Tiểu Đường Dương ngồi ở thính phòng trống không dùng sức mà vỗ tay, có lẽ hắn cũng không có xem hiểu tình tiết câu chuyện, thậm chí hắn phân không rõ nhân vật của mọi người trên đài, nhưng hai mắt hắn giống như khó có thể rời khỏi người ông nội, chờ lấy lại tinh thần, tay nhỏ của hắn đã không tự chủ được vỗ vào nhau.
Mặc dù đã qua hai mươi năm, hắn vẫn nhớ rõ cái cảnh tượng kia, lòng bàn tay cũng sẽ nóng dần lên tùy hồi ức..
Nhưng hiện tại nghĩ đến, hắn lúc ấy cái gì cũng xem không hiểu, sẽ vỗ tay cũng bất quá là bởi vì mới mẻ, thấy được một ông nội bất đồng mà thôi.
Sau kinh ngạc ngắn ngủi tạm dừng, trên sân khấu cơ hồ tất cả mọi người bởi vì hắn vỗ tay mà phấn chấn, mỗi người đều càng thêm nhiệt tình biểu diễn, phảng phất như không ai để ý vỗ tay chỉ là một đứa trẻ năm sáu tuổi.
Thính phòng vốn đã quạnh quẽ lại có người lục tục rời đi, mà Đường Dương nho nhỏ lại trước sau ngồi ở chỗ kia xem xong hoàn chỉnh tràng diễn xuất.
Đến kết thúc cũng chỉ dư lại một người là hắn, trên đài toàn thể diễn viên đều cấp cái này tiểu nam hài khom lưng chào bế mạc.
Ông nội đã thay thường phục từ trên sân khấu đi xuống, biểu tình có chút ngượng ngùng: “Cháu sao lại ở đây?”
Đường Dương ngẩng đầu lên: “Cháu rời giường đi tiểu cho nên liền theo tới đây.”
Ông nội cầm tay Đường Dương, chỉ là nói một câu: “Chúng ta đây trở về đi?”
“Ân!” Đường Dương nhảy xuống băng ghế.
Ông cháu hai người đi ở trên đường nhỏ lầy lội, tiểu Đường Dương cũng giống như ngày thường trừng lớn đôi mắt nhìn chung quanh, mà ông nội lại thập phần khẩn trương.
“Tiểu Dương thích ông nội biểu diễn không?” Hắn lắp bắp hỏi.
Đường Dương chớp chớp mắt, hắn thích ông nội toàn bộ: “Ân!”
Ông nội vui sướng giống như có được một kiện vật báu vô giá, hắn ngây ngô cười gãi gãi đỉnh đầu không có nhiều tóc: “Thích thì tốt, ông cùng đám lão gia khỏa kia là bạn đều là nghiệp dư, vừa mới bắt đầu còn có một ít người nhà bằng hữu ủng hộ, nhưng diễn lâu rồi, mọi người đều không xem nữa, chúng ta cũng do dự có nên từ bỏ hay không, nhưng nghĩ nếu có một người xem chúng ta liền phải diễn cho xong, bất quá cũng đã có rất nhiều lần chưa diễn xong……” Hắn cười cười tự giễu.
Đường Dương nghiêm túc nói: “Kia về sau cháu đến xem! Cháu mang theo em trai cùng nhau tới!”
Ông nội nắm lòng bàn tay hắn: “Ông thật cao hứng.”
Sau lại mỗi giữa trưa có buổi biểu diễn, Đường Dương liền đẩy em trai nằm xuống chuẩn bị ngủ trưa: “Tiểu Phàm anh đưa em đến một chỗ!”
Đường Phàm một bên xoa mắt một bên ngáp: “Ca ca em không muốn đi, em buồn ngủ quá.”
Đường Dương giữ chặt chăn hắn: “Đi với anh.”
“Không cần em chỉ muốn ngủ!” Đoạt bất quá ca ca, Đường Phàm đành phải co thành một đoàn, tiếp tục ngủ.
Đường Dương lại làm thử rất nhiều lần đều không được, đành phải một mình ra ngoài.
Bất luận gió táp mưa sa hay là mặt trời lên cao, chỉ cần có ông nội diễn xuất, Đường Dương đều sẽ đến, thân ảnh nho nhỏ kia của hắn luôn sẽ xuất hiện ở hàng thứ nhất.
Kỳ thật Đường Dương cũng muốn lười biếng, cũng muốn ngủ trưa trên giường cùng đệ đệ, hơn nữa có đôi khi bọn họ biểu diễn Đường Dương năm sáu tuối thật sự là không lý giải được.
Bất quá hắn nhớ tới ông nội từng nói── nếu có một người xem bọn họ liền sẽ diễn cho xong, huống chi hắn đã đáp ứng ông nội rồi! Nam tử hán nói được thì làm được! Thế là cắn chặt răng, Đường Dương lại chạy tới sân khấu trong thôn.
Hắn đi không hề kêu Đường Phàm, hắn sợ Đường Phàm sẽ không chịu nổi nhàm chán quấy rầy đến ông nội bọn họ biểu diễn.
Nhưng không bao lâu, một vị lão nhân trong tổ chức nhỏ của bọn họ chết vì bệnh, dư lại nhóm bạn lão khỏa chưa gượng dậy nổi.
Đường Dương cảm thấy thực đáng tiếc: “Ông nội, không diễn sao, cháu sẽ xem.”
“Bởi vì mấy bằng hữu và người trong nhà đều phản đối,” ông nội vuốt đầu Đường Dương, “Ông nội cũng già rồi, chờ về sau có cơ hội, tiểu Dương lên sân khấu biểu diễn cho ông nội xem.”
Đường Dương sửng sốt một chút lập tức nói: “Cháu đáp ứng ông nội, đến lúc đó ông nội nhất định phải xem!”
“Ông chờ,” gia gia cười, “Ông sẽ vẫn luôn chờ.”
Mãi sau này, ông nội hỏi Đường Dương đã trưởng thành, mới vừa tốt nghiệp từ học viện hí kịch: “Kỳ thật lúc ấy cháu căn bản là xem không hiểu đi?”
Đường Dương do dự trong chốc lát, thản nhiên nói: “Đúng vậy.”
Hắn cho rằng sau khi ông nội nghe trả lời sẽ thất vọng, bất quá cũng không có.
Lão nhân tuổi già nói: “Ông rất vui.”
Đường Dương sửng sốt một chút sau nghĩ đến, mặc dù thính phòng số lượng người xem làm lòng người chua xót, nhưng mỗi lần diễn xuất trở về ông nội đều luôn tràn đầy gió xuân, mặc dù diễn đến một nửa người xem toàn đi hết cũng chưa từng biểu hiện ra bất luận cảm xúc tiêu cực gì ── ông ấy thật sự yêu thích biểu diễn.
Nhưng mà lúc này ông nội đã bị bệnh quấn thân từ lâu, cuối cùng, ông ấy cũng không chờ được đến lúc Đường Dương nghiêm túc quay xong một bộ phim.
Tác gia nói:
Ngày càng (* ̄︶ ̄)y
Chương 12 ( hạ)
Thời điểm tỉnh lại đã là buổi chiều, Đường Dương hoạt động tay chân một chút cảm thấy thân thể khôi phục cũng không tệ lắm, lập tức liền quyết định xuất viện.
Nếu tiếp tục ngốc tại đây không biết Đường Phàm sẽ làm ra cái gì ── có lẽ là bị Đường Dương cùng gia gia từ nhỏ sủng đến đại quan hệ, hành vi Đường Phàm thực cố chấp tùy hứng.
Năm đó Đường Dương chỉ nhắc tới mình muốn ghi danh chuyên ngành diễn xuất liền bị hắn kịch liệt phản đối, sau lại gạt hắn điền đơn nguyện vọng ở một học viện hí kịch, Đường Phàm cư nhiên dùng bột phấn tự chế che lại lệ chí ở khóe mắt, giả dạng thành bộ dáng Đường Dương đi gặp lão sư sửa lại nguyện vọng.
May mắn sau đó bị Đường Dương phát hiện, nhưng cuối cùng Đường Phàm vẫn đại náo một hồi.
Đường Dương thở dài bước xuống giường, hắn định thay đồ bệnh nhân, nhưng mà không tìm được quần áo của mình.
Bỗng nhiên nhớ tới cái áo thun kia đã bị xé thành nhiều mảnh, Đường Dương chần chờ mở cúc áo trên người.
Dấu răng trên vai vẫn còn, thâm như là dấu vết, địa phương khác cũng có dấu vết loang lổ, tối hôm qua…… Không biết Đỗ Tường có chuyện gì hay không.
Đường Dương vẫn mặc áo bệnh nhân đi ra khỏi phòng bệnh, hai bên trái phải đều là hành lang thật dài, hắn lựa chọn thoạt bên trái nhìn thực an tĩnh.
Vận khí không tồi, đó là cầu thang an toàn, hơn nữa tầng lầu hắn ở cũng không cao, lầu bảy mà thôi.
Không vài phút hắn liền chạy tới tầng dưới cùng, đẩy cửa đi ra ngoài, hô hấp không khí không có mùi vị nước sát trùng.
Cách đó không xa chính là cửa ra vào bệnh viện cửa, xe ra vào với nhân viên rất nhiều, Đường Dương không nhanh không chậm đi qua.
Chính diện nghênh đón một chiếc xe, hắn nghiêng thân thể tránh đi.
Tiếp theo cửa xe mở ra, một thanh âm quen tai từ sau lưng hắn vang lên.
“Tôi nói cũng chỉ là tiêu chảy mà thôi,” Đỗ Tường hít hít cái mũi, hữu khí vô lực mà oán giận, sau đó tận khả năng đè thấp đầu, “Không cần phiền toái như vậy, ăn hai viên thuốc là được.”
Người đàn ông đeo kính đứng bên cạnh hắn, là người đại diện của hắn, ở trong vòng còn rất nổi danh, nâng vài vị diễn viên đều đại tím đỏ thẫm, nhưng tính tình cũng có tiếng là cứng rắn: “Nếu sinh bệnh liền phải xem, trợ lý còn nói cậu có sốt nhẹ.”
“Hắn đúng là phế vật, tôi kêu hắn tùy tiện tìm mấy viên thuốc, hắn lại tìm tới anh,” Đỗ Tường nói, thần sắc lại như lo lắng về chuyện khác, “Tôi không có việc gì, thật không có việc gì, chỉ là tiêu chảy, bệnh nhỏ mà thôi, chúng ta vẫn nên quay lại phim trường đi!”
“Tôi đã liên hệ bên phía bệnh viện, sẽ tìm bác sĩ đơn độc làm kiểm tra riêng cho cậu,” nam nhân đeo không cùng hắn vô nghĩa, “Lại đây nơi này đi lên, lầu bảy.”
Đường Dương rải rác nghe xong hơn một nửa dừng lại bước chân, do dự một chút sau đó xoay người trở lại con đường trước đó.
Bất quá Đỗ Tường bọn họ chính là đi thang máy, Đường Dương vẫn là dựa hai chân đi lên cầu thang.
Đi vào phòng bệnh trước khi bác sĩ còn chưa tới, Đỗ Tường ngồi ở mép giường chờ đợi.
Người đại diện công việc rất bận, không trong chốc lát tiếng chuông di động liền vang lên, hắn đi đến hành lang tiếp điện thoại.
Đỗ Tường thật là hoảng loạn lại hộc máu a, thời điểm hôm nay hắn đóng phim liền chạy vào WC bảy tám lần, còn bị sốt nhẹ.
Hắn luôn cảm thấy huyện này có quan hệ với sự kiện tối hôm qua nên không có lộ ra, chỉ để trợ lý đi tìm thuốc.
Thẳng đến sau đó thiếu chút nữa té xỉu ở phim trường mới bị những người khác phát hiện……
Hỗn đản Đường Dương thật là bị cậu hại thảm!
Có người đi vào tới, Đỗ Tường đầu tiên nhìn đến áo blouse trắng của hắn, mở miệng: “Bác sĩ tôi chỉ bị tiêu chảy…… Đáng chết, sao lại là cậu!”
Đường Phàm sửng sốt: “Xin chào, tôi là bác sĩ bệnh viện an bài cho anh.”
“Phi, đừng nghĩ rằng điểm một cái nốt ruồi tôi liền không nhận biết cậu!” Đỗ Tường ồn ào.
Tự hỏi trong chốc lát, Đường Phàm đã hiểu: “Tiên sinh anh nhận sai người rồi, tôi không phải Đường Dương, tôi là em trai hắn.”
“Đừng gạt người!” Đỗ Tường không tin.
Đường Phàm từ trong túi móc ra một đống đồ vật: “Đây là giấy chứng nhận của tôi, anh có thể xem qua.”
Hắn bán tín bán nghi mà lật lật, thật đúng là không phải Đường Dương, chính là này cũng quá giống……
Đỗ Tường thực không lễ phép mà nhìn hắn: “Cậu xác định cậu không bị bệnh tâm thần phân liệt?”
“Đường Dương mà anh nói là anh trai của tôi, chúng tôi là song bào thai.”
Đỗ Tường híp mắt trên dưới đánh giá hắn một lần, híp mắt: “Thật chứ?”
“Đúng vậy, hiện tại chúng ta nói đến bệnh tình của anh.” Đường Phàm nhìn hắn.
Đỗ Tường tạm thời tin tưởng, ngồi vào trên ghế: “Không có chuyện gì, chỉ tiêu chảy còn có sốt nhẹ.”
“Là bắt đầu từ thời điểm nào? Đau bụng không?”
“Ách…… Buổi sáng hôm nay, không đau.”
“Có ăn đồ ăn gì không sạch hay không, hoặc là tối hôm qua……”
Đỗ Tường mặt đỏ lên, không để hắn nói tiếp: “Không ăn qua, đại khái là ngủ cảm lạnh!”
“Vậy trước đo nhiệt độ cơ thể, sau đó thử máu,” Đường Phàm viết gì đó xuống bệnh án, tiếp theo lấy ra một cây nhiệt kế, “Ngậm lấy.”
Đỗ Tường nghe lời hé miệng.
Thời điểm yên tĩnh chờ hắn phát hiện, tuy rằng ngũ quan diện mạo cơ hồ giống nhau như đúc, nhưng bọn hắn hai biểu tình thật sự khác nhau quá nhiều.
Thời gian không sai biệt lắm Đường Phàm rút ra nhiệt kế, Đỗ Tường thuận miệng nói: “Nguyên lai Đường Dương còn có một em trai là bác sĩ.”
Lúc này Đường Dương đi bộ lên cầu thang xong lại tìm kiếm nửa ngày cuối cùng sờ đến cửa phòng bệnh này, nghe được những lời này của Đỗ Tường.
Đường Phàm nâng nâng lông mày: “Anh rất quen hắn sao?”
“Một chút cũng không quen!” Đỗ Tường phủ nhận, khẩu khí tràn đầy ý vị phủ nhận, “Chỉ là không nhìn ra tiểu long bộ kia sẽ có một vị em trai là bác sĩ thành công, hắn thật nên hảo hảo học tập ở cậu.
Đường Dương hắn luôn diễn thậm chí là diễn nhân vật không có tên trong danh sách! Một chút tiền đồ cũng không có!”
“Vì cái gì ca ca sẽ làm diễn viên tôi cũng rất kỳ quái,” Đường Phàm nhíu mày, “Vốn dĩ nói tốt chúng ta cùng nhau thi vào học viện y.”
“Phỏng chừng là thành tích quá tệ thi không đậu!” Đỗ Tường khắc nghiệt nói, bất quá ngẫm lại thành tích dị thường xuất sắc của Đường Dương năm đó, hẳn là không phải nguyên nhân này…… Thích, quá miệng nghiện cũng không tồi.
Đường Phàm suy nghĩ một chút: “Hẳn là như thế, ca ca từ nhỏ cũng không thông minh bằng tôi, hắn phải học những thứ ông nội dạy mấy lần mới có thể.”
“Nhất định là vậy, hắn không có gì biểu tình nhìn qua rất khốc kỳ thật là phản ứng chậm đi!”
“Ca ca khi còn nhỏ còn rất cơ linh, sau khi lớn lên càng ngày càng không thích nói chuyện, xem ra là biến trì độn.”
“Đúng đúng,” Đỗ Tường như là tìm được tri âm, càng nói càng hăng say, “Mặt hắn lớn lên không tồi nhưng tính tình thái cổ quái luôn là đắc tội với mọi người, cũng không hiểu lấy lòng diễn viên chính, giới thiệu công việc cho hắn còn có thể nói câu sặc chết ngươi!”
Đường Phàm dừng một chút, như suy tư gì buồn bã nói: “Xem ra, hắn cũng không thích hợp làm diễn viên.”
Đường Dương đứng ở ngoài cửa cũng gục đầu xuống.
“Kỳ thật không phải như vậy,” Đỗ Tường bỗng nhiên lắc đầu, điều này làm cho Đường Phàm cùng Đường Dương bên ngoài đồng thời sửng sốt, mà hắn bình đạm tiếp tục nói, “Không phải thích hợp hay không, chỉ là có nguyện ý hay không.
Đường Dương rất ra sức làm việc, so với diễn viên bình thường càng vất vả, đối với bất luận nhân nhân vật nhỏ thế nào đều cũng làm quen, cơ hồ cũng không cần đạo diễn chỉ đạo.
Hắn có thiên phú cùng thực lực, bất quá tôi luôn cảm thấy, hắn không quá nguyện ý chân chính bước lên con đường diễn viên này.”
Đỗ Tường phát hiện chính mình trong lúc lơ đãng thế mà thay Đường Dương nói chuyện, hắn ho nhẹ dời đề tài đi: “Không phải nói còn muốn thử máu sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...