Kể từ khi trọng sinh tới nay, hai người mới chỉ kết hôn một tháng có dư, không tính tới tuần trăng mật, cả hai mới chỉ sinh hoạt trong căn phòng này độ mười ngày.
Đồ đạc của Sầm Hoan ít đến đáng thương, chỉ vài món quần áo, hai quyển sách, những thứ đồ khác hầu như ở trong phòng thuê cũ, chưa kịp dọn về đây.
Sầm Hoan cất đồ vào trong một chiếc vali cỡ lớn, áng chừng một chút có lẽ vừa vặn đựng được hết. Cầm notebook cùng sách cũng bỏ vào vali, không cẩn thận làm sách rơi xuống đất, rớt ra một phong thư.
Sầm Hoan tiện tay mở ra xem, tuy chỉ là một phong thư bình thường, nhưng giấy viết thư lại là loại cao cấp, đượm hương hoa quế mãi không phai.
“Khanh khanh”
Anh rất nhớ em. Không có chuyện gì đâu. Anh chỉ đang bày tỏ rằng anh yêu em biết nhường nào, dẫu rằng chúng cũng chưa tới một phần mười tình cảm của anh dành cho em. Hiện không phải ngày nào anh cũng mơ tới em, mà chỉ có những lúc quá nhớ, đêm sẽ nằm mơ mà thôi. Anh rất muốn gặp em, nhưng lại không dám gặp, bởi anh sợ em sẽ từ chối tình cảm của anh.
Khanh khanh, cầu em rủ lòng thương xót, có thể cho anh một cơ hội được không, anh sẽ cho em tất cả những gì anh có, chỉ cầu em bố thí chút tình cảm mà thôi.
Cầu trời cho anh được thỏa mong ước.”
Kí tên là Trần Mộc.
Sầm Hoan gấp thư lại, cố nghĩ lại xem đời nào thu được bức thư tình ê cả răng như này.
Thế nhưng vẫn cẩn thận kẹp vào trong sách.
Tóm lại về sau sẽ không còn nhận được nữa.
“Anh lựa một chiếc điệu thấp nhưng khá thực dụng, đỗ ở dưới lầu.”
Sầm Hoan kéo vali đi ra cửa, quay đầu nhìn điếu thuốc trong tay Trần Mộc, muốn nói lại thôi.
Trần Mộc cười cười, dập tắt điếu thuốc trong tay: “Tiểu Hoan, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Sầm Hoan kéo vali đi vào trong thang máy, cửa vừa khép lại cậu liền che kín đôi mắt mình.
Cậu không muốn khóc chút nào, chỉ là quá mờ mịt quá mất mát, chưa biết nên đi đâu về đâu.
Rõ ràng do chính mình chọn, tại vì sao lại khó chịu đến thế này?
Dư tình chưa dứt, tình cũ khó phai.
Trần Mộc đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn Sầm Hoan bỏ vali vào hàng ghế sau, sau đó ngồi vào trong xe, nghênh ngang mà đi.
Trần Mộc cầm lấy chiếc nhẫn cưới Sầm Hoan bỏ lại, tháo cả chiếc của bản thân, cẩn thận bỏ lại trong hộp nhung.
Sau đó mở ra bản thỏa thuận ly hôn kia.
Nội dung phân chia tài sản không hề như Trần Mộc đã nói. Trên đó viết rất rõ ràng, toàn bộ tài sản, bao gồm cả cổ phần công ty mà Trần Mộc hiện đang nắm giữ, đều thuộc về Sầm Hoan.
Trần Mộc chỉ là đại diện pháp lý cho Sầm Hoan trong công ty.
Hứa Minh hôm nay được nghỉ, đang chơi game đến quên cả trời đất, đột nhiên nghe được tiếng chuông cửa vang lên. Hắn mặc một thân đồ ngủ bằng bông, tay cầm di động, không dừng lại bấm bấm.
Cửa mở.
“Oa cơm hôm nay đến nhanh ghê… Ơ tiểu Hoan?”
Hắn nhìn nhìn chiếc vali kia.
“Không phải cậu muốn dọn về đây đấy chứ?!”
“Tớ đóng tiền thuê nhà còn dư ba tháng đấy. Thế nào, còn không mau nghênh giá.”
Hứa Minh quàng vai bá cổ kéo cậu đi vào.
“Vào đây vào đây, thánh thượng vạn an. Toi rồi!”
“Sao đấy.”
Hứa Minh giơ điện thoại lên mếu máo: “Trúng đạn.”
Buổi tối, Sầm Hoan nằm trên chiếc giường quen thuộc, lại ngủ không nổi. Cậu có chút lạ giường.
Mò dậy kéo rèm ra, mặt trăng bên ngoài cửa sổ, tròn vo sáng tỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...