Thẩm Nguy đem theo thuốc lấy trong trạm y tế ra cho y: “Tôi thấy vừa rồi cậu không lấy thuốc cho nên mang ra đây này.”
Nói xong, lại nhìn cánh tay sây xát của Triệu Vân Lan mà nhíu mày: “Khi trở về nhất định phải tự mình cẩn thận một chút, mấy ngày này đừng để miệng vết thương chạm vào nước, cũng đừng dùng chất kích thích cùng với……”
Triệu Vân Lan không nói một tiếng, chỉ nhìn hắn.
Thẩm Nguy rốt cục bị y nhìn đến ngượng nghịu, đành dừng lại: “Làm sao vậy?”
Triệu Vân Lan bâng quơ hỏi: “Thầy Thẩm kết hôn rồi sao?”
Thẩm Nguy ngây người, bật thốt lên: “Sao có thể……”
Triệu Vân Lan “À” một tiếng, tiếp tục hỏi: “Vậy thầy Thẩm anh có bạn gái không?”
Ánh mắt y mang theo tính xâm lược làm cho Thẩm Nguy trỗi dậy một cảm giác khó hiểu, dưới tình huống như vậy, hắn gật đầu không được mà lắc đầu cũng chẳng xong.
Triệu Vân Lan nhân cơ hội tiếp lấy bình thuốc trong tay hắn, nắm trong tay xoay vài vòng, như cười như không nói: “Không có gì, chỉ là vốn nghĩ thầy Thẩm anh thanh niên tài tuấn lại săn sóc dịu dàng như thế, tưởng mình vớ bở rồi, không ngờ lại nhiều chuyện như vậy.”
“Đừng nói lung tung……” Thẩm Nguy có chút thiếu tự nhiên đáp.
Triệu Vân Lan nở nụ cười, lộ ra hai cái má lúm: “À, đúng rồi, cho tôi mượn điện thoại của anh một chút.”
Thẩm Nguy lấy di động ra, Triệu Vân Lan lại không cầm lấy, mà là nhẹ nhàng nâng mu bàn tay Thẩm Nguy, sau đó giữ nguyên tư thế lưu lại tên và số điện thoại của mình trong danh bạ của người ta, xong xuôi y ấn gọi đi, điện thoại vang lên một tiếng rồi dừng lại.
“Lưu lại một cách liên hệ.”, Triệu Vân Lan làm bộ làm tịch nghiêm trang nói, “Nếu có manh mối gì liên quan đến vụ án, rất hoan nghênh anh quấy rầy.”
Y nói xong, tung tung hứng hứng cái bình thuốc nhỏ, xoay người khoát tay với Thẩm Nguy: “Thật cảm ơn, bây giờ tôi có việc rồi, đi trước một bước đây, sau khi vụ án ổn thỏa nhất định sẽ mời thầy Thẩm ăn một bữa cơm.”
Lần này, y đi rất là đủng đỉnh, một tay đút trong túi quần, nghiêng nghiêng ngả ngả , bóng dáng thoạt nhìn có chút cà lơ phất phơ, nhưng là trên người y chỗ nào nên cong tuyệt đối không thẳng, chỗ nào nên thẳng nhất định không cong, biếng nhác cũng biếng nhác ra phong độ ngời ngời____ quả thực giống như loài chim công xinh đẹp mà kiêu hãnh, tận dụng tất cả thời gian phô diễn bộ cánh diễm lệ tràn đầy hormone của nó.
Cho đến tận khi y đã đi rất xa, vẻ ngơ ngẩn thiếu tự nhiên trên mặt Thẩm Nguy mới chậm rãi biến mất, ánh mắt hắn thâm sâu mà khắc chế, cuối cùng hắn liếc mắt nhìn bóng dáng đã xa xôi đến mơ hồ của Triệu Vân Lan thêm một cái nữa, mới xoay người bước đi theo một hướng khác.
Chẳng qua chỉ mấy bước sau đó thôi, hắn đã nhịn không được mà lại quay đầu, nhưng người muốn trông theo hoàn toàn không còn ở lại trong tầm mắt nữa.
Nhật kí điện thoại hiện lên hai chữ “A Lan” rất mực tùy ý, lẳng lặng nằm tại màn hình, khi hắn mặc niệm hai chữ này liền cảm giác giống như có một cây đao nhẹ nhàng nhẹ nhàng lia qua trong lòng, mang nơi mềm yếu nhất của bản thân cắt đến đầm đìa huyết nhục, rốt cuộc lại bị đôi môi mím chặt giam cầm lại nơi không người biết đến.
Thẩm Nguy nâng bàn tay mình, trên đó lưu lại vị nước hoa rất nhạt đến mức gần như không còn ngửi thấy trên người ai kia, hắn nhắm mắt lại, hít lấy một hơi thật sâu, thật chậm.
Hắn cũng không biết đối phương dùng loại hương gì, mà chỉ lần đầu tiên ngửi thấy, mùi hương kia lại phảng phất làm hắn nhớ thương đã rất nhiều năm.
Vườn trường thực tĩnh mịch, đâu đó đôi tiếng chiếc lá đầu cành xanh non nào kia vừa vội vàng chạm đất, trên khuôn mặt Thẩm Nguy nhìn không ra một tia biểu tình, thật lâu sau, hắn mới miễn cưỡng cong lên khóe miệng như là tự giễu, cúi đầu nhanh chóng rời đi.
Trong nháy mắt hắn cúi xuống này, cô đơn mơ hồ rất nhanh biến mất, nét mặt đanh lại như đao khắc toát ra sát ý không lời.
==================
Lại nói tới Quách Trường Thành, thằng nhóc thiếu mắng này lĩnh cái nhiệm vụ “Tìm hiểu tình huống” nhưng thật sự không biết phải tìm hiểu cái gì, đành phải kiên trì cà lăm nói chuyện với người ta, đối với kết quả công tác của mình, cậu rất biết thân biết phận mà tự hiểu____rõ ràng là mấy con vẹt ngoài cửa hàng nói chuyện còn rành rọt hơn mình.
Tới gần giữa trưa, cậu mới nhận được điện thoại của Triệu Vân Lan liền ủ rũ dắt theo con mèo biết nói thần kì ngồi xổm trước cửa trường học chờ lãnh đạo đến lĩnh về.
Kiểu ngồi của Quách Trường Thành cũng không giống với cách ngồi của đa số người, cậu cuộn mình thành một cục, tóc che hơn nửa khuôn mặt, hơn nữa bên người còn dính thêm một con mèo béo múp nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, cái tạo hình hay ho đó không biết đã làm bao nhiêu người qua đường phải dừng chân vây xem.
Nửa giờ sau, Triệu Vân Lan vội vàng đuổi tới rốt cục kết thúc cuộc triển lãm mất mặt này.
Quách Trường Thành lê đôi chân tê rần vì ngồi quá lâu khập khiễng theo sau Triệu Vân Lan đi trên con đường nhỏ thanh tĩnh trong trường, thi thoảng lại len lén nhìn bóng dáng thon dài cao ngất của Triệu Vân Lan một cái, thần thái giống y như nàng dâu nhỏ bất cẩn thiêu phòng bếp, vừa lo lắng vừa ủy khuất.
Nửa giờ ngồi trong góc tường kia, Quách Trường Thành sâu sắc ý thức được cậu vào Cục Điều Tra Đặc Biệt mới có mười hai giờ mà đã xảy ra cả loạt sự tình, cảm giác thất bại vô cùng — không phải chỉ là một cái hành lang âm trầm một chút thôi sao? Không phải chỉ là ánh sáng mơ hồ quỷ dị một tí sao? Không phải chỉ là lãnh đạo tùy tiện nói một câu hàm hồ không rõ ý thôi sao?
Cậu sao có thể cứ như vậy mà ngất đi cơ chứ?
Đối với Cục Điều Tra Đặc Biệt lương cao thưởng hậu hơn bất kì ai này, Quách Trường Thành vẫn cảm giác mình không xứng được vào, nhưng là hiện tại âm soa dương thác, cậu đã dựa vào thủ đoạn không quang minh chính đại mà vào xừ nó rồi, nếu còn không được ở lại, mình mất mặt chưa tính, trở về biết ăn nói thế nào với cậu ruột chứ?
Cậu ôm tâm sự nặng nề mà nhìn Triệu Vân Lan đang khiêng Đại Khánh trên vai___ cho dù vì con mèo kia quá mập mà Triệu lão đại phải hơi nghiêng cổ, tư thế tựa như bệnh nhân trúng gió, y vẫn cứ anh tuấn tiêu sái tự nhiên như thường.
Sếp Triệu rõ ràng cũng không lớn hơn mình được bao nhiêu, không hiểu từ khi nào đã bắt đầu bình tĩnh như vậy, giống như không có bất cứ cái gì có thể làm cho y sợ hãi.
Chính lúc này, Triệu Vân Lan đột nhiên quay đầu, Quách Trường Thành vội vội vàng vàng tránh ánh mắt y.
“Làm sao? Muốn nói cái gì?” Cục trưởng Triệu vừa chửi thầm sau lưng cậu vừa nhẹ nhàng hỏi.
Quách Trường Thành cúi gục đầu như trẻ con mắc bệnh tự kỉ, mái tóc che trước mắt hơi dài, trông như một hàng hắc tuyến chỉnh chỉnh tề tề.
“Không sao cả,” Triệu Vân Lan ôn hòa nói, “Có cái gì thì cứ nói ra đi, về sau trong công tác cũng không thể thiếu sự trao đổi giữa mọi người, cậu cứ ở chung thời gian dài thì biết thôi, tôi đây tính tình rất tốt hơn nữa tương đối vô tâm vô phế, cho dù bình thường thực sự có cái gì không thoải mái cũng chỉ cần ngủ một lúc dậy là quên ấy mà.”
Đại Khánh từ nãy vẫn thờ ơ nghe ngóng bây giờ yên lặng gục đầu, nó sống hơn một ngàn năm, vẫn như cũ không thể lý giải nổi sự dối trá không gì không nói được của tên con người này.
“Em….em ….em……” Quách Trường Thành lắp bắp nửa ngày, cũng không nói được là “em” làm sao, đến khi hai mắt đều đỏ hết cả lên, mới nghẹn ra được một câu đầy đủ, “Em thấy chính mình là phế vật!”
Chao ôi, Triệu Vân Lan nghe thấy thú vị nha, có ai nói không phải đâu?
Nhưng mà y vẫn phát huy đầy đủ bản chất hai mặt sở trường của mình, thân thiết đặt tay lên đầu Quách Trường Thành xoa loạn tóc của cậu: “Được rồi, nhóc, mới lần đầu ra ngoài mà, có chút vấn đề thì đã sao? Có ai sống mà không phạm sai lầm đâu? Từ từ sẽ đến, đừng có gấp, tôi tin tưởng cậu, đừng suy nghĩ nặng nề____ nói cho tôi nghe một chút đi, vừa rồi đi theo ông thầy kia đã tra được cái gì ?”
“A…… Vâng!” Quách Trường Thành nhanh nhảu lấy từ trong túi xách tùy thân ra một quyển sổ, “Em tra được…… người chết tên là Lư Nhược Mai, là nghiên cứu sinh khoa Toán học, người địa phương, gia cảnh bình thường. Khoa Toán rất ít nữ sinh, mọi người bình thường đều rất chiếu cố cô ấy, cho nên cô ấy quan hệ với người khác rất tốt, không ai thấy cô ấy xung đột với người khác, hiện tại cô ấy đang cố gắng để ở lại trường, nhưng mà làm hoạt động ngoài trường khá tốn thời gian, nên thành tích cũng không phải là đặc biệt tốt……”
Cậu cứ thế dong dong dài dài phóng một đống rắm, làm khó Triệu Vân Lan cư nhiên kiên nhẫn nghe cho bằng hết, cuối cùng còn hỏi: “Còn gì nữa? Cái nhìn của cậu thế nào?”
“Em cảm thấy vì việc ở lại trường tiếp tục nghiên cứu, cho nên đối thủ cạnh tranh của cô ấy có thể có động cơ gây án, cũng có khả năng là khi cô ấy hoạt động xã hội ở ngoài gặp phải người nào đó, đầu tiên chúng ta có thể tìm hiểu quan hệ xã hội của cô ấy, nói không chừng sẽ có kẻ bị tình nghi,” Quách Trường Thành nói tới đây thì lo sợ bất an, phi thường không có tự tin trộm liếc Triệu Vân Lan, “Em…em tạm thời mới nghĩ được tới đó thôi.”
“Thế sao,” Triệu Vân Lan không nói đúng cũng chẳng bảo sai, chỉ là chậm rãi gật đầu. Y đứng thẳng, hai tay bắt sau lưng, hơi hơi cúi người một chút, “Vậy cậu cảm thấy cô ấy chết như thế nào?”
Quách Trường Thành không bắt được ý tứ của y, vì thế ngốc ngốc nói: “Bị mưu sát?”
Làm cho Triệu Vân Lan tức đến bật cười.
Đáng tiếc Quách Trường Thành đồng chí đại khái hoàn toàn không biết bốn chữ “nhìn mặt đoán ý” viết như thế nào, vừa thấy y nở nụ cười, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, sau đó cũng cười lên ngây ngô.
Triệu lão đại còn chưa ứng phó qua kì cảnh như thế bao giờ, không thể làm gì hơn đành phải chịu đựng nội thương, đầy mặt bí hiểm trưng ra dáng dấp lãnh đạo tiêu chuẩn, nói với cậu: “Cậu làm việc khá ổn, vô cùng cẩn thận, rất có tiềm lực.”
Quách Trường Thành mạnh mẽ ngẩng đầu, người đàn ông trước mặt cúi đầu nhìn cậu, trên mặt còn vương ý cười, mi mục đẹp mắt đến không thể hình dung nổi, chỉ một câu đã khiến cho lòng cậu tràn ngập ấm áp và sức mạnh.
Quách Trường Thành đỏ mặt, trong nháy mắt đó, cậu thấy lãnh đạo đối với mình đúng là quá tốt, Quách Trường Thành bỗng nhiên hiểu rõ câu nói “kẻ sĩ chết vì tri kỉ” của cổ nhân có ý nghĩa gì, cậu có cảm giác cục trưởng Triệu chiếu cố tán thưởng mình như vậy, thật sự là chết vì y cậu cũng có thể.
Bởi vậy, Quách Trường Thành chủ động gánh vác công tác mà đối với cậu còn khó khăn hơn chết____ nói chuyện với người xa lạ, gọi điện cho người không quen: “Vậy…… Em đi điều tra quan hệ xã hội của cô ta!”
“Gấp cái gì? Chúc Hồng vẫn còn trực ở phòng trực ban kia chứ đâu, tí nữa tôi bảo cô ấy đi gọi điện thoại là được rồi, để cô ấy đi thăm dò đi.” Triệu Vân Lan lại nói, “Như vậy đi, tôi giao cho cậu một nhiệm vụ rất có tính rèn luyện đây_____ cô bé vừa mới nhảy lầu kia, có biết không? Cô ta là nhân chứng vô cùng quan trọng, nhưng tôi thấy cô ta giống như đang che giấu cái gì đó, cậu đấy, bây giờ đi cùng cô ta, điều tra xem cô ta vì sao lại không chịu nói thật với tôi.”
Quách Trường Thành hai mắt tỏa sáng ưỡn ngực thẳng lưng: “Rõ!”
Triệu Vân Lan gật đầu: “Được rồi, đi đi.”
Quách Trường Thành liền mang theo một bầu máu nóng sôi trào, xoay người chạy vội, ***g ngực ưỡn thẳng, động tác tráng liệt, như thể thằng bé không phải đi theo dõi người mà là đi lấp lỗ châu mai.
Chờ cậu chạy xa, lãnh đạo hiền lành lấy vận tốc ánh sáng trưng lên khuôn mặt thối đến không thể thối hơn.
“Phế vật,” Y chăm chú nhìn bóng dáng của nhóc thực tập sinh, nói với mèo đen trên vai, “Ta lần đầu tiên thấy một thằng ngốc thuần chủng như vậy đấy, thật con mẹ nó nhìn thế là đủ lắm rồi!”
Đại Khánh giương giương cái mặt đĩa, tán thưởng: “Ngươi thật là vừa cay nghiệt vừa ranh ma nha, lãnh đạo.”
“Ngươi là mèo đấy nha, đừng có mà thả rắm chó nữa, ngươi mới ranh ma ấy — đi theo thằng nhóc đó đi, ta phải về cục điều tra một chút, ngươi trông chừng đừng để cho nó chết, nếu không ta cũng khó ăn khó nói.” Triệu Vân Lan vỗ mông mèo béo một nhát, Đại Khánh lười biếng “meo meo” kêu lên, nhảy từ trên vai y xuống, giống như một quả bóng đen tuyền vừa chạy vừa lăn đi mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...