Trần Chân

Ba chữ “Tam phu nhân” phát ra từ miệng Lý Nhật Trung nghe thật nặng nề. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt kia sao quá đỗi bi thương!

“Vương gia nể mặt, hạ giá đến đây là vinh hạnh của anh trai dân nữ. Chỉ là chút chuyện nhỏ mà khiến vương gia bận lòng, dân nữ cùng anh trai quả thật có tội.”

“Ha ha ha, chỉ là ta nghe Tô đại nhân cứ luôn miệng khen ngợi học trò mới, lại sẵn dịp là anh trai của phu nhân nên ghé qua xem thử. Hy vọng không làm kinh động mọi người ở đây.”

Những người có mặt đồng thanh lên tiếng: “Không kinh động thưa vương gia.”

Lý Nhật Trung cầm ly rượu lên: “Khi nãy ta mới chào hỏi gia chủ chứ chưa kịp chào hỏi tất cả mọi người. Mọi người cũng nâng chung lên đi, nể mặt ta mà uống cạn nhé!”

Không biết tất cả họ có nguyện ý hay không, nhưng dĩ nhiên không ai dám trái lệnh. Đến cả tôi còn được Tự Khải đưa cho một chung rượu: “Em cũng nể mặt vương gia đi.”

Tôi đón lấy chung, nốc một hơi cạn sạch trước vẻ mặt ngạc nhiên của Tự Khải lẫn Nhật Trung. Trước nay tôi không hay uống rượu, tửu lượng cũng rất tệ nên rượu vừa thấm vào người đã cảm thấy choáng váng đầu óc. Xuân Mai vội vàng dìu tôi trở về phòng, sợ tôi còn đứng đó có thể ngã ngang bất cứ lúc nào.

Uống xong chén canh giải rượu thì tôi cũng thấy đỡ đau đầu hơn. Trời cũng đã rất khuya, khách khứa trong phủ còn lại chẳng được mấy người. Những người ở lại chẳng qua là quá say đến mức gục ra bàn. Tôi kêu nô bộc chuẩn bị xe ngựa, một lần dìu hết những vị khách say mèm kia lên xe, đưa về từng nhà. Trong số đó, có một vị khách cứng đầu, dẫu không say nhưng lại không chịu rời đi.

“Xuân Mai, chị giúp đưa Tự Khải về phòng đi, sau đó nấu cho anh ấy thêm một bát canh gừng uống cho ấm người. Có giúp anh ấy thay quần áo cũng nên nhẹ nhàng, tránh để anh thức giấc, có biết không.”

“Em biết rồi, thưa mợ ba.”

Xuân Mai cùng Tự Khải cũng rời đi, đến lúc này chỉ còn lại tôi và Lý Nhật Trung ở lại. Anh ngồi, tôi đứng, cả hai cứ thế nhìn nhau, không ai nói một lời nào.

Cuối cùng tôi là người thua, đành lên tiếng trước: “Trời đã khuya, vương gia không quay về không khéo người trong phủ lo lắng.”

Nhật Trung nhìn tôi, lạnh lùng hỏi: “Lần trước gặp mặt phu nhân nói có cốt nhục, chẳng hay đứa bé đó là trai hay gái, hiện giờ đang ở đâu?”

Tôi không ngờ những lời nói hôm đó lại khiến anh ta ghi nhớ đến bây giờ. Sự việc đến nước này tôi cũng không muốn giấu diếm nữa: “Hoàn toàn không có đứa bé nào hết, thưa vương gia.”

Trên tay Nhật Trung vẫn còn cầm một ly rượu, anh cứ thế mà nhấp thêm một ngụm: “Sao lại gạt ta?”


Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng nói từng chữ thật rõ ràng: “Giữa ngài và tôi đã có gì rõ ràng? Thôi thì một lời để chấm dứt những mập mờ đó có phải tốt hơn không?”

Nhật Trung bỗng đứng dậy, tiến về phía tôi. Gương mặt anh cứ thế đến gần tôi, cả hơi thở nồng đậm mùi rượu: “Nếu ta nói ta vẫn chưa quên được em, thì sao…?”

Hai tay tôi siết lại với nhau đến mức tự làm mình đau đớn. Trong lòng tôi bối rối, không biết phải đáp lời Lý Nhật Trung như thế nào. Gương mặt anh ta gần tôi chẳng khác nào đêm nguyên tiêu trên thuyền tại Diễn Châu. Ấn tượng của một thiếu nữ lần đầu biết rung động chính là anh ta rất đẹp, đẹp đến mức xao xuyến lòng. Giờ đây, vẫn gương mặt ấy, điểm thêm ít nhiều sương gió, một lần nữa khiến tôi rối bời!

Dẫu sao người đàn ông này cũng là bóng hình suốt mấy năm qua tôi đeo đẳng. Mối tình đầu dang dở, dễ dầu gì quên được đây?

“Ha ha ha!”

Một tràng cười dài kéo tôi về với hiện tại: “Em vẫn không thay đổi, vẫn dễ lừa như khi xưa, nhóc con ạ!”

Mặt tôi nóng lên, cảm giác vừa ngượng vừa giận. Đáng lẽ tôi không nên tin anh ta. Trước đây, anh ấy chưa bao giờ nói rằng có dành tình cảm cho tôi, giờ đây cũng vậy, đối với tôi, anh ta chỉ là sự bỡn cợt trêu đùa.

“Ngài vui lắm sao, thưa vương gia?”

Tôi ngẩng mặt nhìn anh ta, không còn ngại ngùng gì nữa. Dẫu sao cảm xúc anh ta dành cho tôi cũng không phải loại tình cảm đặc biệt ấy, tôi không việc gì phải để bản thân mình thiệt thòi.

“Ta dĩ nhiên là vui. Gặp lại em khiến ta rất vui. Ngay từ lần đầu gặp em ở Diễn Châu, trong lòng ta đã xem em như bạn hữu. Nếu trước đây ta có làm gì khiến em hiểu lầm thì cho ta xin lỗi nhé! Ta vẫn hy vọng em có thể xem ta như một người bạn.”

“Dân nữ nào dám trèo cao, có bạn là tứ hoàng tử!”

“Ta phải làm sao để em nhận thành ý của người bạn này?”

“Có phải chỉ cần tôi yêu cầu, ngài sẽ giúp tôi?”

“Đúng, chỉ cần bé con lên tiếng, ta sẽ giúp.”


“Ngài có thể giúp tôi gặp thái tử không?”

Lý Nhật Trung nhìn tôi đầy ngạc nhiên. Tôi kiên định nhìn vào mắt anh. Xin lỗi Nhật Trung, anh đã lên tiếng, tôi cũng đành liều một phen. Nếu không phải đi vào đường cùng, tôi tuyệt đối không muốn lợi dụng anh như thế này!

Lý Nhật Trung không hỏi thêm bất cứ điều gì. Trước lúc rời khỏi cổng phủ, nhẹ nhàng nói với tôi: “Sáng mai ta có chuyến đi săn, em hãy chuẩn bị, ta sẽ đến đón.”

“Vương gia…”

“Anh ấy cũng sẽ tham gia.”

Anh ấy… chính là thái tử. Tôi vừa ngẫm ra liền chạy theo Nhật Trung nhưng anh ta nhanh hơn tôi một bước, đã lên xe ngựa rời khỏi nơi đây.

Tâm tư tôi ray rứt. Vốn dĩ không muốn nhờ cậy anh nhưng cuối cùng cũng dày mặt yêu cầu.

Nam, chúng ta sắp gặp lại nhau!

*

*  *

Sáng hôm sau tôi thay bộ xiêm y thật đơn giản cho phù hợp với chuyến đi săn. Vốn dĩ định bới tóc đơn giản thôi, nhưng không thể thiếu cây trâm Nam tặng. Gia nhân báo rằng có người đến tìm, tôi vội vàng rời khỏi phủ, leo lên xe ngựa chờ trước cổng.

Lý Nhật Trung vừa thấy tôi đã vui vẻ nhoẻn miệng cười: “Quoa! Đúng là mĩ nhân thì mặc gì cũng đẹp.”

Tôi lườm anh ta: “Đừng có trêu ghẹo tôi!”

Anh ta nhìn mặt tôi rồi lại cười khúc khích, đến mức ho lên mấy tiếng. Tôi khoái chí mỉm cười: “Đáng đời ngài.”


Xe ngựa di chuyển khoảng một canh giờ thì đến bìa rừng và dừng lại nơi có mấy chớp lều dựng sẵn. Nhật Trung bước xuống trước, còn tôi vẫn ngồi lại. Tim tôi thỉnh thoảng cứ như thắt lại, vừa muốn ngay lập tức có thể diện kiến thái tử, lại vừa có cảm giác sợ hãi. Tôi thật sự muốn gặp Nam, nhưng nếu Nam thật sự là thái tử, thì tôi biết nên làm gì đây?

Nhật Trung thò đầu vào xe khiến tôi giật mình: “Em còn không xuống, hay là muốn ta bế em?”

“Không cần, tôi có thể tự xuống.” Tôi nói rồi nhanh chóng trèo xuống xe, theo Nhật Trung tiến vào một trong số nhưng căn lều nơi đây.

Tôi hồi hộp bao nhiêu thì lại thất vọng bấy nhiêu, bởi trong lều chỉ có một tên thái giám chứ không có thái tử. Tên đó thấy Nhật Trung liền quỳ xuống hành lễ. Anh lạnh lùng hỏi: “Thái tử đâu?”

“Bẩm vương gia, thái tử đợi đây một lúc lâu vẫn chưa thấy ngài nên đã vào rừng trước rồi. Ngài muốn đợi thái tử hay xuất phát luôn?”

Nhật Trung quay sang hỏi tôi: “Em muốn chờ ở đây hay đi vào rừng?”

“Đi vào rừng.” Tôi trả lời không cần suy nghĩ.

Tên cận vệ dắt ra hai con ngựa, một con đưa Nhật Trung còn một con thì đưa đến trước mặt tôi. Tôi bối rối nhìn ngựa, nào biết cưỡi như thế nào. Nhật Trung thấy tôi lưỡng lự liền hỏi: “Em không biết cưỡi?”

Tôi im lặng nhìn anh ta.

Ngay lập tức Nhật Trung bế tôi lên ngựa của anh rồi cũng phóng lên ngồi sau tôi. Hai tay anh cầm dây cương, tôi ở phía trước lọt thỏm trong lòng anh, đôi lúc còn có thể nghe được nhịp tim anh đập từng hồi. Hoàn cảnh này khiến tôi nhớ đến Nam. Chúng tôi cũng đã hai lần cùng nhau cưỡi ngựa, thậm chí một lần trong số đó còn suýt mất đi mạng sống này. Ước chi thời gian có thể quay trở lại, dừng mãi mãi giai đoạn chúng tôi ở Châu Lạng không nhuốm bi ai.

Trước mặt chúng tôi xuất hiện một con hoẵng. Nhật Trung nhanh chóng giương cung, chĩa mũi tên về phía con vật kia. Tiếc là tên chưa rời cung, đã có một mũi tên khác bay ngang qua chúng tôi, ghim vào đùi con thú khiến nó ngã ra đất.

Nhật Trung chậc lưỡi tiếc nuối. Tôi thì giật mình cố gắng quay đầu ra phía sau nhìn người đang tiến dần đến chúng tôi.

Khoảng cách dù xa nhưng cũng không che được mắt tôi. Áo giáp uy nghi cũng không che được thân hình tôi vốn quen thuộc.

Trước mắt tôi – thật sự là Nam!

Nam càng lúc càng đến gần chúng tôi. Lúc này tôi mới được dịp nhìn rõ mặt anh để rồi hoang mang nhiều hơn. Trên mặt người đàn ông này không có lấy một vết sẹo, đã thế còn là một người thật sự khôi ngô. Chẳng lẽ tôi đã nhận nhầm người?

“Lại để anh phỏng tay trên.” Nhật Trung bật cười lên tiếng.


Vị kia cho ngựa đến sát chỗ tôi, nhưng không hề để mắt đến tôi: “Là em không quyết đoán. Khi đã phát hiện mục tiêu tuyệt đối không được chần chừ.”

Giọng nói ấy không cất lên, có lẽ tôi đã nghĩ mình nhận nhầm người. Nhưng không phải, đó thật sự là thanh âm của Nam, một giọng nói trầm trầm, ấm áp vô cùng.

Cơ thể tôi run lên, tựa hồ như sắp không giữ được thăng bằng. Dường như Nhật Trung cũng phát hiện điều này, tay anh giữ chặt lấy tôi. Hành động ấy cũng khiến Nam, à không, là thái tử để mắt đến. Ngài nhìn Nhật Trung, bật cười: “Ai đấy?”

Nhật Trung không trả lời thái tử mà thỏ thẻ bên tai tôi: “Anh ấy hỏi em là ai kìa? Em nói xem, anh giới thiệu thế nào đây?”

Lúc này đây tôi nào có thể suy nghĩ được thêm điều gì, bởi lẽ tâm tư tôi thật sự chấn động. Nam chẳng những là thái tử, mà anh ấy còn không nhận ra tôi.

Anh ta thật sự không nhận ra tôi, hay tất cả chỉ là giả vờ. Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?

Thái tử lại tiếp tục: “Em một mực cãi lời phụ hoàng, không chấp nhận hôn sự với Ngô tiểu thư là vì cô gái này à?”

Nhật Trung phì cười: “Anh đừng suy diễn lung tung, đây là bạn em. Chúng em quen biết nhau mấy năm rồi.”

Thái tử có vẻ không quan tâm lắm đến lời giải thích của Nhật Trung. Ngài lạnh lùng nói tiếp: “Chúng ta tiếp tục đi, xem ai săn được nhiều hơn.”

Nhật Trung vừa gật đầu đồng ý, từ xa, lại thêm một ngựa đến chỗ chúng tôi. Lúc đến gần, tôi sợ hãi bấu lấy cánh tay Nhật Trung. Đó chính là Dương Tú Loan.

Dương Tú Loan nhìn tôi ngạc nhiên, rồi lập tức nhoẻn miệng cười: “Chân à, lại gặp nhau rồi. Chúng ta thật có duyên!”

“Chào Dương tiểu thư.”

“Bậy bậy bậy, cứ gọi chị là chị Tú Loan, đừng tỏ vẻ xa cách như vậy.”

Nói rồi không đợi tôi trả lời, chị ấy đã quay sang thái tử, ra chiều nũng nịu: “Sao ngài không đợi thiếp?”

Thái tử cũng chẳng có vẻ gì là thể hiện cảm xúc: “Cô cũng bắt kịp đó thôi. Không được tôi cho phép mà vẫn cố chấp đi theo, cô đúng là trơ trẽn.”

Nói rồi thái tử thúc ngựa đi trước. Tú Loan nhìn chúng tôi mỉm cười rồi cũng nhanh chóng theo sau. Nhật Trung sau lưng tôi, nhẹ nhàng lên tiếng: “Người đã gặp được, em có muốn tiếp tục không?”

Người đã gặp nhưng khúc mắc vẫn chưa được giải quyết, tôi không thể cứ thế này mà buông xuôi. Tôi gật đầu, nói với Nhật Trung: “Chúng ta tiếp tục đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui