Giản Ngôn Tây nói chuyện vui vẻ với Triệu Trần, bỏ lại Hàn Triệu Nam một bên___
Hàn Triệu Nam liếc nhìn Giản Ngôn Tây, vừa liếc nhìn Triệu Trần, phát hiện trên mặt hai người đều mang theo nụ cười, đắc biệt là Giản Ngôn Tây. Tuy độ cong khóe miệng không rõ ràng nhưng có thể thấy được ý cười tung bay trong mắt cậu, trong lòng Hàn Triệu Nam chua xót, nghĩ tới, Ngôn Tây chưa bao giờ cười như vậy với anh.
Đại đa số thời gian, khuôn mặt của Giản Ngôn Tây đều là vẻ nghiêm túc, số lần dịu dàng với anh đều đếm trên đầu ngón tay, thái độ đối xử với Triệu Trần hôm nay quả thật hiếm thấy. Không phải là nấu ăn thôi sao, lợi hại vậy à?
Trong lòng anh đột nhiên tức giận, nước mắt muốn tuôn rơi, hai vành mắt đỏ ửng, thức ăn thơm phức trong nháy mắt lạnh xuống, mất đi màu sắc, anh không che giấu tâm tình của mình, đặt đũa mạnh xuống, nghiêm mặt nói. "Tôi ăn xong rồi." Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Giản Ngôn Tây.
Đũa bát chạm nhau phát ra tiếng kêu lanh lảnh, khóe miệng Giản Ngôn Tây ngưng lại, lông mày hơi nhăn, nhìn Hàn Triệu Nam một cái, nói. "Ăn xong thì đứng lên, ngồi đấy làm gì."
Hàn Triệu Nam nhìn cậu với ánh mắt không dám tin, đứng phắt dậy, trợn mắt nhìn Triệu Trần một cái.
Cửa phòng đóng "Ầm" một cái, Triệu Trần nhận ra Hàn Triệu Nam đang tức giận, có chút khiếp đảm nhìn Giản Ngôn Tây. "Hàn tiên sinh tức giận sao? Không sao chứ? Chẳng lẽ là vì..."
Minh tinh và thiếu gia có tiền cùng ở một chỗ đương nhiên sẽ làm cho đầu óc người ta suy nghĩ phong phú, trong đầu Triệu Trần lóe lên vô số scandal, nhớ tới thái độ của Hàn Triệu Nam, cảm thấy bản thân là kỳ đà cản mũi cho nên mới làm anh tức giận, trong lòng run rẩy, không nghĩ rằng Giản Ngôn Tây lại chẳng thèm để ý, nhàn nhạt nói. "Không sao đâu. Anh ta thường như vậy. Đừng để ý."
Cái loại ăn dấm này sao không để ý được?
Hàn Triệu Nam sau khi vào trong phòng chơi điện thoại nửa ngày, dỏng tai lên nghe tiếng Triệu Trần rời đi, một lát sau, quả nhiên cửa phòng anh phát ra tiếng gõ.
Hàn Triệu Nam đắc ý nhướn mày, vội vã đè ý cười nơi khóe miệng xuống, giả vờ không nhịn được, nói. "Tôi không đói bụng."
Giản Ngôn Tây trầm mặc ba gây, nói. "Biết là anh không đói bụng rồi, nhưng có phải nên đi rửa bát không?"
…
???
Rửa chén?
Hàn Triệu Nam không ngờ cậu gọi anh là vì lý do này, trong lòng tủi thân, bỗng nhiên từ trên giường nhảy xuống, cầm gối ném ra cửa. "Không rửa. Cậu thích rửa thì, mẹ nó, tự rửa đi."
Rửa rửa cái l mẹ mày.
Gối đập vào cửa phát ra âm thanh mềm mại, bên ngoài cửa phòng dần im ắng, âm thanh gì cũng không có nữa.
Hôm sau, lúc Hàn Triệu Nam dậy, đồng hồ đã điểm 9 giờ, trong nhà không có ai, anh cảm thấy có chút chột dạ, đi vào phòng bếp liếc mắt nhìn, quả nhiên bát đũa còn ở trong bồn rửa, mười mấy ngày nay, Hàn Triệu Nam phát hiện cậu sống còn đậm chất thiếu gia hơn mình, không nấu cơm, chuyện rửa chén cũng không làm, mười ngón tay còn chưa đụng nước lần nào.
Nếu không, sao để bát ở đây cơ chứ.
Hàn Triệu Nam thở dài, trong lòng tranh đấu nửa ngày mới xắn tay áo lên, lầm bầm nói. "Không phải sợ cậu ấy nên mới rửa. Bát để ở đây không rửa thì quá bẩn rồi." Sau đó viện cớ, nói. "Đêm nay không phải trợ lý tới làm cơm sao? Anh ta thấy bát không rửa nhất định sẽ chê cười, mình đây là vì..."
Vì cái gì?
Đôi mắt Hàn Triệu Nam lóe sáng, hiện lên khuôn mặt Giản Ngôn Tây, trong lòng cả khinh, bát trong tay rơi xuống bồn rửa phát ra tiếng "Keng", bát tráng men tối hôm qua còn công tác ở trong tay chủ nhân, hôm nay đã hy sinh oanh liệt. Hàn Triệu Nam luống cuống tìm mảnh vỡ của bát, khóc không ra nước mắt nghĩ thầm, Giản Ngôn Tây về sẽ không cho là anh không muốn rửa nên ném vỡ bát đi chứ? Nhất định cậu sẽ đánh anh đến chết.
Trời xanh có mắt, anh không phải là không muốn rửa bát mới đánh vỡ bát.
Truyền hình Sùng Minh.
Sùng Minh là công ty truyền hình lớn của Đế Đô, chiếm hơn 37 tầng cao ốc, trong đó nhân viên nghiệp vụ và kế hoạch chiếm 35 tầng.
Hôm nay Sùng Minh yên tĩnh hơn trước rất nhiều, dù sao phó tổng cũ đâu từ chức, hôm nay tân phó tổng đến nhậm chức.
Nghe nói là tới từ Hàn thị.
Đông đảo nhân viên nghe được tin này đều niềm nở trong lòng, dù sao điều quản lý từ bên chi nhánh chính về đây đã thành thông lệ, không biết phó tổng lần này có khắt khe hay không, có thể đè ép được tình cảnh hiện tại hay không. Phải biết là giữa các tầng phải có sự hòa hảo thì mới của thể làm tốt công việc.
Giám đốc thị trường nghiệp vụ là nam nhân trung niên hơn 40 tuổi, họ Tiền, bụng phệ đầy mỡ, giám đốc Ngô bên kế hoạch cũng như vậy nhưng thoạt nhìn trẻ tuổi hơn Tiền quản lý rất nhiều. Lúc này hai người đang thảo luận về phó tổng mới, chỉ nghe quản lý Tiền nhỏ giọng nói. "Là điều từ Hàn thị tới, nghe nói vẫn là cổ đông lớn, không biết là ai."
Ngô quản lý lắc đầu. "Tập đoàn lớn như vậy, ông cảm thấy ai có thể đến Sùng Minh? Đây đoán chừng là tin giả. Nghe nói Hàn thị mới nhận một đứa con riêng về, tên là Hàn Triệu Bách, tôi đoán là cậu ta."
Dù sao người thích hợp chỉ có Hàn Triệu Bách hoặc Hàn Vũ Lương, nửa năm trước Hàn Vũ Lương tốt nghiệp đại học đã tiến vào Hàn thị, sẽ không tới Sùng Minh, như vậy chỉ còn mình Hàn Triệu Bách mà thôi.
"Có lẽ vậy. Nhưng ông nói xem, đầu thai tốt như vậy, chúng ta cố gắng cả đời người cũng chỉ lên được chức quản lý chi nhánh. Mà cậu ta, hai mươi mấy tuổi đã làm Phó tổng"
"Đầu thai cũng là một cuộc thi ai bảo vận may chúng ta không tốt." Ngô quản lý vuốt tóc, mắt nhìn động tĩnh ngoài cửa thủy tinh, nói. "Thái độ của vị phó tổng này thật là... Bây giờ cũng đã hơn mười giờ, ngay cả một bóng người cũng không thấy, dở tính con ông cháu cha hay sao..."
Tiền quản lý thở dài một hơi, nghĩ tới tương lai mù mịt của mình, đang muốn đi vào phòng làm việc đã bị Ngô quản lý kéo lại, thấy lông mày ông ta nhếch lên, thân thể đang buông lỏng đột nhiên đứng thẳng lên. Ánh mắt Tiền quản lý nhìn theo Ngô quản lý, thấy tổng tài và trợ lý bước vào cửa, đi tới cạnh hai người.
Trong lòng Tiền quản lý run lên, tinh thần phấn chấn, nhanh chóng cùng Ngô quản lý đón tiếp người, đi ra cửa mới thấy một thanh niên trẻ tuổi đi theo sau trợ lý Trương.
Bước chân Tiền quản lý dừng lại.
Đây là minh tinh nào đi lộn sao? Tiền quản lý nhìn người trẻ tuổi kia, nói thầm trong lòng, bước chân cũng chậm lại. Chưa kịp nói chuyện đã thấy trợ lý Trương nở nụ cười, nghiêng người nhường đường cho vị thanh niên tóc vàng kia. "Tiền quản lý, Ngô quản lý, đây là phó tổng mới nhậm chức - Hàn Triệu Nam, kêu là tiểu Hàn tổng là được rồi."
"Tiểu Hàn tổng?" Tiền quản lý gọi, mới phát giác có chút không hợp, khuôn mặt đổi sắc, nở nụ cười nhìn Hàn Triệu Nam. "Xin lỗi, tôi..."
Ông ta chỉ có chút, không phải, là vô cùng giật mình.
Đương nhiên cái tên Hàn Triệu Nam ông từng nghĩ qua, là con của Hàn Nghị, mới hai mươi tuổi, đồng thời cũng là cháu đích tôn của Hàn gia, sau này có thể sẽ kế thừa Hàn thị, thế nhưng...
Thế nhưng mọi người đều biết, Hàn Triệu Nam là một công tử bột. Sao lại đến Sùng Minh làm phó tổng?
Đầu óc Tiền quản lí loạn hết lên, nửa ngày không tìm ra được nguyên nhân, vẫn là Ngôn quản lý phản ứng nhanh, cười lấy lệ, nói. "Chào tiểu Hàn tổng, tôi là giám đốc kế hoạch Ngô Mỹ Hảo, vị này là quản lý thị trưởng Tiền Minh Thiên, sau này tôi và quản lý Tiền sẽ tích cực phối hợp với ngài."
Hàn Triệu Nam nhìn bọn họ một cái, gật đầu nói. "Không chỉ là chỉ thị của tôi, mà là phải giúp đỡ nhau trong công việc."
"Vâng, tiểu Hàn tổng nói đúng lắm." Tiền quản lý gật đầu, biểu đạt sự ủng hộ của mình. "Trợ giúp lẫn nhau, trợ giúp lẫn nhau"
Hàn Triệu Nam nhìn hai vị quản lý xong liền bị trợ lý Trương dắt vào phòng làm việc. Phòng có diện tích rất lớn, sơn hai màu trắng đen, vô cùng đơn giản, sạch sẽ. "Tiểu Hàn tổng, nơi này là phòng làm việc của ngài. Nếu như có chỗ nào không hài lòng, ngài cứ liên hệ tôi."
"Như vậy tốt rồi." Hàn Triệu Nam không có yêu cầu gì, gật đầu một cái.
Trợ lý Trương có chút kinh ngạc, vị này vốn là thiếu gia của Hàn gia lại dễ hầu hạ thế sao, không nghĩ còn rất dễ nói chuyện, nhưng anh không dám xem thường, cười nói. "Được rồi, bây giờ không đổi cũng được, nếu tiểu Hàn tổng của nhu cầu cứ việc nói, chúng tôi sẽ thỏa mãn. Còn chuyện liên quan đến sự vụ, ngài cứ tìm Chu tổng."
Trước khi phó tổng mới nhậm chức, hợp đồng đều do Chu Nguyên Lý quản, bây giờ Hàn Triệu Nam lên làm phó tổng, phải xử lý hết chuyện bên kia.
Trợ lý Trương nghĩ một chút, lại nhắc nhở. "Bây giờ Hàn Vũ Lương đang ở trong phòng cùng Chu tổng."
Hàn Triệu Nam sau khi nghe xong, trong lòng cười lạnh một tiếng thầm nghĩ, Hàn Vũ Lương duỗi tay dài vậy sao.
- -
Tiểu kịch trường:
Đêm đó, Hàn Triệu Nam đi mua cái bát giống y như đúc trong nhà, mang vào phòng bếp để.
Chứng cớ phạm tội đã bị tiêu hủy. Công tác sắp hoàn thành.
Phía sau đột nhiên truyền tới giọng nói nghi ngờ của Giản Ngôn Tây. "Đang làm gì?"
Σ( ° △ °|||)
Keng.
Bát sứ chưa hoàn thành nhiệm vụ đã lên chầu trời (:з)∠)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...