Trân Bảo Vợ Yêu

“Nhưng mà chúng ta không cần kẻ ăn không ngồi rồi.” Côn Sơn nhún vai, trong lòng đã hiểu bảy tám phần, xem ra nhà bọn họ ngoại trừ Vũ tiểu thư là một vũ công làm đầu bếp ra, còn có thêm một vị đại thiếu gia làm người hầu.

Quả nhiên chỉ thấy Cù thiếu thở dài, vẻ mặt táo bón hỏi Côn Sơn: “Bít tất ở đâu? Ta đi giặt, được chưa?”

Côn Sơn gật đầu, chỉ chỗ.

Cù thiếu chậm rì rì hướng chỗ đặt bít tất đi đến, vừa đi, khóe miệng vẫn còn có chút giơ lên, giống như tìm được bảo vật, trong lòng đang nói: mỹ nhân, anh đến đây!

Ngày hôm sau Bảo Châu mở tiệc chiêu đãi Cách lai tiên sinh ăn cơm, đồ ăn đều là các món Trung Quốc.

Hạ Nhược Lan cẩn thận sợ người Mỹ ăn không quen, còn phối hợp châm trà, Bách Lai cảm thấy rất tri kỷ, một bữa cơm khách và chủ đều thật vui, ăn cơm xong, Bách Lai hỏi bọn họ muốn ở lại bao lâu.

Bảo Châu nói ngày mai sẽ đi đến Hảo Thời ăn chùa.

Bách Lai nói: “Vậy thì thật đáng tiếc, về sau cô đến Mỹ có thể tới tìm tôi, tôi mời cô ăn cơm, muốn tìm tôi, có thể đến tìm ông chủ của sòng bạc kia, hắn sẽ nói cho cô biết tôi ở đâu.”


Bảo Châu gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ, lần sau nhất định ăn chùa.

Hỏi ngày mai khi nào thì bọn họ đi, Bách Lai tiên sinh đứng dậy cáo từ, lại không có nói rõ ngày mai có đi tiễn hay không.

Bảo Châu đóng gói một phần điểm tâm Trung Quốc cho hắn làm bữa khuya: “Cái này anh cầm lấy ăn.”

“Cảm ơn, người bạn Trung Quốc của tôi.” Hắn thích Bảo Châu đơn thuần, đó là người bạn mà hắn cần, cùng cô một chỗ có thể thả lỏng, không cần lo lắng sẽ bị ám toán.

Bách Lai tiên sinh đi rồi, Kiệt Mẫu và vợ hắn đã sớm đến tiễn đưa Côn Sơn cùng Bảo Châu, lúc nói chuyện với nhau, Côn Sơn nhắc tới vị Bách Lai tiên sinh vừa rồi: “Đúng rồi, anh có biết một người tên Bách Lai không?”

Kiệt mẫu lắc đầu: “Tôi chưa từng nghe qua người này.”

Thế nhưng Côn Sơn như trước cảm thấy người đàn ông gọi Bách Lai này không phải người bình thường! Cảm thấy về sau tựa hồ sẽ còn gặp lại.

Ngày hôm sau, ngay lúc đoàn người Bảo Châu đang chuẩn bị lên máy bay, đột nhiên xuất hiện mấy người mặt áo đen khiêng hai rương đồ lớn đến trước mặt bọn họ, dùng tiếng Trung sứt sẹo đối với Bảo Châu nói: “Bách Lai tiên sinh sai chúng tôi mang đến một phần lễ vật cho cô và chồng cô, tôi giúp cô đem lên máy bay a!”

Bảo Châu gật đầu: “Được! Bách Lai đại ca thật khách khí a!”

Đồ đạc nhanh chóng được đưa lên máy bay, sau đó mấy người mặt áo đen nhanh chóng rời đi, động tác nhanh nhẹn như là quân nhân đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.

Côn Sơn mặt ngoài không nói gì, nhưng trong lòng âm thầm lưu ý, sau khi lên máy bay, đợi mọi người được dàn xếp tốt, Côn Sơn hiếu kỳ lôi kéo Bảo Châu đi đến phía sau máy bay nhìn lễ vật, hai cái rương rất lớn lại còn rất nặng, Côn Sơn mở nắp một cái rương lên, bên trong dĩ nhiên là tràn đầy một rương các loại đồ ăn vặt nước Mỹ, có cả nho khô và quả đào Bảo Châu rất ưa thích.

Bảo Châu thật cao hứng: “Thiệt nhiều đồ ăn ngon a!”

Côn Sơn không thể nói là cao hứng hay là thất vọng, luôn luôn có chút cảm giác không quá như ý, có thể là hắn đối với Bách Lai tiên sinh chờ mong quá cao…

Máy bay trải qua một thời gian ngắn xóc nảy, thuận lợi đi tới nhà máy Tây Ni Á.


Hảo Thời người thành lập nhà máy nhiệt tình tiếp đãi bọn họ, hơn nữa giúp Bảo Châu giới thiệu hoàn cảnh nhà máy, bởi vì lượng tiêu thụ chocolate rất tốt, hiện tại nhà máy với Hảo Thời làm trụ cột đã mở chi nhánh ở trấn Hershey, nhà máy của Hảo Thời là niềm kiêu hãnh của trấn này.

Hảo Thời phát đạt như vậy, trong tay Bảo Châu có nắm giữ cổ phần của công ty cũng theo nước lên thì thuyền lên, tuy chỉ có 10%, nhưng cũng có thể xem như một tiểu phú bà rồi.

Ở lại chỗ Hảo Thời vài ngày, Bảo Châu cùng Côn Sơn quyết định về nước.

Lúc đi Hảo Thời đưa cho Bảo Châu rất nhiều chocolate với tư cách đáp lễ, Bảo Châu đem những chocolate kia đặt vào hai rương đồ ăn Bách Lai tiên sinh tặng, cùng một chỗ mang về nước.

Trở lại Quảng Châu, Côn Sơn thuê một chiếc xe vận tải, đưa hai cái rương lớn kia về nhà.

Đến nhà, hai rương khổng lồ như vậy, để chỗ nào là một vấn đề, Thẩm mẹ nhìn hai rương đồ ăn xin chỉ thị Côn Sơn: “Thiếu gia, những thứ này nên để ở đâu?”

Côn Sơn nghĩ đến đồ ăn vặt của Bảo Châu đã nhiều đến trình độ chứa đầy một gian phòng, hiện tại xem ra sẽ còn nhiều hơn nữa, dù sao trên lầu vẫn còn phòng trống, vung tay lên: “Mang tới căn phòng sát vách phòng của tôi, về sau đó chính là kho chứa đồ ăn vặt của Bảo Châu, gọi người đến phòng đó mở một cánh cửa thông với phòng tôi, về sau Bảo Châu ăn vụng cũng thuận tiện.”

Bảo Châu nghe xong cũng hiểu được tốt, liên tục gật đầu: “Em thích.”

Chuyện giải quyết xong, Côn Sơn kêu gia đinh hỗ trợ đem hai rương kia mang lên phòng, liền không hề đi quản chuyện này, hắn vừa trở về, công việc rất bận rộn.

Bảo Châu cũng bận rộn, vội vàng đi xem hai cục cưng, đã vài ngày không gặp con rồi, rất là tưởng niệm, vào phòng, hai cục cưng đang nằm trên giường ngoan ngoãn ngủ trưa, có lẽ do tiếng mở cửa của Bảo Châu quấy rầy đến bọn họ, hai đứa bé vừa thức dậy đã nhìn thấy mẹ mình, vẻ mặt tươi cười vươn bàn tay mập mạp nhỏ bé ra, cầu ôm.


Bảo Châu thò tay, một bên một cái đem hai cục cưng ôm trên tay, một bên hôn một cái, vài ngày không thấy, hai cục cưng dường như hơi lớn hơn…

Côn Sơn vừa về đến còn chưa ngồi nóng ghế, Tiểu Đông đi tới đối với Côn Sơn nói: “Thiếu gia, mấy ngày trước nhà Vương tiên sinh bên cạnh đưa tới một cái hộp gấm, nói nhất định phải đợi cậu trở về, kêu tôi tự mình đưa cho cậu, nói là đồ cổ quý giá, nhất định phải để cậu giúp hắn giám định.”

“Lấy ra đi!” Vị Vương tiên sinh kia, chính là Quản đường đại gia trong nội đường, nếu không xảy ra chuyện lớn, chắc có lẽ không vội vả liên lạc với hắn như vậy.

Hộp gấm được đưa lên, Côn Sơn kêu tất cả hạ nhân lui ra ngoài, mở rương ra, bên trong là một ấm trà được làm từ đất sét, Côn Sơn mở ấm trà ra, bên trong có tờ giấy, trên đó viết: “Thời tiết muốn thay đổi, sét đánh lại trời mưa, “

Phía trên đều là tiếng lóng của Trí Đường, thời tiết thay đổi có ý tứ là có biến hóa, sét đánh có ý là không phải chuyện tốt như là sấm sét giữa trời quang, trời mưa cũng là có chuyện không tốt, sét đánh thêm trời mưa, xem ra chuyện này rất nghiêm trọng!

Côn Sơn lập tức viết tờ giấy, hẹn hắn gặp mặt, rồi sai người đem hộp gấm trả về.

Một giờ sau, ở ngoại ô trên một sườn núi nhỏ, Côn Sơn gặp Quản đường đại gia, thấy đối phương khẽ nhíu mày, không khỏi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Lão đường chủ mấy ngày trước đột nhiên phát bệnh không dậy nổi, từ bỏ chức vụ. Chúng ta đều muốn cậu làm đường chủ, nhưng tổng đường chủ ở Thượng Hải nghe nói về sau, lại đột nhiên tuyên bố sẽ điều một người từ Thượng Hải tới, trở thành đường chủ.” Cho nên trong lòng của hắn vì Côn Sơn cảm thấy tức giận bất bình, không chỉ là hắn, những người khác trong nội đường cũng có cảm giác này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui