Trần Thế

Việc Lạc Sa nhanh chóng thích ứng với cuộc sống mới,
cộng thêm sự tin tưởng hoàn toàn vào bác Vương khiến Lạc Trần cũng nhẹ nhõm
hơn. Rất nhanh, cô yêu cầu Lâm Tự để mình được chuyển hẳn vào ở trong ký túc
xá. Lý do của cô là bài vở của năm thứ hai rất bận, các tiết học buổi tối cũng
nhiều, cô muốn cuối tuần mới về nhà ở.

Lâm Tự không đồng ý ngay, rõ ràng đấy chỉ là một cái
cớ.

Mấy ngày sau, Lâm tự cuối cùng cũng cho phép cô chuyển
vào trường ở. Anh thấy so với việc hai người vắt óc suy nghĩ cách tránh mặt
nhau, thì thà rằng dùng một lý do danh chính ngôn thuận như thế còn hơn, mặc dù
anh cũng cảm thấy có chút không quen với việc thiếu Lạc Trần trong cuộc sống
của mình.

Học kỳ này Lưu Chi Xuyên đã quay trở lại. Tối thứ Sáu,
anh kéo tay Lạc Trần lại, nói: “Lăng Lạc Trần, anh có thể đưa em về nhà
không?”.

Mặc dù cảm thấy kinh ngạc trước sự thay đổi của anh
nhưng Lạc Trần vẫn gật đầu. Thời gian họ học cùng nhau cũng chỉ mới hơn một
năm, trong đó đã mất nửa năm xa cách, những lá thư của anh trong khoảng thời
gian ấy vẫn không gián đoạn, hằng tuần anh vẫn đều đặn gửi về. Lạc Trần cũng mở
ra đọc chăm chú, chia sẻ với những lá thư anh gửi về không có lời nào vượt quá
giới hạn bạn bè, ngược lại nội dung chỉ như ghi chép lại hành trình của mình,
trao đổi cảm nhận của mình với người nhận thư mà thôi.

Lạc Trần không hề cảm thấy chán ghét hành động theo
đuổi lặng lẽ đó của anh mà lại cảm thấy bối rối. Dù sao Lạc Trần cũng trải qua
thời gian dài yêu đơn phương, cô hiểu đó là thứ tình cảm cay đắng nhiều hơn
ngọt ngào. Cô cũng muốn nhân cơ hội này nói rõ với anh, cô không thể đáp lại
anh, đừng tiếp tục lãng phí thời gian và tình cảm cho cô nữa.

Đang định mở miệng nói, Lạc Trần bỗng vô tình nhìn
thấy Lâm Tự đang đứng dựa người vào chiếc xe mới của anh, vừa nghịch điện thoại
vừa nhìn về phía này. Sự xuất hiện của anh đã thu hút sự chú ý của rất nhiều
người. Vừa tan học, sinh viên đang ùa cả ra ngoài, chỉ mình anh đứng ở bên kia
đường, nhưng dường như anh chỉ vô tình dừng ở đó, nghỉ ngơi một chút rồi lại
đi.

Lạc Trần nghe thấy một nữ sinh bên cạnh mình kích động
kêu lên: “Trời ơi, bạch mã hoàng tử kìa! Đợi ai thế không biết?”.

“Sai, là hoàng tử xe đua. Loại xe này nhìn khoe mẽ
chết đi được.”

Thực ra cô gái kia chưa chắc đã biết ý nghĩa của từ
“khoe mẽ”, nhưng khi nhìn thấy một chiếc xe vô cùng bắt mắt, bên cạnh lại là
một anh chàng đẹp trai, đành tìm một từ có ý nghĩa đặc biệt để hình dung.

Lạc Trần vội vàng lấy điện thoại ra, quả nhiên có cuộc
gọi nhỡ, một lúc sau chuông điện thoại lại reo.

“Còn chưa ra sao?”

“Nhìn thấy anh rồi.”

“Đi thôi.” Lâm Tự nói xong liền lên xe trước. Hôm nay
ông nội Lâm Chiêu sẽ từ biệt thự riêng trở về, người trong nhà đã hai tuần nay
không cùng ăn bữa cơm nào rồi, hơn nữa lần này còn có món cá nữa lần này còn có
món cá do chính ông Lâm Chiêu câu được. Lạc Trần sáng nay đã nhận được tin
nhưng không ngờ Lâm Tự lại đích thân đến đón. Cô vốn định về ký túc thay đổi
rồi mới đến nhà ông nội.

“Anh qua góc đường phía trước đợi em, cứ thế này mà
lên xe thì lộ liễu quá.”

Lâm Tự không nói gì, chỉ cúp máy rồi lái xe đi.

Lưu Chi Xuyên vẫn đứng trước mặt nhìn cô nói chuyện,
đương nhiên cũng nhìn theo ánh mắt cô mà thấy Lâm Tự. Mặc dù anh không biết

quan hệ của họ nhưng cũng đoán được phần nào.

Lạc Trần cảm thấy đây là cơ hội tốt, cô cũng không có
ý giấu Lưu Chi Xuyên, liền cười nói: “Anh thấy rồi đấy, anh ấy đang đợi em,
chuyện của chúng ta là không thể. Cám ơn tấm chân tình của anh bấy lâu nay, em
tin sẽ có một người con gái xứng đáng để anh làm như thế đang đợi anh xuất
hiện. Tạm biệt”. Lạc Trần rất thẳng thắn nói lời từ biệt với Lưu Chi Xuyên, cô
cảm thấy người con trai chung tình này nên tìm cho mình một người tốt hơn cô.
Còn sự nhiệt tình của Lạc Trần, từ khi cô còn chưa biết thế nào là tình yêu, đã
bùng cháy vì Lâm Tự, cũng đã tan thành tro bụi, có thể vẫn còn chút tàn dư,
nhưng phần đời còn lại của cô vẫn cần dùng đến nó nên cô không thể cho ai cả.

Lạc Trần đi về phía Lâm Tự. Lưu Chi Xuyên dường như
vẫn đang chìm đắm trong tâm trạng bị từ chối, đi theo Lạc Trần một đoạn, rồi
đột nhiên dừng lại như chợt bừng tỉnh, đứng nhìn bóng Lạc Trần xa dần.

Lưu Chi Xuyên đi theo Lạc Trần, Lâm Tự nhìn thấy rất
rõ ràng. Chẳng phải anh nghi ngờ gì, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái, cảm
giác như đồ của mình bị người khác thèm muốn vậy. Thế là bất giác mặt anh sầm
xuống. Lạc Trần sau khi lên xe liền phát hiện ra bộ mặt không vui hiếm thấy của
anh.

“Anh sao vậy? Đợi lâu phải không?” Lạc Trần cho rằng
anh đã mất kiên nhẫn.

“Cậu ta là ai?” Giọng Lâm Tự khá chua.

“Hả?” Lạc Trần ngừng lại một lát, “Bạn học”.

“Thích em?”

“Từng thích.” Lạc Trần trả lời. Bị từ chối rồi, chắc
sẽ không thích nữa, đây là điều mà Lâm Tự đã dạy Lạc Trần.

Lâm Tự cũng không hỏi thêm nữa, chỉ đạp ga, chiếc xe
lao vút đi như một mũi tên. Cũng may Lạc Trần có thói quen lên xe là thắt dây
an toàn, nếu không chắc chỉ còn biết gửi gắm hy vọng vào túi khí an toàn trên
xe.

Lâm Tự đưa Lạc Trần về nhà, vừa vào trong đã ôm chặt
lấy cô, hôn lên mặt, lên chiếc cổ mẫn cảm của cô.

Sau kỳ nghỉ hè họ đã không ở cùng nhau nữa, cho dù là
lúc Lâm Tự cố ý lạnh nhạt với Lạc Trần nhất cũng chưa từng lâu như thế không
động vào cô. Đương nhiên, đây không phải là mục đích ban đầu của Lâm Tự khi anh
tới đón Lạc Trần. Sự xuất hiện của Lưu Chi Xuyên chưa chắc đã nguy hiểm nhưng
lại là một tín hiệu khiến Lâm Tự cảnh giác, đồng thời thúc đẩy anh vội vàng xác
nhận ý nghĩ của Lạc Trần.

Lạc Trần cười nhẹ, cũng không từ chối sự chủ động của
Lâm Tự, ánh mắt chất chứa tình cảm nồng đậm.

Lâm Tự ép Lạc Trần vào giữa cửa phòng rồi lập tức đi
ngay vào chủ đề chính, anh có thói quen rất thẳng thắn khi hành sự. Lạc Trần
vặn vẹo người không phối hợp, nếu chỉ đơn thuần là muốn thoả mãn dục vọng thì
không thể lần nào cũng chỉ theo ý Lâm Tự, anh muốn thế nào là sẽ làm thế ấy
được. Hôm nay cô đang rất có hứng, nhưng cũng không kìm chế được ý định muốn
trêu chọc anh. Cô tỉ mỉ chậm chạp đùa giỡn với Lâm Tự, việc này khiến anh có
cảm giác như không thể hạ cánh, thế là nỗi khát khao trong lòng dường như bị
mất khống chế cứ ào ạt tuôn trào.

Sau đó, đương nhiên bữa cơm tối hai người đã không thể
đến ăn.

Lạc Trần nằm trên giường, mệt tới mức hít thở thôi
cũng thấy quá mất sức. Cô đương nhiên không biết cái gì đã kích động Lâm Tự,
làm anh có những động tác mạnh mẽ như thế. Nhưng việc này đối với Lâm Tự mà
nói, lại có ý nghĩa vô cùng trọng đại. Từ trong đó anh cảm nhận được khoái cảm
đã lâu chưa được thể nghiệm, khoái cảm đến từ sự hoà hợp của cơ thể và tâm hồn,
để lại dư âm không dễ gì có được rất lâu sau đó.


Lâm Tự nhận thấy chỉ cần Lạc Trần chủ động, bản thân
anh liền rất dễ bị bắt lửa, sau đó thì khoái cảm giống như pháo hoa, bùng nổ
những sắc màu rực rỡ không gì sánh bằng.

Ngày hôm sau, khi Lạc Trần tỉnh dậy đã là gần trưa, cô
nhìn thấy tờ giấy nhắn lại của Lâm Tự: “Mở máy”.

Cô vừa mở máy di động, điện thoại văn phòng của Lâm Tự
lập tức gọi tới, giọng Vương Dịch Thu gấp gáp, “Lạc Trần à, nghỉ ngơi khoẻ rồi
chứ? Đợi một chút, sếp tìm em”. Sau đó điện thoại truyền tới âm điệu đều đều
của Lâm Tự: “Cùng ăn cơm trưa, anh về đón em”.

“Em tự đến cũng được.” Chút ý thức cảnh giác này Lạc
Trần vẫn có, cô lo rằng Lâm Tự bất cứ lúc nào cũng có thể bùng lên ham muốn, ở
nhà lại càng không an toàn. Cô không phải là cố ý muốn kháng cự lại anh, nhưng
khó khăn lắm mới rút được ra, liên tục tiếp xúc thân mật chỉ khiến mọi cố gắng
của cô trở thành công cốc mà thôi.

Lâm Tự đưa Lạc Trần đến một nhà hàng với phòng ăn
riêng, bên trong chỉ có một chiếc bàn nhỏ, mấy món ăn tinh tế ngon miệng được
đặt riêng. Ăn cơm xong, Lâm Tự mới nói ra ý định của mình: “Đừng ở trường nữa,
hằng ngày anh sẽ đưa em đi học”.

Nếu là trước kia, nhận được yêu cầu và lời hứa thế
này, Lạc Trần chắc chắn sẽ thấy hạnh phúc tới rơi nước mắt, nhưng lúc này cô
chỉ cảm thấy Lâm Tự thật ích kỷ, giả nhân giả nghĩa.

“Học kỳ này rất nhiều môn.” Lạc Trần không trực tiếp
từ chối anh, nhưng cũng thể hiện rõ sự kiên định của mình.

“Ngày hôm sau không có tiết thì về nhà ở.” Cùng lắm
thì anh sẽ sắp xếp toàn bộ các tiết học của Lạc Trần vào trong một hai ngày là
được, còn mấy môn tự chọn, Lâm Tự đương nhiên cũng sẽ có cách can thiệp.

“Không. Cuộc sống sinh viên đâu chỉ có việc học. Em đã
bỏ lỡ một năm rồi.” Lạc Trần cảm thấy có chút khó hiểu trước sự thay đổi của
Lâm Tự. Vì sức khoẻ của cô ư? Cuối tuần cô cũng sẽ về nhà mà.

Thực ra, Lâm Tự cũng không thể nói rõ vì sao anh lại
yêu cầu Lạc Trần như thế. Hôm qua, Lạc Trần đã ngủ quên trong lúc đang tắm, anh
bế cô về giường, nhìn bộ dạng ngủ say của cô, đột nhiên cảm thấy anh nên đối xử
với cô gái này tốt hơn một chút. Cô ấy đã lớn rồi, cuộc sống sinh viên ở trường
chắc chắn là rất phong phú đặc sắc. Cứ nghĩ đến việc sẽ mất cô, sự tự tin của
Lâm Tự lập tức bị lung lay. Nhìn thái độ của Lạc Trần đối với anh thì biết cô
ấy tuyệt tình đến thế nào. Đối với mọi người, cô ấy là vô tình, nhưng với anh
chính là hạ thủ không lưu tình. Lâm Tự nghĩ chắc anh đã bị Lạc Trần coi là đoạn
quá khứ không cần nhớ lại, đang muốn vội vã rời xa anh. Lâm Tự làm sao lại
không biết rằng anh đã đánh mất tình yêu của Lạc Trần, giờ trái tim cô không
còn để mặc cho anh điều khiển nữa. Những gì anh có thể làm được chỉ là giữ cô
lại bên mình. Lâm Tự ngồi bên giường Lạc Trần, lặng lẽ ngắm cô ngủ gần hết đêm.
Lâm Tự có thể không yêu cô, nhưng sự tồn tại của Lạc Trần có ý nghĩa vô cùng
quan trọng với anh, không thừa nhận điều này, thì chính là lừa mình dối người.

Vì thế, Lâm Tự mới gọi Lạc Trần ra ngoài, thẳng thắn
đưa ra yêu cầu của mình. Thấy Lạc Trần không thoả hiệp, anh cũng không tỏ thái
độ sốt sắng.

“Ở trường không tiện.”

“Phòng ký túc xá chỉ có mình em ở, có thể tự nấu cơm.”

Lâm Tự lập tức nhíu mày, “Khu ký túc xá đó nam nữ ở
chung”. Giọng điệu của anh cũng bất giác trở nên nghiêm khắc.

“Có vấn đề gì đâu, chẳng phải ai ở phòng người ấy
sao?” Lạc Trần hờ hững đáp.


Khi Lạc Trần trăm phương ngàn kế lấy lòng thì anh
tránh như tránh tà, giờ anh đưa ra yêu cầu lại đòi có người quanh quẩn ở đấy,
vẫy đuôi chờ anh cúi xuống vuốt ve chắc! Lạc Trần cảm thấy trường học là nơi
rất tốt, cô muốn giữ một khoảng cách nhất định với Lâm Tự, sau đó sẽ nghĩ cách
làm thế nào để trả lại tiền cho anh. Cho dù bây giờ vẫn phải tiếp tục hợp đồng
hôn nhân này, nhưng cũng không thể chỉ sống trong không gian có anh được. Cô
không có niềm tin vào bản thân, chỉ sợ quá gần gũi lại yêu anh lần nữa, lại muốn
gắn bó với anh lần nữa.

“Vậy anh chuyển đến ký túc ở với em.” Lâm Tự buột
miệng. Lạc Trần mở to mắt, phòng ký túc làm sao so được với căn hộ của anh, chỉ
to bằng nắm tay, chắc chắn sẽ tối ngày đụng mặt. Huống hồ làm sao anh có thể ở
trong ký túc được? Trường có đồng ý hay không còn chưa nói, chỉ riêng với danh
tiếng của Lâm Tự cũng khiến sinh viên toàn trường phải nhốn nháo rồi.

“Coi như anh chưa nói gì.” Lâm Tự cũng cảm thấy vô
cùng phiền não về phát ngôn không suy nghĩ vừa rồi của mình. Mặc dù anh cho
rằng Lạc Trần phải phục tùng anh, nhưng ngay từ đầu anh đã hứa sẽ không can
thiệp vào cuộc sống của cô, giờ lại yêu cầu như thế, rõ ràng là không giữ chữ
tín.

Lâm Tự quay về công ty, quyết định phải lập tức tiến
hành việc thị sát trong năm nay đối với các công ty thành viên. Anh cho rằng
bởi vì mình thường xuyên đi công tác hết đợt này đến đợt khác nên mới bị dục
vọng thống trị, đây không phải là một hiện tượng tốt. Lạc Trần thì vẫn sẽ mãi ở
đây, đợi khi nào cần anh sẽ đi tìm, không cần thì cứ để cô ở đó chờ. Nhưng bản
thân anh trước hết phải bình tĩnh lại đã, bởi vì mỗi lần nhìn thấy Lạc Trần,
Lâm Tự liền cảm thấy toàn bộ sự chú ý của mình đều bị hút về phía cô. Điều này
thật bất thường, người con gái này đã ở bên cạnh anh hơn một năm rồi, lẽ ra anh
sẽ phải cảm thấy dần dần nhạt nhẽo vô vị mới đúng. Anh phải trở lại trạng thái
bình thường, cuộc sống mới có thể bình yên như xưa.

Vì thế, cuối tuần, khi Lạc Trần quay về nhà thì không
thấy Lâm Tự đâu. Lạc Trần cũng đã thích ứng với tính cách lúc nóng lúc lạnh của
anh từ lâu, cảm thấy bản thân mình không cần quá chú ý tới tâm trạng của anh,
dù thế nào thì cũng phải sống cuộc sống của chính mình.

Ở trường, Lạc Trần vẫn gặp Lưu Chi Xuyên nhưng những
lá thư của anh thì hoàn toàn biến mất. Hơn nửa năm nay Lạc Trần bắt đầu thấy
thích sự tươi mới và lưu loát trong cách hành văn của anh, đột nhiên lại đứt
đoạn như thế, cô bỗng thấy có cảm giác mất mát.

Lưu Chi Xuyên vẫn cứ giữ mãi bộ dạng ngập ngừng như
muốn nói điều gì đó. Khi thấy Sở Kinh Dương xuất hiện bên cạnh Lạc Trần, thái
độ của anh trở nên trầm mặc, dường như anh cho rằng những lời Lạc Trần dùng để
từ chối anh vào ngày hôm đó chỉ là cái cớ.

Sở Kinh Dương vẫn kiên trì đưa cô về ký túc mỗi khi
Lạc Trần có tiết học buổi tối. Sau khi cô chuyển vào ký túc ở, anh luôn đưa cô
về tận nơi. Lạc Trần trừ buổi tối phải đi học ra, ban ngày rất ít khi ra ngoài,
quy luật sống như thế cũng giải phóng cho Sở Kinh Dương. Anh không phải là
người nhàn rỗi, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, vì muốn buổi tối có thời gian
rảnh, anh phải cố gắng giải quyết tất cả mọi việc trong khoảng thời gian ban
ngày, đã bận lại càng thêm bận.

Bây giờ, chỉ cần Lạc Trần có tiết học buổi tối, Sở
Kinh Dương sẽ đợi cô ở một nơi cố định vào một giờ cố định. Mặc dù mỗi tuần chỉ
có hai lần, nhưng đối với anh mà nói, như thế cũng là tốt lắm rồi.

Đương nhiên, điều này không có nghĩa là ngoài hai buổi
tối đó ra thì anh sẽ không xuất hiện trước mặt Lạc Trần. Lạc Trần cảm thấy có
thể gặp anh ở bất kỳ xó xỉnh ngóc ngách nào, dường như không đâu là không có
bóng dáng anh ta. Nhưng Sở Kinh Dương không chèo kéo cô, đôi lúc anh đi lướt
qua cô, vừa đi vừa nói gì đó với người bên cạnh, có điều đôi mắt chăm chú của
anh khiến Lạc Trần cảm thấy anh xuất hiện ở đây chỉ là vì cuộc gặp gỡ thoáng
qua này mà thôi. Hoặc đôi lúc, trong thời gian nghỉ giữa các tiết, Sở Kinh
Dương sẽ xuất hiện ở cửa lớp cô, dựa vào tường, lặng lẽ hút thuốc, những lúc
anh không muốn có người đến làm phiền thì sẽ không ai dám tới gần anh. Có điều
chỉ riêng sự xuất hiện của anh cũng đã khiến không khí xung quanh có sự thay
đổi rồi. Không được làm phiền Lạc Trần không có nghĩa là người khác không được
tiếp tục ngưỡng mộ anh nữa, thậm chí Lạc Trần còn như nghe thấy tiếng pháo hoa
nổ lách tách trong không khí được bắn ra từ những đôi mắt sáng ngời quanh mình.

Lạc Trần đã sớm thích ứng với các loại ánh mắt, hiếu
kỳ có, ngưỡng mộ có, đố kỵ có, thù ghét có. Một lần, Sở Kinh Dương đã nói nhỏ
sau lưng cô, “Em nhìn thấy anh mà cũng coi như không, còn sợ ánh mắt của người
khác sao?”.

Đúng thế, ở trường thì khó tránh được việc phải tiếp
xúc với mọi người, phải lên lớp, phải tham gia các hoạt động ngoại khoá, muốn

đi đâu cũng phải đi bộ, chỗ nào cũng thấy người là người, có muốn trốn cũng
không trốn được. Nhưng Lạc Trần vẫn cố gắng lịch sự hết mức, đồng thời giữ một
khoảng cách nhất định với những người xung quanh.

Mặc dù tần suất tiếp xúc của Lạc Trần và Sở Kinh Dương
nhiều nhưng hoàn toàn không mật thiết, sau khi cô đã thích ứng với cuộc sống
sinh viên thì cũng thích ứng với sự tồn tại của Sở Kinh Dương. Qua mùa thu, vị
trí của Sở Kinh Dương từ chỗ làm cái đuôi của Lạc Trần giờ đã chuyển lên đi bên
cạnh cô, mặc dù vẫn có khoảng cách nhưng cũng đủ gần để Lạc Trần có thể nghe rõ
những gì anh nói.

Sở Kinh Dương từng chút một biến sự xuất hiện của mình
trở thành điều tất nhiên trong cuộc sống của Lạc Trần. Lạc Trần cũng không rõ
Sở Kinh Dương rốt cuộc định làm gì, anh chỉ lặng lẽ tiến gần Lạc Trần, hoàn
toàn không yêu cầu Lạc Trần phải hồi đáp.

Sở Kinh Dương cũng đã để ý thấy Lưu Chi Xuyên, thỉnh
thoảng cũng có gặp, những lúc ấy trên mặt anh sẽ thấp thoáng xuất hiện một nụ
cười như có như không. Một lần, nhìn thấy Lưu Chi Xuyên, anh liền kéo Lạc Trần
lại, nói: “Haizz, làm thế nào đây, kẻ hâm mộ của em xuất hiện nữa rồi, cậu ta
chắc chắn sẽ lại cảm thấy đau lòng”.

Những thứ khác Lạc Trần có thể không thèm tính toán
với anh, nhưng việc lấy Lưu Chi Xuyên ra làm trò cười khiến cô có chút tức
giận, Lạc Trần nhắm chuẩn chân anh, tức tối giẫm mạnh lên một cái. Sở Kinh
Dương hoàn toàn không đề phòng, hứng trọn cú đạp đó, đau tới mức phải co chân
lên mà nhảy.

Cũng may thần kinh vận động của anh khá tốt, nhảy một
lúc đã có thể đặt chân xuống. Lạc Trần bị bộ dạng kỳ quái của anh ta chọc cho
phì cười.

Đây là nụ cười đầu tiên của Lạc Trần trước mặt Sở Kinh
Dương, lại là vì anh mà cười, điều đó khiến anh ta cảm thấy được an ủi phần
nào. Anh thả lỏng chân, ngẩn người nhìn nụ cười xinh đẹp tươi tắn như hoa của
Lạc Trần. Nụ cười đó như ánh nắng mặt trời rực rỡ len lỏi qua những lớp mây đen
u ám, như sự tươi mới mát lành sau cơn mưa, như cơn gió mát giữa trưa hè oi
bức, Sở Kinh Dương thật sự cảm thấy đẹp tới mức khó dùng lời để hình dung.

Giống như tất cả những anh chàng lần đầu tiên bước
chân vào thế giới tình yêu, Sở Kinh Dương cũng bị sự tươi tắn rạng rỡ đó khiến
cho ngẩn ngơ.

Lúc này, trái tim của anh đã bị nụ cười đó trói chặt.
Nếu như thời gian đầu chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại bị thu hút, tìm
cách tiếp cận cô cho bằng được, thì sau khi nhìn thấy nụ cười giai nhân anh đã
hiểu ra, là tình yêu, là tình yêu đã thôi thúc anh.

Lạc Trần thấy anh ta cứ đứng đực ra đấy, bên chân đang
co lên cũng không thấy động đậy, cô cho rằng mình đã đạp anh đau quá, liền đi
tới gần đẩy đẩy người anh, không thấy phản ứng gì, thế là cô hét gọi: “Sở Kinh
Dương! Sở Kinh Dương!”. Đây là lần đầu tiên Lạc Trần gọi tên anh, Sở Kinh Dương
cảm thấy như giọng cô có thể giao tiếp trực tiếp với linh hồn mình. Cô gọi tên
anh khiến anh nhận ra, hạnh phúc thật dễ dàng với tới.

Sở Kinh Dương dang tay ra, ôm chặt lấy Lạc Trần, thì
thầm, “Ôi, Lạc Trần, ôi, Lạc Trần!”. Thấy Lạc Trần vội vàng giãy ra, anh đổ cả
người mình vào cô, “Chân anh tàn phế rồi, sự trả thù của em đến quá muộn, mà
cũng quá đột ngột đấy”. Lạc Trần thấy bộ dạng pha trò khôi hài của anh, biết
ngay anh đang giả vờ. Một tay cô giữ vai anh, cúi đầu nhìn, nhằm trúng bên chân
lành còn lại. tức tối đạp xuống một cái. Nhân lúc Sở Kinh Dương bị đau mà thả
lỏng tay, Lạc Trần cũng không thèm quay đầu lại, cứ thế bỏ chạy.

Về đến ký túc, cô đặt tay lên ngực, cố gắng bình ổn
trái tim đang đập mạnh vì chạy quá nhanh và hoảng sợ. Bàn tay nóng rực của Sở
Kinh Dương như còn dán chặt ở lưng cô, hơi thở của anh vẫn đang bao trùm xung
quanh cô, Lạc Trần không dám nhìn vào mắt Sở Kinh Dương, nhưng đấy chắc chắn sẽ
là hai ngọn đuốc sáng rực trong đêm tối. Lạc Trần biết đã có thứ gì đó thay
đổi, sự thay đổi này thể hiện rất rõ ràng từ cái ôm vừa rồi của anh. Ý đồ của
Sở Kinh Dương lúc này là ý đồ của một người con trai với một người con gái,
không phải bắt nạt ức hiếp hay trêu đùa nhau giữa những đứa trẻ nữa, là lời
tuyên bố chinh phục cô gái mình yêu của một người đàn ông.

Hai chân bị đạp mạnh, Sở Kinh Dương ngồi dựa vào gốc
cây ven đường, chân co chân duỗi, châm một điếu thuốc, nhớ lại cảm giác rung
động đầu tiên của mình. Những chiếc lá khô theo gió rụng xuống bay là là trước
mặt, tiếng gió thổi qua tạo thành âm thanh xào xạc nhè nhẹ, dường như tất cả
đều đang quấn quýt lấy người con trai vừa mới nhận ra thế nào là hạnh phúc này.
Miệng anh vẫn luôn nở nụ cười, nụ cười đó từ từ ngấm vào trong, sau đó tràn
ngập ra cả không gian xung quanh. Anh giống như ánh mặt trời ấm áp trong thời
khắc cuối thu, dùng ánh sáng toả ra từ bên trong sưởi ấm cả người qua đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận