Đường Dương ngồi xếp bằng trên mặt đất như thường lệ chờ quay phim, một lát sau, hắn nhận thấy được có người tới gần, nhưng hắn không nhúc nhích, bởi vì đoán được người tới là ai.
“A, cuối cùng là tìm được cậu, thật lớn bài.”
Thanh âm này không phải Đỗ Tường, Đường Dương giật mình, quay đầu lại.
Tiết Khải nhếch miệng cười đến thực không đứng đắn: “Mấy ngày hôm trước cậu cũng đã thấy rồi, chỉ cần tôi cao hứng, tôi có thể tùy thời loại bỏ cảnh diễn của cậu, đương nhiên, nếu hầu hạ tôi thoải mái, để đạo diễn cho cậu thêm cảnh diễn cũng thực dễ dàng.”
Đường Dương thu hồi tầm mắt, tựa hồ còn không muốn nhìn hắn.
Tiết Khải ái muội đánh giá hắn: “Về phần điều kiện, tôi nghĩ cậu hiểu rồi, không trả giá thì đâu ra hồi báo……”
Nhưng mà thời điểm hắn cho rằng Đường Dương sẽ tiếp tục bảo trì im lặng, Đường Dương lại thình lình mở miệng: “Nhưng tôi đối với làm cậu cũng không có hứng thú lắm.”
“Cái, cái gì!?” Tiết Khải mở to hai mắt nhìn, hắn có phải nghe lầm hay không? “Cậu đang nói cái gì?”
Cho rằng hắn không hiểu, Đường Dương đưa tay ra hiệu số “1”, nói: “Tôi.”
Hắn lại dùng tay trái tạo một vòng tròn: “Cậu.”
Sau đó hắn đem tay phải con số “1” cắm vào “vòng tròn” của tay trái, nói: “Hầu hạ thoải mái.”
Cuối cùng hắn nhún vai, đút tay vào túi quần: “Không có hứng thú.”
“Cậu, cậu……!” Nhục nhã trắng trợn như vậy khiến Tiết Khải tức giận, “Giả ngây giả dại đúng không? Hừ, không thể hòa thuận với tôi, sau này cho cậu đẹp!”
Tiết Khải hét lên và bỏ đi giống như một con gà trống gáy sáng, vừa vặn nhìn thấy Đỗ Tường đầy cõi lòng hy vọng “mưu đồ” Đường Dương.
“Đây không phải là Tiết Khải sao? Hắn sao trông tức giận như vậy?” Đỗ Tường trong trang phục màu trắng tò mò đi tới chỗ Đường Dương, hiển nhiên là quên mất mất mục đích ban đầu của mình.
Đường Dương không biểu tình mà lắc đầu: “Không biết.”
“Bất quá xem hắn tức giận như vậy làm tôi muốn ăn vịt nướng thái lát, ha ha,” Đỗ Tường sang sảng mà cười hai tiếng, “Nhốt ở đây nửa tháng làm tôi muốn ăn thật nhiều đồ ăn ngon.”
Đường Dương cúi đầu, không chút để ý mà bẻ ngón tay.
“Đỗ Tường ── đến đây quay phim ──”
Còn chưa nói được mấy câu, liền nghe thấy tiếng Lưu đạo gọi.
Đường Dương nhàn nhạt nhìn hắn: “Mau đi đi.”
“Hắc, nam chính là chính là bộ dáng bận rộn như vậy.” Đỗ Tường lại nhịn không được ở trước mặt Đường Dương khoe khoang.
Trước kia nghe đồng nghiệp oán giận treo dây thép rất thống khổ, nhưng Đỗ Tường người chỉ quen đóng phim thần tượng cảm thấy thật mới mẻ ── bay tới bay lui thật thú vị a! Cột lên dây cáp, Đỗ Tường bị kéo lên ngọn cây cao hơn mười mét.
“Đỗ Tường, được chưa? Có cần thế thân hay không?”
Tuy rằng thân thể lay động, nhưng Đỗ Tường thập phần thích thú: “OK, có thể! Không cần thế thân!”
Bị treo lơ lửng trên không hắn có thể nhìn xuống toàn bộ phim trường, hơn nữa cơ hồ tiêu điểm mọi người đều tập trung trên người hắn.
Cảm giác này thực tốt, không chỉ là thân thể, tâm Đỗ Tường cũng lâng lâng.
Hắn thấy Đường Dương cũng đang ngửa đầu nhìn hắn, Đỗ Tường hướng hắn phất phất tay.
Đường Dương cũng không đáp lại giống như mong đợi, Đỗ Tường thầm mắng câu không thú vị, lại hướng phía Tôn Lan Lan cùng trợ lý phất tay.
“Chuẩn bị gần như sẵn sàng, vậy bắt đầu quay ──”
Sau khi nghe thấy “ACTION”, Đỗ Tường lập tức thu hồi vẻ mặt hưng phấn, giữa mày để lộ ra vẻ trịnh trọng cùng lễ độ.
Cốt truyện muốn quay chụp hôm nay rất đơn giản, chính là nam chính xuyên qua núi rừng gian khổ luyện kiếm pháp.
Bạch y nam tử múa may bảo kiếm, động tác trong nhu có cương, mạnh mẽ hữu lực, thân thể hắn như một chi bút lông sói, ở non xanh nước biếc viết ra một bức chính khí thể chữ Khải.
Động tác nhìn như uyển chuyển, nhưng chỉ có Đỗ Tường bị treo trên cao mới biết được thống khổ trong đó ── để có thể làm cho tư thế múa kiếm trông mạnh mẽ mà hữu lực, hắn dùng rất nhiều sức để căng thẳng phần eo và ổn định tầm dưới.
Người phía dưới chỉ thấy vẻ tiêu sái của hắn, không thể nhìn ra được mồ hôi đã tẩm ướt phía sau lưng.
Còn nơi bị dây cáp trói chặt…… Thật sự rất đau.
“Hảo hảo ──!” Lưu đạo reo hò, ông ta thấy tình trạng của Đỗ Tường thực không tồi, “Chúng ta quay lại lần nữa! Đỗ Tường, cậu cố gắng bảo trì!”
Đỗ Tường cắn chặt răng, thẳng sống lưng, tiếp tục huy động kiếm trong tay.
Quần áo được gió chung quanh thổi khô, lại tẩm ướt.
Hắn bị treo giữa không trung ước chừng hơn một giờ, cả người không có chỗ nào là không nhức mỏi, đặc biệt là eo, cơn đau như muốn thấu xương.
Cuối cùng, sau một hồi ngừng lại, Đỗ Tường ra hiệu với đạo diễn: “Lưu đạo, nghỉ ngơi đi……”
“Tuyệt vời,” Lưu Cường đạo diễn giống như không nghe thấy hắn nói, giơ ngón tay cái về phía hắn, “Hôm nay thời tiết cũng giúp ích cho việc quay phim, hiệu quả quay phim thật quá tuyệt, Đỗ Tường chúng ta quay thêm cảnh này và hai cảnh ở cuối nữa, hành động!”
Đỗ Tường trầm mặc trong chốc lát, gật đầu tỏ ý không sao.
Làm một diễn viên, hoàn thành thủ thuật là yêu cầu thấp nhất.
Đỗ Tường chịu đựng đau đớn mãnh liệt, thanh kiếm có thể nhẹ nhàng giơ lên lúc trước lúc này giống như nặng hàng ngàn cân.
Tùy tiện một động tác nhỏ, cũng có thể bùng phát ra một trận đau nhức làm người ta mắt nổi đầy sao.
Dựa vào ý thức không bỏ cuộc hắn đã thực hiện được những động tác cuối cùng, nhưng hắn không ngờ tới khi đường kiếm xẹt qua nhánh cây, đã kinh động chim sẻ phía trên.
Hai con chim nhỏ bị chấn kinh ríu ra ríu rít bay ra, khiến Đỗ Tường cũng sợ tới mức giãy giụa vài lần.
Không ai ngờ được đã phát sinh chuyện gì, vài nhân viên công tác kéo cáp tức khắc luống cuống tay chân, có người vô tình ngã trong lúc hỗn loạn, dây thừng từ trong tay thoát ra, trong tích tắc Đỗ Tường rơi xuống ba bốn mét.
“Trời a!”
“Đỗ Tường!”
Tim Đỗ Tường như muốn từ cổ họng vọt ra ngoài, cảm giác không trọng lực làm đại não hắn trống rỗng.
Nhưng may mắn thay, rơi xuống ngừng lại ── ở nơi mà mọi người đang hoảng loạn, có người thay thế nhân viên công tác bị ngã giữ chặt dây thép.
Trên mặt hắn cũng không có quá nhiều biểu tình, ánh mắt vẫn luôn nhìn Đỗ Tường đang lơ lửng giữa không trung.
Đỗ Tường từ từ tiếp đất giữa tiếng kinh hô của mọi người, bởi vì thời gian dài không hoạt động cùng với một màn hữu kinh vô hiểm vừa rồi, hai chân hắn nhũn ra suýt thì té ngã khi tiếp xúc với mặt đất.
Trợ lý vội vàng đỡ lấy hắn, Đỗ Tường sắc mặt tái nhợt, hắn cười gượng lau mồ hôi lạnh, lại đứng lên: “Không có việc gì không có việc gì, tôi ngồi nghỉ ngơi một lát sẽ ổn.”
“Ừ,” Lưu đạo cũng thập phần sợ hãi, “Hảo hảo nghỉ ngơi một chút, không bị thương chứ?”
“Tôi không bị thương,” hắn lắc lắc tay, “Tôi sẽ ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc.”
Đỗ Tường ngồi xuống chiếc ghế nhựa bên cạnh, hắn hít một hơi thật dài, nhớ lại thật đáng sợ, sinh mệnh hắn hôm nay thiếu chút nữa là kết thúc.
Một lúc sau, Tôn Lan Lan nhích lại gần, cô hét chói tai với thanh âm cao quãng tám: “Thiên a thật là quá nguy hiểm! Vừa rồi tôi cùng trợ lý đều sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm! May mắn cuối cùng cũng không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn!”
Thấy cô khẩn trương quá độ, Đỗ Tường suy yếu còn nổi lên vui đùa: “Lần này cô không chụp lén tôi đi?”
“Sao có khả năng chụp ảnh, một khắc kia chúng tôi đều bị dọa choáng váng,” Tôn Lan Lan đột nhiên quay đầu, như đang tìm kiếm cái gì, “Đúng rồi, phải đa tạ diễn viên thế thân kia! Là anh ta trong lúc nghìn cân treo sợi tóc đã kịp thời giữ lại dây cáp!”
“Hắn?” Đỗ Tường sửng sốt, vừa rồi một mảnh hỗn loạn, hắn bị treo ở giữa không trung không biết trên mặt đất đã xảy ra cái gì.
“Đúng vậy,” Tôn Lan Lan dùng sức gật gật đầu, sau đó chỉ về một hướng, “Nhìn xem, anh ta ở nơi đó, anh cần phải qua đó cảm ơn ân cứu mạng của hắn.”
Đỗ Tường trông theo ngón tay cô, hóa ra là Đường Dương, hắn đang hỗ trợ sửa sang lại hiện trường.
Không cần Tôn Lan Lan nhắc nhở cũng cần phải cảm tạ, thế là Đỗ Tường đi qua, nhưng một đám nhân viên công tác nhiệt tình lập tức vây quanh an ủi hắn.
Đỗ Tường bị vây quanh lễ phép mà đáp lại, ánh mắt nhìn về phía Đường Dương đang một mình ngồi xổm trên mặt đất dọn dẹp.
Đám người dần dần tản ra, Đỗ Tường cuối cùng có thể đi qua.
Hắn thử ngồi xổm xuống, bất quá bởi vì đau nhức cơ chân mà từ bỏ.
“Vừa rồi cảm ơn cậu,” Đỗ Tường đứng thẳng, nói lời cảm tạ, “Nếu không có cậu, tôi không chết cũng trọng thương a.”
Đường Dương ngồi xổm trên mặt đất cúi đầu chuyên tâm dọn dẹp, hồi lâu mới trả lời: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì thôi.”
Hắn nói có chút khách sáo, Đỗ Tường sang sảng cười: “Hắc, không cần cùng tôi thấy ngoại, yên tâm đi, cậu đã cứu tôi, hôm nào tôi nhất định sẽ nói với đạo diễn Lưu, để ông ta sắp xếp cho cậu một vai diễn trong phim.”
Nói, hắn còn vỗ vỗ ngực.
Đường Dương bỗng nhiên quay đầu, im lặng nhìn Đỗ Tường.
Đỗ Tường cả kinh, kỳ thật hắn đã quen với gương mặt không biểu tình của Đường Dương, nhưng mà đây là lần đầu tiên hắn thấy được lạnh nhạt trong mắt y, nhưng Đường Dương lại nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.
Vừa rồi là ảo giác sao?
Đỗ Tường cho rằng hắn không tin tưởng mình, cho nên lặp lại lần nữa: “Tin tôi, tôi Đỗ Tường nói chưa bao giờ sẽ nuốt lời, ở chỗ Lưu đạo tôi bảo đảm sẽ nói tốt vài câu, giúp cậu……”
“Cậu hẳn là nên rời đi.” Đường Dương ngắt lời hắn.
“Nga, không quan hệ, tôi có thời gian nghỉ ngơi.” Ân, đạo diễn không kêu hắn, hắn có thể nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút.
“Chính là cậu ở chỗ này sẽ gây trở ngại đến tôi.” Đường Dương tầm mắt quay trở lại, nhưng mà lần này ngừng ở hai chân Đỗ Tường.
Đỗ Tường tò mò cúi đầu, mới phát hiện mình đã dẫm vài sợi dây điện.
“A xin lỗi.” Hắn chạy nhanh chóng nhảy đi…… Ngô, hai chân rất nặng.
Đường Dương khẽ nhíu mày: “Vướng chân vướng tay.”
Đỗ Tường chưa từng bị nói như thế có chút sinh khí: “Tôi chỉ là không thấy, lại không phải cố ý, huống hồ tôi lại đây nói lời cảm ơn cậu, cậu có thái độ kỳ quái gì vậy?!”
Mà Đường Dương thì vẫn lạnh lùng: “Tôi đã nhận được lòng biết ơn của cậu, cho nên cậu có thể đi rồi, ở chỗ này cậu chỉ biết gây trở ngại đến công việc của tôi.”
Hắn nói chuyện ngữ khí cùng nội dung hoàn toàn làm cho Đỗ Tường bực bội, nói như thể hắn là vô dụng, cũng không nhìn xem thân phận của mình! Đỗ Tường hung hăng trừng hắn: “Công việc gì, nói trắng ra chỉ là một thế thân cộng thêm việc linh tinh mà thôi! Ai cũng có thể thay thế cậu!”
Đường Dương đột nhiên đứng lên, không quay đầu lại đi đến một hướng khác, nghiễm nhiên một bộ dáng“Cậu không đi, tôi đi”.
Cái quái gì thế này!? Hắn chỉ là ân cần lại đây nói lời cảm tạ, đến tột cùng là đắc tội y ở chỗ nào, không thể hiểu được! Trên trái đất sao còn tồn tại những người khó hiếu như thế chứ!
Đỗ Tường đá bùn vào bóng lưng y, cơ chân đau đớn, hắn hùng hùng hổ hổ mắng chửi vài câu cũng quay đầu rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...