Một buổi chiều cuối tuần ngày trời đông giá rét, Kỷ Nghiêu và Hàn Tích ngồi ở ban công phơi nắng.
Trên bàn nhỏ bày đủ điểm tâm và trái cây. Điểm tâm là Tô Diêu kêu đầu bếp trong nhà làm xong rồi mang tới còn trái cây là Diệp Yến Thanh mang đến.
Hàn Tích mặc một chiếc áo nhung màu trắng, ánh mắt trời rọi lên người cô khiến cô trông rất ấm áp. Cô đang cầm một quyển sách chuyên ngành chăm chú đọc.
Kỷ Nghiêu dựa lưng vào ghế, chân dài gác lên bàn. Tay cầm quen thử thai, trên đó hiển thị hai vạch.
"Vợ à, năm đó em nghĩ gì mà lại vẽ thêm một vạch trên que thử thai hả?"
Nói đúng hơn là đúng lúc anh đang nằm hôn mê trong bệnh viện.
Hàn Tích ngẩng đầu nhìn anh: "Anh hôn mê mà. Dù sao cũng phải nghĩ cách gì đó để thử!"
Kỷ Nghiêu cười nói: "Lần trước mẹ tới thấy cái này còn tưởng thật đó!"
Hàn Tích ngẩng đầu: "Anh giải thích một chút là ổn rồi!"
Kỷ Nghiêu không biết làm sao mà thả tay xuống: "Anh giải thích rồi nhưng bà không tin!"
Tiếng chuông cửa lại vang lên, Kỷ Nghiêu đi qua mở cửa.
Tô Diêu và Diệp Yến Thanh mang một đống đồ thực phẩm chức năng đi vào. Hai bà mẹ vừa vào cửa là nhìn chằm chằm vào bụng của Hàn Tích.
Cô mặc áo khoác loại rộng thêm cả dạo gần đây được Kỷ Nghiêu chăm băm nên mặt cũng tròn hơn, nhìn thế nào cũng giống phụ nữ có thai.
Diệp Yến Thanh kéo tay Hàn Tích ngồi xuống: "Tiểu Tích, dạo gần đây con có thấy thoải mái không?"
Hàn Tích vừa nghe đã hiểu, giải thích: "Con không có bầu, thật sự không có bầu đâu!"
Tô Diêu nghĩ rằng hai người giận dỗi, đặt túi đồ thực phẩm chức năng lên bàn, quay đầu mắng Kỷ Nghiêu: "Có phải con lại chọc giận vợ con không hả?"
Kỷ Nghiêu đi đến bên cạnh Hàn Tích, ngồi xuống, ôm eo cô, cằm để trên vai Hàn Tích, giống như một con chó lớn, lười biến nói: "Vợ con, con cưng chiều còn chẳng kịp sao lại bắt nạt cô ấy được? Có phải không nào bảo bối!"
Hàn Tích gạt tay Kỷ Nghiêu đang để trên người mình ra, dùng ánh mắt cảnh cáo anh nên có chừng mực.
Kỷ Nghiêu đứng lên, nhìn đống đồ thực phẩm chức năng mà hai bà mẹ mang đến, đều dành cho phụ nữ có thai.
Anh tựa vào cạnh bàn: "Thật sự không có thai sao?"
Hàn Tích đứng dậy, cầm que thử thai ở trên bàn: "Nếu không ngày mai để em hóa nghiệm, xem vạch này có đúng là màu vẽ không?"
Tô Diêu và Diệp Yến Thanh nhìn nhau, trong lòng hai bà nửa tin nửa ngờ.
Lúc sắp đi, Diệp Yến Thanh lấy hai hộp ô mai tự làm trong túi đồ: "Tiểu Tích, ô mai nhớ để trong tủ lạnh!"
Hàn Tích nhận lấy, cười một tiếng: "Cảm ơn mẹ!"
Cô mở nắp, nhóm một miếng ăn, khóe mắt cũng cong lên: "Ăn thật ngon!"
Nói xong, cũng lấy một miếng cho Kỷ Nghiêu, lúc cô đút cho anh, anh quay lưng về phía hai bà mẹ, nhẹ nhàng liếm ngón tay cô.
Hàn Tích không tiện phát giận, không thể làm gì khác hơn là đạp Kỷ Nghiêu một cái.
Diệp Yến Thanh đã đi tới cửa rồi lại quay đầu lại: "Thật sự không mang thai sao?"
Hàn Tích không biết làm thế nào: "Thật không có ạ!"
Hai bà mẹ vừa đi, Kỷ Nghiêu đóng cửa lại, xoay người nói với Hàn Tích: "Cục cưng à, chúng ta sinh một đứa bé đi!"
Anh nhẹ nhàng vén sợi tóc ra sau tai cô: "Anh cũng muốn xem, kết tinh tình yêu của hai chúng ta sẽ trông như thế nào!"
Hàn Tích suy nghĩ một chút. Quả thật cô không thể tưởng tượng được đứa bé của cô và Kỷ Nghiêu sẽ như thế nào đây. Là con trai hay con gái? Sẽ có đôi mắt đào hoa giống anh sao? Còn tính cách sẽ giống ai đây?
Kỷ Nghiêu cúi đầu, hôn lên môi Hàn Tích: "Sinh cho anh một đứa con gái đi. Anh muốn nhìn thấy dáng vẻ khi còn bé của em, anh muốn bảo vệ con bé đến khi nó trưởng thành!"
Từ lúc bọn họ kết hôn đến giờ cũng hơn một năm rồi, cách kế hoạch sinh con sau hai năm kết hôn không còn bao xa nữa.
"Sinh cho anh một đứa con gái đi!"
Anh bế ngang cô lên đi về phòng ngủ: "Sinh cho anh một đứa con gái đi!"
Hàn Tích ôm cổ Kỷ Nghiêu, mím môi: "Vậy nếu em thích con trai thì sao?"
Kỷ Nghiêu đặt Hàn Tích ở trên giường, mở ngăn kéo tủ đầu giường, bên trong là cả một chồng bao cao su xếp ngay ngắn. Anh lấy toàn bộ ra, vứt hết vào thùng rác. Điều này chính thức tuyên bố hai vợ chồng họ sẽ bắt đầu kế hoạch tạo người.
Nhưng mà, ông trời không hiểu lòng người, ngày hôm sau Kỷ Nghiêu đã nhận được thông báo, anh sắp được cử đi đào tạo ở Cục Công An của tỉnh khoảng nửa tháng, đúng đến khi nghỉ Tết.
Kỷ Nghiêu ngồi ở trước bàn làm việc của cục trưởng: "Cục trưởng Thái, có thể không đi không ạ?"
Cục trưởng Thái nhấp một ngụm trà: "Không thể, trừ phi có nguyên nhân đặc biệt!"
Kỷ Nghiêu suy nghĩ một chút: "Vậy cháu có nguyên nhân đặc biệt!"
Cục trưởng Thái ngẩng đầu, trêu ghẹo anh: "Sao nào? Vợ cậu sắp sinh con à?"
Kỷ Nghiêu cười một tiếng: "Đúng là không thể nào gạt nổi con mắt của Cục trưởng Thái!"
Cục trưởng Thái đứng lên: "Đệch! Không phải Hàn Tích vẫn đang ở phòng pháp y sao?" Ông nói xong đột nhiên lấy một chồng văn kiện ném vào người Kỷ Nghiêu: "Thằng nhãi cậu đừng nói với tôi là cậu còn vợ khác bên ngoài đấy!"
Cục trưởng Thái nhìn bức ảnh ông chụp với Trần Chí lúc còn trẻ, mắng: "Dám phụ lòng Hàn Tích, cậu cứ chờ chết đi!"
Kỷ Nghiêu nhặt văn kiện dưới đất lên, khổ sở than: "Từ khi Tiểu Tích được nhận trở về, cháu phát hiện địa vị càng lúc càng kém! Ba mẹ cháu, đặc biệt là mẹ cháu vừa nhìn thấy mặt cháu đã hỏi "Có phải con bắt nạt Tiểu Tích không?" Còn bên mẹ vợ - là người nhìn cháu khôn lớn. Bây giờ thì thấy cháu cũng như thấy kẻ thù vậy, nói cháu là thổ phỉ, cướp con gái của bà đi. Bây giờ lại thêm Cục trưởng Thái chú nữa. Trước kia chỉ mắng mỏ về chuyện công việc, bây giờ... haiz!"
Cục trưởng Thái ngồi xuống, lại nâng chén trà lên: "Sao nào, cậu không vui à?"
Kỷ Nghiêu sắp xếp lại văn kiện để trên bàn làm việc: "Tình nguyện chứ! Tình nguyện mười ngàn lần!"
Cục trưởng Thái: "Con bé trước kia chịu quá nhiều đau khổ rồi. Bây giờ chiều nó thêm một chút cũng không có gì là quá đáng!"
Kỷ Nghiêu nhanh chóng viện cớ: "Cho nên, chú nhẫn tâm nhìn vợ chồng cháu chia cắt sao?"
Cục trưởng Thái: "Đây cũng không phải là chuyện tôi có thể quyết định. Đều là tổ chức sắp xếp. Thứ năm phải đi rồi!"
"Tại sao lại là cháu chứ? Đội trưởng Lý, đội trưởng Vương không phải cũng được sao?" Kỷ Nghiêu sờ cằm, rơi vào trầm tư: "Chẳng lẽ bởi vì cháu cực kỳ đẹp trai, không ai sánh bằng?"
Cục trưởng Thái theo thói quen định mắng người nhưng cố gắng nhịn được: "Đây là tổ chức cho cậu cơ hội. Cậu thông minh như thế không cần tôi nhiều lời đúng không?"
Kỷ Nghiêu cười một tiếng: "Đã biết ạ! Đây là muốn cất nhắc cháu lên vị trí cục trưởng đây! Xem ra không cần phát đông khởi nghĩa mà có thể thuận lý thành chương mưu quyền soán vị rồi!"
Cục trưởng Thái chỉ chỉ vào Kỷ Nghiêu: "Cậu đắc ý gì hả? Tại sao cậu không xin làm thành viên của Liên Hợp quốc đi! Cút, nhanh chút cho tôi!"
Sau khi Kỷ Nghiêu cút ra ngoài thì đồng hồ thì phát hiện còn năm phút nữa là đến giờ tan tầm. Anh lựa chọn không trở về phòng làm việc nữa mà đến thẳng phòng pháp y đón vợ tan làm.
Hàn Tích và Chu Hàm đang ở trong phòng giải phẫu nên ngoài phòng làm việc không có ai.
Kỷ Nghiêu ngồi trước bàn làm việc của Hàn Tích, trên bàn cô có để một lọ thuốc bổ dành cho bà bầu do Tô Diêu mang đến lần trước.
Chu Hàm rời khỏi phòng giải phẫu, thấy Kỷ Nghiêu: "Đội trưởng Kỷ! Anh đến đón chị tích sao?"
Kỷ Nghiêu đứng dậy: "Dạo gần đây hai người bận lắm à?"
Chu Hàm vừa cởi khẩu trang vừa nói: "Vâng ạ! Rất bận đó! Không phải sắp hết năm sao nên số lượng các vụ án cũng tăng lên! Chiều nay em và chị Tích đã giải phẫu hai thi thể đó!"
Cô ấy tiếp tục nói: "Đúng rồi, kết quả báo cáo khám nghiệm tử thi mà đội một cần đã được đội phó Triệu cầm về rồi ạ!"
Chu Hàm nói xong, lấy trong tủ thuốc cầm một chai dung dịch hoa học, đeo lại khẩu trang trở lại phòng giải phẫu, tiếp tục trợ giúp Hàn Tích.
Kỷ Nghiêu nhìn vào trong một cái, Hàn Tích mặc bộ đồ giải phẫu màu xanh nhạt. Cô đang cầm dao giải phẫu, đứng trước một thi thể tiến hành công việc của mình.
Cô không nhìn thấy anh. Lúc cô chăm chỉ làm việc không hề để ý cái gì cả.
Kỷ Nghiêu tự pha một cốc chanh mật ong, mùi vị chua ngọt lan tỏa trong miệng khiến anh thỏa mãn.
Anh uống xong, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Trời mùa đông nên tối rất nhanh, bây giờ thành phố Nam Tuyền đã lên đèn. Có rất nhiều người đi ra ngoài đường. Những chung cư phía xa cũng dần sáng đèn.
Nửa tiếng sau, Hàn Tích từ phòng giải phẫu đi ra ngoài, Kỷ Nghiêu đưa ly nước chanh cho cô, đôi mắt hoa đào cong lên: "Pháp y Hàn, vất vả rồi!"
Hai người ăn tối bên ngoài, sau khi ăn xong thì đi tản bộ ở bên trong tiểu khu.
Bọn họ ngồi trong vườn hoa nhỏ, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cửa sổ nhà mình. Trong nhà không có ai, đèn tối om nhưng không hề có chút nào cô độc vì người mà họ đang mong nhớ đang ở ngay bên cạnh mà thôi.
Kỷ Nghiêu ôm lấy bả vai của Hàn Tích, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ: "Mỗi khi tăng ca hoặc làm xong nhiệm vụ về nhà, cho dù có mệt mỏi thế nào, mỗi khi ngẩng đầu, nhìn thấy cửa sổ kia vẫn còn sáng đèn thì tất cả mọi mệt mỏi đều biến mất!"
Hàn Tích dựa vào người Kỷ Nghiêu, nhìn theo ánh mắt anh. Cô đưa tay ôm eo anh, ngẩng đầu lên nói: "Em thích nơi này!"
Anh thấy ánh trăng rọi chiếu và ánh mắt, cánh mũi, đôi môi cô khiến anh chỉ muốn hôn một cái.
Anh hôn mạnh lên môi cô một cái: "Đi, về nhà tạo người thôi!"
"Để ông xã hôn em một cái nào!" Anh vừa nói vừa định hôn cô!
Vừa mở cửa chính, đèn chưa kịp bật, anh đã ấn cô lên tường. Bóng tối khiến cho mọi giác quan của con người ta trở nên cực kì nhạy cảm. Cô nghe thấy tiếng hô hấp của anh trở nên nặng nề ngay bên tai cô. Hơi thở anh vừa ấm vừa nóng.
Anh cắn môi cô: "Sinh cho anh một đứa con gái đi!"
Cô cười một tiếng. Mỗi khi anh muốn cô đều sẽ nói một câu như vậy "Sinh cho anh một đứa con gái đi". Nó giống như một câu thần chú, đọc xong là có thể thành hiện thực vậy!
Anh ấn cô lên tường, hôn mồi hồi.
Cô không thể nào chịu được cảm giác về nhà mà không rửa tay, vì vậy đẩy anh ra, khó chịu nói: "Rửa tay trước đã!"
Anh bế cô vào nhà vệ sinh, ôm cô từ sau lưng, thổi vào tai cô buồn bực nói: "Rửa cho anh đi!"
Nước rửa tay khiến làn da cực kỳ trơn trượt, mỗi lần hai bàn tay tiếp xúc qua lớp bọt trắng xóa cũng giống như chiếc lông vũ cọ vào tim vậy.
Anh qua loa rửa sạch bọt xà phòng trên tay, ôm cô đến bên bệ lavabo.
Cô ngửa đầu kêu đau nhưng anh lại nhất quyết không nghe. Bình thường, cái gì anh cũng chiều theo ý cô, không thể để cô chịu một chút đau đớn nào. Duy chỉ có trong chuyện này, không khiến cô rã rời thì anh sẽ không bỏ qua.
Khi gần gũi với anh cô cảm thấy mình trở nên hoang dã hơn bao giờ hết, giống như con ngựa hoang thoải mái tung vó chạy trên thảo nguyên. Cô chỉnh có thể mặc theo tiết tấu của anh, mặc anh đưa cô đến thiên đường vui sướng vô tận.
Sau khi kết thúc, hai người tắm rửa xong xuôi, mặc đồ ngủ nằm trên giường.
Kỷ Nghiêu nắm tay Hàn Tích, quay đầu nhìn cô, cười một cái: "Bây giờ anh có thể cảm nhận được con gái đang đi vào trong rồi!"
Cô trở mình, nằm sấp trên giường nhìn anh: "Sao anh có thể cảm giác được chứ? Cũng đâu phải trong bụng anh mà!"
Kỷ Nghiêu giơ tay nhẹ nhàng gạt chóp mũi cô: "Những thứ của ông đây đều trâu bò rồi!"
Hàn Tích chui vào trong chăn, vùi vào trong ngực Kỷ Nghiêu: "Đến Cục Công An Tỉnh rồi đừng quên tối nào cũng gọi điện cho em đó nhé!"
Kỷ Nghiêu khẽ cọ cằm lên đỉnh đầu Hàn Tích: "Sao nào? Em định kêu qua điện thoại cho chồng em nghe à?"
Hàn Tích: "Bây giờ anh có thể nói chuyện giống người bình thường được không hả?"
Kỷ Nghiêu: "Chồng còn chưa đi mà đã nhớ rồi à?"
Hàn Tích ngẩng đầu, hôn một cái lên mép Kỷ Nghiêu: "Ừ đã nhớ anh rồi!"
Trước kia cô còn ở mình, sẽ không cảm thấy gì cả cũng không cảm thấy cô đơn mà cũng chẳng cảm thấy vui vẻ. Cứ sống như thế, cũng không thể gọi là xác chết biết đi mà chỉ có thể là một cách sống khác thôi.
Sau khi cuộc sống của cô trở nên ngọt ngào thì không thể nào tiếp nhận cuộc sống sinh hoạt chỉ còn một người nữa.
Kỷ Nghiêu cười một tiếng: "Anh sẽ về nhanh thôi! Nếu em cảm thấy ở nhà một mình buồn chán thì có thể về nhà mẹ ở vài ngày. Nếu tâm trạng không vui thì có thể đến gặp mẹ anh. Bà luôn có cách khiến em vui vẻ mà!"
Hàn Tích nhìn rèm cửa, sờ bụng mình: "Nhất định là con trai!"
Kỷ Nghiêu chỉnh cô: "Cong ái, tên anh cũng nghĩ xong rồi đó!"
Hàn Tích nói: "Kỷ Ái Tích!"
Kỷ Nghiêu cười một tiếng: "Sao em biết?"
Hàn Tích ôm lấy Kỷ Nghiêu: "Bởi vì em rất hiểu anh mà!" Một cái tên vừa đơn giản lại thô bạo như vậy lại đúng là phong cách của anh.
Hai người trò chuyển át lâu, lúc chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, người đàn ông bên cạnh lại bắt đầu không đứng đắn.
Anh hôn cô một cái: "Cục cưng à, lại muốn em rồi!"
Hàn Tích xoay người: "Không được, ngày mai còn phải đi làm!" Nếu để anh lộn xộn thì chắc chắn phải đến nửa đêm.
Nhưng những chuyện thế này không thể do cô quyết định. Người nào đó đã mãnh liệt ra sức rồi.
Trước khi đi, Kỷ Nghiêu gọi một cuộc điện thoại cho Diệp Yến Thanh và Tô Diêu để nhờ hai mẹ chăm sóc vợ mình.
Hàn Tích ở nhà Diệp Yến Thanh mấy ngày rồi lại sang nhà Tô Diêu ở mấy ngày và cuối cùng lại về căn hộ ở Hương Tuyết uyển.
Cô thích nhất căn nhà này, dù không có Kỷ Nghiêu ở đây nhưng khắp nơi đều có dấu vết của anh.
Lúc đánh răng, nhìn thấy cặp cốc xếp cạnh nhau. Buổi tối khi tan làm thấy gối của hai người đặt ở đầu giường, cô cũng cảm thấy vui vẻ, từng phút giây đều không cảm thấy cô đơn nữa.
Trái tim ngập tràn hạnh phúc, cho nên dù ở một mình nơi đảo hoang cũng có đầy năng lượng và dũng khí.
Sắp đến cuối năm, công việc ở Cục Công An càng lúc càng bận rộn.
Một ngày bận nhất là cô phải ra ngoài làm nhiệm vụ ba lần, phẫu thuật hai thi thể. Bận đến mức không thể uống được một ngụm nước chứ đừng nói đến việc động đến di động.
Tăng ca đến tận chín giờ tối, Hàn Tích mới có thời gian nghỉ ngơi.
Cô đứng ở trước cửa sổ trong phòng làm việc, gọi là số vừa gọi nhỡ.
Kỷ Nghiêu ở đầu dây bên kia tiếp điện thoại rất nhanh.
Hàn Tích ngẩng đầu nhìn bầu trời, có mấy vì sao lưa thưa trên đó đang nghịch ngợm chớp mắt: "Mấy hôm nay anh thế nào?"
Kỷ Nghiêu nhẹ nhàng à một tiếng rồi mới bắt đầu nói: "Vẫn thế mà!"
Giọng nói của anh cho dù trong điện thoại vẫn mang từ tính, trầm thấp nhưng vẫn có chút sinh động y hệt như con người anh vậy.
Anh tiếp tục nói: "Thầy Lý mà vẫn hay giao rất nhiều bài tập về nhà hôm nay bị người ta dán một tờ giấy sau lưng. Trên đó ghi "Tôi là người đẹp trai nhất trên thế giới này!""
Hàn Tích cười một tiếng: "Là anh làm đúng không?"
Kỷ Nghiêu đáp cực kỳ dứt khoát: "Không phải!"
Hàn Tích: "Em nhớ lúc trước kia khi đi học, trong lớp luôn có một nam sinh cao ráo đẹp trai, tính cách lại còn lạnh lùng nữa!"
Cô nói tiếp: "Dạng người như vậy rất hấp dẫn các cô gái!"
Kỷ Nghiêu cười: "Có gì thì em cứ nói thẳng đi!"
Hàn Tích hỏi: "Trong lớp anh có đồng chí nữ xinh đẹp nào không?"
Kỷ Nghiêu nói: "Có! Hôm trước còn có người chặn đường để tỏ tình với anh đó!"
Hàn Tích không nói gì.
Kỷ Nghiêu cười một tiếng: "Không trêu em nữa, nhớ anh không?"
Hàn Tích nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết tuyết rơi từ lúc nào. Cô đưa tay đón lấy những bông tuyết đang rơi xuống khiến nó nhanh chóng tan ra.
Cô nhỏ giọng nói vào điện thoại: "Em nhớ anh!"
Kỷ Nghiêu: "Kêu cho anh nghe một chút đi!"
Hàn Tích: "Anh đứng đắn chút đi!"
Kỷ Nghiêu cười: "Pháp y Hàn, trong đầu em cứ suy nghĩ linh tinh cái gì vậy hả? Ý của anh là em gọi ông xã cho anh nghe thử xem!"
Hàn Tích quay đầu nhìn khắp nơi cả phòng làm việc và hành lang đều không có ai: "Ông xã!"
Giọng nói anh trở nên khàn khàn: "Gọi thêm mấy tiếng nữa đi, ông xã em thích nghe!"
Tuyết rơi càng lúc càng mau, trên bệ cửa sổ rất nhanh có một lớp tuyết đọng.
Kỷ Nghiêu: "Dì cả của em đến chưa?"
Hàn Tích: "Chưa đến nhưng chắc không phải có bầu đâu. Em không cảm thấy gì cả!"
Kỷ Nghiêu cười một tiếng: "Em là người học y mà lại tin vào chuyện cảm giác này à?"
Đột nhiên giọng nói anh thay đổi: "Không có bầu cũng tốt!"
Hàn Tích: "Không phải anh vẫn muốn có con gái sao?"
Cổ họng Kỷ Nghiêu như bị xiết chặt lại, giọng nói trở nên trầm thấp, khàn khàn: "Nhưng anh càng muốn em hơn! Lúc trước ngày nào cũng được ăn thịt, bây giờ lại làm hòa thượng tận hơn một tháng. Em thử nói xem việc anh muốn làm nhất là gì nào? Ông đây muốn làm chết đi được!"
Hàn Tích nhỏ giọng: "Sao ngày nào anh cũng muốn chuyện này vậy!"
Kỷ Nghiêu cầm cốc nước lên uống một ngụm, tổng kết: "Ngày nào cũng muốn!"
Hàn Tích thậm chí có thể nghe thấy tiếng anh uống nước. Cô còn có thể tưởng tượng dáng vẻ yết hầu anh chuyển động, hấp dẫn chết người.
Trầm mặc một lúc, Hàn Tích nghe thấy ở chỗ Kỷ Nghiêu vang lên một giọng nói.
"Kỷ Nghiêu, là cậu làm đúng không? Mau viết bản kiểm điểm cho tôi!"
"Ai, thầy Lý à, thầy đánh chỗ nào cũng được nhưng đừng đánh vào mặt!"
"Á, đau quá! Viết bản kiểm điểm sao? Em cần Tĩnh Tĩnh!"
"Cái gì mà Tĩnh Tĩnh chứ? Một đồng chí cảnh sát nhân dân như cậu cần phải giáo dục lại tư tưởng!"
Hàn Tích mím môi cười một tiếng, cúp điện thoại, mặc áo choàng rời khỏi Cục Công An.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...