Trảm Xuân

Khi Dương Thận thức dậy thì đã đến trưa, vừa đẩy cửa ra liền thấy Y Xuân ngồi nghiêm trước cửa, sống lưng thẳng tắp như cây kim.

Y lấy làm lạ, hỏi: “Nàng đang làm gì thế?”

Y Xuân trịnh trọng ngẩng đầu nhìn y: “Ta sợ đệ nghĩ quẩn, ngồi đây canh gác thì đỡ lo hơn.”

Y không kìm được mà bật cười, vừa cười vừa cảm động. Đôi mắt nàng đỏ hơn cả mắt thỏ, bộ dạng cố vực dậy tinh thần nom nửa đáng thương nửa hài hước.

Dương Thận kéo kéo cổ áo nàng, khẽ nói: “Đứng lên, đi ngủ.”

Y Xuân thấy y không ngoảnh đầu lại, cứ thế mà đi luôn thì hấp tấp hỏi: “Đệ đi đâu đấy?”

Y vẫn không xoay người, chất giọng vương nét cười: “Lấy điểm tâm thôi mà, nàng cho rằng ta sẽ đi đâu?”

Y Xuân trái lại thở phào nhẹ nhõm, người nhũn ra, che miệng ngáp một cái.

Dương Thận đi được hai bước, khẽ nói: “Hôm nay ta kho gà, nàng không ngủ ta không cho ăn đâu.”

Nàng lập tức bật dậy, xoay người rồi chạy te về phòng mình.

Y bỗng quay lại quát to: “Cát Y Xuân! Đồ ngốc nhà nàng, nàng đúng là một con lừa!”

Y Xuân ngơ ngác vò đầu nhìn y, y lại cười lắc đầu, thoáng cái đã rời khỏi.

Vài tháng cứ vội vàng trôi qua, cuộc sống tại biệt viện của Thư Tuyển rất nhàn nhã, nói trắng ra là không ăn thì ngủ, ngủ rồi lại ăn.

Rỗi rãi đến nghe Thư Tuyển châm hương đánh đàn, chẳng việc gì làm thì chơi cờ năm quân với tiểu Nam Qua, thỉnh thoảng lại học Dương Thận cách kho gà, thành phẩm là một bát cháy đen như than.

Cuối cùng Y Xuân phát hiện ra rằng, việc mà bản thân mình đảm đương giỏi nhất chính là cầm kiếm đánh nhau.

Thường thường, khi nàng và Dương Thận so chiêu với nhau, Thư Tuyển sẽ bưng trà ngồi bên cạnh nửa tỉnh nửa mê theo dõi, tiểu Nam Qua lại đứng đấy khoa tay múa chân mà đùa: “Đây là động tác gì thế? Vụng về ghê gớm! Dương công tử, anh đang bắt chước ếch đấy à?”

Dương Thận vẫn không quan tâm đến, thốt lên một từ lợi hại xong, mới ngoái đầu lườm cậu ta: “Trong lúc luyện võ, có ai trông giống thiên tiên à?”

Tiểu Nam Qua lập tức thuận thế đề cử chủ tử nhà mình: “Chủ từ nhà tôi đấy thôi! Không tin cứ để Người đi thử một bài kiếm cho anh xem nhé?”

Hai người trong bãi tập không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Thư Tuyển, hắn vận trường bào trắng sáng không nhiễm bụi trần, tóc dài tựa mây phủ lên chiếc bàn đá, mười ngón tay óng ánh trong suốt.


Có nghĩ đến vỡ đầu cũng chẳng tưởng tượng ra nổi dáng vẻ đẫm mồ hôi của nhân vật này khi luyện võ.

Thư Tuyển đặt chén trà xuống, trưng ra điệu bộ “để sư tôn ta đây chỉ dạy cho bọn cô nhé”, ngón tay chỏ vào Y Xuân: “Cô luôn ỷ vào cơ thể nhỏ bé mảnh mai của mình mà cố ý kìm sức lại, động tác thiên về kỹ xảo. Như thế không ổn, nếu gặp phải đối thủ mạnh, người ta ột đấm đã đủ đánh bay cái mánh ấy của cô rồi. Nhanh và nhẹ là ưu điểm. Nhưng đừng quên tàn nhẫn mới là mấu chốt.”

Lại nhắc nhở Dương Thận: “Cậu rất giỏi lánh đòn, tốt lắm, tiếp tục duy trì.”

Hai người đồng thời nhặt đá ném vào đầu hắn: “Ai thèm nghe lời chỉ đạo của huynh! Chết đi!”

Thư Tuyển nhẹ nhàng tránh hai hòn đá, bước ra khỏi đình, mỉm cười: “Không phục ư? Lúc hai người còn đang bú sữa, ta đã huơ kiếm luyện võ mồ hôi như mưa rồi, đủ tư cách chưa ấy nhỉ? Đưa kiếm cho ta.”

Y Xuân chần chừ nhìn ống tay áo trường bào của hắn, đưa kiếm sang: “… Huynh thật sự có thể múa kiếm à? Đừng có tự làm mình bị thương đấy.”

Hắn lấy khăn lau lau chuôi kiếm, trên ấy dính toàn mồ hôi lúc nàng cầm.

“Cô cũng cầm kiếm đi.” Hắn ra hiệu bảo Dương Thận đưa kiếm cho Y Xuân, sau đó lắc lắc mũi kiếm, hỏi nàng: “Chuẩn bị xong chưa?”

Y Xuân gật gật đầu, nàng chỉ mới nhìn qua công phu của Thư Tuyển một lần, hắn có thể sử dụng động tác giả mà ném đá điểm huyệt người khác, gần như không thể nhận biết hắn ra tay bằng cách nào.

Hẳn là hắn rất lợi hại, phải cẩn thận đối phó.

Vừa nghĩ đến đó, chỉ thấy áo bào trắng của hắn chợt lóe, kiếm quang đã đến trước mắt, động tác nhanh gọn.

Nàng phản ứng ngay nhưng chỉ tạm cản được một chiêu, kiếm quang lại vụt sáng, lượn một vòng xuôi theo mũi kiếm, đâm chếch về.

Đây là Hồi Yên kiếm pháp, kiếm thuật tinh diệu nhất của Giảm Lan sơn trang, nàng và Dương Thận phải vất vả học hơn một năm mới thạo tay đôi chút. Hắn chỉ quan sát trong vài ngày nay mà đã rành rẽ rồi?

Nhanh, độc, chuẩn, kiếm của hắn đã đến trước cằm, Y Xuân tự biết mình không phải đối thủ nên dứt khoát nhận thua, vứt kiếm xuống đất.

Thư Tuyển chỉa kiếm vào cổ họng nàng, mỉm cười, không rối một sợi tóc nào.

Y Xuân rất khâm phục: “Huynh lợi hại thật! Sư phụ vẫn thường khen ta là thiên tài, nếu ông ấy gặp được huynh thì mới biết thế nào là thiên tài đích thực, chỉ theo dõi mấy ngày nay thôi mà đã lĩnh ngộ được Hồi Yên kiếm pháp rồi cơ đấy!”

Hắn uể oải “ờ” một tiếng, nói: “Ta chỉ học được động tác thôi, mà cũng chả có ai là thiên tài cả. Huống hồ, cô vẫn còn nhỏ mà.”

Lúc nói chuyện, mũi kiếm vẫn không dời đi, trái lại dần trượt xuống theo bờ vai, thẳng đến trước ngực nàng. Vì khi nãy so chiêu, nàng vẫn đang thở gấp, ngực phập phồng rất nhanh. Một thiếu nữ gần mười sáu, không cố ý che giấu vóc dáng, dù vận áo đay vải thô vẫn có thể nhận ra đường cong tuyệt đẹp.

Gương mặt nàng hây đỏ, nước da trắng hơn nhiều so với lần gặp đầu tiên. Để tiện cho việc luyện võ, nàng buộc hết tóc lên như đàn ông, để lộ trán cùng đôi mắt sáng ngời.


Thư Tuyển lẩm bẩm: “Ừm… Thực ra không nhỏ đâu.”

Mũi kiếm chạm nhẹ vào ngực nàng rồi nhanh chóng rút về. Hắn vứt kiếm, lại trở về đình nghỉ chân, lạnh nhạt nói: “Vẫn còn kém lắm. Con nít con nôi, chưa đến đâu cả.”

Y Xuân ngơ ngác nhìn hắn, Dương Thận đen mặt vừa lôi nàng đi vừa thấp giọng ngăn: “Sau này bớt gặp hắn một mình nhé!”

Tiểu Nam Qua thậm thà thậm thụt đến cạnh Thư Tuyển, thấy vẻ mặt hắn thản nhiên lạnh nhạt, cậu hầu hạ Thư Tuyển đã được vài năm, có thể nói cậu giỏi nhất trong khoản dò đoán ý Người, hiểu rõ rằng không nên phát ngôn bậy bạ gì vào lúc này, chủ tử đang không vui.

Thế nên cậu chỉ khẽ nói: “Chủ tử ơi, em thấy Cát cô nương khá là tốt tính, dáng người cũng ổn, da bây giờ trắng hơn rồi, trang điểm lên hẳn sẽ rất xinh.”

Thư Tuyển ờ hớ một tiếng, cúi đầu uống trà.

Tiểu Nam Qua vỗ tay: “Chủ tử, cuối cùng cũng đã muốn giành giật người ta rồi ư? Hay quá!”

Thư Tuyển lườm cậu một cái, như cười như không: “Nhảm nhí, sao ta lại phải giành giật nàng ấy? Có mắt không tròng là do nàng ấy ngốc nghếch.”

Chậc chậc, rốt cuộc vẫn chưa chịu và không muốn thừa nhận. Tiểu Nam Qua thầm thở dài lắc đầu, đúng là đàn ông, sĩ diện luôn quan trọng nhất.

“Thế thì chủ tử đã không ở lại chỗ hồ Động Đình, chẳng phải đã sớm bảo muốn đến Giang Nam tìm Túy Tuyết cô nương ư? Người ta đợi từ xuân sang thu, đợi tới tận lớp trang điểm trên mặt hẳn đã phai màu luôn rồi đấy?” Cậu đâm thẳng một câu.

Thư Tuyển cau mày ngẫm giây lát mới giật mình: “Ối da, mi mà không nhắc thì ta đã quên mất chuyện này. Nàng ta vẫn còn nợ ta hai ngàn lượng bạc trắng, cả vốn lẫn lời cũng phải đến ba ngàn rồi, đúng vậy, phải đòi cho bằng được món nợ này. Mi đi thu xếp chuẩn bị, ngày mai chúng ta lên đường.”

Tiểu Nam Qua nhếch mép cười: “… Có cần phải thông báo với nhóm Cát cô nương trước không?”

Thư Tuyển lắc đầu: “Kệ họ, muốn đi đâu thì đi, bớt làm chướng mắt ta.”

Tiểu Nam Qua nhăn mặt: “Em biết rồi! Gọi bọn họ đi cùng thì hay hơn! Không, tốt nhất là chỉ mỗi Cát cô nương đi theo thôi.”

Thư Tuyển ra vẻ muốn đánh cậu, cậu sớm đã vụt đi mất dạng.

Rốt cuộc, ngày hôm sau vẫn là cả bốn người cùng lên thuyền, cũng chả biết tiểu Nam Qua trình bày với họ thế nào mà Y Xuân cười tươi như hoa mùa xuân: “Thư Tuyển, huynh đúng là người tốt, đa tạ vì đã mời chúng ta đến thăm thú Giang Nam.”

“Mời”? Thư Tuyển liếc nhìn tiểu Nam Qua, cậu ta đang gắng sức nháy mắt, ý đại khái là không có tiền thì giành không nổi Cát cô nương.

Hắn chỉ có thể hừ mũi một tiếng mơ hồ, xem như đáp lời.


Sau đó, tiểu Nam Qua kéo hắn đến gần, khẽ nói: “Chủ tử, Người sống cũng hơn hai mươi năm rồi, chỉ vì quen được phụ nữ yêu thương nhung nhớ mà nghĩ bất cứ cô gái nào cũng sẽ thích mình là hoàn toàn sai đấy. Bây giờ là Người thích người ta trước, người ta căn bản không có ý đó, lúc này, nếu là một người đàn ông thì nên chủ động, độ lượng một chút. Người không thử ngẫm lại trước đây mình đối xử như nào với người ta, giờ lại không làm tỷ ấy đổi cách nhìn thì đúng là xong đời thật rồi.”

Thư Tuyển gật gù: “Không tồi, ý kiến của mi hay đấy. Chi phí lần này trừ vào tiền tiêu vặt hằng tháng của mi nhé.”

Tiểu Nam Qua hối hận đến độ suýt tý đã nhảy sông tự tử. Đã sớm biết chủ tử nhà mình là một tên keo kiệt vắt cổ chày ra nước, lại chẳng ngờ rằng hắn bủn xỉn cả với người thương, hết thuốc chữa, hoàn toàn hết thuốc chữa rồi.

Lúc đến Tô Châu đã vào khoảng tháng mười một, dù tiết trời giá rét, cây cối hoa cỏ tiêu điều, song vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí kiều diễm của vùng sông nước Giang Nam.

Người chèo thuyền đẩy đưa chiếc thuyền con, chậm trãi trôi trên mặt sông cắt ngang xẻ dọc vô số đường. Hai bên đều là những ngôi nhà nhỏ tường trắng ngói xanh lung linh, ngẫu nhiên sẽ bắt gặp các cụ già ngồi bên bờ sông thầm thì trò chuyện, đám trẻ con cút bắt nô đùa, vọng vào tai đều là thứ tiếng Ngô Nùng Nhuyễn Ngữ(1) xa lạ êm ả.

(1): tiếng vùng Giang Nam.

Y Xuân đứng nơi mũi thuyền ngắm nghía chung quanh, thỉnh thoảng ngoái đầu kéo kéo Dương Thận: “Đệ hiểu được tiếng Tô Châu không?”

Y lắc đầu. Tiểu Nam Qua vội vàng xông đến xen mồm vào: “Chủ tử hiểu đấy, chẳng những nghe được mà còn nói được nữa kia!”

Ngày nào cậu không đứng trước mặt Y Xuân khoe khoang về Thư Tuyển thì lòng lại chẳng yên.

“Cát cô nương, nếu bọn tỷ sợ mình không hiểu tiếng Nam thì đừng đi lung tung một mình ra đường, lạc thì nguy. Nhất định phải bám theo chủ tử, Người rất quen thuộc với Tô Châu.”

Tiểu Nam Qua cũng tự cảm thấy mình quá tốt rồi: Chủ tử, em vì Người mà tạo ra nhiều cơ hội đến thế, Người sẽ cảm ơn em như nào đây?

Thư Tuyển cười khẽ với cậu: Thì chỉ trừ một nửa tiền tháng thôi vậy.

Thuyền con đong đưa cập bờ, trên bờ rất đông người, nhà cửa nom tinh tế hơn trước đấy nhiều.

Thư Tuyển ngoặt trái rẽ phải, đi vào một tòa nhà. Trước cửa tiểu viện có trồng hai cây sồi xanh, dọc hiên nhà treo một bức hoành phi bằng gỗ đen, kiểu chữ triện: Hương Hương trai. Một cái tên không đứng đắn cho lắm.

Mặt Dương Thận hơi đanh lại: “Đây là…?”

Thư Tuyển cất giọng lười nhác: “Cậu cho rằng đó là kỹ viện?”

Dương Thận không đáp.

Tiểu Nam Qua cười hì hì: “Dương công tử đừng thắc mắc nhiều vậy, chủ tử nhà tôi trước giờ giữ mình trong sạch, không thể nào vào mấy chốn gió trăng kia đâu. Đây là nơi bán hương liệu, bà chủ nơi này thiếu tiền công tử, hôm nay Người đến để đòi nợ thôi.”

Hương Hương trai được trang hoàng rất lộng lẫy, màn thêu trướng rủ, một làn hương ngọt ngào lượn lờ len lỏi vào khứu giác, khiến người ta nhũn xương mờ mắt.

Y Xuân hiếm khi được chiêm ngưỡng vẻ đẹp tinh tế này, ngắm nhìn đến ngẩn ngơ, thì thầm: “Bà chủ nơi này thiếu tiền huynh? Thư Tuyển à, chắc hẳn huynh rất rất giàu nhỉ!”

Thư Tuyển cười không đáp.

Bốn người vừa vào nhà, lập tức có hai bà hầu nghênh đón, dường như họ biết Thư Tuyển, sắc mặt thoắt cái đã thay đổi, cúi đầu thưa: “Thư công tử đại giá quang lâm, thật vẻ vang cho tệ trai này. Cô chủ kính đợi trên lầu.”


Y Xuân theo họ bước lên lầu, nàng thính tai, nghe hai bà hầu phía dưới khe khẽ kháo nhau: “Diêm vương đòi nợ đến tận cửa rồi. Đáng thương thay cho cô chủ chỉ phải lòng mỗi tên vô tình vô nghĩa này, loại người như thế sao xứng được.”

Nàng không kìm được sửng sốt.

Xuyên qua sảnh khách, lướt hết cửa thêu, một cô gái ăn vận lộng lẫy ngồi ngay ngắn sâu trong khuê phòng, đầu mày đượm vẻ mừng vui, lặng lẽ ngắm Thư Tuyển đang tới gần.

Nàng ta xinh đẹp tựa như một đóa lan, nhẹ thốt lên: “Đã hẹn tháng tư đến, ta sớm đã chuẩn bị trà tươi đợi chàng. Sao lại kéo dài đến tận hôm nay? Trà héo cả rồi.”

Thư Tuyển chẳng chút khách khí ngồi xuống đối diện, sờ soạng ngực áo, rút ra một quyển sổ nợ, lật xem, đoạn bấm tay tính toán, cuối cùng mới buông lời: “Hai ngàn lượng bạc, lời bốn phần, đến hôm nay đã là hai năm, tổng cộng ba ngàn chín trăm hai mươi lượng bạc trắng. Hương Hương trai kinh doanh phát đạt, đến nay đã đủ bạc để trả rồi chứ?”

Tàn nhẫn làm sao! Tăng gấp đôi cơ đấy! Y Xuân nghe đến số bạc nhiều như thế, cả thở mạnh cũng không dám.

Bà chủ thoắt cái đã biến sắc, cười nhạt nói: “Vẫn là cái loại chẳng hiểu phong tình này! Đợi chút nữa hẵng bàn đến tiền thì chết sao?”

Thư Tuyển hớp ngụm trà, đáp: “Lẽ nào Túy Tuyết định thoái thác rằng năm nay vẫn chưa trả nổi?”

Túy Tuyết cô nương oán hận trừng mắt lườm hắn, hồi lâu sau lại yếu ớt hỏi: “Nếu ta bảo vẫn chưa trả nổi, năm sau chàng lại đến đây chứ? Nếu chàng sẽ đến, năm nay ta vẫn không trả.”

“Ờ, năm sau ta sẽ sai tiểu Nam Qua đến thay mình.” Thư Tuyển cười hiền với nàng ta.

Túy Tuyết vừa hận vừa yêu, nhấc tay định tát cái mặt khó ưa kia của hắn, song chả biết nghĩ thế nào lại buông xuống, thở dài: “Ai ai cũng nói Thư Tuyển vừa phong lưu lại vừa hạ lưu, cớ gì ta lại không thấy thế. Chàng tốt xấu gì cũng nên hạ lưu một lần, cho ta một cơ hội chứ.”

Trà trong mồm Y Xuân suýt nữa đã phọt ra.

Dây dưa cả nửa ngày, cuối cùng Thư Tuyển cũng đã đòi được bốn ngàn lượng bạc như mong muốn, đưa giấy tờ cho tiểu Nam Qua, dặn dò: “Đến Thông Bảo tiền trang, bảo bọn họ sung thẳng bạc vào tên ta.”

Túy Tuyết cô nương trưng ra vẻ mặt kỳ lạ, ngắm hắn, lắc đầu thở dài: “Ta hận mình không thể không quen biết chàng.”

Thư Tuyển lại cười, buông chén nhẹ giọng hỏi: “Túy Tuyết, hạ độc gì vào trà thế?”

Trong trà có độc?! Dương Thận gạt phắt chiếc chén trong tay Y Xuân xuống đất, y thận trọng bẩm sinh, vì ngửi thấy mùi lạ trong phòng nên không động vào nước trà.

Túy Tuyết kéo nửa tay áo lên che miệng, rủ mi khẽ nói: “Ta năm nào cũng ngóng trông chàng đến thăm, chàng thì năm nào cũng khiến ta tan nát cõi lòng. Chàng tai vạ như thế, chết thì gọn hơn.”

Thư Tuyển lắc đầu, nhạt giọng: “Nói dối.”

Nàng ta im lìm hồi lâu, đáp: “Đúng là không lừa nổi chàng. Yến nhị thiếu từng đến tìm ta, bảo rằng mình rất có hứng thú với hai bạn trẻ sau lưng chàng, nhờ ta giữ họ lại.”

***

Ghi chú: Cờ năm quân đã xuất hiện ở thời cổ Trung Quốc, sau mới truyền đến Nhật Bản, gọi là “Renju”, không phải sản phẩm của thời hiện đại.

Kéo: À gọi hoa mĩ là cờ năm quân, cờ ngũ tử, cờ renju, cờ liên châu vậy thôi, thật chất chúng ta thường gọi nó với cái tên dân dã hơn, đó là cờ… caro. =.=


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui