Hai người lớn mang theo hai đứa nhỏ tới trạm xe buýt, lúc tới nơi cũng đã chín rưỡi, Tư Trạch xếp hàng mua vé, chín giờ bốn mưa bọn họ đã lên xe buýt, lúc bắt đầu khởi hành, Tư Trạch nói. "Tới chỗ đó cũng khoảng mười rưỡi, chắc chắn chúng ta là người nhanh nhất."
Theo lý mà nói, bọn họ không đi đường vòng, lựa chọn phương tiện giao thông phù hợp, nếu như không xảy ra chuyện gì, hai người họ sẽ tới nơi đó nhanh nhất.
Đáng tiếc, bây giờ bọn họ còn chưa biết khẩu âm của địa điểm này đọc gần giống với khẩu âm của địa điểm làm nhiệm vụ, thế nên hướng hai người họ đi ngược hướng với địa điểm được chỉ định, tổ tiết mục khảo nghiệm năng lực xử lý tình huống của hai người nên không nhắc bọn họ vấn đề này.
40 phút sau, lúc xe rời khỏi nội thành tới nơi hoàng tan vắng vẻ đã xảy ra một chuyện bất ngờ.
Lúc đó ở trên xe, phần lớn mọi người đang nghỉ ngơi, lại có âm thanh phát ra, vừa có tiếng Trung vừa có tiếng Pháp, xe buýt đột nhiên dừng lại, có hành khách đụng vào ghế phía trước, cũng có người đụng vào cửa kính, mắng mỏ mấy tiếng. Giản Ngôn Tây trong nháy mắt đã kịp phản ứng lại, ra hiểu tổ quay phim cẩn thận một chút.
Nhân viên quay phim còn chưa kịp phản ứng, cửa xe buýt đã bị đập nát, mấy người mang khăn trùm đầu màu đen dùng dao kề vào cổ tài xế, chỉ thị tài xế mở cửa, người tài xế đưa hai tay ra, biểu thị đầu hàng, nhấn phím điều khiển.
Nhân viên quay phim trở nên ngây dại, bọn họ cẩn thận thu thập máy móc. Kẻ nắm dao ở bên kia đã thuận lợi tiến vào buồng xe, tiếng kêu sợ hãi của các hành khách vang lên trong không gian, có người hét quá to làm cho tên cầm đầu tức giận đập báng súng vào đầu người nọ. Trong phút chốc, máu chảy ồ ạt, tên mang theo khăn trùm đầu càng thêm hưng phấn, nói một chuỗi dài lời nói, người đàn ông ở phía sau hắn dùng tiếng Anh nói. "Đem hết tiền và vật có giá trị trên người giao hết ra đây."
Nói rồi dùng súng vỗ vỗ vào ghế dựa.
Gặp cướp rồi.
Mồ hôi lạnh của Phó đạo diễn chảy ròng ròng, mọi người sinh ra ở thời bình, đã bao giờ gặp mấy tên khủng bố trắng trợn như vậy đâu, sau khi cơn sợ hãi qua đi, lấy lại lý trí, không kêu ra tiếng cũng không làm động tác gì dư thừa, lấy tiền từ trên người ra.
Sau khi lấy tiền xong, phó đạo diễn đưa mắt nhìn Tư Trạch và Giản Ngôn Tây, phát hiện hai người vô cùng bình tĩnh, một bên chăm sóc hai đứa bé, một bên bỏ tiền ra ngoài.
Trên thực tế, Giản Ngôn Tây không bình tĩnh được như vậy, bọn họ là người ghi hình chương trình mà thôi, trên người làm gì có nhiều tiền như vậy? Hai đôi bốn người, tổng cộng chỉ có 100 euro, mấy tên kia sẽ không thỏa mãn.
Quan trọng nhất là còn nhóm người quay phim, một khi bị người xấu phát hiện, có tức giận hay không?
Có tổng cộng năm tên cướp, cũng có 5 cái súng.
Mẹ nó.
Quá vướng tay chân.
Giản Ngôn Tây và Tư Trạch liếc mắt nhìn nhau, phát hiện đối phương vẫn luôn bình tĩnh, Giản Ngôn Tây hơi cúi đầu, lấy tiền mặt ra, tầm mắt nhìn thấy dây ngọc Phật đeo trên cổ của Chúc Động, Giản Ngôn Tây lặng lẽ đưa tay tới.
Chúc Đồng cũng vô cùng sợ hãi, lúc Giản Ngôn Tây đưa ray tới, người bé co rúm lại, nắm chặt ống tay áo của cậu, nhận ra động tác của Giản Ngôn Tây, bé không ngăn cản cũng không phản kháng, chỉ chớp chớp đôi mắt nhìn cậu.
Để tiện cho việc ghi hình, đoàn người ngồi phía sau cùng, nhưng động tác của đám cướp rất nhanh, không tới năm phút, nam nhân nói tiếng Nào cũng đã cầm cái túi tới đây.
Một tay Giản Ngôn Tây ôm lấy Chúc Đồng, mộ tay ném tiền vào trong túi, quả nhiên người kia cau mày, nói. "Đây là muốn tiền không muốn sống à? Giao hết ra đây."
"Xin lỗi, đây là tất cả tiền mặt của chúng tôi." Giản Ngôn Tây dựa vào ghế, làm ra vẻ ta thái. "Chúng tôi là người ngoại quốc, tới đây du lịch, tiền đã xài hết rồi."
"Biết các người là người ngoại quốc rồi." Âm thanh này rõ ràng là của một tên tiểu tử, hắn táo bạo chĩa súng vào Giản Ngôn Tây, nói. "Đi du lịch mà chỉ mang 100 euro? Đùa tao à?"
Phó đạo diễn ở phía sau thấy tình hình như vậy, vội vàng giao hết tiền ra, lắp bắp nói. "Chúng tôi đi cùng nhau. Bọn họ thật sự đã xài hết tiền....Nhiêu đây... Đủ chưa?"
Phó đạo diễn là người có nhiều tiền nhất, tiền mặt có hơn 4000 euro, không ít, nam nhân thấy vậy mới nguôi giận, dù sao bọn chúng không thể ở trong xe quá lâu, bởi vậy nên nhanh chóng thu sạch tiền.
Phó đạo diễn lau mồ hôi, trong lòng vẫn còn run rẩy, thấy toa phía trước có nam nhân khóc nức nở, nói. "Tôi thật sự không có tiền. Bọn họ có tiền, bọn họ mang theo máy ghi hình."
Chính là nam nhân vừa rồi bị kẻ xấu đập cho một báng súng, bây giờ ở trên mặt là hai vết thương, máu chảy càng nhiều, bộ dáng sợ hãi đã tới cực hạn, cố tình chỉ ra phía sau toa xe, sợ hãi kêu lên. "Tôi không có tiền. Thật sự không có."
Phó đạo diễn sợ hãi, nam nhân vừa mới rời đi đã quay lại tìm bọn họ, đoạt lấy máy quay của nhân viên ngồi ngoài, giận dữ nện một báng súng vào đầu nhân viên, quát to. "Mày dám lừa tao."
Hành động này làm kinh động tới tên cầm đầu, hắn bước tới, hỏi nam nhân, chuyện gì đã xảy ra.
Nam nhân nhịn cơn tức giận, nói. "Mấy tên này không biết làm gì, mang theo camera bên người! Mới vừa rồi còn nói không có tiền! Con mẹ nó, hôm nay không đổ máu không được." Hắn nói xong đưa mắt nhìn sang phó đạo diễn, một tay nhấc cổ ông ta lên, đặt súng vào cằm, tức giận nói. "Chúng mày đang làm gì? Có phải từ lúc lên xe vẫn quay phải không? Tao đệt mẹ mày. "
"Không có. Không có." Phó đạo diễn gấp gáp nói tiếng Trung, sau đó mới vội vàng dùng tiếng Anh nói. "Chúng tôi quay chương trình. Camera cũng tắt rồi."
Kẻ cầm đầu cầm camera lên, quả nhiên không thấy đèn sáng, sau đó nhìn đám người kia cũng mang mấy cái túi giống vậy, tổng cộng có 8 cái máy quay.
Nam nhân líu lưỡi. "Cái này cũng rất có giá trị."
Kẻ cầm đầu không lên tiếng, ném camera cho đàn em, đang muốn mở miệng nói, điện thoại lại vang lên, có người nói. "Bên tao mới nhìn thấy xe, có thể ngăn được mười phút. Chúng mày nhanh đi đi."
Kẻ cầm đầu Ừ một tiếng, sau đó cúp điện thoại, nhìn phó đạo diễn run như cầy sấy, sau đó nhìn sang Tư Mặc Thinh, nói. "Mang hai người này đi."
Nam nhân sững sờ. "Sao lại vậy?"
"Bắt cóc." Kẻ cầm đầu nở nụ cười, sau đó nói. "Rút thôi."
Tuy Tư Trạch nghe không hiểu nhưng thấy tên cầm đầu chỉ tay vào Tư Mặc Thịnh, xuất phát từ trực giác nhạy bén, anh đưa tay ôm chặt Tư Mặc Thịnh, viền mắt đỏ lên, tức giận nhìn kẻ cầm đầu. Kẻ cầm đầu nhìn thấy hành động của anh, nở nụ cười lạnh, lại nghe thấy ai đó nói."Dẫn tôi đi."
?
Kẻ cầm đầu buồn bực nhìn về phía Giản Ngôn Tây, sau khi thấy gương mặt cậu, ánh mắt hắn sáng ngời.
Thật sự là nam nhân trẻ tuổi đẹp như điêu khắc.
Tư Trạch cũng rất đẹp trai, nhưng tỏa ra khí chất đàn ông, còn Giản Ngôn Tây không như thế, đặc biệt là khi hắn nhìn thấy dáng vẻ của cậu, vừa kiên quyết vừa e ngại, hắn muốn làm cậu tới khi cậu khóc mới thôi.
Kẻ cầm đầu là đồng tính, dưới thân sắp cứng rồi, chỉ nghe nam nhân đẹp trai kia nói. "Tôi có rất nhiều tiền, người nhà tôi cũng đồng ý chuộc tôi, đem theo một người dễ hơn đem theo hai người."
"Vừa rồi máy còn nói mày không có tiền." Nam nhân giận dữ nói. "Mẹ, xem chúng tao là khỉ à?"
"Tôi không có tiền nhưng tôi có đồ." Giản Ngôn Tây lấy ngọc Phật của Chúc Đồng ra, giờ khắc này nó đang nằm trong một cái hộp đẹp mắt. "Chúng tôi là người Trung Quốc, lần này tới Paris là vì muốn thông qua đấu giá mà lấy được viên ngọc Phật này, mang theo nhiều camera là cũng để quay lại cảnh này."
Kẻ cầm đầu dừng lại.
Giản Ngôn Tây tiếp tục nói. "Ngọc này ở Trung Quốc có giá một triệu trở lên..."
"Một triệu? Fuck your mother, mày chém à?" Nam nhân không thể tin nổi, dĩ nhiên lại nhặt trúng bảo vật.
Kẻ cầm đầu không lên tiếng, nhìn Giản Ngôn Tây, Giản Ngôn Tây hơi sốt sắng, nói. "Một trăm triệu NDT, tôi lừa mấy anh làm gì? Tôi mang theo ngọc phật đi với các anh, các anh cầm súng, còn tôi là kẻ trói gà không chặt..." Cậu nuốt nước miếng. "Tha cho đứa bé đi. Nó không hiểu chuyện, sẽ rất phiền phức, tôi sẽ phối hợp với các anh."
Có người sau lưng thuvs giục. "Đại ca, phải đi rồi."
Kẻ cầm đầu kéo Giản Ngôn Tây, mang người xuống xe.
Đây giống như một tín hiệu, nam nhân nóng nảy kia cũng bỏ lại phó đạo diễn, cùng ba người nữa xuống xe, bọn họ dừng lại trên chiếc xe việt dã cách xe buýt mấy mét.
Chúc Đồng không nhịn nổi nữa, khóc thành tiếng. Tư Trạch nắm chặt quyền, trơ mắt nhìn đám người kia mang Giản Ngôn Tây đi, ngay cả Tư Mặc Thịnh luôn hờ hững cũng dõi mắt nhìn ra cửa xe.
Lại thấy kẻ cầm đầu lôi Giản Ngôn Tây vào buồng lái, làm một cái ký hiệu ok.
Trong chớp mắt, chỉ thấy Giản Ngôn Tây ra tay rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...