“Một cục cũng là vàng.” Côn Sơn thở dài một hơi nói ra, tựa hồ vẫn còn tiếc hận cái gì.
“Nhưng tao dùng một rương vàng, chỉ để đổi một cục vàng lớn bằng hạt vừng, Lục Côn Sơn mày còn có mặt mũi nói à! Mày là một tên lường gạt.” Hắn thật muốn khóc! Thế nhưng thật mất mặt, nếu khóc lên, càng mất mặt, chuyên gia trước khi đi đã gọi điện thoại cho anh trai hắn, anh hắn thiếu chút nữa trực tiếp bắt hắn chạy về Nhật Bản! Quá mất mặt , quá vô dụng!
“Tôi lừa ngài? Chỗ ấy có mỏ vàng, là tôi nói?” Côn Sơn uống một ngụm cháo loãng vẻ mặt phẫn hận nhìn hắn, tựa hồ Lục Côn Sơn hắn mới là khổ chủ.
“Không phải, nhưng tất cả mọi người nói đó là mỏ vàng.”
“Nhưng tôi chưa nói, tôi cái gì cũng chưa nói, là chính ngài muốn mua, tôi căn bản không muốn bán cho ngài, bởi vì chính tôi còn không biết chỗ ấy có vàng hay không, tôi không muốn bán, là ngài buộc tôi bán đấy, phải hay không a?” Côn Sơn đã sớm nghĩ kỹ lí do thoái thác, hắn tìm người đi chỗ kia chôn xuống tổng cộng hai cục vàng, đều lớn như hạt vừng, nếu lớn hơn nữa hắn sẽ chịu thiệt a!
Một cục làm mồi dụ, một cục ngăn chặn miệng của hắn, nếu hắn nói chỗ kia không có vàng, Côn Sơn có thể phản bác a!
Thế nào không có a!
Chỉ có điều hơi nhỏ thôi.
“Cái này…”
“Tôi đã bị ngài làm hại chỉ có thể uống nước cháo thôi, ngài còn muốn như thế nào đây?”
“Mày đã thảm như vậy, mày đem vàng trả lại cho tao, tao đem đất kia trả lại cho mày.” Như vậy không được sao?
Côn Sơn cảm thấy hắn nói chuyện không có suy nghĩ: “Ngài đào cũng đã đào, nghe nói những nhà máy đã tu sửa được một nửa kia toàn bộ đều bị hủy đi, còn đào tới loạn thất bát tao, ngài cảm thấy tôi làm sao còn có khả năng hoàn trả lại số vàng của ngài, hơn nữa tiền bây giờ đang ở trong tay cha tôi, tôi chịu, cha tôi cũng sẽ không chịu.”
“Vậy thì trả tám phần, nếu không tao tìm luật sư kiện mày! Mày chờ bị kiện a!” Sato Thứ Lang nói, hắn nổi giận đùng đùng.
Côn Sơn lại mỉm cười, rất bình tĩnh nói: “Tối đa hai phần, muốn hay không tùy ngài. Ngài muốn đi kiện thì cứ đi đi! Tôi không sao cả, dù sao ngài cũng không có bất kỳ chứng cớ nào a!”
Sato Thứ Lang hầm hừ rời đi, thật sự đi kiện Côn Sơn.
Kết quả hắn không có chứng cớ, lại ở trên đất người Trung Quốc, mà Sato Thứ Lang cũng chỉ là một thương nhân Nhật Bản, còn là một kẻ nghèo hàn, muốn hối lộ đều không có cửa, vì vậy không thành công.
Đất là của hắn, tiền vẫn là của Côn Sơn, hắn không thể lấy về được.
Trí Đường muốn làm liên hoàn kế, cái này bước đầu tiên thành công rồi.
Bước thứ hai sắp bắt đầu, chỉ có triệt để đem Sato Thứ Lang đuổi ra khỏi Trung Quốc bọn họ mới an tâm.
Thủ hạ Côn Sơn và các anh em ở Trí Đường từng người đều thu thập một ít chứng cứ Sato lợi dụng quặng mỏ vơ vét của cải người Trung Quốc, các tội giết người, khất nợ tiền lương, đánh đập công nhân, đều bị bắt được chứng cớ.
Lúc bọn họ muốn đem chứng cớ đưa cho Diêm Tích Sơn, Côn Sơn từ trong bọc lấy ra hai phần đồ đạc khác, cho mọi người xem: “Cái này một phần là chứng cứ phạm tội của anh trai tôi. Phần thứ hai là giá cả đề nghị chính phủ thu mua quặng mỏ, giúp tôi cùng một chỗ đưa qua.”
“Côn Sơn, cậu…” Thật ra bọn họ một mực cũng biết anh trai Côn Sơn bây giờ cũng rất đáng giận không khác Sato Thứ Lang gì mấy, nhưng bởi vì đó là anh trai Côn Sơn, mặt khác còn có Sato Thứ Lang tồn tại, cho nên Lục Hoài Ninh tạm thời còn không có bị bọn họ coi là đối tượng muốn trừng phạt.
“Hắn là anh tôi, tôi càng không thể làm việc thiên tư trái pháp luật, không thể phá hủy quy cũ trong nội đường, bây giờ nên làm cái gì thì làm cái đó.”
Mọi người một bên bội phục, một bên đồng ý cách làm của hắn.
Đồ đạc kia được gửi đến Diêm Tích Sơn, Diêm Tích Sơn rất tức giận, cũng rất khiếp sợ, ở trên địa bàn của hắn, lại có thể xuất hiện chuyện đáng giận như vậy, tra! Nghiêm tra! Tra rõ!
Cái này một khi tra ra liên quan đến nhiều quan chức, không chỉ mấy người khai thác mỏ có vấn đề, thủ hạ của bọn họ bị bắt vào cục cảnh sát nghiêm hình tra tấn một phen về sau, khai ra rất nhiều thứ, ví dụ như nghiệp quan (doanh nghiệp + quan viên) cấu kết, Sato Thứ Lang một người Nhật, vì có thể đứng vững ở Sơn Tây, thường xuyên đút lót hối lộ, có mấy người đều là hắn một tay đề bạt lên, rất tức giận!
Hắn tức giận, thiếu chút nữa đem mấy tên tự tay đề bạt lên cách chức rồi.
Sato Thứ Lang là người Nhật, hắn không thể lấy đầu người ta, nhưng gia sản là lưu không được, toàn bộ sung công, mảnh đất mua từ Côn Sơn thiếu chút nữa cũng phải sung công.
May mắn Côn Sơn cố ý gọi điện cho Diêm Tích Sơn, nói hắn biết đại bộ phận tiền tài Sato Thứ Lang vơ vét không có đưa đi Nhật Bản, mà là gửi trong sổ tiết kiệm của tiểu thiếp, cất giữ thật tốt. Thuận tiện nói ra chuyện chính mình bị Sato Thứ Lang ép bán đi mảnh đất.
Dám hướng Diêm Tích Sơn tố giác, Lục Côn Sơn hắn lá gan cũng thật lớn, tiểu tử này có bản lĩnh, nghe nói ở Quảng Châu vậy mà có tiếng.
Bất quá chỉ là ở vùng ngoại thành so sánh vắng vẻ, hắn muốn, Diêm Tích Sơn nghĩ đến chuyện trước kia chèn ép hắn, sẽ cho hắn, xem như đền bù tổn thất.
Côn Sơn lấy lại đất, lúc này không vội bán đi, dù sao lão ba có tiền dưỡng lão là được rồi.
Cú điện thoại này đối với Diêm Tích Sơn mà nói, phi thường hữu dụng, Diêm Tích Sơn phái người đi thăm dò một chút, là thật.
Sato Thứ Lan còn nghĩ đợi chuyện này điều tra xong có thể mang theo tiểu thiếp bỏ chạy trở lại Nhật Bản, thiếu chút nữa ngất đi, triệt để khó có thể xoay người, người không có đồng nào! Nghèo túng!
Gọi điện thoại cho anh trai hắn, anh trai hắn tức không muốn nhận đứa em là hắn nữa, gọi người cho hắn một con dao găm, cùng mấy đồng bạc, là tự sát, hay lưu lạc đầu đường làm tên ăn mày chính mày chọn, dù sao về sau tao không có một đứa em như mày, trừ phi mày lại Đông Sơn tái khởi, nếu không mày cũng đừng có về nhà!
(Đông Sơn tái khởi: đợi thời cơ trở lại)
Sato Thứ Lang mắt nước lưng tròng nhìn dao găm cùng đồng bạc, cuối cùng vẫn là lựa chọn cái thứ hai!
Đi lang thang!
Không phải hắn sợ chết, mà hắn thật sự không cam lòng cứ như vậy chết đi, hắn nhất định có thể Đông Sơn tái khởi!
Kết quả hắn còn chưa ra khỏi Vận Thành, bị một đám thợ mỏ đã từng bị hắn ức hiếp tổn thương qua và thân nhân của người bị hắn giết hại loạn đánh cho một trận.
Không có bị đánh chết, nhưng điên điên khùng khùng kéo lấy một thân thương tích, đi ra Vận Thành…
Lục Hoài Ninh so với hắn kết quả không khá hơn bao nhiêu, quặng mỏ của hắn bị sung công, người cũng đã bị bắt.
Thị trưởng Vận Thành đang lo đã lâu không có chuyện gì có thể cho hắn lập công rồi, quyết định cầm Lục Hoài Ninh khai đao, chưa nói muốn giết, nhưng bảy mươi năm ở tù cũng đã đủ.
Lục Hoài Ninh nghe xong, lúc này mới luống cuống, nếu hắn thật sự ở tù thì xong rồi.
Đợi lúc Lục Côn Sơn gặp hắn, tựa hồ khóc hô hào nói: “Em trai, cứu anh! Anh không muốn chết!”
Côn Sơn nhìn như khó xử khoát khoát tay: “Em đã từng muốn cứu anh, anh không đồng ý, hiện tại đoán chừng cũng khó rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...