Trần Thế

Người không
rõ tình hình nhất vẫn là Lạc Sa. Buồn bã lo lắng cả ngày trời, nhìn thấy chị
rồi vẫn không nhẹ nhõm hơn. Cậu không biết chị đưa mình đến đây để làm gì. Khu
chung cư lớn trước mặt còn có phòng bảo vệ, ra vào cần mật mã, nhà xe ngay bên
cạnh cũng thế, chỉ nhìn thôi cũng biết là nơi của người giàu ở.

Lạc
Trần dù đã từng đến đây hai lần nhưng cũng chưa quen với môi trường xung quanh
lắm. Ban ngày đã đi một vòng ở đây rồi nên còn nhớ, căn hộ Lâm Tự ở tầng trên
cùng của tòa nhà cao nhất trong khu chung cư này, tầng mười tám, Lạc Sa ở tầng
mười bảy. Đồ của Lạc Trần buổi chiều đã chuyển đến rồi, cô chỉ mang theo một số
ít đồ đạc đơn giản của Lạc Sa. Dù sao căn nhà cũ vẫn ở đấy, lúc nào cần thì về
lấy sau.

Căn hộ
Lạc Sa ở có diện tích tầm hai trăm mét vuông, hình thức thì giống hệt căn hộ
tầng trên, sạch sẽ ngăn nắp, bốn phòng ngủ một phòng khách, một phòng ăn, phong
cách rất hiện đại, màu sắc chủ đạo là đen và trắng nhìn rất giống phòng trưng
bày. Vương Dịch Thu có giỏi giang tới mức nào đi nữa thì trong một thời gian ngắn
như thế cũng không thể có sáng kiến gì đặc biệt. Đồ dùng trong nhà cũng là do
cô ấy chọn, đa phần đều là đồ bằng vải màu be ấm áp, rõ ràng đã trung hòa được
sự lãnh lẽo của căn nhà, tạo cho người ta có cảm giác đầm ấm.

Lạc
Trần lấy ra một tấm thẻ, đấy chính là chìa khóa thẻ từ, chỉ cần quẹt thẻ ở dưới
lầu, sau đó nhập mật mã là có thể tự do ra vào. Đến tầng mười bảy, khóa cửa cần
dùng dấu vân tay để nhận biết, Vương Dịch Thu dạy Lạc Trần cách sử dụng, đợi cô
thiết lập xong rồi mới yên tâm ra về. Cách mở là đặt ngón tay cái lên màn hình
để máy quét vân tay, sau đó nhập tiếp mật mã vào, nếu đúng như chủ nhân cài đặt
trước thì cửa sẽ mở, nếu không thì cho dù có mời thợ sửa khóa giỏi nhất đến
cũng không thể mở được.

Lạc
Trần nhìn tầng tầng lớp lớp các loại khóa trước mặt, trong lòng nghĩ: “Đúng là
nơi mà người như Lâm Tự thích ở”.

Lạc
Trần giúp Lạc Sa quét dấu vân tay để máy ghi nhớ rồi nói với cậu mật mã. Mật mã
chính là ngày sinh nhật của Lạc Sa, như thế thì cậu nhất định không quên được.

Vừa vào
trong, Lạc Sa lập tức bị căn phòng trước mắt thu hút, căn hộ này đã vượt xa sức
tưởng tượng của cậu: “Chị, đây là nhà mới của chúng ta phải không? Chúng ta
không phải rời xa nhau nữa, đúng không?”.

Cậu
không hề hò reo hay chạy đi ngó nghiêng khắp nơi, chỉ đứng im trước cửa, không
biết nên bước chân nào vào trước.

Lạc
Trần cởi giày để ở ngoài, tìm đôi dép lê mới mua đi vào. Lạc Sa nhẹ nhàng đặt
cặp xuống đất, cũng cởi giày, thay đôi dép lê dùng ở nhà nhìn dễ chịu, theo chị
vào trong.

Lạc
Trần đi vào bếp. Mặc dù phải một tuần nữa họ mới chuyển qua ở, nhưng trong tủ
lạnh đã đầy chặt các loại đồ ăn tươi, đồ ăn sẵn, ăn liền. Biết là tối họ sẽ đến
sắp xếp đồ đạc, Vương Dịch Thu đã giúp họ đặt một chiếc pizza, chị biết trẻ con
đều thích ăn món đó. Quả nhiên, Lạc Sa nhìn thấy pizza thì cười toe, cũng không
vội hỏi những vấn đề khác, chỉ tập trung ăn thôi.

Ăn
xong, Lạc Trần mới nói với Lạc Sa việc cô sẽ ở tầng trên, không phải ngày nào

cũng ở cạnh để chăm sóc cậu được. Cô không biết Lạc Sa sẽ có phản ứng như thế nào,
chỉ hy vọng cậu có thể chấp nhận được sự sắp đặt đó.

“Là ở
phía trên phòng của em ạ?”.

“Phòng
tầng trên không giống với phòng này lắm, chị cũng không nói rõ được”.

Lạc Sa
thật sự rất thích căn hộ này. Ở đây đã bố trí cho cậu một phòng vẽ, bên trong
có giá vẽ, dụng cụ vẽ, còn có nhiều tượng thạch cao dùng để luyện vẽ chân dung
nữa. Cũng có một phòng chơi riêng, bên trong có máy vi tính và rất nhiều đồ
chơi như máy bay điều khiển từ xa, tàu hỏa, xe ô tô, thậm chí có cả một mô hình
trận địa, bên trên có cát, có gò đồi, núi cao, đồng bằng, sông, hồ… các loại
địa hình, còn có binh lính và rất nhiều trang thiết bị, vũ khí, một vài bộ đồ
chơi mô hình, tóm lại là tất cả những đồ chơi mà bọn con trai thích đều có ở
đây, đểu là những loại tốt nhất.

Những đồ
chơi này có thứ Lạc Sa đã từng nhìn thấy ở trung tâm thương mại lớn, có thứ cậu
chưa thấy bao giờ. Nếu không phải Lạc Trần kéo cậu ra ngoài nói chuyện thì cậu
vẫn không thể rời khỏi đó được!

Vương
Dịch Thu đúng là người rất có bản lĩnh, toàn bộ những đồ dùng mới mẻ trong
phòng khiến Lạc Sa như mê đi. Khi Lạc Trần nói với cậu về sự sắp xếp mới, cậu
không suy nghĩ gì mà đồng ý ngay, trong đầu chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng
quay lại căn phòng đó để nhìn cho kỹ mấy món đồ chơi.

“Chị,
giờ chỗ này là nhà của chúng ta, tất cả mọi thứ đều là của em thật sao?”.

“Đúng
thế, đều là của em”. Vương Dịch Thu đã đề nghị Lạc Trần ký vào bản hợp đồng mua
nhà, căn hộ này giờ là tài sản của Lạc Trần.

“Chị,
bao giờ thì chúng ta được chuyển đến?”.

“Chắc
là cuối tuần này. Cuối tuần chị kết hôn, chúng ta sẽ chuyển đến đây ở”.

Mặc dù
rất thích nơi này nhưng Lạc Sa vẫn cảm thấy việc chị mình kết hôn là quá gấp
gáp. Có điều sau chuyện tối qua cậu đã hiểu, có những chuyện cậu không nên tham
gia vào. “Vậy để em đi tham quan một lúc nữa rồi hai chị em mình về nhà nhé”.

Không
đợi Lạc Trần đồng ý, Lạc Sa kêu lên vui vẻ rồi chạy vào phòng chơi. Mặc dù đã
lên cấp ba nhưng cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, còn rất ham chơi. Lạc Trần thấy bộ
dạng em như thế, tự nhiên cũng vui lây, đã bao lâu rồi Lạc Sa không cười vui vẻ
thoải mái như thế nhỉ?

Đính
đoong – tiếng chuông cửa vang lên.

Là ai
được chứ? Lạc Trần đi ra. Lâm Tự đang đứng bên ngoài, sắc mặt lạnh lùng. Lạc
Trần mở cửa, anh không nói lời nào, chỉ quay người đi về phía thang máy, Lạc
Trần hiểu, ý là muốn bảo cô lên nhà.

“Đợi

một phút thôi, em nói với Lạc Sa một câu đã”. Lạc Sa lúc này đã hoàn toàn không
quan tâm đến sự hiện diện của Lạc Trần nữa, nghe chị nói thì đồng ý ngay, tiếp
tục vùi đầu vào khám phá chỗ đồ chơi mới.

Lạc
Trần lên tầng trên, cửa không khóa. Rõ ràng là kiến trúc giống nhau, phong cách
lại hoàn toàn khác nhau.

Căn hộ
tầng dưới ngăn nắp tiện dụng, trong phòng khách là một bộ sofa lớn, trên tường
có tivi màn hình rộng, đồ điện gia dụng cũng đầy đủ, phòng ốc sắp xếp có tính
sử dụng cao mà vẫn thoải mái. Còn căn hộ của Lâm Tự vừa bước vào đã nhìn thấy
một thư viện sách thu nhỏ. Ngoài ban công và hành lang dẫn vào các phòng, chỗ
nào cũng là những giá sách xếp cao đến tận trần, thang chuyên dụng đặt ngay bên
cạnh. Bàn làm việc của Lâm Tự được bố trí ngay chính giữa phòng, Lạc Trần cảm
thấy người ngồi ở đấy giống như người thủ thư ở thư viện vậy. Lâm Tự lúc này
đang ngồi ở vị trí thủ thư, nhìn chằm chằm vào cô.

“Di
động đâu?”

“Ở dưới
nhà.”

“Tại
sao không mở máy?”

“Không
mở máy sao? Em không biết. Anh tìm em có việc gì?”. Lạc Trần chẳng hiểu mình
không mở máy thì có vấn đề gì, nhất cử nhất động của cô đều trong tầm giám sát
của Lâm Tự, không phải sao?

“Cảm ơn
anh, căn hộ bài trí rất dễ chịu, em và Lạc Sa đều rất thích”.

“Liên
quan gì đến em?”. Ý của Lâm Tự là căn hộ đó có đẹp đến đâu thì cũng chẳng liên
quan gì đến cô cả, dù sao cô cũng không ở đấy.

Lạc
Trần không nói gì nữa, cảm thấy dù sao mình cũng đã rất khách sáo rồi.

“Em
xuống dưới đi”. Lâm Tự đột nhiên hờ hững nói. Vốn là biết cô đang ở căn hộ tầng
dưới nên anh mới cố ý về nhà sớm, mặc dù không muốn căn hộ mình ở thay đổi
nhiều, nhưng vẫn có thể nghe thử ý kiến của cô. Lúc này, đối diện thái độ hừ
hững của cô, Lâm Tự tự nhiên lại nổi giận với chính mình, điện thoại không gọi
được thì thôi đi, lại còn đích thân đi xuống dưới để gọi cô lên, chất vấn cô.
Anh đối với cô quá tốt rồi, cô mới là người không biết điều, từ trước đến nay
anh đã bao giờ quan tâm tới ai như thế đâu.

Đây
cũng không phải là chuyện tốt, chẳng qua chỉ là một cô gái, phải xử lý lạnh
lùng một chút. Lâm Tự suy nghĩ một lát rồi nói: “Di động không được tắt, phải
luôn đem theo bên người, nếu còn không nghe máy một lần nữa, em chỉ còn cách ở
nguyên chỗ anh có thể tìm thấy em thôi, anh nghĩ chắc em cũng không muốn thế”.

Quay
xuống tầng dưới, việc đầu tiên Lạc Trần làm là đi tìm cái hộp di động kia, mở

máy ra. Lạc Trần chưa bao giờ dùng điện thoại di động, vì thế cô rất nghiêm túc
đọc kỹ hướng dẫn sử dụng. Trong máy đã lưu số điện thoại của Lâm Tự, số ở văn
phòng và cả ở nhà, Lạc Trần lưu số của Lạc Sa vào, sau đó bấm máy gọi đi để ghi
lại số của chính mình.

Đã gần
mười giờ rồi, Lạc Sa vẫn ở trong phòng đồ chơi không chịu ra, Lạc Trần đi vào
kéo cậu ra khỏi đó. Ngày mai còn phải đi học, hai chị em nên về sớm nghỉ ngơi.
Lạc Trần thấy thế này thật sự không ổn, nếu không có ai quản em cô, lại ở chỗ
đầy những thứ mới mẻ hấp dẫn thế này thì ngày nào nó cũng mải chơi mà không học
hành gì mất. Xem ra cần phải tìm một người đáng tin cậy để chăm sóc cho Lạc Sa.

Mua sắm
đồ đạc, thu dọn nhà cửa, thậm chí đến việc học cũng phải cố gắng tìm thời gian
rảnh mới đi được, Lạc Trần bận không ngơi tay.

Một
ngày trước khi hôn lễ diễn ra, Lâm Tự cho người tới đón Lạc Trần đi đăng ký kết
hôn. Thủ tục rất đơn giản, chỉ cần ký tên, lấy dấu vân tay, chụp ảnh chung, sau
đó giấy đăng ký được in ra ngay. Giấy đăng ký có bìa da màu đỏ tươi, rất mỏng,
nhưng lại rất nặng. Lạc Trần cầm trên tay, trong lòng không có chút cảm giác
vui sướng hạnh phúc nào.

Tối hôm
đó, Lạc Trần và Lạc Sa chuyển đến nhà mới. Sáng hôm sau, Lạc Trần lên trên tìm
Lâm Tự. Cô đứng trước cửa phòng tìm một lúc mà vẫn không thấy chuông cửa. Tối
qua Lâm Tự nhấn chuông bằng cách nào nhỉ? Cô còn đang suy nghĩ thì cửa đã mở.
Lâm Tự cầm tay cô, thiết lập quyền mở cửa vào hệ thống cho cô, sau đó nói mật
mã chính là sáu số cuối trong dãy số điện thoại của cô. Thực tế, dãy số này là
ngày tháng năm sinh của mẹ Lâm Tự, đây là dãy số mà anh sẽ không bao giờ quên.

Hai
người ăn sáng đơn giản rồi Lâm Tự lái xe đưa cô đến khu biệt thự. Thảm đỏ được
trải ngay từ cổng biệt thự, đèn lồng đỏ treo đầy, thậm chí đến cả cây bên đường
cũng được quấn những dải lụa đỏ. Khi Lạc Trần mặc thử lễ phục, cô nghĩ may mà
suy nghĩ của họ cũng khá hiện đại, ít nhất cũng không bắt cô phải mặc đồ cưới
kiểu truyền thống. Nếu tổ chức hôn lễ theo kiểu truyền thống thì chắc chắn sẽ
vô cùng phức tạp rườm ra. Nhìn cách trang hoàng nơi nơi đều là màu đỏ rực rỡ
này thật sự rất có không khí náo nhiệt của hôn lễ.

Trong
phòng chính lại trang trí khác với phong cách bên ngoài. Đèn treo trên trần đã
được thay, Lạc Trần nhớ rằng cô rất thích chiếc đèn bằng thủy tinh mà lần trước
thấy, giờ đã được thay thế bằng một cái màu vàng, lại càng thể hiện sự trang
nhã lịch sự. Ghế sofa cũng đã đổi bộ mới, phía trên thành ghế thêu cặp long
phượng đang quấn quýt bằng chỉ màu vàng kim. Thảm trải dưới sàn thêu một bầy
rồng, màu sắc của hai con rồng chính giữa cũng là màu vàng rực rỡ, hòa với ánh
sáng của chiếc đèn trần, nhìn rất tráng lệ lộng lẫy.

Điều kỳ
lạ là tuy màu sắc vô cùng sặc sỡ nhưng Lạc Trần nhìn lại không thấy khó chịu,
ngược lại còn thấy rất có khí thế.

Từ Man
Chi và Lâm Đoan Tử sớm đã ở đó đợi cô, lại một lần chăm sóc sắc đẹp, trang điểm
làm tóc, lần này còn kỹ lưỡng và tỉ mỉ hơn lần trước rất nhiều. Khi cô hoàn
thành xong mọi thứ thì đã là buổi chiều. Cả khoảng thời gian dài như thế, Lạc
Trần lại mới chỉ ăn có ít đồ điểm tâm nên cảm thấy đói vô cùng, có điều đã mặc
thế này thì cũng không thể chạy đi khắp nơi tìm đồ ăn được. Bên cạnh cô không
có ai, cũng chẳng biết hôn lễ sẽ bắt đầu vào lúc nào, Lạc Sa giờ ra sao.

Đang
buồn phiền thì Từ Man Chi đi vào. Bà chẳng hề tỏ ra không vừa lòng với việc Lạc
Trần kiên quyết đòi giữ bằng được Lạc Sa, cũng không nhắc lại chuyện đó nữa,
vẫn giữ thái độ thân thiết với Lạc Trần.

“Dì ơi,
con thấy hơi đói”.

Lạc
Trần không biết nên xưng hô với bà như thế nào, đành chọn cách gọi cô cảm thấy
có vẻ thích hợp nhất, cách xưng hô này vô tình lại giống hệt với cách mà Lâm Tự
vẫn gọi Từ Man Chi.


Ở đây,
quản gia và người giúp việc đều gọi Từ Man Chi là bà chủ, giờ Lâm Tự sắp lấy
Lạc Trần, bà đã dặn dò mọi người phải gọi Lạc Trần là cô chủ, xưng hô không
được đảo lộn phép tắc.

“Uống
chút sữa đi, cô gắng thêm tý nữa”. Từ Man Chi ấn một chiếc nút nhỏ ở bên cạnh, rất
nhanh đã có người giúp việc đi vào chờ sai bảo, “Sau này cần gì thì cứ nhấn nút
này để gọi người”.

“Tối
nay hai con phải ở lại đây. Phòng của Lâm Tự đã được trang trí lại rồi”.

“Có thể
nhờ trợ lý Vương đến xem Lạc Sa thế nào không ạ?”. Lạc Trần vốn cũng ngại khi
sai khiến nhờ vả người khác, nhưng Lạc Sa mới chỉ gặp Từ Mạn Chi và Vương Dịch
Thu, đành phải làm phiền Vương Dịch Thu vậy.

“Vừa
rồi ta đã cho người đi đón nó về đây. Hình như tốt qua thức chơi rất muộn, lúc
nãy vẫn đang ngủ. Vừa rồi nó gọi điện nói muốn nhìn thấy con mặc trang phục cô
dâu đấy. Tối nay Lạc Sa cũng sẽ ở lại đây”.

Lạc
Trần phát hiện mỗi khi nhắc đến Lạc Sa, Từ Man Chi thường nói nhiều hơn bình
thường, có thể thấy bà thật lòng quan tâm tới Lạc Sa. Lạc Trần bỗng nảy ra một
ý nghĩ, “Con muốn tìm một người chăm sóc cho Lạc Sa sau khi con dọn đến ở cùng
Lâm Tự, dì có biết người nào phù hợp không?”.

Từ Man
Chi gật đầu, “Việc này con cứ yên tâm giao cho ta”.

Khi hôn
lễ của hai người chính thức bắt đầu đã là tám giờ tối. Lạc Trần vì đói mà mệt
mỏi vô cùng, ngược lại hoàn toàn với Lâm Tự bên cạnh, thần sắc hết sức tươi
vui. Lâm Tự mặc một bộ vest màu kem, áo sơ mi bên trong màu đồng thêu những sợi
chỉ vàng, vừa nhìn cũng biết là do Lâm Đoan Tử thiết kế. Lạc Trần luôn cảm thấy
Lâm Tự hợp với những màu tối hơn, không ngờ bộ quần áo màu kem khoác lên người
anh lại khiến vẻ lạnh lùng cứng nhắc vốn có trở nên dịu dàng ấm áp.

Lạc
Trần dừng một chút ở đầu cầu thang, khoác tay Lâm Tự rồi hai người từ từ đi
xuống dưới.

Đối với
Lâm Tự, vẻ đẹp của Lạc Trần hôm nay không hề khiến anh kinh ngạc. Anh đã sớm
nhìn ra nét đẹp của cô, lớp trang điểm phù hợp chỉ giúp làm nổi bật lên khí
chất của cô mà thôi. Lâm Đoan Tử còn tâng bốc bên tai anh, Lạc Trần chỉ cần
đánh bóng một chút là sẽ tỏa sáng lấp lánh ngay. Nhưng đối với Lâm Tự, nhan sắc
là thứ yếu, bề ngoài chỉ là phù phiếm, người tốt mới là thực tế, còn thế nào là
tốt, thì còn phải tùy quan điểm của mỗi người, không thể vơ đũa cả nắm được.

Nhưng
anh không biết, Lạc Trần hiện giờ chẳng tốt một chút nào, cô đói sắp xỉu đến
nơi rồi, chân bước cũng không vững. Lạc Trần có thói quen ăn uống rất tốt, lúc
nào cũng đúng giờ đúng bữa, không bao giờ ăn vặt, đột nhiên cả ngày không ăn
gì, làm sao cô có thể chịu được? Lâm Tự nhận thấy sắc mặt của Lạc Trần không
tốt lắm, liền vỗ về mu bàn tay đang khoác trên tay anh, nói nhỏ: “Cười đi”.

Lạc
Trần rất nghe lời, lập tức cười ngay, vô cùng tự nhiên, dường như niềm vui
sướng đó chứa chan trong lòng, tràn cả ra ngoài. Chỉ mình cô biết, duy trì nụ
cười này phải cô gắng biết bao nhiêu.

Lâm Tự
đưa cô đi xuống dưới cầu thang, phòng khách rộng lớn như thế mà giờ đã chật
khách khứa. Lạc Trần tưởng rằng tổ chức ở nhà thì sẽ không có nhiều người tham
gia. Cô ngẩng đầu nhìn Lâm Tự, miệng anh lúc này cũng đang mỉm cười nhẹ. Có lẽ
hình ảnh hai người lúc này, trong con mắt người khác chính là một đôi uyên ương
đang ngập tràn hạnh phúc, hoàn toàn không hay, thứ hạnh phúc đó cũng trong vắt
như ánh trăng, xa vời vợi, chỉ hai người mới hiểu rõ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận