Đêm ba mươi rộn ràng tiếng pháo.
Không khí tết ngập tràn, nhiều ít sẽ khiến con người ta cảm thấy một chút ấm áp, một chút hi vọng vào tương lai, cùng một chút chờ mong vào hiện tại.
Buổi tối mùng bốn tết, người một nhà quây quần bên nhau bên bàn cơm chuyện trò vui vẻ, bởi ngày mai Sầm Hoan cùng Trần Mộc sẽ quay về thành phố S.
Trần Mộc vừa tiếp chuyện nhị vị gia trưởng, cũng không quên gắp những món Sầm Hoan thích vào trong bát của cậu.
Sầm Hoan nhận đồ ăn, vẫn ngượng ngùng đẩy đẩy Trần Mộc.
“Anh ăn đi, không cần phải gắp cho em.”
Sau khi ăn xong, Tống Chân lôi kéo Sầm Hoan ra góc nói nhỏ hai câu.
“Thằng nhóc này, ai nhìn cũng tưởng hiền lành dễ mềm lòng. Thế nhưng trời sinh cứng đầu từ tận trong xương, một khi đã nhận định điều gì dù cho có đâm vào tường cũng không quay đầu lại.”
“Mẹ chỉ muốn nói với con câu này, phụ ai cũng được, cũng đừng phụ bản thân mình. Ta và cha con đều ổn cả, con không cần phải nhọc lòng, chỉ cần hạnh phúc là được rồi.”
“Được rồi, sớm mai con còn phải đi đường dài, mau đi ngủ đi.”
Sầm Hoan ôm lấy Tống Chân, gọi: “Mẹ.”
“Làm sao vậy?”
“Không có việc gì, con chỉ muốn ôm mẹ một cái thôi.”
Sầm Hoan rửa mắt đi ra, thấy Trần Mộc đang sấy tóc.
“Lại đây, anh sấy tóc cho em.”
Sầm Hoan liền khoanh chân ngồi bên mép giường, Trần Mộc một tay cầm máy sấy, một tay xoa xoa tóc cậu qua lại.
Lực độ vừa phải, độ ấm vừa vặn, đem cục nghẹn ở trong ngực tiêu tan đi.
Cục nghẹn kia có cả oán hận có cả không cam lòng, bỗng nhiên tựa như bóng bay bị đứt dây, bay vút đi mất.
Cậu lười biếng ngả vào lòng Trần Mộc, y thuận thế ôm lấy cậu, kéo chăn lên đắp cho cả hai.
“Trần Mộc.”
Sầm Hoan nhìn y.
“Anh lại theo đuổi em một lần nữa đi.”
Trần Mộc như muốn ngừng thở, niềm vui sướng dâng trào khắp toàn thân. Y càng siết chặt người trong lòng hơn nữa.
“Được chứ, cầu còn không được. Còn tiếp sau đó?”
“Nếu theo đuổi được, chúng ta đi kết hôn, cùng nhau sống hết đời này, nếu là không được, vậy chỉ có thể chắp vá, có được không?”
Trong lòng Trần Mộc một mảnh ấm áp.
“Anh nhất định sẽ thật nghiêm túc theo đuổi em.”
Ga tàu hỏa vĩnh viễn đều ồn ào, những người khác đều vội vàng qua lại.
Có Trần Mộc ở bên, Sầm Hoan tự nhiên không cần phải xách hành lý, vì thế cậu phụ trách lấy vé.
Sau khi đi lấy vé trở về, Trần Mộc đã mua nước cùng đồ ăn vặt xong xuôi, không biết y tay kéo hai cái valy, lưng đeo một chiếc balo, làm thế nào có thể dư tay ra mua bán.
Trần Mộc cơ hồ bị hành lý vây kín, thế nhưng dáng người vẫn thẳng tắp hiên ngang như thế, khuôn mặt cũng vẫn đẹp trai như thế, vừa nhìn thấy Sầm Hoan trở lại, ánh mắt vốn đang phóng không ngay lập tức dừng lại trên người cậu, tựa như nam châm dính chặt lấy nhau, không rời không bỏ.
Trần Mộc mỉm cười nhìn cậu.
Sầm Hoan xuyên qua đám người đi về phía y.
Từng bước từng bước, tựa thiêu thân lao đầu vào lửa, mua dây buộc mình, hai người dây dưa, trọn đời trọn kiếp.
Trên xe lửa, Sầm Hoan có chút say tàu.
Cậu không muốn uống thuốc, Trần Mộc liền nghĩ cách khác.
“Nói chuyện hoặc là nghe nhạc có thể giảm bớt say xe, anh hát cho em nghe nhé.”
“Anh muốn hát bài gì?”
“Tiểu bảo bối.”
“Nói chuyện hẳn hoi.”
“Anh hát bài Tiểu bảo bối.”
“…. hát đi.”
“Chờ mong em trở về, tiểu bảo bối của anh
Chờ mong cái ôm của em, tiểu bảo bối của anh….”
“Lạc tông rồi! Đổi bài khác!”
”…. Nếu quá khứ còn đáng để quyến luyến
Đừng vội vàng hóa giải mọi lỗi lầm
Ai sẽ cam tâm để đôi bên không còn chút vấn vương về nhau….”
Sầm Hoan trái lương tâm nói: “Bài này hát không tệ.”
Ngay sau đó cả hai đều bật cười, xe lửa ầm vang, hướng về phía thành phố S.
CHÍNH VĂN HOÀN
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...