“Đi rồi, là một người đàn ông, đại khái ba mươi mấy tuổi.” Cụ thể hắn cũng không rõ.
“Bảo Châu!” Côn Sơn vội vàng đuổi theo, cả một bóng người cũng không thấy, lúc gấp tới giơ chân, muốn lái xe đuổi theo, lại phát hiện xe mình không thấy đâu, hỏi một bên người trông xe : “Xe của tôi đâu?”
Khách sạn Nhân Hòa này quen với Côn Sơn, tự nhiên cũng nhận ra Bảo Châu: “Vừa rồi Thiếu phu nhân ngồi xe về rồi.”
“Về rồi? Trên xe còn có người nào?”
“Một bà thím, một con chim, còn có một lái xe. Tôi thấy trên người Thiếu phu nhân đầy bơ , có lẽ là về nhà thay quần áo.” Người kia nói.
Côn Sơn nghe xong hỏi: “Vậy ở bên cạnh vợ tôi, có thấy người đàn ông nào khả nghĩ không?”
Người nọ lắc đầu: “Không có, chỉ mấy người kia, mới đi không bao lâu.”
“Vậy chung quanh có người nào khả nghi vừa đi khong? Có người để lại tờ giấy nói bắt cóc vợ tôi.” Chẳng lẽ là có một trò đùa dai? Hắn hi vọng chỉ là một trò đùa dai, Bảo Châu nếu xảy ra chuyện, cho dù là bị thương, hắn cũng sẽ chịu không nổi.
“Bắt cóc? Có trông thấy mấy người đàn ông đỡ một cô gái trẻ tuổi lên một chiếc xe, cô gái kia hình như đang ngủ, cũng vừa đi không bao lâu.”
“Cậu có thể miêu tả bộ dáng mấy người đó không?” Xem ra là bắt sai người, nhưng dù cho không phải Bảo Châu, đối phương nếu không phải bị hiểu lầm là Bảo Châu, chỉ sợ người bị bắt cóc người là Bảo Châu rồi, việc này hắn phải xen vào.
“Một người đàn ông cao lớn thô kệch, còn có mấy người đi theo, một người béo mập, một người cao gầy, còn mấy người khác thì không nhớ. Cô gái thì mặc âu phục hồng nhạt, dáng người rất tốt, tóc quăn quyến rũ.”
“Diệp Dung Thanh?” Côn Sơn nhớ rõ hôm nay hình như cô mặc âu phục màu hồng phấn.
Biết không phải là Bảo Châu, Côn Sơn trong nháy mắt bình tĩnh lại, lý trí nhanh chóng trở về, hắn đi vào buổi tiệc, trong hành lang đụng phải Thẩm Kỷ Lương đang vội vã chạy ra, Thẩm Kỷ Lương sốt ruột tay đều đang run rẩy: “Bảo Châu đâu? Tại sau cậu quay lại? Không có đuổi theo sao?”
Côn Sơn vỗ vỗ vai của hắn: “Không phải Bảo Châu, bọn cướp bắt lầm người, Bảo Châu về nhà.”
Thẩm Kỷ Lương lập tức thở dài một hơi, toàn thân buông lỏng hướng trên mặt đất ngồi xuống; “May mắn không phải cô ấy.”
“Việc bọn cướp bắt lầm người, anh trước đừng nói ra.”
“Vì sao?”
“Tôi sợ bọn cướp biết bắt lầm người, giết con tin.” Diệp Dung Thanh là người vô tội, hắn phải đi cứu người.
“Tôi đã biết, có cái gì cần tôi hỗ trợ cứ mở miệng.” Thẩm Kỷ Lương trượng nghĩa nói.
“Buổi tiệc giao cho anh, tôi muốn lập tức mang theo người của tôi về nhà một chuyến, một là bàn bạc kỹ hơn cứu người như thế nào, hai là bảo đảm Bảo Châu có thật bình an hay không.” Nếu không nhìn thấy cô bình an, Côn Sơn không cách nào triệt để an tâm, làm sự tình khác, cũng không có tinh thần.
“Được.”
Côn Sơn mang theo người của mình về nhà, ngồi trên xe Cù thiếu, long nôn nóng muốn về nhà, một ngày bằng một năm, rõ ràng chỉ mới mấy 10 phút mà thôi, lại cảm thấy như đã trải qua vài năm dài đằng đẳng, trong lòng tuy hơi bình ổn, nhưng vẫn lo lắng, lòng bàn tay đều gấp toát mồ hôi. A Long, A Hổ ở bên cạnh hắn, vẫn an ủi hắn. Nhưng Côn Sơn cảm giác mình đều nghe không vào, quả thực vào tai trái ra tai phải.
Trong lòng chỉ nghĩ tới Bảo Châu, những thứ khác tất cả tựa hồ như vô hình, hoặc là theo gió thổi qua.
Chờ đến nhà, vừa vào cửa Thẩm mẹ thấy hắn trở về sắc mặt lại không tốt, nghĩ thầm tiêu rồi: “Thiếu gia, sao cậu về sớm vậy?”
“Bảo Châu đâu?”
“Vừa rồi tôi đã kêu người đi nói cho cậu biết rồi, Thiếu phu nhân có việc về trước.” Thẩm mẹ tiến lên định ngăn cản hắn lên lầu, bơ trên người Thiếu phu nhân có lẽ còn chưa tẩy sạch, sợ sẽ bị mắng.
“Cô ấy thực sự trở về rồi hả? Bà không có lừa tôi chứ?” Côn Sơn thấy bà ngăn cả, có chút nghi vấn, chẳng lẽ Thẩm mẹ đang lừa gạt hắn, Bảo Châu thực sự xảy ra chuyện?
Thẩm mẹ thấy vẻ mặt hắn nghiêm trọng không đúng, như là xảy ra chuyện lớn gì, lúc này mới khai thật: “Thiếu phu nhân làm bẩn quần áo, đang chuẩn bị tắm rửa.”
Côn Sơn nghe xong lập tức lên lầu, mở cửa phòng ra không có ai, chẳng lẽ trong phòng tắm?
Côn Sơn một cước đá văng cửa phòng tắm, Bảo Châu đang cởi quần áo được một nửa, ngẩn người, vô ý thức nói: “Em không có làm dơ quần áo!”
“Nha đầu ngốc!” Côn Sơn đi qua đem Bảo Châu quần áo không chỉnh tề ôm chặt vào trong ngực, dùng sức như là muốn khảm nạm vào xương cốt của mình.
“Đau.”
“Anh làm đau em? Thực xin lỗi, còn đau hay không?” Côn Sơn tranh thủ thời gian buông lỏng tay, sau đó có nhẹ nhàng ôm lấy cô, quả thực đau lòng không muốn buông tay.
“Hiện tại không đau, nhưng em làm dơ quần áo, Côn Sơn anh đừng tức giận được không?”
“Anh không tức giận.” Côn Sơn một bên giúp cô đem quần áo bẩn thoát ra ném vào trong thùng vừa nói.
“Nếu em nói là do người khác làm, không được tức giận người khác nha.” Bộ dạng Côn Sơn tức giận rất hung dữ, bất quá cô không sợ, bởi vì hắn là Côn Sơn, cho nên không sợ.
“Người khác? Người khác làm quần áo em bẩn sao?” Côn Sơn nghe xong đã thấy tức giận, ai dám bắt nạt vợ hắn?
Bảo Châu nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”
“Là ai? Là cố ý sao? Quả thực không đem anh để vào mắt, em yếu ớt như vậy, người đó như thế nào ra tay được?” Bệnh đau vợ của Côn Sơn vừa bộc phát, đã không kìm hãm lại được.
Bảo Châu nhún nhún vai: “Em không biết.”
“Em đi tắm đi, đợi lát nữa anh lau tóc cho em.” Côn Sơn nói xong đóng cửa lại, đã không khẩn trương, tim đập cũng bình thường rồi, cái gì cũng tốt, xuống lầu kêu mấy anh em của hắn lên thư phòng thương lượng cách cứu người.
A Thiếu nói: “Gần đây Quảng Châu có một đám người mới tới, chuyên bắt cóc vơ vét tài sản kẻ có tiền, chị dâu có lẽ không phải là đối tượng đầu tiên của bọn chúng.”
Côn Sơn đồng ý: “Vậy thì tiêu diệt bọn người này, lần này chúng đụng phải chính là Lục Côn Sơn tôi, xem như chúng không may. Chúng ta trước bố trí một chút, đợi bọn cướp gọi điện thoại tới, chúng ta một lần hành động bắt được bọn chúng, giao cho cục cảnh sát xử lý.”
Người khác có lẽ sẽ nén giận, cảm thấy ác đồ không dễ chọc, nhưng Lục Côn Sơn hắn lăn lộn trong bang phái cũng lâu, hôm nay xem như một lão luyện, chọc tới hắn, thời gian đám người kia làm chuyện ác, khả năng cũng chấm dứt.
“Ý kiến hay.” Tất cả mọi người đồng ý, thương lượng xong, Côn Sơn một bên kêu mọi người đi chuẩn bị, một bên trở lại trong phòng.
Bảo Châu đã tắm xong, tóc ướt sũng xõa trên vai đang gõ điện thoại, nói vài câu xong dập máy.
Côn Sơn cầm khăn, một bên dịu dàng giúp cô lau tóc, một bên hỏi: “Là ai gọi?”
“Mộc Đầu. Mộc Đầu nói em bị bắt cóc rồi, anh ấy kể chuyện cười nhạt nhẽo qua.” Bảo Châu không cho là thật.
“Người này!” Nhanh như vậy đã biết được tin, xem ra ở bên cạnh Bảo Châu khả năng có sắp xếp người, mấy tình địch này một người so với một người càng lợi hại, Côn Sơn rất phiền muộn, nhưng không có biện pháp, ai kêu tình địch của hắn phần lớn rất mạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...