Cô hướng về phía Côn Sơn bổ nhào qua…
“A!” Khi Bảo Châu mở mắt ra, chính mình ngã xuống đất.
Nhìn chung quanh, hóa ra là nằm mơ, nhưng giấc mơ kia thật đáng sợ!
Hơn nữa bình thường nằm mơ cô đều quên rất nhanh, hôm nay lại nhớ rõ.
A! Đúng rồi, Côn Sơn nhất định ở chỗ trong mơ kia!
Nhưng mà đó là chỗ nào? Khi đó không có Baidu, nhưng có Thẩm Kỷ Lương, hắn là bách khoa toàn thư biết nói của Bảo Châu, từ trước đến nay Bảo Châu có gì không hiểu sẽ tìm Thẩm đại ca, Bảo Châu gọi điện qua: “Thẩm đại ca, em nằm mơ thấy cây cầu.”
Lúc Thẩm Kỷ Lương buồn ngủ mông lung đi tiếp điện thoại, vốn là có chút oán hận, sau khi nghe thấy giọng Bảo Châu lập tức tinh thần phấn chấn: “Cầu?”
“Đúng vậy! Làm bằng sắt, Thẩm đại ca biết chỗ nào không?”
“Cầu sắt khắp nơi đều có, có chỗ nào đặc biệt không?” Thẩm Kỷ Lương đối với Bảo Châu từ trước đến nay vô cùng có kiên nhẫn.
“Đúng rồi, phía trên cây cầu kia hình dạng như là ba cái màn thầu.”
“Anh biết rồi, ở Thượng Hải, anh đã đi qua cầu Dụ Lưu. Muốn đi, lần sau Thẩm đại ca cùng em đi chơi, được không.” Thẩm Kỷ Lương vừa vặn trước kia đã đi qua Thượng Hải, hẳn là không có sai.
“Hiện tại đi.”
“Hiện tại? Em xác định?” Bây giờ là nửa đêm mà.
“Xác định.” Bảo Châu rất xác định.
Thẩm Kỷ Lương cảm thấy lúc này đã quá muộn: “Nếu không ngày mai a! Hiện tại quá muộn, em đợi anh thu thập một chút, bàn giao một số chuyện trước.”
“Vậy em tự mình đi.” Chuyện Bảo Châu đã quyết định, chín trâu cũng đừng mong kéo về.
Thẩm Kỷ Lương rất bất đắc dĩ, nghĩ thầm nếu hắn bỏ mặc Bảo Châu hơn nửa đêm chạy đến Thượng Hải, vạn nhất cô xảy ra chuyện gì, lương tâm cả đời sẽ bất an : “Anh đi với em, em kêu người chuẩn bị máy bay, cho anh 20 phút.”
“Cảm ơn Thẩm đại ca.” Bảo Châu hài lòng, cúp điện thoại Bảo Châu mò Tiểu Hoàng trốn dưới giường ngủ, ôm cổ: “Tiểu Hoàng, chúng ta đi Thượng Hải tìm Côn Sơn a!”
Bảo Châu gọi điện thoại kêu chuẩn bị máy bay về sau, ôm Tiểu Hoàng xuống lầu vừa định gọi xe, đã thấy A Long A Hổ đang đi tới đi lui dưới lầu, gọi một người trong đó: “A Long đưa tôi tới bờ sông XX.”
“Thiếu phu nhân, muộn như vậy cô chạy tới nơi đậu máy bay làm gì?”
“Tôi muốn đi Thượng Hải tìm Côn Sơn.”
“Sơn ca ở Thượng Hải?” A Long vội vàng hỏi, hắn đã vài đêm ngủ không ngon, cảm thấy tựa hồ có chuyện không hay phát sinh, trước kia Sơn ca làm nhiệm vụ gì cũng sẽ nói với mọi người một tiếng, đến nơi cũng sẽ gọi điện thoại về nhà báo bình an, nhưng lần này không có nói gì, đến nay không có tin tức.
Nghe nói Tổng đường chủ ở Thượng Hải hình như xảy ra chuyện lớn, cụ thể cái gì, bọn họ cũng không rõ, chỉ là mấy ngày nay lòng người bàng hoàng, trong lòng của hắn cũng bối rối, vạn nhất Sơn ca xảy ra chuyện, vậy làm sao bây giờ?
Bảo Châu gật đầu: “Tôi nằm mơ thấy.”
Người bình thường nằm mơ, A Long sẽ không tin, nhưng Bảo Châu từ trước đến nay vận khí tốt, lời cô nói, A Long nửa tin nửa ngờ: “Cô mơ thấy gì?”
“Côn Sơn chảy thiệt nhiều máu, tôi muốn đi Thượng Hải.”
“Thiếu phu nhân chờ một chốc, chúng tôi đi kêu A Thiếu cùng đi với cô, chúng tôi lên lầu lấy ít đồ xuống liền.” A Long nói xong, cho A Hổ một ánh mắt, A Hổ đi gọi điện cho A Thiếu, cùng triệu tập một ít huynh đệ lập tức đuổi theo. A Hổ lên lầu cầm vũ khí, cái gì uy lực lớn sẽ đem theo, vũ khí nặng trịch, thừa dịp đêm khuya khiêng túi nặng xuống, quăng vào trong xe xuất phát!
Đến nơi, Thẩm Kỷ Lương đã đợi ở đó, gió đêm thổi làm tóc hắn bay tán loạn, hắn tưởng rằng đi du lịch, chỉ tùy ý mang một cái bọc nhỏ, kết quả thấy bọn họ, cảm thấy tình huống không đúng, nhưng thời gian vội vàng cũng không có hỏi quá nhiều, dù sao chỉ cần là vì Bảo Châu, núi đao biển lửa hắn cũng dám đi.
Bảo Châu đi, hắn sẽ đi!
Lên máy bay, Thẩm Kỷ Lương hỏi Bảo Châu: “Đi du lịch, em mang theo nhiều gia hỏa như thế làm cái gì?”
Bảo Châu cho rằng hắn nói gia hỏa là chỉ bọn người A Hổ, kiên định mà nói: “Đi tìm Côn Sơn.”
Thẩm Kỷ Lương tuy không phải người trong nội đường, nhưng nghĩ đến hắn cũng được xem là anh em của Côn Sơn, mọi người tin tưởng hắn, A Hổ đem chuyện nói đại khái cho hắn biết, Thẩm Kỷ Lương lúc này mới phát hiện tính nghiêm trọng của vấn đề: “Ôi trời, các cậu đi tìm người, như thế nào không mang theo bác sĩ lỡ bị thương thì làm sao?”
A Hổ lúc này mới phát hiện mình sơ sót: “Tôi thực ngốc!”
Thẩm Kỷ Lương nghe vậy lại nói: “Cũng may, tôi sợ Bảo Châu ở Thượng Hải vạn nhất va chạm cái gì , cho nên tôi có mang theo hộp cấp cứu.”
Kế tiếp chính là bầu không khí khẩn trương yên lặng không nói gì.
Hơn hai giờ sau, máy bay Bảo Châu đến cây cầu cô vừa mơ thấy, mọi người hỏi Bảo Châu: “Kế tiếp nên làm gì bây giờ? Sơn ca ngay ở dưới cầu sao?”
Bảo Châu từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, dựa theo trí nhớ nói: “Bên kia, có một bến tàu, trên bến tàu có một nhà kho.”
Người điều khiển dựa theo lời cô nói, một mực đi phía trước, quả nhiên phía trước có một bến tàu, cách bến tàu không xa có một nhà kho, người điều khiển đáp máy bay xuống chỗ đất trống bên cạnh nhà kho, bởi vì là nửa đêm lại ở nơi thường xuyên có máy bay đi qua, cho nên cũng không có gây náo động xung quanh, một đoàn người cầm vũ khí tiên tiến, lặng lẽ xuống máy bay, dưới sự chỉ dẫn của Bảo Châu, đi tới trước cửa nhà kho, có hai người phụ trách trông coi, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên thì đã chậm, A Long A Hổ một trái một phải cho bọn họ mỗi người một đao, hai người lập tức bất tỉnh.
Một người trong đó trước khi bất tỉnh đã dung ngôn ngữ tất cả mọi người nghe không hiểu hô lớn một tiếng.
“Không tốt!” A Long vừa kêu không tốt, quả nhiên chỉ thấy một đám ngườu, như măng mọc sau mưa, trên tay cầm súng ống, dao găm, vẻ mặt hung thần ác sát, hoặc lạnh lùng.
Cửa bên trong mở ra, vì bảo hộ an toàn cho Thiếu phu nhân, A Long một tay đẩy Bảo Châu vào trong, một tay lấy súng đưa cho Thẩm Kỷ Lương nói: “Thẩm tiên sinh anh đi vào trước bảo hộ chị dâu, chúng tôi sẽ vào sau.”
Thẩm Kỷ Lương gật đầu, lập tức đi vào.
Tình cảnh bên trong làm cho người ta càng hoảng sợ, trong kho hang lờ mờ, tùy ý có thể thấy được khóa sắt cùng xiềng xích, có mấy cây cọc gỗ dựng đứng, còn cột người, tổng cộng là bốn người, một người trong đó Bảo Châu liếc mắt nhận ra là Côn Sơn, Côn Sơn nhắm hai mắt, bị trói chặt trên cọc gỗ, toàn thân bị đánh đầy thương tích, đầu tóc rối bời, trên quần áo rách nát sớm đã là đầy vết máu loang lổ, Bảo Châu hướng phía Côn Sơn nhào tới, nước mắt như mưa rơi xuống: “Côn Sơn! Côn Sơn! Em là Bảo Châu.”
“…” Côn Sơn trong lúc mê mang, hơi giật giật ngón tay, hắn là đang nằm mơ sao? Nếu không sao hắn nghe được tiếng của Bảo Châu. âm thanh kia hắn cho rằng kiếp nầy sẽ không còn được nghe thấy nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...