Trần Hoan

Một tuần sau, liveshow của Từ Ý, tấm vé mời năm đó Sầm Hoan muốn đi nhưng không mua được.

Hiện tại lại chễm chệ xuất hiện trong hòm thư nhà cậu.

“Dùng đầu gối nghĩ cũng biết là vị kia nhà cậu đưa tới. Một tháng trước ngọt ngào như mật, đùng cái ly hôn rồi, chẳng lẽ Trần ca không…..” cứng nổi?

Hứa Minh Triết hôm nay đi công tác về, vừa mới tắm rửa sạch sẽ hiện đang nằm trên sofa gọt táo ăn.

Sầm Hoan nghe hiểu ý Hứa Minh Triết không nói ra, cười ha hả ngả tới ngả lui.

“Tớ đương nhiên biết là y đưa, nhưng là một đứa chuyên truy tinh, vé đã nằm trong tay, có lý nào lại bỏ đấy nằm nhà chơi?”


Nhưng Sầm Hoan biết hai tấm vé kia, không phải sau khi trọng sinh mới mua bù, mà là trước khi trọng sinh Trần Mộc đã chuẩn bị tốt.

Khi đó Sầm Hoan rầu rĩ không muốn ra ngoài chơi, nhưng vẫn bị Trần Mộc lôi kéo qua thành phố kế bên xem biểu diễn, trước đêm diễn một ngày mới đưa vé tới, đầy đủ bất ngờ.

Vào khi ấy, Trần Mộc vẫn là Trần Mộc – cái người ôm cậu vào trong lòng, nói lời thề thiên trường địa cửu kia, còn cậu lại là một Sầm Hoan một lòng tin tưởng hai người bạch đầu giai lão bên nhau.

Cho dù bây giờ hồi tưởng, Trần Mộc của khi ấy, thật sự khiến Sầm Hoan động dung, thật sự chiếm trọn trái tim cậu.

Trần Mộc nhìn tấm vé trong tay, không thể kìm nén hít mấy hơi thuốc.

Y đã từng yêu Sầm Hoan biết bao nhiêu, chỉ có điều từng ngày trôi qua, từng năm trôi qua, lâu đến nỗi tình cảm y dành cho cậu trở thành một thói quen, mà y lại đi ra bên ngoài tìm thú vui mới.

Cho tới cái ngày đứa con của họ xảy ra chuyện, Sầm Hoan rời đi.

Y chưa từng có nghĩ tới một ngày Sầm Hoan sẽ bỏ đi, sẽ biến mất khỏi nơi y có thể nhìn thấy, cái người quá quen thuộc tựa như một thói quen một khi biến mất, tựa như không khí bị hút đi, khiến ta không thể hít thở nổi.

Một đòn cảnh tỉnh, đau thấu tận xương, cũng không ngoài như vậy.

Ba năm kia y không biết mình đã trải qua như thế nào.


Một ngày lại một ngày, giống như cái xác không hồn, trong đầu chỉ có một ý niệm, tìm Sầm Hoan trở về.

Giữa lúc y trằn trọc, chợt nhận được tin phát hiện một chiếc nhẫn trên xe lửa.

Người ta nhặt được một chiếc nhẫn trên chuyến tàu hỏa từ thành phố S tới tỉnh Z, kiểu dáng độc nhất vô nhị của một danh gia định chế, nhân viên trên tàu giao nó cho nhà ga ở thành phố S.

Trần Mộc nghe được tin này liền tới hỏi thăm, nhân viên công tác nhìn vị nam sĩ trước mắt, bộ tây trang thẳng thớm không chút nếp gấp, thế nhưng từ trong ra ngoài đều là một bộ nán lòng thoái chí. Cảm giác chẳng có sự tình nào có thể khiến y hứng thú, hay làm bất kì việc gì cũng không cảm thấy vui vẻ.

Khi y nhìn thấy chiếc nhẫn y, nó giống như hi vọng duy nhất tồn tại trên cõi đời này. Tựa như một người bị giam dưới địa ngục, sẽ chặt chẽ tóm chặt lấy sợi tơ nhện, nhằm muốn thông qua đó có thể đi tới nhân gian hoặc là thiên đường.

Ngày công diễn cuối cùng cũng tới.


Cả một sân bóng đầy ắp người xem, sân khấu thiết kế cũng thật xinh đẹp. Trời vẫn còn sáng, buổi biểu diễn còn chưa mở màn.

Vị trí của Sầm Hoan là hàng đầu khu vực chính giữa sân, đối với một fan cuồng như cậu, cái vị trí này khiến con người ta hạnh phúc muốn gào khóc thật to.

Mà kì lạ là, rõ ràng Trần Mộc có hai vé ngồi sát nhau, thế nhưng người ngồi bên cạnh Sầm Hoan lại không phải là y, mà là một khán giả hoàn toàn xa lạ, đương nhiên, đây cũng coi như chuyện tốt, Sầm Hoan có thể toàn tâm toàn ý hưởng thụ liveshow đêm nay một cách trọn vẹn.

Trần Mộc sao có thể bỏ qua cơ hội được ở gần Sầm Hoan cơ chứ, nhưng y không dám trắng trợn lượn lờ ngay trước mặt, cho nên đổi vị trí với người khác, ngồi ngay sau Sầm Hoan. Sau khi buổi biểu diễn mở màn y mới đi vào, Sầm Hoan dĩ nhiên không hề nhìn thấy.

Sầm Hoan nhìn thần tượng xuất hiện ngay trước mắt mình, cùng những người xung quanh hòa chung không khí hò hét dậy trời.

Trần Mộc nhìn bóng dáng kia, so với mọi vì sao trên trời đều lóng lánh hơn cả. Y bỗng nhiên muốn vả cho mình mấy cái. Trên đời này làm gì có ai có mắt như mù tựa y, cũng sẽ không có ai hối hận tột cùng như y cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui