cần phải suy nghĩ gì cả, được không khí khô ráo tràn
ngập mùi vị của ánh nắng vây quanh, ấm áp vô cùng, có cảm giác được bao dung và
an ủi.

Khi Lạc
Trần thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình thì xe đã rẽ vào khuôn viên trường
đại học C. Khuôn viên này không cho phép người ngoài tự do đi lại nên sự trật
tự ngăn nắp, không khí học tập uyên bác trong trường vô cùng nghiêm túc. Xe của
nhà họ Lâm có thể đi thẳng vào đây, chắc chắn là có đặc quyền.

“Anh
Lâm yêu cầu tôi đưa cô tới đây để làm thủ tục nhập học trước.”

Lạc

Trần có phần kinh ngạc: “Tôi không mang theo thông báo trúng tuyển”.

“Mang
theo chứng minh thư là được rồi, trong trường có hồ sơ lưu trữ để tra cứu.”

Lạc
Trần gật đầu. Chứng minh thư thì cô có mang, cô biết đó là giấy tờ cần thiết
khi làm thủ tục đăng ký kết hôn.

Lạc
Trần cùng với Đồng Ngỗ đến phòng Tài vụ để nộp học phí trước. Học phí phải
chuyển khoản qua ngân hàng nhưng anh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là đã làm
xong. Sau đó đến văn phòng khoa làm thẻ sinh viên, tiếp tục đến phòng Y tế của
trường để kiểm tra sức khoẻ, lại đến căng tin để làm thẻ ăn. Hộ khẩu của cô ở
thành phố này nên không cần phải chuyển, mọi thứ tiến hành rất thuận lợi.

Nhưng
trường đã khai giảng được hơn một tuần, đợt tập quân sự cũng đã bắt đầu, nếu
bây giờ Lạc Trần lập tức tham gia vào, e là rất phiền phức và cũng khá vất vả.
Vì thế, sau khi Đồng Ngỗ hỏi ý kiến Lâm Tự xong, liền yêu cầu phòng Y tế ghi
vào sổ y bạ: do tình hình sức khoẻ của cô không được tốt nên không thể tham gia
đợt tập quân sự này.

Nhà
trường cũng cho phép dùng điểm của kỳ kiểm tra lý thuyết quân sự để bù vào
thành tích của đợt tập huấn quân sự này.

Làm
xong thủ tục ở trường họ quay về xe, Đồng Ngỗ đưa cho Lạc Trần một tập hóa đơn:
“Đây là hóa đơn thu tiền, cô giữ lấy”.

Lạc
Trần nhận lấy, nắm chặt trong tay. Anh chàng Lâm Tự này hoàn toàn không hề đề
phòng mình nhận tiền rồi sẽ đổi ý.

Xe bon
bon đưa cô tới tòa nhà Hoa Lâm. Ở thành phố này, e là không ai không biết tới
tập đoàn Hoa Lâm. Tập đoàn Hoa Lâm được hình thành từ một công ty nhỏ lâu đời
với thương hiệu Hoa Lâm, trải qua rất nhiều thế hệ mới có được sự phát triển
tương đối mạnh như hiện nay. Một trong những công trình kiến trúc mang tính
tiêu biểu ở thành phố này chính là tòa nhà Hoa Lâm được xây dựng ở khu vực phồn
thịnh nhất tại trung tâm thành phố.

Lạc
Trần cũng đã từng đi ngang qua đây, trụ sở của tập đoàn Hoa Lâm không chỉ cao
mà còn được thiết kế rất đặc sắc. Toàn bộ cửa sổ của tòa nhà đều được làm bằng
gỗ, những cánh cửa đó cho người ta cảm giác hoài cổ, hoàn toàn không phải là
kiểu giả cổ một cách cẩu thả mà khi nhìn vào sẽ thấy bề dày của lịch sử được ẩn
chứa bên trong, mang theo cả hơi hướng của sự cổ điển tinh tế, so với các tòa
nhà hiện đại đang mọc lên san sát nhau ngày nay thì không phải là quá nổi bật
nhưng lại mang đến cảm giác dễ chịu về sự xung đột và hài hoà. Nói tòa nhà Hoa
Lâm là điểm nhấn của thành phố này cũng không hề quá.

Hiện
giờ, Lạc Trần đang đứng trước tòa nhà đó, những vấn đề mà trước đây cô không
suy nghĩ nhiều, lúc này tự nhiên lại ào ào xuất hiện.

Lúc ấy,
cô chỉ nghĩ dùng cuộc hôn nhân của mình để đổi lấy năm mươi vạn tệ liệu có đáng
hay không, nhưng lại chẳng nghĩ tới việc, đây không phải là một cuộc hôn nhân
bình thường, gả vào một gia đình như vậy, gả cho người đứng mũi chịu sào cả tập
đoàn lớn như thế, liệu có thể còn toàn thây mà rút lui hay không?

Không
để cho Lạc Trần có thời gian suy nghĩ thêm, cô gái lễ tân ở tầng một đã ra đón
tiếp. Lạc Trần chỉ gật đầu với những lời hỏi han ân cần của cô ta rồi đi theo
vào trong, không quay đầu nhìn lại.

Chuyện
riêng của Lâm Tự, Đồng Ngỗ không biết rõ. Nhưng vì làm việc cho nữ chủ nhân
đương nhiệm của nhà họ Lâm nên ít nhiều cũng biết được đôi chút. Bất luận bên
trong có nội tình gì, cô bé này là tự mình tìm đến, tự đem bản thân mình dâng
tặng cho cậu chủ họ Lâm, không biết tương lai của họ sẽ như thế nào.

Mấy hôm
nay, anh bị Lâm Tự gọi đến để giúp đỡ, nhưng anh tin Chủ tịch biết rất rõ

chuyện này, nhất là việc Lâm Tự giúp Lạc Trần trả hết nợ làm sao có thể không
truyền đến tai bà ấy được chứ.

Nhưng
không ai hỏi, anh cũng không nhất thiết phải nói, Chủ tịch có lẽ đã ngầm chấp
thuận việc này, nếu không chắc chắn sẽ chẳng thuận lợi như thế.

Trước sau
anh vẫn cảm thấy hơi lo lắng cho cô bé luôn tỏ ra bình thản kia, sự đồng cảm
của anh, bây giờ đã không còn biết nên gọi là cảm giác gì nữa, anh không biết
bản thân mình làm những việc này là muốn giúp cô, hay là đang đẩy cô vào hoàn
cảnh khó khăn hơn. Nhưng tất cả đã không còn là việc anh có thể lo lắng nữa
rồi, lúc này điều duy nhất anh làm được là đứng nhìn bóng dáng nhỏ bé kia cứ đi
xa dần xa dần, cuối cùng mất hút nơi cuối hành lang.

Lạc
Trần được đưa vào trong một phòng họp. Không lâu sau, Lâm Tự và một người đàn
ông khá lớn tuổi khác cũng bước vào.

Lúc này
Lạc Trần mới nhìn rõ Lâm Tự, trước đây cô chưa từng quan sát kỹ anh. Nhưng sau
khi nhìn kỹ, cô lại cảm thấy có chút thất vọng. Lâm Tự thân hình cao lớn nhưng
khuôn mặt chỉ xem như cân đối, duy nhất có một điểm nổi bật chính là khí chất
của anh, trầm tĩnh mà lạnh lùng, không ai có thể coi thường. Xem ra chẳng ai là
hoàn hảo cả, thân thế anh hiển hách như vậy, nếu có cả tướng mạo anh tuấn,
không chừng đến ông trời cũng phải ghen tị với người hiền tài.

Hài
lòng với lý giải của mình, Lạc Trần rất thoải mái nhìn thẳng vào mắt Lâm Tự.
Anh và người đàn ông lớn tuổi kia kẻ trước người sau lần lượt ngồi xuống phía
đối diện nhưng không ai nhìn cô.

“Tôi là
cố vấn pháp luật của Hoa Lâm, họ Vương. Đây là bản thỏa thuận, mời cô xem qua”,
người đàn ông lớn tuổi đẩy về phía cô một tập văn bản.

Tập văn
bản đó không dày, nội dung cũng hết sức rõ ràng, chỉ là việc công chứng tài sản
trước hôn nhân, quy định trách nhiệm và quyền hạn của hai bên, ngoài ra đưa thêm
những điều mà họ đã thảo luận trước đó vào thành từng điều khoản rõ ràng, cũng
không có cảm giác có sự ẩn dụ về mặt ngữ nghĩa. Trong đó có đặc biệt nhắc tới
vấn đề con cái nhưng Lạc Trần hoàn toàn không có ý định sinh con nên cô tự động
bỏ qua điều khoản này. Sau khi đọc xong một lượt, cô nói với luật sư Vương:
“Tôi không có ý kiến gì về bản thỏa thuận này, nhưng hy vọng có thể bổ sung
thêm một điều”.

Luật sư
Vương nhìn Lâm Tự. Tay trái của Lâm Tự đặt dưới cằm, chỉ giơ ngón trỏ ra hất
lên một cái, ý bảo cô thử nói ra xem.

“Tôi hy
vọng trong thời gian cuộc hôn nhân này có hiệu lực, có thể đưa em trai đến sống
cùng.” Hiệu lực, từ này
cô vừa đọc được trong bản thỏa thuận, tuy có vẻ trìu tượng, nhưng về mặt ý
nghĩa thì hết sức chuẩn xác, quan trọng là nghe rất chuyên nghiệp.

Luật sư
Vương nghiêng đầu qua nhìn Lâm Tự nhưng sắc mặt Lâm Tự chẳng thể hiện gì, không
đưa cho ông một chỉ thị nào.

“Vấn đề
này”, ông ta đành phải tự mình thận trọng trong cách dùng từ, “vì bây giờ cô
Lăng mới đề cập đến, dù có thể cho vào trong bản thỏa thuận, nhưng sẽ ảnh hưởng
tới rất nhiều những chi tiết có tính nguyên tắc bên trong nên tôi cần phải thảo
lại một bản khác. Vì thế, liệu có thể…”. Ông ta lại nhìn Lâm Tự, tên tiểu tử
thối đó vẫn không thay đổi sắc mặt, nếu không phải Lâm lão gia đích thân gọi
điện đến dặn dò ông phải tham gia vào thì ông cũng không rảnh lo mấy chuyện trẻ
con này.

Lâm Tự
cuối cùng cũng có chút tỉnh ngộ trong việc kính lão đắc thọ, anh nhướng mày
nói: “Em cứ ký vào bản này trước đi, còn những vấn đề khác, nếu cần thì sẽ lập
thành một bản phụ lục nữa”.

Lạc
Trần ký vào bản thỏa thuận theo lời anh. Con đường phía trước còn dài, chắc vẫn
còn rất nhiều những vấn đề khó khăn chưa được nghĩ đến!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận