Kỷ Nghiêu trước khi tan sở nhắn tin cho Hàn Tích.
[Cành hoa của Cục Cảnh Sát thành phố: Đêm nay tôi có một bữa tiệc, tan làm không cần chờ tôi.]
[Hàn Tích: Tôi vốn không có ý định chờ anh.]
[Cành hoa của Cục Cảnh Sát thành phố: Nói một đằng làm một nẻo.]
[Hàn Tích: Vết thương anh mới lành, uống ít thôi.]
[Cành hoa của Cục Cảnh Sát thành phố: Đây là lời dặn của bác sĩ hay là…]
Kỷ Nghiêu cong môi, cảm giác “bị” quản thúc thật tốt.
Trước đây khi bà Tô Diêu hay chủ nhiệm Diệp cằn nhằn anh, anh thấy phiền phức chết đi được; vậy mà đến Hàn Tích, đáy lòng anh bỗng nhiên rất ngọt ngào.
Đội trưởng đội phòng chống ma túy Dương Xuân Miễn vừa vặn đi ngang qua chứng kiến cảnh tượng Kỷ Nghiêu tựa cửa ôm điện thoại cười cười.
“Đến kỳ đ.ộ.n.g d.ụ.c của đội trưởng Kỷ rồi à… cười đến mức đó, đê tiện chết đi được!”
Kỷ Nghiêu cất điện thoại: “Tán gẫu với phụ nữ dĩ nhiên phải cười sung sướng như vậy. Dù sao cũng hơn người nào đó ngay cả đối tượng thầm mến cũng không có.”
Dương Xuân Miễn: “Ờ… vậy mà cậu cũng có đuổi kịp đâu?”
“Ơ… Người đẹp Chu còn snack khoai tây vị cà chua không, cho anh đây một túi.”
Chu Lỵ xoay đầu: “Đội trưởng Kỷ đã có lệnh không được phép tuồn đồ ăn vặt ra ngoài, đặc biệt là không được cho đội trưởng Dương đội phòng chống ma túy.” Nói xong cô ấy xé một túi khoai tây nắm một lát bỏ vào miệng.
Kỷ Nghiêu ôm Dương Xuân Miễn đi về phía thang máy: “Một đại đội trưởng như cậu lại đi cướp đồ ăn vặt của con gái, có thấy mất mặt không. Để anh đây đưa cậu đi ăn một bữa, đám công tử bột mời, ăn thoải mái.”
Dương Xuân Miễn tiếc nuối: “Không được, đêm nay có hành động.”
Kỷ Nghiêu nhấn thang máy: “Bắt bọn buôn hay chơi ma túy?”
Dương Xuân Miễn: “Chơi ma túy. Dạo này thành phố Nam Tuyền xuất hiện một loại ma túy mới chưa gặp bao giờ, giang hồ gọi món này là “Tiểu thần tiên”. Bên cậu có đầu mối gì nhớ cho tôi biết nhé.”
Kỷ Nghiêu: “Tại sao lại là tôi?”
Dương Xuân Miễn: “Vì cậu quen nhiều thiếu gia nhất. Tiểu thần tiên này chỉ xuất hiện trong giới thượng lưu, người bình thường có tiền cũng không biết mua ở đâu.”
Thang máy đến, Kỷ Nghiêu bước vào, quay đầu lại: “Cô gái của tôi đã dặn vết thương vừa lành uống ít rượu. Phiền quá ha… Mấy chuyện này cẩu độc thân không thể lĩnh hội được.”
Dương Xuân Miễn: “Còn hai phút nữa mới đến giờ tan ca, cậu về sớm tôi đi báo cho Cục trưởng Thái.”
Kỷ Nghiêu nhếch miệng: “Cục trưởng Thái đi họp trên thị ủy.”
Dương Xuân Miễn: “…”
Kỷ Nghiêu đậu xe đến nơi đã hẹn.
Đây là một quán bar tư nhân, phải có thẻ hội viên và hội viên ở đây không phải là người có tiền thì có quyền.
Đường Diệu Bân mặc một áo sơ mi vàng in hoa văn, trước ngực không biết in hổ hay sư tử, tóc anh ta nhuộm xanh lá, trông thấy Kỷ Nghiêu, anh ta vẫy tay gọi lớn: “Kỷ thiếu gia.”
Kỷ Nghiêu suýt chút nữa không nhận ra anh ta: “Tên nhóc này thay đổi nhiều quá… Phong cách thế này mẹ cậu không đánh chết cậu à.”
Đường Diệu Bân gọi một ly cocktail: “Thế nào, trông em có đẹp trai không?”
Kỷ Nghiêu vỗ vỗ mái tóc của anh ta: “Cũng soái.”
Đường Diệu Bân đưa ly cocktail vào tay Kỷ Nghiêu: “Kỷ thiếu vẫn còn thích làm cảnh sát sao, chơi đủ rồi thì về nhà thừa kế gia sản đi thôi.”
Kỷ Nghiêu khua tay: “Cô ấy đã dặn không được uống rượu.”
Đường Diệu Bân há hốc miệng: “Cây vạn tuế nở hoa… Sao không đưa chị dâu đến đây.”
Hai từ “chị dâu” rõ ràng lấy lòng được Kỷ Nghiêu, anh mím môi cười: “Chị dâu cậu là tiên nữ, không thể bước vào nơi bẩn thỉu xấu xa này.”
Đường Diệu Bân: “Đây là thiên đường hạ giới, bẩn thỉu xấu xa gì chứ. Em thấy rõ ràng anh bị giai cấp vô sản tẩy não rồi. Mau… đừng làm cảnh sát nữa, vừa mệt còn phải liều mạng, một tháng lương cũng không đủ ăn một bữa cơm.”
Đường Diệu Bân uống hết ly cocktail, nhìn ra hướng cửa, giơ cao tay: “Đông Tử.”
Đông Tử đi tới: “Ái chà, Kỷ thiếu, đến thật sao. Bình thường hẹn cỡ nào anh cũng không ra, vẫn là Diệu Bân có mặt mũi.”
Kỷ Nghiêu cười cười. Nếu không phải vì Đường Diệu Bân mới vừa về nước, cộng thêm mấy năm không gặp thì anh cũng chẳng muốn tới đây.
Đường Diệu Bân nhìn sau lưng Đông Tử: “Không phải kêu đem cô người mẫu hot nhất hiện nay tên Vi Vi gì đó ư. Người đâu?”
Đông Tử nhìn đồng hồ: “Kẹt xe, đến ngay thôi.”
Đường Diệu Bân: “Tôi muốn xem xem mấy người thổi phồng đến mức nào. Nào là không có người đàn ông nào cự tuyệt được khuôn mặt xinh đẹp của cô ta. Nổ quá đấy, anh nói đúng không, Kỷ thiếu.”
Không có người đàn ông nào cự tuyệt được khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, câu này Kỷ Nghiêu đã nghe trên dưới ba lần.
Kỷ Nghiêu tựa người vào quầy bar: “Các cậu muốn chơi gì thì chơi đừng lôi kéo người đã có vợ như tôi.” Anh bổ sung thêm, “Còn nữa, không được làm trái pháp luật.”
Đường Diệu Bân liếc mắt nhìn anh: “Em thấy anh đúng là bị bọn cảnh sát tẩy não.”
Kỷ Nghiêu cười cười không lên tiếng. Anh và đám người này không cùng một đường, chỉ vì nhớ đến tình cảm thời thơ ấu nên mới lộ diện.
Đặc biệt là Đường Diệu Bân, khi còn bé anh ta đã cứu anh một mạng.
Nhớ hồi đó đám con nhà giàu cùng nhau chơi ở công viên, Kỷ Nghiêu bị đám buôn người bắt đi, may có Đường Diệu Bân lén lút bám theo sau, rồi về báo cảnh sát Trần đến cứu người.
Đông Tử vẫy tay ra hiệu: “Vi Vi, bên này.”
Tưởng Vi mặc một chiếc váy yếm dài màu xanh lá đậm, bên ngoài khoác một chiếc áo vest lửng, mái tóc xoăn dài buông xõa tự nhiên, môi son đỏ tươi, hàng lông mày được tỉa tót rất kỹ, đuôi mắt uốn cong mang theo mười phần mị hoặc.
Ánh đèn đủ màu chiếu vào khiến cô ta trông càng có nét hoang dã cuốn hút.
Giai nhân tuyệt sắc vừa xuất hiện, toàn bộ quán bar yên tĩnh mất hai giây, rồi không biết ai huýt sao đoàn người khôi phục lại sự ồn ã.
Dưới ánh nhìn của đám đông, cô ta uyển chuyển đi về hướng Đông Tử.
Đông Tử đưa cho cô ta một ly Margarita: “Nào lại đây anh giới thiệu cho em một chút, vị này là Đường thiếu, vị này là Kỷ thiếu.”
Tưởng Vi nhận ly cocktail, không uống mà cầm trên tay thưởng thức, ánh mắt nhìn về phía Kỷ Nghiêu, giọng lười biếng: “Chào mọi người.” Đem nét hờ hững này kéo dài đến vô cực.
Đường Diệu Bân vốn dĩ không tin câu “Không một người đàn ông nào có thể từ chối khuôn mặt xinh đẹp ấy”, giờ thì anh ta đã tin.
Toàn bộ hội trường đều bị hút vào ánh mắt của cô ta, những người như bọn họ người đẹp nào chưa từng gặp nhưng lần đầu tiên gặp được người phụ nữ như Tưởng Vi – vừa ra trận lập tức thuần sát chúng sinh.
Tưởng Vi nâng ly rượu, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Kỷ Nghiêu cười cười: “Gần đây tôi đang chụp hình quảng cáo cho tập đoàn Kỷ thị, lần đầu tiên mới được gặp Kỷ thiếu, tôi xin kính anh một ly.”
Ở đây đều là dân chơi, nhìn cảnh này sẽ hiểu, thiếu gia nhà giàu và nữ minh tinh, một háo sắc một hám tài, nhân gian thường thấy.
Đường Diệu Bân nhanh tay chuyển một ly rượu cho Kỷ Nghiêu.
Kỷ Nghiêu cầm lấy: “Người phụ nữ của tôi quản rất nghiêm, thật ngại quá.”
Nói xong anh đưa ly rượu cho Đông Tử.
Tưởng Vi và Đông Tử cụng ly, cô ta uống xong lại đưa mắt nhìn Kỷ Nghiêu, nở nụ cười đầy quyến rũ.
Kỷ Nghiêu vẫn tựa người ở quầy bar, đôi chân dài đan chéo tùy ý, ánh đèn sân khấu chiếu lên khuôn mặt anh phác họa những đường nét tuấn tú. Anh làm cảnh sát năm năm, tôi luyện bản thân đậm nét chính khí, trong xương tủy lại ẩn chứa nét cố hữu của một công tử con nhà giàu. Khí chất chính tà kết hợp vô cùng nhuần nhuyễn trên con người anh.
Rất nam tính.
Ở đây không chỉ riêng Tưởng Vi mà không ít phụ nữ đều lén nhìn Kỷ Nghiêu.
Đúng lúc này, Kỷ Nghiêu giơ điện thoại, selfie một tấm gửi cho Hàn Tích.
[Cành hoa của Cục Cảnh Sát thành phố: Không uống rượu nha, tôi thật biết điều. Cầu được tuyên dương.]
Đối phương không trả lời, chắc đang bận.
Kỷ Nghiêu cất điện thoại, ngồi trên sofa nghe đám công tử Đường Diệu Bân nói những câu chuyện nhạt nhẽo. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ dự định tầm hai mươi phút nữa sẽ đi.
Tưởng Vi ngồi bên Đông Tử đứng dậy, cầm ly rượu đi về phía quầy bar, đi ngang qua Kỷ Nghiêu, cô ta “không cẩn thận” trượt gót.
Toàn bộ rượu trong ly đổ hết lên áo sơ mi của Kỷ Nghiêu.
Cô ta đi giày gót nhọn nên diễn thành thật, lập tức ngã chổng vó. Và sự thật Kỷ Nghiêu không hề đưa tay ra đỡ cô ta.
Đám Đông Tử đau lòng: “Kỷ thiếu trước nay luôn là người lịch sự nhật, sao không đỡ mỹ nhân.”
Tưởng Vi đứng dậy, chỉnh lại váy áo, vẻ mặt áy náyi: “Thật ngại quá tôi làm bẩn áo sơ mi của anh, để tôi giặt sạch rồi trả lại anh.”
Kỷ Nghiêu đứng dậy: “Không cần, về nhà sẽ có người giặt giúp.”
Đường Diệu Bân nhìn di động rồi đứng dậy: “Xin lỗi mọi người, nhà tôi có chút việc phải về trước, hóa đơn cứ tính phần tôi, mọi người tiếp tục chơi vui vẻ.”
Nói xong anh ta rời đi.
Kỷ Nghiêu cũng cảm thấy vô vị, anh đứng dậy đi toilet rửa tay, chỉnh lại quần áo rồi sẽ về nhà.
Không ngờ khi từ toilet bước ra, quán bar biến thành một mảnh hỗn loạn.
“Cảnh sát đến rồi!”
“Trời ạ, một năm đóng biết bao nhiêu tiền phí hội viên mà cũng không sắp xếp được với bên cảnh sát.”
“Đi đầu là ai vậy, không muốn làm nữa à?”
“Nghe nói là bên phòng chống ma túy.”
Kỷ Nghiêu nhìn xuyên qua sân khấu bắt gặp Dương Xuân Miễn mặc cảnh phục cùng mười anh em vây kín các lối vào.
Thì ra là đến đây chấp hành nhiệm vụ.
Kỷ Nghiêu đi tới, cười cười: “Ui cha, đội trưởng Dương.”
Dương Xuân Miễn mặt tối xầm: “Giơ tay lên không được nhúc nhích.”
Kỷ Nghiêu: “…”
Công tư phân minh. Ai bảo đứng trước mặt anh ấy diễn màn ân ái, ân ái cho chết.
Dương Xuân Miễn chỉ huy đám anh em lục soát phân nam nữ thành hai bên, cảnh viên nữ phụ trách soát phụ nữ, cảnh viên nam soát đàn ông. Còn anh tự tay kiểm tra Kỷ thiếu.
Kỷ Nghiêu giơ hai tay ngồi chồm hỗm xuống. Trước đây chỉ có anh đối đãi với tội phạm thế này, hiện tại… anh cảm thấy anh chưa bao giờ rơi vào tình thế uất ức như thế này.
Dương Xuân Miễn quét mắt nhìn hiện trường, điều tra tất cả mọi đối tượng khả nghi sau đó mới thu đội.
Kỷ Nghiêu cũng đi ra ngoài, bá vai Dương Xuân Miễn: “Xảy ra chuyện gì, không tìm được à. Tình báo sai?”
Dương Xuân Miễn nghiêng đầu nhìn anh: “Không thể trả lời.”
Kỷ Nghiêu: “Đội trưởng Dương, không phải đồng chí cũng hoài nghi tôi đó chứ?” Ngoài miệng trêu chọc như vậy nhưng anh hiểu rõ đây là vấn đề kỷ luật, đổi lại là anh, anh còn nghiêm khắc hơn Dương Xuân Miễn nhiều.
Dương Xuân Miễn ngửi được mùi rượu trên người Kỷ Nghiêu: “Ăn chơi chè chén, Hàn Tích nhà cậu biết không?”
Kỷ Nghiêu cười cười: “Biết chứ, còn dặn tôi uống ít thôi, uống nhiều cô ấy đau lòng.” Sợ chưa đủ kích thích Kỷ Nghiêu còn thêm một dao: “Đồng chí chấp hành nhiệm vụ của đồng chí, tôi về với nệm ấm nhà tôi.”
Dương Xuân Miễn liếc mắt nhìn anh: “Tôi hoài nghi anh cùng người khác chơi ma túy, mời anh đến Cục Cảnh Sát phối hợp điều tra, Kỷ thiếu.”
Kỷ Nghiêu: “…”
Đây chính là “Show ân ái thường chết rất nhanh”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...