Trẫm Xuyên Việt Rồi

Phim trường A của Đế Đô, trong đoàn phim Tru Thần.

Tháng mười hai ở Đế Đô rất lạnh, còn bối cảnh bộ phim lại là mùa xuân, đây là cảnh tượng cần thiết trong bộ phim, các diễn viên trong cái thời tiết 0°C này chỉ có thể mặc quần áo lót trong để diễn, trong miệng phải ngậm một khối giữ nhiệt để làm ấm cổ họng, như vậy mới có sức diễn. Sau khi Vương Khả diễn xong phân cảnh của bản thân, cả người co rúm lại, trợ lay phải phủ thêm áo khoác, đưa cốc trà nóng cho cậu ta, cậu ta uống một hớp sau đó mới hồi phục tinh thần, nước mắt cũng sắp rơi ra rồi. "Cuối cùng cũng coi như sống lại..."

Trợ lý hơi ôm cậu ta, đau lòng nói. "Nghỉ một lát đi. Kế tiếp là anh Giản diễn, cậu đi sưởi ấm đi."

"Ngôn Tây đâu?" Vương Khả rụt cổ lại, đảo mắt nhìn xung quanh, thấy Giản Ngôn Tây ngồi trên ghế cách mình không xa, phát hiện cậu chỉ mặc y phục mỏng manh của bộ phim, màu sắc đỏ thẫm càng tôn lên làn da tái nhợt đến trong suốt của cậu.

Vương Khả cau mày, mặc ít quá.

"Ồ, bên cạnh anh Giản là ai vậy?" Ánh mắt nghi ngờ của trợ lý và Vương Khả nhìn sang bên kia, kinh ngạc nói. "Cũng là nhân viên đoàn phim sao?"

Vương Khả chớp mắt, chỉ thấy bên cạnh Giản Ngôn Tây là nam nhân thân hình cao lớn, đưa lưng về phía cậu ta, trên người mặc y phục của đồ đệ, không có gì đặc sắc, cúi người nói chuyện với Giản Ngôn Tây, khoảng cách hai người khá gần, sao Vương Khả không chú ý cho được, thầm nghĩ chắc là diễn viên nhỏ hoặc là diễn viên quần chúng, tìm Giản Ngôn Tây cũng chỉ để tập diễn, dù sao bây giờ danh tiếng của Giản Ngôn Tây trong đoàn phim cũng không thấp hơn nam nữ chính là bao, đạo diễn cũng yêu quý cậu, một ngày không biết có bao nhiêu người đến gặp cậu.

Nghĩ tới đây, Vương Khả cúi đầu xuống, trả lại ly trà gừng nóng hổi cho trợ lý, hỏi. "Kế tiếp là cảnh gì?"

"Cảnh chiến đấu của Đế Thần Trường Đông, anh Giản thật uy vũ."

"Tôi..xem một chút rồi đi." Vương Khả do dự, cuối cùng không nghe theo lời trợ lý đi nghỉ ngơi.


Cậu ta diễn cảnh đánh nhau quá yếu ớt, đặc biệt là mấy cảnh treo trên không, không thể không chế vẻ mặt của mình, mỗi lần nhìn xuống đều la hét thất thanh, cả người run rẩy. Giản Ngôn Tây thì khác, mặc dù vóc dáng nhỏ bé, nhưng ở phần diễn cảnh chinh chiến lại giống như thiên phú do trời cao ban cho, chỉ cần đạo diễn võ thuật nói qua một lần, Giản Ngôn Tây sẽ làm vô cùng xuất sắc. Ánh mắt, thần thái hoàn mĩ đến không thể chê vào đâu được. Vương Khả thở dài, thầm nghĩ, chuyện Giản Ngôn Tây theo dõi người khác chắc chắn là do người khác hại, tính cách tốt, diễn xuất tốt như vậy, tạo thành áp lực rất lớn cho các diễn viên trong đoàn phim, trong đó có Vương Khả.

Thời này không phải chỉ là dựa vào cái mặt là được, Vương Khả từng là người dùng sắc kiếm cơm, cảm thấy áp lực bây giờ rất lớn. Đợi nam nhân bên cạnh Giản Ngôn Tây đi khỏi, Vương Khả mới lại gần cậu, hiếu kỳ hỏi. "Ai vậy? "

"Là diễn viên trong đoàn phim, tìm tôi nói chút chuyện." Giản Ngôn Tây cầm kịch bản lên, cười nói:"Cậu sao rồi?"

Vương Khả thở dài. "Không sao Cái, bị Trình đạo mắng vài lời mới qua được."

"Qua là tốt." Giản Ngôn Tây an ủi. "Yêu cầu của đạo diễn Trình rất nghiêm khắc, thành phẩm cuối cùng cũng khiến chúng ta thỏa mãn, người được lợi cuối cùng vẫn là chúng ta."

"Tôi hiểu đạo lý ấy, nhưng mấy ngày nay quá gian nan." Vương Khả nhìn Giản Ngôn Tây, trong mắt lộ ra tia hâm mộ."Tôi muốn có một nửa cậu đấy. Bảo bảo rất khổ tâm."

"Nào có đứa trẻ nào lớn như vậy."

Vương Khả cười, mặt dày cọ cọ lên áo cậu, nói. "Cậu dạy tôi cách quay một lần thì qua đi, tôi sẽ không bị đạo diễn Trình mắng nữa."

Giản Ngôn Tây nhíu mày. "Tôi dạy cho cậu, nhưng phải luyện nhiều, nghiêm túc, xhiuj khổ một chút, dựa vào khuôn mặt này, sớm gì cũng thành ảnh đế."

Vương Khả chớ mắt. “Thật sự?”


Giản Ngôn Tây cười, thả kịch bản trong tay xuống, nháy mắt bói. "Là giả đấy. Tôi nói vậy thôi."

Vương Khả: “…”

Còn có thể để tôi vui vẻ làm anh em với cậu được không? 

Tru Thần là tiểu thuyết tu tiên, vì vậy nên khung cảnh chiến đấu là không thể thiếu, Vĩnh Dạ ở phương diện này cũng miêu tả khá chi tiết, rất có cảm giác là chi tiết đặc biệt của Tru Thần. Vĩnh Dạ vẫn đang quyết định cảnh quay tiếp theo, mấy cảnh chiến đấu trong tiểu thuyết thế nào thì lên phim sẽ như vậy. Mà vai Đế Thần Trường Đông là vai có độ khó cao nhất, khán giả yêu cầu cũng khá cao. Vĩnh Dạ còn đang lo hoành cảnh chiến đấu như vậy, có thế một lần quay xong được không? Từ khi Giản Ngôn Tây diễn, Vĩnh Dạ mới biết thiên phú này của cậu, không lo lắng là bao.

Chốc lát sau, cảnh tượng trong cung Đế Thần đã được bố trí xong, Trình Viễn, Vĩnh Dạ và ba người võ sư vây quanh, chỉ Giản Ngôn Tây cách diễn, Giản Ngôn Tây nghiêm túc hỏi, sau đó Vĩnh Dạ và Trình Viễn đi tìm diễn viên để cậu diễn thử, chỉ để lại một người dạy cậu các động tác võ thuật.

Người phụ trách võ thuật của Tru Thần đã hơn 40 tuổi, từ nhỏ đã tập võ, lúc vào giới giải trí cũng đã có hơn mười, hai mươi năm kinh nghiệm, trước đây chưa bao giờ gặp diễn viên mạnh mẽ giống như Giản Ngôn Tây, chỉ một lần đã biết, sau đó còn có thể tự mình tập lại một lần, thậm chí còn thay đổi đi chút ít để động tác đẹp hơn, là loại trời sinh để tập võ mà.

Ở thế kỷ trước, toàn phim về đề tài võ thuật, chỉ tiếc nên công nghiệp điện ảnh ở thế kỷ 21 lại không khai thác triệt để đề tài này, đại đa số các bộ phim trên TV chỉ cần nhìn được làm được, không có quá nhiều yêu cầu với diễn viên. Vậy nên mấy cảnh võ thuật càng ngày càng kém.

Võ sư thở dài một tiếng, ánh mắt thỏa mãn nhìn Giản Ngôn Tây, kiểm tra xong động tác cuối cùng của cậu, vỗ vỗ vai cậu, nói. "Được rồi. Không thành vấn đề, cậu đi nghỉ đi."

Giản Ngôn Tây cười. "Trình đạo diễm còn cho tôi hai ngày nghỉ có phải không?"


"Hai ngày sao đủ?" Võ sư dứt khoát nói. "Phần diễn võ thuật này đã được rồi, nhưng trời lạnh như vậy, sao mà diễn được. Chờ lúc nào mặt trời ló rạng mới được. Thân thể cậu quá yếu..." Ông liếc mắt nhìn thân thể Giản Ngôn Tây, lắc đầu. "Quá gầy, cơn gió lạnh thổi một cái, sao cậu chống đỡ nổi?"

Giản Ngôn Tây bật cười, sau đó đột nhiên nhíu mày hỏi. "Hôm nay dây cáp treo rất cao sao?"

"Màn diễn này độ khó rất lớn, động tác cũng phải đẹp, càng cao càng tốt." Võ sư liếc mắt nhìn dây cáp treo trên cao, nói. "Năm mươi mét. Sao vậy?"

"Nếu như tôi rơi từ trên đó xuống, sẽ như thế nào?"

Võ sư sững sờ. "Từ phía trên rơi xuống? Làm sao có thể, cậu đừng nhìn thấy dây nhỏ này mà lo, đo theo tiêu chuẩn quốc tế đấy, đừng nói mình cậu, một trăm người  treo lên cũng không đứt được. Ai, không đúng, lần trước cậu không sợ, sao giờ lại sợ như vậy?"

Trong lòng Giản Ngôn Tây cười lạnh, trên mặt không chút gợn sóng, nói. "Tùy tiện hỏi thôi."

Với cái độ cao 50 mét này, rơi xuống không phải tan xương nát thịt sao? Cũng tàn độc đấy.

Ba mươi phút sau, tất cả đã chuẩn bị xong, phó đạo diễn dọn dẹp sân bãi, khuôn mặt Giản Ngôn Tây trở nên lạnh lùng, võ sư giúp cậu buộc dây, an ủi nói. "Đừng lo lắng, không sao đâu, muốn không sợ thì đừng nhìn xuống. Lần này có chút cao, cậu từ từ, bình tĩnh, không cần nóng vội."

Giản Ngôn Tây nghe võ sư nói, ngẩng đầu nhìn đám người đang đứng xung quanh xem, có khi là diễn viên, cũng có người là nhân viên công tác, đều chăm chú nhìn vào trong camera. Vương Khả đứng đối diện cậu, nghiêm túc nhìn cậu, bên trái Vương Khả chính là Nhan Thiến Thiến mặc áo nhung ấm áp cùng khuôn mặt khẩn trương.

Nhan Thiến Thiến hom nay mặc váy nhung đen, trang điểm tinh xảo, hai tay do căng thẳng nên chà xát qua lại, ánh mắt làm bộ lơ đãng nhìn Giản Ngôn Tây, trên mặt cố gắng duy trì biểu cảm bình tĩnh, nhìn thấy Giản Ngôn Tây nở nụ cười nhìn cô, cả người cô run lên, lập tức lui về sau.

Sợ?


Trong lòng Giản Ngôn Tây cười lạnh, lúc này tay trái võ sư đang vòng qua chuẩn bị chụp lấy cậu, cũng sắp hoàn thành động tác cuối cùng rồi. Giản Ngôn Tây đột nhiên chếch cơ thể lên, tay trái bắt được tay trái võ sư, ngăn cản động tác cuối cùng của ông.

Võ sư mờ mịt, ngẩng đầu lên. "Sao vậy?"

Máy quay phim phía sau Trình Viễn nhúc nhích một cái, cố nén tức giận, nói. "Sao vậy?"

Giản Ngôn Tây nở nụ cười, nhìn Nhan Thiến Thiến nói. "Tôi thấy chị Thiến Thiến thật tò mò với chuyện này, muốn khiêu chiến với độ cao này. Tôi làm vãn bối, cũng là nam nhân, hay là để cho chị Thiến Thiến cảm nhận một chút đi."

Cái gì?

Lý do này của Giản Ngôn Tây làm người ta không phản bác lại được, lửa giận của Trình Viễn từ bụng trượt lên đầu, bỗng nhiên muốn mắng to thì nhìn thấy sắc mặt của Nhan Thiến Thiến, quay đầu nhìn kỹ, chỉ thấy Nhan Thiến Thiến giống như gặp quỷ, trong mắt ông nổi lên nghi ngờ. 

Tình huống gì đây? Trình Viễn nhìn Nhan Thiến Thiến rồi nhìn Giản Ngôn Tây, phát hiện trong mắt cậu là ý lạnh, giống như muốn hóa thành một thanh kiếm xuyên qua người Nhan Thiến Thiến, Nhan Thiến Thiến luôn cao ngạo đến giờ đã hoang mang.

Trong đầu Trình Viễn căng thẳng, đứng lên, nhìn Giản Ngôn Tây, hỏi. "Xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì, đạo diễn Trình. Chị Thiến Thiến chỉ muốn thử một chút mà thôi, không phải con gái có đặc quyền sao?" Khóe miệng Giản Ngôn Tây lộ ra nụ cười, con mắt thâm trầm nhìn Nhan Thiến Thiến, nói."Trước đây chị ấy đã ngầm nói với tôi, xem như lần này tôi tùy hứng, giúp chị Thiến Thiến thực hiện nguyện vọng này."

Sự im lặng đến lạ thường, khóe miệng Giản Ngôn Tây cười lạnh, chậm rãi cởi trang bị rườm rà trên quần áo, nói. "Đến đây nào..."

"Chị Thiến Thiến..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui