Trân Bảo Vợ Yêu

Côn Sơn nghe xong đối với Triệu bộ trưởng nói: “Nghe nói thịt vịt nướng ở đây có thể so sánh với Bắc Kinh thật sao?”

“Đúng vậy a! Vừa vặn vừa bừng lên, ngài nếm thử.”

Côn Sơn không có nhìn thịt vịt nướng trên bàn, mà đối với thư ký theo bên cạnh nói: “Cậu đi mời phu nhân tôi tới dùng cơm, lúc đi nhớ gọi thêm vài món ăn đợi tí nữa phu nhân tôi đến hãy bưng lên.”

Dù sao nơi này cách nhà thị trưởng cũng không xa, đi đi về về cũng mất hơn 10 phút, thư ký gật đầu đi ra ngoài.

Côn Sơn thấy không khí có chút xấu hổ, mỉm cười, đối với Triệu bộ trưởng nói: “Vợ tôi cũng rất thích ăn vịt nướng, mỗi ngày trong nhà làm tiệc Mãn Hán cho cô ấy, thịt vịt nướng ở đây có lẽ cách làm không giống với ở nhà, tôi gọi cô ấy tới nếm thử, ông không ngại a?”

Hắn cũng đã gọi người đi mời, Triệu bộ trưởng còn có thể nói như thế nào?

Chỉ có thể xấu hổ gật đầu nói: “Tôi không ngại.”

Tiểu mỹ nữ vừa rồi nghe vợ hắn sắp tới, bị dọa lui về sau một bước, Côn Sơn nhìn cô một cái, khách khí nói: “Cô cũng ngồi đi!”

Một hồi Bảo Châu tới, tiến đến cũng không chào hỏi, cũng không thấy bất luận kẻ nào, trực tiếp ở bên cạnh Côn Sơn ngồi xuống, đối với thịt vịt nướng vừa mới bưng ra, ăn mấy miếng thiếu chút nữa mắc nghẹn, Côn Sơn đau lòng rót một chén trà cho cô vỗ lưng của cô nói: “Chậm một chút, coi chừng nghẹn.”

“Em rất thích ăn mùi vị này.” Chậm sẽ không còn loại vị này nữa.


Cô vĩnh viễn có các loại ngụy biện, Côn Sơn sủng nịch cầm lấy bánh nướng, chậm rãi đặt một miếng dưa leo vào một miếng thịt vịt lên trên sau đó cho thêm nước tương cuốn lại, đưa tới trên tay cô: “Ăn vừa thôi, còn có mấy món khác nữa.”

Bảo Châu lúc ăn cái gì, tốc độ cùng chất lượng tuyệt đối chuyên nghiệp làm người ta theo không kịp, không chỉ là tốc độ nhanh, mà còn chú ý tới tư thế ăn của Côn Sơn, ví dụ như ăn thịt vịt nướng, trước cuốn cái gì, sau cuốn cái gì, trình tự tuyệt đối sẽ không loạn, nếm qua một lần vĩnh viễn nhớ rõ, có trật tự.

Lần đầu tiên quan sát cô ăn cơm Triệu bộ trưởng cùng vị tiểu thư kia đều bị tướng ăn của cô làm cho sợ ngây người.

Bảo Châu ăn no xong, bọn họ mới hồi phục lại tinh thần, nhìn những thứ còn lại trên bàn hai mặt nhìn nhau, trời ạ! Nữ nhân này là heo đầu thai sao? Cũng quá tham ăn rồi, hơn nữa rõ ràng còn không mập! Thiên lý ở đâu a!

Tiểu mỹ nhân thấy, trong lòng các loại hâm mộ ghen ghét hận, cô ngay cả chỉ uống nước đều mập ra, mỗi bữa chỉ dám ăn nửa bát cơm, vài miếng rau không dầu, nhìn phía trên rất đẹp, kỳ thật bị đói giày vò. Nghĩ thầm chờ tôi qua cửa, bằng mỹ mạo và thủ đoạn của tôi, cô là phòng lớn thì sao, tôi có thể đoạt sủng ái của cô, muốn cô khóc đều không có địa phương khóc, đồ vô dụng!

Bảo Châu ăn no xong, chuyện đầu tiên chính là đóng gói, đối với thư ký đứng sau lưng nói: “Tôi muốn gói lại! Cho tôi ba con vịt, đóng gói.”

Triệu bộ trưởng nghe xong, vừa mới khép miệng lại, lại mở ra, cái này cũng quá tham ăn đi!

Côn Sơn trong lòng minh bạch, Bảo Châu có đồ ăn ngon cho tới bây giờ sẽ không quên người trong nhà, nhất định là cho Thẩm mẹ một con, Tiểu Đông một con, Tiểu Hoàng một con, nhưng không vạch trần, để mặc bọn họ hiểu lầm, vợ hắn có khuyết điểm cũng tốt, quá ưu tú, luôn bị người nhớ thương a!

Bảo Châu nhấp một ngụm trà, lau miệng, lúc này mới chú ý tới Côn Sơn: “Anh cũng đã ăn xong rồi sao?”

Côn Sơn gật đầu: “Ăn vội vả như vậy, buổi sáng lại không có ăn sáng?”

Bảo Châu thè lưỡi: “Em vừa rời giường.”

Côn Sơn đoán được, khẳng định là do đói mới tỉnh, Thẩm mẹ ở trong cửa hàng lo việc buôn bán, có đôi khi không quản cô.

Tiểu Đông thì càng quản không được cô, cho nên chỉ có thể cho phép cô càng ngày càng coi trời bằng vung, bất quá ngủ nhiều cũng không sao, dù sao đêm qua làm cô tới khuya mới ngủ…

Bảo Châu ăn no không có việc gì làm hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn nhìn trên bàn tiệc có hai người khác, hỏi Côn Sơn: “Bọn họ là ai?”

“Vị kia là Triệu bộ trưởng, đó là cháu gái của Triệu bộ trưởng. Bảo Châu a! Anh gọi em tới là muốn hỏi em một vấn đề, nếu có người muốn tặng một tiểu thiếp cho anh, em sẽ làm sao?”

“Vậy thì thu a!” Bảo Châu cho hắn một ánh mắt anh rất ngốc.


Côn Sơn lập tức dở khóc dở cười, hắn nên cảm ơn Bảo Châu hào phóng, hay là nên hét lớn một tiếng em còn có thể ngốc thêm một chút không?

Đành phải nêu ví dụ cho cô hiểu: “Nếu như anh thu tiểu thiếp, về sau có thể sẽ không mỗi ngày ngủ cùng em, vài ngày cũng không gặp em, ăn cơm cũng không để gắp đồ ăn cho em. Trong nhà sẽ thêm một nữ nhân tiêu tiền của anh, cướp miếng ăn với em, như vậy cũng có thể sao?”

“Không thể.” Kiên quyết không thể, Bảo Châu dù có ngốc cũng biết, cô sợ hãi bổ nhào qua ôm chặt lấy hắn, cũng mặc kệ nơi này có người ngoài hay không: “Anh là của em.”

“Vậy nếu người khác kiên quyết đưa cho anh?”

“Đưa cho Tiểu Đông a!”

“Vậy nếu Tiểu Đông không chịu?” Thời gian dần qua Côn Sơn dẫn đường cho cô suy nghĩ vấn đề này.

Bảo Châu nghĩ nghĩ nói: “Cùng em đoạt thịt? Kêu cô ta đi chăn heo đi, không cho phép đoạt của em.”

Đề nghị này Côn Sơn cảm thấy không tệ, đối với Triệu bộ trưởng đã biến sắc nói: “Triệu bộ trưởng nếu hi vọng cháu gái mình đi chăn heo, tôi sẽ hào phóng nhận lấy, bất quá chỉ sợ cháu gái ngài không hiểu chăn heo thế nào a!”

Triệu bộ trưởng xoa xoa mồ hôi trên trán gật đầu, cái này ông đã minh bạch, tặng lễ quả nhiên không thể đưa loạn, không muốn đắc tội với thị trưởng, lập tức gọi cháu gái đi về trước.

Kết quả ngày hôm sau, Côn Sơn tìm một lý do cho Triệu bộ trưởng xuống chức, giết một người răn trăm người!

Xem ai về sau còn dám đưa mỹ nữ cho hắn, muốn đi cửa sau? Không phải không có cửa, mà đầu tiên phải đi qua cửa của thị trưởng phu nhân.


Đáng tiếc thị trưởng phu nhân nhìn cái gì đều như mây bay, thật không biết nên tặng cái gì cho tốt.

Vị phu nhân phó cục trưởng bộ giáo dục, bây giờ là phu nhân cục trưởng, trong nhà trầm tư suy nghĩ, nghĩ đến lời chồng nói như thế nào cũng đã thăng chức, vẫn nên đưa chút lễ vật tốt gì đó đi.

Nhưng Lục phu nhân cái gì cũng không thiếu ah!

Đồ cổ ngọc khí trân quý khẳng định đều có, nghĩ tới nghĩ lui, nhớ tới Bảo Châu thích nuôi chim, nghe nói Lục phu nhân nuôi một con chim vàng, rất hung hãn.

Cô sẽ đưa một con chim ngoan hiền đến, những con thú xinh đẹp, nữ nhân đều thích, nghĩ tới nghĩ lui, vẹt có vẻ thích hợp nhất, nên sai người đi thành phố lớn mua một con vẹt ngoại quốc xinh đẹp biết nói chuyện về, nói là chủng loại hoa hướng dương kỳ lạ quý hiếm, bộ dạng rất ưa nhìn, bỏ ra hơn hai ngàn đồng mới mua được.

Trong Sơn Tây tuyệt đối xem như vật hiếm lạ.

Đưa đến biệt thự của Bảo Châu, Bảo Châu trông thấy cái con chim con kia lớn lên vô cùng kỳ quái, không thích lắm, nhưng vẫn nhận: “Cảm ơn cô a!”

“Lục phu nhân, con chim này rất thông minh, gọi là vẹt Hướng Dương, là loại hiếm thấy, biết nói chuyện. Cho nó ăn nó đã rồi nói.” Cục trưởng phu nhân nói xong, cầm một miếng mồi cho nó ăn, đối với nó nói: “Mau nói xin chào Lục phu nhân.”

Vẹt nhìn thoáng qua đồ ăn, quay đầu, rất có cá tính không nói gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui