Bảo Châu nghe thấy âm thanh vội chạy đến nhìn thấy trên mặt hắn bị trầy da rất nhỏ, nước mắt như vòi nước không đóng lại được, ào ào chảy xuống: “Côn Sơn, anh có bị thương hay không?”
“Không có việc gì, chỉ là một chút vết thương nhẹ.” Côn Sơn đưa thay sờ sờ tóc của cô: “May mắn mà có em, anh mới nhặt về một cái mạng, Bảo Châu em lại cứu anh một lần.”
Bảo Châu ghé vào trong lòng ngực của hắn, ôm hắn chặt chẽ : “Côn Sơn, về sau em sẽ nghe lời, em không bao giờ đi xem phim nữa!”
“Đồ ngốc, hiện tại anh đi xem phim với em.” Hắn nghĩ vừa trải qua chuyện này, đêm nay chắc có lẽ không có việc nữa. Côn Sơn đứng lên dắt tay cô, đối với mọi người chạy đến nói: “Chuẩn bị xe, kêu A Long A Hổ đi theo bảo vệ. Lại đi gọi điện thoại cho Lưu quản lý, kêu hắn thay tôi đi gặp khách hàng.”
Mọi người một bên vì hai người bọn họ lo lắng, một bên nhanh chóng chuẩn bị tất cả, A Long để cho tiện bảo hộ Côn Sơn, đã khảo thi bằng lái xe, chỉ là bình thường không lái .
Hôm nay tình huống đặc thù, A Long lái xe, A Hổ cầm súng ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
Côn Sơn đã từ trong vụ nổ vừa rồi khôi phục lại, giờ phút này tuy lòng còn sợ hãi, nhưng đã an tâm không ít, hắn không ngốc tự nhiên biết là do ai làm, bất quá mặc kệ bất cứ chuyện gì, đợi hắn xem phim xong với Bảo Châu nói sau.
Côn Sơn đem Bảo Châu ôm trong ngực, không ngừng an ủi cô, Bảo Châu dường như bị hù dọa, co cả người lại, một bộ dáng rất sợ hãi, Côn Sơn trong lòng cũng co lại theo, đau lòng vợ yêu.
Cái tên hỗn đản, ám sát hắn coi như xong. Vậy mà còn làm vợ hắn sợ!
Để hắn điều tra rõ ràng, lần này tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn như vậy, Côn Sơn vỗ vỗ vai cô, không sợ người khác làm phiền nói với cô: “Chớ sợ chớ sợ, sẽ không còn có chuyện gì, Bảo Châu nhà anh là ngôi sao may mắn.”
Vành mắt Bảo Châu đỏ lên ngẩng đầu nhìn Côn Sơn nhỏ giọng nói thầm một câu: “Côn Sơn, em không muốn mất anh.”
“Em sẽ không mất anh, vĩnh viễn sẽ không, anh cam đoan với em.” Côn Sơn cúi đầu ở trên trán cô hôn một cái, dáng tươi cười mị hoặc mà tự tin, về sau hắn sẽ hết sức bảo vệ tốt chính mình, coi như là vì Bảo Châu.
May mắn tối nay chiếu phim hài, Bảo Châu cười cười đã quên chuyện vừa rồi, từ trước đến nay cô là một người dễ quên, lúc hết phim, Bảo Châu cười cười nói nói lôi kéo Côn Sơn thảo luận kịch tình: “Đứa bé kia đần quá a!”
“Vì sao?”
“Người ta cho nó kẹo, nó chỉ lấy một viên.”
“Vậy nếu là em thì sao?”
Bảo Châu suy nghĩ nói: “Anh một viên, em một viên, Tiểu Cù một viên, Thẩm mẹ một viên, Tiểu Hoàng một viên, A Long một viên, A Hổ một viên, cha một viên, mẹ một viên, cha Phú Quý một viên. Côn Sơn anh nói em muốn mấy viên?”
“Muốn mười viên, nhưng người ta chưa hẳn cho em, cho em hết người ta ăn cái gì?”
“Em lấy chocolate đổi với hắn.”
“Nha đầu ngốc.” Thực là lúc nào đều sẽ không quên ăn, cũng sẽ không quên mọi người. Chocolate so với loại kẹo đường trong phim đáng giá hơn nhiều, nhưng cô lại tỏ ra em rất thông minh, chọc cho Côn Sơn cũng không khỏi cong khóe miệng lên.
Về đến nhà, dụ dỗ Bảo Châu ngủ xong, sắc mặt Côn Sơn trầm xuống, mặt lạnh đi ra khỏi phòng, hướng hậu viện đi đến. Thân phận Tiểu Trương đặc thù, vì để tránh cho thân phận bị bạo lộ, Côn Sơn đã cho hắn riêng một phòng, ở bên cạnh nhà trồng cây kiểng.
Trong lòng Côn Sơn có rất nhiều hoài nghi, không đợi được tới hừng đông, đi tới trước gõ cửa: “Tiểu Trương, tôi có việc hỏi cậu.”
Bên trong không có bất kỳ âm thanh nào, lại gõ mạnh một chút, cửa tự động mở ra.
Côn Sơn mở đèn, trong phòng không có người, chăn nện chỉnh tề, đồ đạc trong phòng đều sạch sẽ ngăn nắp, không giống như là có người ở lại, nhưng trên bàn có một phong thư, trên phong thư cũng không có ghi cái gì, Côn Sơn mở phong thư ra, trong tờ giấy chỉ viết hai chữ —— là hắn.
Côn Sơn móc ra một hộp diêm, nhẹ nhàng quẹt ra một tia lửa, sau đó đem lá thư đốt đi, hắn không muốn mang đến phiền toái cho Tiểu Trương.
Nhìn lá thư từng chút một bị cháy sạch sẽ, lửa giận trong mắt của hắn lại bùng nổ.
Thù đường chủ nếu ngài đã thật sự muốn tính mạng của tôi, tôi không thể ngồi chờ chết, cái khác hắn có thể nhẫn, nhưng cái này hơi quá đáng rồi.
Từ trước đến nay hắn không phải người lương thiện, thù này, hắn tất báo.
Trở lên lầu, gặp vẻ mặt phẫn nộ của A Hổ và A Long, A Hổ nói: “Sơn ca, có phải do họ Thù làm hay không?”
“Đi vào thư phòng nói.” Côn Sơn nói xong cùng hai người đi vào thư phòng, đóng cửa lại, Côn Sơn dựa vào ghế, gật đầu nói: “Đúng là hắn.”
“Thật sự là hắn! Thù đường chủ nếu đã không để anh vào mắt, hơn nữa còn muốn dồn anh vào chỗ chết, chúng ta không thể cứ tha cho hắn như vậy mãi được, anh từng bước nhượng bộ, hắn từng bước lấn tới. Lại lui nữa, chúng ta chỉ có một con đường chết, Sơn ca đừng lòng dạ đàn bà nữa!” A Long tràn đầy cảm xúc nói, bọn họ đã nhượng bộ đủ rồi, không thể nhịn được nữa cũng chỉ có thể phản kháng, hắn không muốn ngồi chờ chết.
Côn Sơn đỡ cái trán thở dài nói: “Tôi biết rõ.”
“Sơn ca, chỉ cần một câu nói của anh, hai anh em bọn em, lập tức đi bắt hắn!” A Hổ nói, ám sát Sơn ca cũng giống như giết bọn họ, ba người bọn họ là anh em tốt nhất.
“Đừng xúc động, chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn. Dù sao cũng là một huynh đệ trong nội đường, hắn có thể bất nhân, tôi không thể bất nghĩa, ít nhất không thể lấy tánh mạng của hắn. Hơn nữa hắn biết rõ tôi không chết nhất định sẽ tăng cường phòng bị, các cậu khả năng chưa có động thủ thì đã bị bắt. Ám sát đường chủ là tội chết, tuy hắn ám sát tôi cũng là tội lớn, nhưng chúng ta có chứng cớ sao?” Côn Sơn đã bình tĩnh lại, hắn muốn đem tên họ Thù kia từ vị trí đường chủ kéo xuống, nhưng phải nghĩ biện pháp, không thể làm ẩu.
“Bọn em chính là nhân chứng!”
“Các cậu là người của tôi, cấp trên sẽ tin tưởng lời nói của một bên như vậy sao? Vì kế hoạch hôm nay, tôi muốn đem Thù đường chủ kéo xuống, nếu hắn tiếp tục nắm giữ vị trí kia, chúng ta có lẽ sớm muộn cũng gặp nạn.” Hắn đợi không được vài năm sau, hiện tại hắn liền muốn kết quả.
“Cái chủ ý này tốt, nhưng mà chúng ta phải làm như thế nào mới có thể kéo hắn xuống? Chúng ta ở Tổng đường không có người, không thể giúp chúng ta góp lời.” A Hổ nói.
“Chính là bởi vì như vậy, chúng ta phải làm cho thành tích của hắn không tốt, để hắn vì phạm sai lầm mà bị thay để.”
“Nếu không chúng ta liên thủ mấy vị đại gia trong nội đường không ưa hắn cùng ra tay, trong nội đường người đối với hắn sớm đã giận mà không dám nói gì. Có mấy vị đại gia hắn không cách nào chỉ huy, mọi người rất tin tưởng năng lực của anh. Nếu anh ra mặt thuyết phục tất cả mọi người không nghe theo hắn, làm mất quyền lực của hắn.” A Long nói.
“Nhưng nếu xử lý không tốt sẽ đánh rắn động cỏ.” Côn Sơn cũng cân nhắc qua, cảm thấy không thỏa đáng, tựa hồ có chút tổn hại, sợ sẽ liên lụy những người khác, cũng sợ sẽ làm cho nội đường trở nên hỗn loạn một mảnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...