Trân Bảo Vợ Yêu

Cô không nói, hắn đã quên cô làm dưa muối ở Sơn Tây bán vô cùng tốt, thế nhưng nếu như còn bán dưa muối có thể hay không quá phiền toái: “Anh đã quyết định mở cửa hàng bán rượu cùng dấm chua, nếu lại thêm một cửa hàng bán dưa muối, vừa mới bắt đầu có thể hay không quá nhiều?”

“Đã bán rượu và dấm chua à? Em đây còn có bánh bích quy và quần áo Thẩm mẹ làm!” Cô ước gì đem tất cả những thứ mình có được đều lấy ra biểu hiện ở trước mặt mọi người, để cho người ta biết rõ cô có bao nhiêu thứ tốt.

“Những thứ này nếu đều lấy ra bán mà nói, chúng ta không phải sẽ mở năm sáu cửa hàng sao, chỉ sợ tài chính không đủ.”

“Vậy thì chỉ mở một nhà, không được sao? Đều đặt cùng một chỗ bán!”

“Như vậy có được không?” Nào có chỗ nào bán hỗn tạp như vậy, Côn Sơn muốn thử xem có thể thuyết phục cô hay không: “Từ trước đến nay đều là cửa hàng kim khí bán kim khí, cửa hàng thực phẩm chỉ bán thực phẩm, cửa hàng rượu chỉ bán rượu, em bán như vậy rất hỗn loạn.”

“Nhưng chơi thật vui nha! Anh không cảm thấy sao? Như vậy thời điểm em mua dấm chua, nhìn thấy có rượu thuận tiện mua, nhìn thấy có dưa muối, có thể mua một chút để nhắm rượu. Mua dưa muối nhìn thấy bánh bích quy , có thể mua một chút làm đồ ăn vặt a! Nếu sợ mập không thể mặc y phục, thuận tiện làm một bộ quần áo trở về!” Bảo Châu cau mày nhìn về phía hắn, không phải rất thú vị sao? Ít nhất Bảo Châu chính mình cảm thấy vậy.

Cô vừa nói như vậy, giống như cũng không tồi, một cửa hàng cái gì cũng có, có lẽ sẽ nổi tiếng a! Dù sao cũng đặc biệt mà!

Cô nói Côn Sơn có chút động tâm, nói: “Vậy thì nghe lời em, đợi tí nữa anh gọi điện thoại về, đem hàng hóa đều định ra, trước mở một cửa hàng thử xem.”

Bảo Châu thật cao hứng ở trên mặt hắn hôn một cái: “Tốt a!”


Côn Sơn lại mang cô vào nhà nhìn kỹ một lần, xem cần dùng cái gì.

Đại khái sắp xếp xong, Côn Sơn rất quyết đoán mang theo Bảo Châu đến cửa hàng bán đồ, chỉ vào một mảng lớn đồ dùng trong cửa hàng nói: “Thích gì, em dùng ngón tay chỉ một cái, chính là của chúng ta.”

Như vậy thật vui đi?

Bảo Châu đầu tiên đi vào một cửa hàng, nhìn tới nhìn lui không có thứ gì ưa thích, chỉ mua một cây đèn bàn một bình hoa nhỏ, kết quả một đường nhìn sang, đều không có gì ưa thích.

Côn Sơn cảm thấy cô quá xoi mói rồi, đang muốn nói tùy tiện mua một ít tạm dùng trước là được! Trời sắp chuyển đen.

Chỉ thấy Bảo Châu sôi nổi đi đến trước mặt một người đàn ông trung niên đang ngồi ở gốc cây khóc, ở trước mặt ông ngồi xổm xuống, hiếu kỳ hỏi ông: “Chú vì sao lại khóc? Thật xấu hổ a!”

“Tiểu nha đầu đi sang một bên!” Trong lòng ông khổ sở, đêm qua bão đi ngang qua Quảng Châu, làm gác treo đồ của ông sụp đổ, trong lòng đang buồn rầu.

“Cháu không phải tiểu nha đầu, cháu có ý tốt hỏi ông, ông nói xem thử cháu có giúp được không? Hung dữ cái gì mà hung dữ? Cháu không giúp chú nữa!” Bảo Châu có chút tức giận mụốn rời đi.

Người kia nói; “Cô giúp được tôi? Tôi có một đống đồ dùng trong nhà được nhập khẩu từ Italy, hai ngày trước vừa xuống hàng, kết quả ngày hôm qua một hồi gió lớn làm gác treo đồ bị ngã, đêm nay nghe nói có mưa, mưa xuống những đồ nhập khẩu kia toàn bộ đều bị hỏng, còn có thể bán cho ai a! Trời lại đang sắp chuyển mây đen!”

“Bán cho tôi a!” Bảo Châu vừa vặn đang cần đồ dùng trong nhà.

“Cô? Tiểu nha đầu, cô có thể mua bao nhiêu?”

“Chú có bao nhiêu?”

“Đại khái ba mươi mấy cái, đều là đồ tốt.”

“Cháu đây đều muốn.” Như vậy, ông chú thoạt nhìn thật đáng thương này cũng không cần khóc a!

“Cô? Đều muốn! Nếu cô mua hết, tôi sẽ giảm phân nửa số tiền cho cô!” Một tiểu nha đầu mà muốn mua toàn bồ? Nói khoác lác gì hả? Biết có nhiều quý sao? Ông tùy tiện lấy một cái ra cũng mất một hai năm tiền lương của người bình thường rồi.

Bảo Châu không biết giảm phân nửa là bao nhiêu, quay đầu sang hỏi Côn Sơn đang đi về phía này: “Côn Sơn! Côn Sơn! Giảm phân nửa là bao nhiêu a?!”


“Ước chừng là một nửa một nửa a!” Nói quá phức tạp, Bảo Châu sẽ không hiểu.

Bảo Châu nghe xong cảm thấy không tệ, đối với ông chú kia nói: “Nhanh mang cháu đi! Cháu mua toàn bộ!”

Kết quả lúc Bảo Châu thật sự móc tiền ra, nước mắt của ông chú kia đều chảy ra, Bảo Châu cho rằng ông cảm động nói: “Không việc gì đâu, không cần quá cảm động, nếu chú áy náy thì tặng cháu chút gì đó a! A! Cháu thích cái bàn dài kia!”

Ông chú sắp hộc máu, cái gọi là giá cải trắng bùng nổ, chính là giá nhảy lầu cũng không sai biệt lắm, ông thật muốn khóc, nha đầu kia cư nhiên còn muốn ông tặng đồ, ô ô ~

Ông tức giận nói: “Không tặng không tặng! Cô là người có tiền, thích gì thì tự mua, tội gì phải tới chèn ép chút tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng nhỏ bé chúng tôi.”

Côn Sơn vốn muốn cho cao một chút, bình tĩnh mà xem xét, lấy giá hiện tại của Bảo Châu ra, thật sự là đã kiếm lời, ông chủ lỗ lớn, nhưng vừa nghe ông nói như vậy, Côn Sơn cảm thấy ông chủ này là đáng đời, cũng chưa kể tới giá, đối với Bảo Châu nói: “Cái bàn kia không đẹp, đừng mua.”

“A, thế nhưng em muốn dùng nó làm giường cho Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng càng lúc càng lớn rồi, không thể ngủ trong cái nôi được nữa.”

“Anh sẽ mua cho Tiểu Hoàng một cái giường lớn, em có thể an tâm, “

Lòng Bảo Châu đích xác đã hài lòng: “Ừm, vậy cũng mua cho Tiểu Hồng một cái, nó không thích ngủ trong lồng.”

“Được.” Côn Sơn gọi người kéo đồ dùng trong nhà, nắm tay Bảo Châu, hướng biệt thự đi đến…

Dàn xếp xong xuôi, Côn Sơn đề nghị mời hàng xóm chung quanh đến ăn bữa cơm, Bảo Châu thích nhất nhiều người cùng nhau ăn cơm, người trong khu này có một tập tục, rất thích hộ gia đình mới tới cho hàng xóm chung quanh mỗi người một chút lễ vật nhỏ, thuận tiện thông báo mời khách là được.


Nhưng vấn đề này lại làm khó Lục Côn Sơn, nên tặng vật gì thì tốt đây?

Các vị trên cơ bản đều là đại gia trong nội đường, chung quanh còn có một ít thương nhân lớn, hiển nhiên không thể tặng mấy cân thịt heo như người bình thường được, tặng tiền lại quá mức thực dụng, hơn nữa những người kia không thiếu tiền.

Côn Sơn hỏi Bảo Châu: “Em nói nên tặng gì cho hàng xóm?”

“Có cái gì thì cho cái đó a!” Bảo Châu cho hắn một ánh mắt anh thực ngốc, vào nhà đi chơi.

Côn Sơn không có để ý, kết quả buổi chiều thuê xong một cửa hàng, khi trở về, Bảo Châu còn chưa có trở lại, A Hổ nói Thiếu phu nhân đi tặng quà cho hàng xóm, lúc ấy Côn Sơn có một loại dự cảm không tốt, hỏi: “Tặng cái gì? Đừng nói là vàng thỏi a!”

Nhà bọn họ, cái khác không nhiều lắm, chỉ có vàng thỏi là nhiều, đã được chở tới đây, đường chủ muốn hắn đem tiền gửi vào ngân hàng Thụy Sĩ, an toàn chút ít! Bọn họ có thể hỗ trợ. Nhưng Côn Sơn đã từ chối nhã nhặn, Bảo Châu thích tiêu tiền, dù sao hắn hiện tại không sai biệt lắm có 800 khối vàng, chỉ cần Bảo Châu không tiêu hết toàn bộ là được.

A Hổ nói: “Lần trước có mang đến chút ít chén đĩa hồ lô bồn, Thiếu phu nhân nói, tặng cho mỗi nhà một cái.”

Côn Sơn lập tức rất có xúc động phun máu, cái này được coi là lễ vật gì a! Nồi chén hồ lô bồn? !

Hắn đã có thể tưởng tượng tất cả nhà thu được lễ vật lúc này sẽ có biểu lộ giống như táo bón, nghĩ thầm, quay đầu lại phải cùng các vị đại gia giải thích, nói vợ của mình có tính trẻ con. Đây không phải làm trở ngại chứ không giúp gì sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui