Trần Thế

Không có kỳ
nghỉ sau kết hôn, không đi du lịch tuần trăng mật, sáng thứ Hai Lạc Trần đã đi
học.

Sáng
thứ Hai tuần trước, vì chuyện của Lạc Sa mà cô đã bỏ tiết. Mấy ngày sau đó cũng
chỉ đến trường học xong là về thẳng, không gặp lại Sở Kinh Dương. Mà cho dù anh
ta đột ngột biến mất như thế, Lạc Trần cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Kẻ ngông
nghênh đó đâu có sống theo cách thông thường, anh ta muốn gì, không muốn gì,
chẳng phải việc người bình thường có thể đoán biết được.

Lạc
Trần cảm thấy bây giờ cô chỉ cần đi bộ vài bước là toàn thân đau nhức vô cùng,
cũng khỗng muốn ăn uống gì, chẳng lẽ đã già rồi, trước đây cô đâu có yếu ớt thế
này. Cô quyết định đến siêu thị mua một ít đồ, buổi trưa sẽ tự nấu thứ gì ngon
ngon cho mình, trong phòng ký túc có một căn bếp nhỏ, có thể làm vài món đơn
giản.

Tay cầm
túi đồ ăn trèo lên tầng năm thì thấy Sở Kinh Dương đang đứng dựa vào cửa phòng
cô. Lạc Trần nghĩ, người này hình như lúc nào cũng tùy tiện dựa dẫm vào đâu đó,
không giống Lâm Tự, dù ở đâu cũng đứng thẳng người nghiêm chỉnh. Có điều, cả
hai đều có khí chất thu hút hấp dẫn người khác.

Lạc
Trần đi đến mở cửa, Sở Kinh Dương liền đi theo vào trong, nói: “Ừm, sau khi em
dọn dẹp xong quả nhiên khác hẳn, trông có vẻ rất dễ chịu. Em mua nhiều đồ thế,
tí nữa định nấu món gì?”.

Lạc
Trần hoàn toàn xem anh ta như không tồn tại, mang đồ vừa mua vào trong bếp,
phân loại rồi cho vào tủ lạnh. Lại mở một chai nước, uống một hơi cho đỡ khát,
tiếp đó còn thu dọn sắp xếp xong mới đi ra.

Sở Kinh
Dương ngồi chễm chệ trên ghế xoay trước bàn học, tay cầm điếu thuốc, vừa thấy
Lạc Trần đi ra liền vội dụi tắt. Lạc Trần cũng không nói gì trước hành động tỏ
vẻ lịch sự đó của anh ta.

“Hôm
nay tôi rất mệt”. Lạc Trần chủ động nói, không thể cứ bị động mãi được, cô đang
không có tâm trạng để gặp bất kỳ ai, “Muốn ăn ở ký túc”.

“Tuần
trước em đi đâu thế? Vì muốn trốn anh mà đến môn chuyên ngành cũng bỏ sao?”

“Tuần
trước tôi bận”.

“Bận
gì?”

Việc
kết hôn, Lạc Trần không định nói với bất kỳ ai, nhưng lúc này như có thêm can
đảm, cô quyết định nói với Sở Kinh Dương, “Tôi kết hôn rồi”.

Sở Kinh
Dương như không nghe rõ, truy hỏi: “Em nói gì?”.

“Tôi
nói, tôi kết hôn rồi. Tuần trước rất bận”.

“Em đủ
tuổi để kết hôn rồi sao, nói đùa”. Sở Kinh Dương biết Lạc Trần không phải là
người hay nói đùa, nhưng anh nhất định không chịu tin vào điều cô nói.

“Tin
hay không tùy anh”.

“Anh ta
là ai? Người lấy em là ai?”

“Anh ấy
tên là Lâm Tự”. Lạc Trần không muốn nói nhiều với Sở Kinh Dương. Anh ta đã nghe
nói đến Lâm Tự cũng được, hoàn toàn không biết cũng chẳng sao, cô chỉ muốn
nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này, tốt nhất là cũng dập tắt mọi khả năng
phải gặp lại sau này thì càng tốt.

“Lâm Tự
của Hoa Lâm?”

Lạc
Trần tự chế giễu nói, “Không ngờ danh tiếng của anh ấy cũng không nhỏ nhỉ, đến
anh cũng biết”.

“Lâm Tự
tốt nghiệp đại học C, khi anh là sinh viên thì anh ta cũng đang học ở đây”. Sở
Kinh Dương sao lại không biết Lâm Tự, hai người khi còn là sinh viên cũng từng
thay nhau đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch Hội sinh viên. Vì sự phát triển của công

ty, anh cũng từng nghĩ đến việc đi gặp Lâm Tự. Nhưng sau đó Sở Kinh Dương lại
cảm thấy công ty vừa mới thành lập, việc quan trọng bây giờ là học cho xong
nghiên cứu sinh, tìm được sản phẩm chủ đạo rồi đi gặp cũng chưa muộn.

“Ba mẹ
nuôi đứng ra gả em à?” Sở Kinh Dương chỉ có thể đoán như thế.

Lạc
Trần lắc đầu, nói: “Họ gặp tai nạn giao thông, giờ chỉ còn tôi và em trai”. Cô
dừng lại một lát, “Đừng nói chuyện này nữa, cuối tuần trước vừa tổ chức hôn lễ
nên tôi rất mệt, hẹn gặp mọi người hôm khác”.

Xem ra
Sở Kinh Dương vẫn đang trong quá trình tiêu hóa tin tức bất ngờ này, Lăng Lạc
Trần nhỏ bé đã kết hôn rồi! Anh bừng tỉnh, quyết định không tiếp tục đề tài này
nữa, “Cũng được, dù sao thì anh cũng chưa hẹn họ. Anh chưa từng được ăn cơm em
nấu”.

“Tôi
muốn nghỉ ngơi một mình”.

“Đừng
thế mà Lạc Trần. Chúng ta đã hơn mười năm không gặp nhau rồi. Em có thù thì anh
cũng đành chịu, nhưng đừng không nể tình anh thế chứ”. Sở Kinh Dương quyết định
lèo nhèo bằng được.

Đây là
phòng riêng nên cô cảm thấy chẳng có gì phải lo lắng cả, Lạc Trần không khách
sáo nói: “Tôi không thấy giữa chúng ta có cái tình gì để nể cả. Sở Kinh Dương,
nếu anh không làm phiền thì tôi cũng chẳng nhớ tới chuyện trước kia làm gì.
Chúng ta đều đã lớn cả rồi, nhưng lớn không có nghĩa là sẽ quên hết những tổn
thương, quên đi sự đau đớn ngày trước”.

Lạc
Trần quyết định nói hết, cô tiếp tục: “Chúng ta đều là trẻ mồ côi, anh vì mất
cha mẹ nên trút sự đau buồn đó lên người tôi sao? Còn tôi? Tôi từ nhỏ đã bị cha
mẹ vứt bỏ, một mình nỗ lực sinh tồn, tôi cũng chưa từng đắc tội với anh, dựa
vào cái gì mà anh lại tùy ý bắt nạt tôi? Về sau, cuối cùng thì tôi cũng đã rời
khỏi đấy, tôi tự nhủ, chuyện đã qua đừng nhớ tới nữa, chẳng có chuyện gì đáng
nhớ cả. Tôi chưa bao giờ có ý định quay lại đó để thăm ai, bởi vì ở đó chẳng ai
quan tâm tới sự tồn tại của tôi. Cũng có thể anh đã từng để ý, đã từng vô cùng
tức tối. Một món đồ chơi khó kiếm như vậy mà lại tự nhiên biến mất”.

Sở Kinh
Dương cúi đầu, đây là lần đầu tiên anh cúi đầu trước Lạc Trần. Anh biết, những
hành vi ngày trước của mình đã gây ra rất nhiều tổn thất cho cô gái nhỏ bé này,
không gì có thể bù đặp được. Bản tính anh tùy tiện, cô độc và kiêu ngạo nhưng
chưa bao giờ có ác ý làm hại ai, thế mà lại làm tổn thương người anh quan tâm
nhất ngày ấy, làm tổn thương tới cô gái nhỏ đã cho anh chút hơi ấm. Có lẽ cô
không biết sự tồn tại của mình khi ấy có ý nghĩa to lớn thế nào với anh.

Chỉ im
lặng trong khoảnh khắc, Sở Kinh Dương lập tức ngẩng cao đầu, bởi vì chỉ cần anh
muốn làm, không gì có thể quật ngã anh được. Bây giờ anh muốn có được sự tha
thứ của Lạc Trần, sự tha thứ thật sự, còn vì sao thì anh chưa nghĩ đến.

“Lạc
Trần. Em chỉ biết là cha mẹ anh đã mất, nhưng có lẽ em không biết, anh đã phải
trơ mắt nhìn cảnh họ bị giết hại. Anh nghĩ tình hình của anh lúc đó đáng lẽ
phải đến tư vấn tâm lý, nhưng năm đó không có điều kiện. Một mình anh phải chịu
dằn vặt, lớn lên trong rất nhiều loại cảm xúc, bao gồm sự tự trách, đau khổ và
căm hận, và rất nhiều những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời khác. Có thể anh
là một cái cây cong queo, nhưng anh vẫn muốn vươn lên để sống, hướng về phía
mặt trời”.

“Lạc
Trần, gặp em là đúng vào lúc anh đang ở trong tình trạng bối rối nhất, muốn
giải phóng bản thân nhưng lại không tìm được chỗ. Lúc đó em còn rất nhỏ nhưng
đã có một đôi mắt rất sáng, lúc nào cũng trong veo, không hoảng sợ, không lo
lắng, cũng không có nước mắt. Em không có tâm sự, ít ra là không mang bầu tâm
sự nặng nề như anh, cũng chẳng giống những đứa trẻ khác vì một chuyện nhỏ mà
tranh giành cãi nhau. Có một lần, anh đột nhiên phát hiện ra bắt nạt em, làm cho
em khóc thì dễ chịu hơn việc để chính mình khóc, cảnh em lặng lẽ đứng khóc đã
mang đi những nỗi đau trong anh. Ngày đó anh không hiểu, chỉ cảm thấy làm thế
khiến mình dễ chịu nên cứ vô thức tiếp tục đối xử với em như vậy. Sau này anh
mới hiểu ra, kẻ mạnh phải đi chinh phục kẻ mạnh mới đem lại niềm vui thật sự,
kẻ yếu chỉ có đi bắt nạt kẻ yếu mới lấy lại được niềm tin vào bản thân mình.
Anh làm thế với em, có lẽ là xuất phát từ nguyên nhân ấy”.

Sở Kinh
Dương đứng dậy, đến bên cạnh Lạc Trần, cầm tay cô lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt
ve mu bàn tay cô. Lạc Trần vẫn đang chìm đắm trong dòng tự thuật của anh, ánh
mắt dường như đang nhìn về một nơi rất xa, hoàn toàn không có phản ứng gì.

“Lạc
Trần, em đừng tránh mặt anh, nếu chúng ta không gặp lại nhau thì cũng đành,
nhưng dù sao cũng đã gặp lại rồi, xin hãy cho anh một cơ hội để bù đắp cho lỗi
lầm anh đã gây ra cho em thời niên thiếu”.


Lạc
Trần rút tay về, quay đầu nhìn Sở Kinh Dương, nói: “Không cần, giờ tôi chẳng
thiếu thứ gì, không cần anh phải bù đắp. Tôi tha thứ cho anh, mỗi người ai cũng
có những nỗi khổ tâm của mình, anh đã nói ra lý do thì tôi còn tính toán làm gì
nữa?”. Lạc Trần thầm nghĩ, ai cũng cho rằng mình khổi nhất, cuộc đời của mình
là đau thương nhất, thực ra chỉ vì không biết đến câu chuyện của người khác mà
thôi.

“Em
thật sự tha thứ cho anh sao?”

“Đúng,
chỉ mong anh đừng tìm gặp tôi nữa”.

“Tại
sao?”

“Phiền
phức”.

“Lạc
Trần, chúng ta không thể giống như hồi nhỏ, luôn ở bên nhau sao?”

Lạc
Trần bị những lời của anh ta làm bật cười, làm bạn với người lúc nào cũng cho
mình là trung tâm của vũ trụ thì có khác nào tự cầm đá đập vào chân mình? Cô
luôn ở bên cạnh anh ta khi nào? Đều là anh ta nhân lúc cô chỉ có một mình tới
bắt nạt cô đấy chứ.

Lạc
Trần không thèm để ý tới anh ta nữa, nếu nói không lại thì đành lờ đi vậy.

“Lạc
Trần, anh chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp rồi, nói chính xác thì chưa đến một
năm. Sau đó, có thể anh sẽ ở trong nước phát triển, hoặc có thể sẽ ra nước
ngoài. Chúng ta chỉ gặp nhau trong trường vài tháng nữa thôi, em đừng đuổi anh
được không? Giờ anh thề có Chủ tịch Mao làm chứng, anh sẽ không bắt nạt em,
không để em phải khóc nữa. Anh chỉ lặng lẽ ở cạnh em, không can thiệp, cũng
không ảnh hưởng tới cuộc sống của em”.

Lạc
Trần vẫn lờ đi, sự tồn tại của anh ta đã ảnh hưởng tới cô rồi, còn nói không
làm ảnh hưởng cái gì.

“Em
không nói gì coi như đồng ý. Haizz, lâu quá rồi không phải thuyết phục ai như
thế, thật vất vả. Trưa nay ăn gì? Anh đói rồi”. Nói xong, anh ta tự ý đi vào
trong bếp.

Lạc
Trần ngồi xuống mép giường. Đây là người con trai lạnh lùng tàn bạo trong ấn
tượng của cô đấy sao? Anh ta giờ đây đã trở nên cao lớn, có khí thế và sự oai
nghiêm không che giấu được. Anh ta vì sao lại trở nên khép nép như thế chứ?
Ngoài Lâm Tự, Lạc Trần chẳng nghĩ ra được cách giải thích nào khác, không ngờ
danh tiếng của Lâm Tự còn có công dụng này nữa. Mặc dù là cáo mượn oai hùm,
nhưng chỉ cần có uy lực là được. Lạc Trần quyết định mặc kệ Sở Kinh Dương, dù
sao anh ta cũng chẳng dám làm gì cô. Lạc Trần dựa người vào thành giường, như
đang suy tư, lại dường như chẳng nghĩ gì, mùi thuốc lá thoang thoảng trên ghế
sofa do Sở Kinh Dương lưu lại cũng giống hệt sự kiêu ngạo của chính anh ta,
không thể xem nhẹ.

Một lúc
sau, Lạc Trần nghe thấy có tiếng lạch cạnh vọng ra từ trong bếp, thêm một lúc
nữa thì nữa thì mùi thức ăn bay ra thơm phức. Sở Kinh Dương nấu cơm!

Lạc
Trần nhấc đôi chân đã có chút tê, từ từ tiến vào trong bếp. Sở Kinh Dương đeo
chiếc tạp dề màu xanh nhạt quanh eo đang làm đồ ăn, một món rau một món mặn,
thêm một tô canh, xem ra cũng rất đúng tiêu chuẩn.

“Nếm
thử xem, anh học được trong thời gian đi làm thêm sau khi tốt nghiệp trung học
đấy”. Sở Kinh Dương đưa bát đũa cho Lạc Trần. Cô cầm đôi đũa, nghĩ một lúc rồi
nói: “Sở Kinh Dương, anh đừng phí công vô ích ở đây nữa, cho dù là mục đích gì,
năm đó tôi đã không giúp được bản thân mình thì bây giờ tôi cũng không thể giúp
được anh đâu”. Cô không muốn vì Lâm Tự mà phải qua lại với Sở Kinh Dương.

Sở Kinh
Dương nghe thấy thế, nụ cười trên môi lập tức biến mất, dường như nụ cười đó
chỉ là để trang trí, lúc nào cũng có thể lấy xuống. Anh nhìn Lạc Trần chằm
chằm, nhiệt độ trong phòng đột nhiên hạ xuống vài độ khiến người ta có cảm giác
lạnh.

“Đối

với em, Lâm Tự giỏi giang như vậy sao, còn anh trong mắt em chỉ là kẻ trục lợi?
Em cho rằng anh đối tốt với em là bởi vì bây giờ em là bà chủ nhỏ nhà họ Lâm?”

Lạc
Trần nghe anh ta nói ra những lời mình định nói cũng không cảm thấy có gì phải
ngại ngùng, ngẩng đầu lên nhìn Sở Kinh Dương, “Có thể không phải là hoàn toàn,
nhưng cũng có liên quan phải không? Tôi cảm thấy thái độ của anh trước sau có
thay đổi”. Đúng thật, khi mới gặp lại, Lạc Trần không cảm nhận được sự tôn
trọng của Sở Kinh Dương dành cho mình.

Sở Kinh
Dương ngồi xuống, nhìn Lạc Trần nói: “Cho dù sau này công ty anh có hợp tác với
Hoa Lâm thì đó là đôi bên cùng có lợi. Cho dù không phải Hoa Lâm thì cũng sẽ có
công ty khác, đối với anh mà nói, chẳng có khác biệt gì quá lớn, chỉ là khởi
điểm không giống nhau thôi. Thậm chí anh còn có thể hợp tác với công ty nước ngoài,
trên thương trường, chỉ có thể dùng hai từ lợi ích để nói chuyện, hoàn toàn
không liên quan đến yêu ghét cá nhân”.

“Lạc
Trần, chính anh cũng chẳng biết vì sao bây giờ anh lại muốn lấy lòng em, bởi
vậy anh không thể giải thích cho em rõ được. Em chỉ cần đón nhận, đừng suy đoán
động cơ và ý đồ gì cả, như thế đối với cả hai đều nhẹ nhàng hơn. Anh không cần
phải xu nịnh ai để phát triển sự nghiệp của mình, chút tự trọng đó anh vẫn
còn”.

“Huống
hồ, với ấn tượng của em về anh, nếu nịnh nọt bợ đỡ em thì thà rằng anh tự đi
tìm Lâm Tự còn hơn, sao anh lại làm việc vô ích như thế chứ?”

“Lạc
Trần, anh đã mở công ty thì hoàn toàn không phải nhờ ai mới kiếm được cơm, là
sản phẩm anh làm ra tốt, muốn mời người khác cùng hưởng, cùng hợp tác để nâng
mức lợi nhuận lên cao nhất”. Sở Kinh Dương hoàn toàn không phủ định khả năng sẽ
hợp tác cùng với Lâm Tự, dù sao Hoa Lâm cũng là một công ty lớn như thế, chuyện
sau này không ai dám nói trước.

“Vậy
anh là vì cái gì?”

“Anh
không biết. Anh chỉ muốn được ở bên cạnh em. Nhiều năm như thế không gặp em,
anh vẫn sống rất tốt, nhưng bây giờ gặp lại rồi thì cảm thấy, nếu không làm như
vậy chính anh cũng không chịu nổi”.

“Nhưng
nếu anh ở bên cạnh tôi, thì tôi sẽ không chịu nổi”.

“Anh sẽ
chỉ xuất hiện trong thời gian em ở trường, chỉ đơn thuần là quan hệ bạn học
thôi. Hơn nữa anh cũng rất bận, không phải lúc nào cũng có thời gian để quấy
rầy em đâu”.

Nghĩ
đến đám người hâm mộ anh ta, Lạc Trần bỗng thấy đau đầu: “Không được”.

“Tại
sao không được?”

“Sở
Kinh Dương, cho dù chúng ta gặp nhau, tôi cũng hy vọng chúng ta chỉ dừng ở mức
quan hệ bạn bè bình thường. Tôi không muốn ó sự tiếp xúc riêng tư gì với anh,
không muốn người khác hiểu nhầm, tránh gây phiền phức”.

“Người
khác? Ý em là Lâm Tự?”

“Tất cả
mọi người, bao gồm cả anh ấy”.

Sự từ
chối của Lạc Trần đã quá rõ ràng, Sở Kinh Dương không còn gì để nói nữa. Yêu
cầu của anh vốn không có lý do chính đáng, chẳng cách nào bắt cô làm theo được.
Anh đang cảm thấy có chút thất vọng thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

“Lạc
Trần, Lạc Trần, cậu có ở đó không?” Là Mông Mông, thỉnh thoảng cô ấy thường qua
tìm Lạc Trần, rủ đến căng tin ăn cơm.

Lạc
Trần còn chưa kịp suy nghĩ xem có nên mở cửa hay không thì Sở Kinh Dương ngồi
bên cạnh đã đứng dậy, bước vài bước ra mở cửa, “Mời vào, Lạc Trần ở bên trong”.
Anh ta làm như mình mới là chủ nhân căn phòng không bằng.

Mông
Mông nhìn thấy Sở Kinh Dương, lập tức hiểu ngay tại sao vừa về đến ký túc đã có
người giục cô chạy đến đây, nhất định là ai đó đã nhìn thấy Sở Kinh Dương vào
chỗ Lạc Trần. Mấy người đó cũng không nói rõ ràng, lấy mình làm bia đỡ đạn,
khiến cô còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn cơ. Có điều, theo những quan sát gần
đây của cô, Sở Kinh Dương với Lạc Trần cũng chẳng mấy khi gặp nhau.

“Anh Sở
sao lại ở đây?” Mông Mông cũng không khách sáo, hóng chuyện rất chuyên nghiệp.
Cô không phải paparazzi, nhiều nhất thì cũng chỉ là phỏng vấn, sau đó tự mình
gọt giũa chau chuốt mà thôi.

“Tôi
đến dùng cơm trưa với Lạc Trần. Em ăn chưa? Hay là cùng ăn đi, chúng tôi cũng
đang chuẩn bị ăn đây”.

“Vậy
sao, thế thì em đúng là có phúc ăn rồi”. Mông Mông sớm đã nhận ra sắc mặt không
bình thường của Lạc Trần nhưng dù sao cũng đã vào hang cọp rồi, thôi thì cứ coi
da mặt mình dày như tường đồng vách sắt vậy. Hơn nữa, Lạc Trần chỉ coi anh

chàng họ Sở kia như người qua đường, chắc cô ấy cũng chẳng để ý đâu.

Cơm lúc
này cũng vừa xong, Sở Kinh Dương dọn đồ ra Lạc Trần cũng đành phải chiều theo,
cùng ăn cơm thôi. May mà thức ăn hôm nay làm khá nhiều, nếu không với trạng
thái lúc này của Mông Mông, nhất định là chẳng đủ ăn. Cô ấy vừa ăn vừa nói,
“Ngon lắm, Lạc Trần, tay nghề của cậu đúng là không đơn giản đâu nhỉ?”.

Đúng
thế, tay nghề của Sở Kinh Dương quả không tồi chút nào. Lạc Trần mặc dù rất có
năng khiếu bếp núc nhưng cô chỉ giỏi những món ăn đơn giản thường ngày, không
thể so sánh với Sở Kinh Dương đã từng được học các món ăn trong nhà hàng. Huống
hồ thầy dạy cho Sở Kinh Dương lại là đầu bếp trưởng, là siêu đầu bếp có tiếng,
đương nhiên những món ăn đơn giản này cũng mang hương vị đặc biệt.

Lạc
Trần cũng không giải thích rằng mấy món đó không phải do mình làm. Hơn nữa cũng
chẳng cần thiết, tạp dề vẫn còn đang quấn quanh người Sở Kinh Dương, chỉ là
Mông Mông không nói toẹt ra mà thôi.

Ăn cơm
xong, Sở Kinh Dương thu dọn rồi nói có việc đi trước. Từ đầu đến cuối Lạc Trần
không hề giúp anh ta, việc này đối với Lạc Trần mà nói đúng là một trải nghiệm
hoàn toàn mới: được người khác chăm sóc, cô hoàn toàn không phải động tay vào.
Càng đáng nói hơn là sự chăm sóc này lại đến từ Sở Kinh Dương. Chỉ cần anh ta có
mặt ở đó, cho dù Lạc Trần theo thói quen định làm gì, anh ta đều không cho cô
làm, Lạc Trần cũng không thích cứ phải nhường qua nhường lại với người khác nên
đành để mặc anh ta.

Khi Sở
Kinh Dương về, Lạc Trần và Mông Mông đang chen nhau ngồi tên một chiếc ghế, xem
bộ phim Hàn Quốc mà theo theo lời Mông Mông là cực kỳ hay. Sở Kinh Dương ấn Lạc
Trần ngồi xuống, không cho cô đứng dậy. Thực ra Lạc Trần cũng không có ý định
tiễn anh ta mà là muốn nhanh chóng khóa cửa lại. Sở Kinh Dương ghé sát tai cô
nói: “Để anh lấy công chuộc tội nhé, việc gì anh cũng sẽ làm, được không?”, sau
đó liền đi ra ngoài.

Lạc
Trần hoàn toàn không biết tình tiết bộ phim diễn biến ra sao, bời vì vừa thấy
nam chính xuất hiện là Mông Mông đã hét ầm lên, “Nhìn kìa, nhìn kìa, ánh mắt anh
ấy, tay anh ấy, cái áo anh ấy mặc, giày của anh ấy…”. Tóm lại, đến một chi tiết
nhỏ nhất cũng bị Mông Mông phóng đại lên rồi đem ra khen ngợi đầy sùng bái. Sau
đó, Lạc Trần không thể chịu được nữa, hỏi: “Mông Mông, anh chàng đó đẹp trai
đến vậy sao?”.

“Đương
nhiên không bằng Sở Kinh Dương của cậu rồi! Hà hà, cậu xong đời rồi, nhất định
đã có rất nhiều người nhìn thấy Sở Kinh Dương đi vào phòng cậu, ở lại trong đó
mấy tiếng đồng hồ mới chịu ra. Cũng may là mình đến đây, nếu không sự trong
sạch của cậu xem ra khó lòng bảo toàn”.

Vẻ khoa
trương của Mông Mông khiến Lạc Trần bật cười, “Mình thấy cậu đến thì sự trong
sạch của mình mới khó bảo toàn đấy. Mau quay về phòng cậu đi, mình muốn đến thư
viện mượn sách”. Dường như cần ở cùng với Mông Mông, chẳng ai có thể không cười
cả.

“Cậu
còn dám ra khỏi phòng sao, không sợ có người chặn đường à?”

“Chặn
đường mình làm gì?”

“Cậu
ngây thơ hay giả vở ngây thơ đấy. Cậu và Sở Kinh Dương cô nam quả nữ ở chung
một phòng, mấy kẻ hâm mộ anh ta liệu có bỏ qua cho cậu không?”

Đúng là
phải phòng bị, Lạc Trần không muốn vì Sở Kinh Dương mà bị mình chèn ép, thật
oan uổng.

“Vậy
ngày mai mình sẽ đi”. Tránh voi chẳng xấu mặt nào.

“Đúng
là nên thế. Chuyện bên ngoài mình sẽ che chắn giúp cậu, nhưng cậu và Sở Kinh
Dương nên thống nhất cách nói, anh ta nhất định có cách giúp cậu”.

Lạc
Trần nghĩ, phiền phức cũng từ anh ta mà ra, mình vì chuyện này mà nhờ anh ta
che chắn, chẳng phải là trúng kế rồi sao. “Nói sau đi, dù sao cũng chẳng nghiêm
trọng đến thế”.

“Cậu
đừng có coi thường Sở Kinh Dương. Cậu thấy anh ta đi giữa rừng hoa mà không
dính vào người lấy một chiếc lá chưa. Thế cũng đủ biết khả năng của anh ta rồi
đấy. Anh ta có thể khiến cho mọi người ai ai cũng thích mình, lại không đắc tội
với ai, chắc chắn sẽ có cách giúp cậu giải quyết mọi việc thỏa đáng, không kẻ
nào dám làm phiền”.

Lạc
Trần nghe Mông Mông nói thế, không kìm được nghĩ: “Mình biết thừa bản lĩnh của
anh ta rồi, trở mặt như trở bàn tay, đổi trắng thay đen, hô thần gọi quỷ, việc
gì cũng có thể làm được, thế thì có gì hay đâu cơ chứ? Kính nhi viễn chi[1],
đó mới là thượng sách”.

[1] Kính nhi viễn chi:
bắt nguồn từ câu nói của Khổng Tử trong Luận ngữ – Ung dã. Câu này thường được
dùng trong các trường hợp: bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng đối phương nhưng
thực ra là không muốn gần gũi, tiếp cận đối tượng đó; hoặc dùng trong các
trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tương
nào đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận