Trầm Vụn Hương Phai

Nhan Đàm đạp mây
bay về thiên đình, đi qua Nam Thiên môn quen thuộc, nhìn thấy dưới hành
lang khúc khỉu, bạch hổ canh cửa đang lơ mơ ngủ gật, thủ vệ bên cạnh
cũng chỉ liếc qua nàng một cái, rồi quay ra dựa vào cây cột bên cạnh
tiếp tục giấc nằm mộng.

Khi xưa lúc vẫn còn tà thần, xung
quanh mọi hướng đều có trọng binh canh gác nghiêm ngặt, tuyệt đối sẽ
không có tình trạng lính canh và linh thú rủ nhau ngủ gật thế này. Cho
nên nói thần tiên cũng giống người phàm, lúc sống gian nan cực khổ, lúc
chết lại an ổn yên vui.

Nàng đi qua hành lang gấp khúc, rẽ sang phía tây, đây là nơi ở của sư phụ nàng, Nguyên Thủy Trường Sinh đại đế.

Nhan Đàm có chút bối rối không biết nên xuất hiện thế nào trước mặt sư phụ,
nên thông báo trước một tiếng, hay là im hơi lặng tiếng thình lình xuất
hiện? Tuy ngàn năm chưa gặp lại nhưng diện mạo của nàng cũng không khác
xưa lắm, sư phụ sẽ không đến nỗi không nhận ra nàng chứ? Nàng một đường
thẳng bước, xa xa có thể thấy mái ngói lưu ly nơi sư phụ ở.

Nàng bước nhanh hơn, chợt thấy một bóng áo xanh từ góc rẽ lao nhanh tới,
suýt nữa thì va vào nàng. Nhan Đàm dừng bước, quay ra nhìn thấy khuôn
mặt người nọ thì ngẩn ra: “Ta nói, ngươi không phải là …Con của Ngao
Quảng long vương kia……”

“Ngao Tuyên.” Đối phương ngừng lại
một chút, bỗng nhiên ra chiều nghĩ ngợi,“Không phải ngươi nhảy xuống
thất thế luân hồi sao, sao lại trồi lên rồi?”

Nhan Đàm nghĩ
thầm, Ngao Tuyên, ngươi thật sự là nhân tài hiếm có, không gặp đã lâu
thế còn không nhận nhầm ta với Chỉ Tích, còn bình thản hỏi ta sao lại
trồi lên được nữa nha.

“Với tu vi này của ngươi mà thủ vệ bên ngoài cũng nghĩ ngươi là tiên tử á hả. Nhưng mà, năm đó ngươi dám nhảy
xuống thất thế luân hồi, có thể nói là nổi danh như cồn luôn vậy đó.”
Diện mạo của hắn vẫn thế, đã cao thêm nhiều, nhưng cách nói chuyện vẫn
rất gợi đòn.

Nhan Đàm bị đâm chọt mấy câu mà vẫn không tức,
còn cười cười hiền lành: “Ta trở về gặp sư phụ. Ngao công tử, xin tránh
đường.” Nàng vừa mới xoay người lại, chợt nghe thấy Ngao Tuyên gọi với ở phía sau: “Xin dừng bước.”

Nhan Đàm bĩu môi, nàng biết hắn
tính tình ngạo mạn, nhân gian có câu người nham hiểm kén chọn kẻ thù,
bọn họ không thân không thiết, giờ gặp mặt cũng chỉ tiện chào nhau mấy
câu, chặn nàng lại nhất định có nguyên cớ khác: “Còn có chuyện gì nữa
sao?”

Ngao tuyên mỉm cười: “Chuyện là thế này, ta nghe nói
sau khi thần khí Địa chỉ bị lấy ra, Da lan sơn cảnh liền bị hủy, nhớ ra
nơi đó ban đầu lạnh khủng khiếp, thiếu nước thiếu gió. Mà ngươi cũng
biết ta thuộc Thuỷ tộc Đông hải, Đông hải của chúng ta vĩnh viễn không
cạn nước thật ra là do mấy viên Định Thủy châu. Vừa hay ta lại có một

viên, không biết ngươi có cần dùng không ha?”

Nhan Đàm lấy làm lạ: “Ngươi cũng có lòng tốt vậy á hả? Có điều kiện gì?”

“Chỉ là mấy việc lặt vặt thôi, nếu mang ra đổi với một viên Định Thủy Châu
thì cũng rất đáng.” Ngao Tuyên lấy một tờ giấy mỏng từ trong tay áo đưa
qua.

Nhan Đàm đưa tay nhận tờ giấy, lướt qua lướt lại mấy
lần, lắp bắp nói: “Túy hoan? Này, đây là mê hương hay là xuân dược đấy?
Í, không đúng, ngươi lấy cái này làm cái gì? Hình như ngươi tốt xấu gì
cũng là tiên quân mà ta?”

Ngao tuyên mặt không đổi sắc, thong thả trả lời: “Ngươi nhìn đã rõ chưa? Nó đúng là vị thuốc Túy hoan, cũng có tác dụng làm xuân dược, nhớ rõ hết nguyên liệu trên đó, mà ngươi cầm luôn tờ giấy này đi cũng được.”

Nhan Đàm thật muốn đập tờ
giấy lên mặt hắn luôn, rít qua kẽ rằng từng câu từng chữ: “Trên giấy này còn viết cần cả tứ diệp hạm đạm, nói cách khác nguyên liệu của ngươi
cần xẻo thịt ta nốt hả?”

Ngao Tuyên đứng im ngấm ngầm thừa nhận.

“Mặt sau viết cái gì, máu Kì Lân nữa á? Ngươi chẳng lẽ không biết con Kỳ Lân hung mãnh kia là con nuôi của Bồ đề lão tổ à, ngươi nghĩ ta làm thế
quái nào mà lấy máu nó được?!”

Ngao tuyên không quan tâm lắm
chỉ liếc sang nàng một cái: “Ta biết chứ. Nếu ngươi làm ra được Túy hoan thì đến chỗ Nam Cực Tiên Ông sư phụ ta tìm ta, ài, ta có Định Thủy châu mà cũng chẳng biết để làm gì.”

Nhan Đàm vẫn còn nhớ, lúc này có lẽ sư phụ đang cầm thước dạy đệ tử học chữ trong phòng, sau đó phạt
mấy tên lười biếng chép kinh thư, nàng khi đó vẫn rất cẩn thận, nhưng
lại chuyên là tên đầu sỏ bị phạt.

Nàng vừa mới đứng ngoài ngó ngiêng quanh thư phòng, vừa lúc người bên trong cũng đang thong thả đi
ra cầm cây thước gõ gõ mu bàn tay, nàng vừa thấy lập tức thốt ra: “Sư
phụ, sư phụ!” Sư phụ nhiễm bị nàng ảnh hưởng tới, quả nhiên vẫn ấn tượng sâu sắc với tiểu đồ đệ từ mấy nghìn năm trước suốt ngày chép phạt kinh
thư. Khi đó nàng thật sự nghĩ rằng, có lẽ cả đời này đều ngồi cầm bút ở
cái bàn phía trước.

Sư phụ nhìn thấy nàng, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hét lớn: “Nhóc con nhà mi còn biết trở lại sao? Còn không mau cút vào đây?”

Sư phụ, ngài phun ra một câu thô tục như thế hình như rất mất hình tượng rồi đó……

Nhan Đàm ngoan ngoãn nghe lời, lập tức đi vào thư phòng, cười hì hì: “Sư
phụ, con không phải là nhóc con, còn là nhóc liên hoa tinh kia, người
không cần đùa con. Í da, sao con thấy sư phụ như trẻ ra vậy ta.” Nàng
nhìn quanh, thấy thư phòng vẫn giống như năm ấy, chỉ là chỗ ngồi học kia đã đổi chủ.

Trong lúc hai người nói chuyện, tiểu sư đệ Dương Giác liếc qua nhìn trộm. Sư phụ cũng không thèm ngoảnh lại, giơ thước
gõ gõ vào đầu nó: “Quay lại mau, phạt con chép lại nội dung bài học hôm
nay năm mươi lần.”

Nhan Đàm lập tức nịnh nọt: “Sư phụ thật là khổ tâm, không thì con cũng không luyện được chữ đẹp như vậy.”

Lão hừ một tiếng: “Con cũng viết chữ rất đẹp, ta dạy nhiều đệ tử như vậy,
đến lượt con lại chẳng có tiền đồ gì.” Lão vừa dứt lời liền đi ra ngoài

thư phòng: “Ra đình viện nói chuyện tiếp.”

Nhan Đàm theo sau
sư phụ đến chiếc bàn đá ngoài đình viện, thấy bình trà trên mặt bàn hãy
còn ấm, mau lẹ rót ra một chén, quỳ xuống đưa ly trà lên trước mặt: “Sư
phụ.”

Sư phụ nặng nề hừ một tiếng, nhận lấy cái chén, vô cùng bi thương mở lời: “Uổng công vi sư coi trọng con như vậy, cái gì cũng
đều dạy con, nghĩ rằng tiền đồ của con sẽ rất tốt đẹp. Kết quả cái gì
cũng chưa đạt được đã dám nhảy xuống thất thế luân hồi? Con nghĩ đấy là
chỗ nào chứ? Đó là nơi phạt kẻ phạm trọng tội, con đang yên lành sao lại bị ngốc mà nhảy xuống đấy hả?”

Nhan Đàm nhẹ giọng: “Con biết con sai rồi……”

“Tuy ngày thường vi sư đối với các con có hơi nghiêm khắc, nhưng luôn luôn
bao che khuyết điểm cho các con, cho dù là tiên tử của Ứng Uyên đế quân
thì đã làm sao? Chẳng lẽ vi sư lại sợ Ứng Uyên đế quân chắc?”

Nhan Đàm tức thì cảm thấy rất xấu hổ, nếu sư phụ biết tường tận mọi việc, có lẽ tức đến hộc máu mất.

“Vi sư thấy con có tư chất thành thượng tiên, sao lại vì chuyện này mà, con con con…… Thật sự làm vi sư tức chết thôi!”

“Thật ra là…… Sư phụ, khụ, con trước kia cũng chưa từng ngộ ra Bàn Nhược vô
cực thiện lý gì cả. Con lén nhìn sách của người để như bàn, mỗi lần với
có thể trả lời đúng hết ạ, con thật sự không có tư chất thiên phú gì
đâu……”

“Bộ con cho là sư phụ là lão già hồ đồ hả? Ta đương
nhiên biết cái mẹo vặt ấy của con, nếu con ngộ ra cái gì là cực vạn vật
thì thành hiền giả luôn rồi, ta còn có thể làm thầy của con nữa hả? Đổi
lại cho con làm sư phụ ta luôn cho rồi!”

Nhan Đàm suy nghĩ
một chút, lại nói: “Sư phụ, còn có một việc người nhất định chưa biết,
người trước kia thích nhất chiếc đèn ngà voi trắng, cái đấy không phải
đại sư huynh làm vỡ, là con làm vỡ rồi đưa lại cho đại sư huynh. Con
muốn dùng tiên pháp sửa lại nó, ai biết được lại chữa lợn lành thành lợn què.”

“Chuyện này ta cũng nghĩ không phải tiểu tử kia làm, chẳng qua nó cũng không khai ra con, việc này bỏ qua đi .”

Không phải Đàm Trác sư huynh không muốn khai ra nàng, mà là sư phụ ra tay
nhanh quá huynh ấy còn chưa kịp trăn trối thêm đã lĩnh phạt. Nhan Đàm im lặng nhớ lại những tội lỗi trước kia, tiếp tục khai: “Còn một việc
nữa……”

Sư phụ đưa tay cầm ly trà dưới bàn lên: “Còn có?”

“Sư phụ, bồn hoa dưới của sổ của người thật ra kết được rất nhiều nụ, nhưng tại con làm rụng mất một ít, cho nên lúc người so hoa của ai nở nhiều
hơn với Nam Cực Tiên Ông lại bị thua .”

“…… Nhan Đàm, không
bằng con có gì ăn ngay nói thật khai hết ra cho ta, trước kia đôi giày

của ta bị xóa sạch hoa văn, dùng lá cây che miệng động ở hoa viên làm
Nam Cực Tiên Ông ngã vào, việc này cũng đều do con làm đúng không?”

Nhan Đàm vội thanh minh: “Không phải con không phải con, việc này rõ ràng là do nhị sư huynh gây ra mà.” Tục ngữ có nói, tử đạo hữu bất tử bần
đạo(1), bây giờ bần đạo cũng sắp tèo, theo lý cũng nên lôi theo đạo hữu
rồi, nhị sư huynh huynh tự cầu thêm phúc đi.

Nhan Đàm chào từ biệt sư phụ, muốn đến cực nam Địa Nhai xem có thể nghĩ ra cách gì tu bổ lại Da lan sơn cảnh không. Nàng vừa ra khỏi chỗ sư phụ,đang cắm cúi
nghĩ, vừa ngẩng mặt lên thì có một bóng người đứng trước, giật mình xoay người ý muốn chạy trốn, chỉ thấy người nọ mỉm cười với nàng, dịu dàng
gọi: “Nhan Đàm.”

Nhan Đàm tiến lùi không xong, quay lại xấu
hổ mở miệng: “Đường……” Nghĩ lại thấy không đúng nên ngừng lại, vừa định
gọi Ứng Uyên, lại cảm thấy vậy càng không đúng, cuối cùng gọi một câu
“Đế tọa”.

Người kia tuy rằng đã khôi phục thân phận tiên quân nhưng vẫn giữ lại diện mạo của phàm nhân, làm nàng quen miệng suýt gọi
Đường Châu.

“Nàng vẫn nên gọi ta là Đường Châu, như vậy nghe quen tai hơn.”

Nhan Đàm hờ hững ừ một cái, chần chờ một hồi lại hỏi tiếp: “Người có thể cho ta mượn Địa Chỉ thần khí dùng tạm không?”

Đường Châu sửng sốt một chút, lập tức nói: “Dĩ nhiên là nàng có thể dùng,
nhưng mà……” Hắn do dự một lát, lại nói: “Chỉ là hiện nay ta dựa vào nó
khôi phục tiên pháp, chỉ bằng Địa Chỉ khó có thể khôi phục lại bộ dáng
ban đầu của Da Lan sơn cảnh.”

Nhan Đàm đã lường trước việc
thế gian há lại dễ dàng như vậy, nghĩ nghĩ một chút, trước mắt chỉ có
thể dựa vào lời nói của Ngao Tuyên. Lấy một cánh hoa của nàng là việc
nhỏ, nhưng việc mặt sau tờ giấy nói đến lại là chuyện to như con voi
vậy. Bồ đề lão tổ là nhân vật khó lường, ngay đến Ngao Tuyên chẳng dám
đắc tội, vì thế mới vứt hòn than bỏng này cho nàng, thật đúng là một
công đôi việc.

Nàng chợt nghe Đường Châu thở dài: “Nhan Đàm?”

Một tiếng này làm cho nàng hồi phục lại tinh thần: “Sao vậy?”

Đường Châu bất đắc dĩ nói: “Ta gọi nàng mấy câu, nàng cũng không nghe thấy.”

Nhan Đàm liếc nhìn hắn một cái, không rõ thái độ này của hắn là xảy ra
chuyện gì, đáng ra hắn nên sợ mình đến mức tránh còn không kịp ấy chứ.
Cho dù việc đã qua rất lâu rồi, năm đó yêu hận đều mơ hồ, nhưng những
chuyện xảy ra ở đó, làm sao có thể coi như chưa có gì?

Dù có căm ghét, không để ý thiệt hơn đi nữa, nàng vẫn không làm được.

Đường Châu cúi đầu, một lúc sau chợt nói: “Có chuyện gì muốn ta giúp cứ nói, ta chắc chắn sẽ giúp nàng.”

Nhan Đàm nhìn ra phía xa xa, trên Cửu Trọng Thiên mây mù lượn lờ, đứng xa
chút có thể nhìn thấy một mảng sương mù mênh mông. Vẫn là mây mù của năm đó, cung điện cũng vẫn của năm đó, chỉ là nàng thì đã khác năm đó rất
nhiều .

Chính nơi này, nàng không muốn nhận ân huệ của Đường
Châu, dù có là trả lại ân tình năm xưa đi chăng nữa. Nhưng vì Da lan sơn cảnh thì lại khác .

Nàng quay sang nhìn Đường Châu: “Ta muốn lấy máu Hỏa kỳ lân, ngươi có cách giúp ta sao?”

Thủ hạ của Bồ đề lão tổ mặt nhăn mày nhó truyền lại, lão tổ đi xa nhà, sợ đến dăm bữa nửa tháng cũng chưa về.


Nhan Đàm thấy nàng phí phạm thêm một canh giờ thì dưới kia thế gian sợ là đã biến hóa long trời lở đất mất, đợi đến dăm bữa nửa tháng kia, có lẽ thế gian đã thay triều đổi đại hết rồi.

Chỉ thấy Đường Châu thản nhiên nói thêm một câu: “Chúng ta tới xem hỏa kỳ lân, cũng không cần chờ tiên sinh trở về.”

Nhan Đàm thầm nghĩ, tiếp theo hắn sẽ không khai rằng bọn họ đến ngắm Hỏa kì
lân thuận tay chôm của nó một ít máu đấy chứ? Thế mà vẻ mặt nhăn nhó của tiên đồng kia lại đỡ hơn, vô cùng thành khẩn: “Thật tốt quá, đế tọa
người tới thật đúng lúc, súc…… Không, linh thú cáu kỉnh không chịu ăn
gì, khi nào lão tổ trở về mà biết sẽ phạt chúng ta mất .”

“Trước đây ta còn bé thường chơi cùng Hỏa kỳ lân, nó cũng có vẻ thân thiết với ta.” Đường Châu theo tiên đồng đi đến mặt sau đình viện, liếc mắt nhìn
nàng một cái, nhẹ nhàng nói,“Xem ra gần đây nó lớn thêm một chút rồi.”

Nhan Đàm nhìn thẳng sang, tiên đồng nở nụ cười nhạt, cúi xuống thi lễ, lui
về phía sau hai bước: “Đế tọa, tiên quả để ở đây, ngài nhớ đút nó ăn……”

Kỳ lân bên cạnh tảng đá nghe thấy tiếng người, bỗng di chuyển thân mình
khổng lồ, đôi mắt như quả chuông đồng cực lớn tức giận trừng mắt nhìn
những vị khách không mời mà đến một lúc, trong miệng phun ra một tia lửa đỏ bỗng chốc lao thẳng về phía nàng. Nhan Đàm vội lùi lại vài bước, chỉ thấy tiên đồng cong đuôi chạy như điên, vừa chạy vừa sắp khóc đến nơi:
“Con súc sinh này ngay cả Thanh Ly đế quân mà cũng dám đốt, thật đáng sợ quá~~~~~ –”

Đường Châu đi lên phía trước, chìa tay vỗ vỗ lên lưng nó, Hỏa kỳ lân ngẩng đầu lên, chậm rãi nheo lại mắt, miệng lại
phun ra mấy quả cầu lửa rực rỡ. Hắn đưa tay lên phía trên, đến gáy kỳ
lân sờ sờ, kỳ lân kia chậm rãi cúi xuống quỳ rạp trên mặt đất nhắm mắt
lại. Đường Châu mỉm cười, quay đầu bắt chuyện với Nhan Đàm: “Nàng cũng
sờ nó thử xem, đến lúc lấy máu nó sẽ không tức giận.”

Nhan
Đàm rụt rè đi đến gần, bàn tay run rẩy vươn ra: “Nó sẽ không cắn ta
chứ?” Tuy lần đầu nàng nhìn thấy thượng cổ thần thú nhưng trong sách có
viết rất nhiều về nó, kỳ lân có ăn, cắn cái gì thì phải đến tận xương
cốt cũng không tha. Nàng cũng không muốn mất đi hay cánh tay đang đầy đủ này đâu.

Kỳ lân hung tợn trừng mắt khiến nàng đứng im re,
tay Nhan Đàm lại càng thêm run, cuối cùng vẫn là Đường Châu đứng một bên thấy vậy, một tay cầm tay nàng đặt vào lưng kỳ lân.

Chạm tay vào lại có cảm giác ấm áp thoải mái, Nhan Đàm gan to thêm tiện tay sờ
soạng trên lưng nó, thượng thú cuối cùng cũng nhắm mắt lại, ngoan ngoãn
nằm im.

Đường Châu tranh thủ rút nửa cây kiếm ra, rất thoải mái hỏi: “Nàng cần bao nhiêu máu?”

Nhan Đàm đè vỏ kiếm lại: “Chỉ cần hơn mười giọt, ngươi rút kiếm ra làm gì?”
Nàng vừa nói xong, thượng thú kia đã chầm chậm ngẩng lên, thè lưỡi ra
liếm một vòng xung quanh mặt nàng, trong lỗ mũi phun ra mấy đốm lửa nhỏ. Nhan Đàm liền giật mình, cả người cứng đờ, một lúc sau mới hoảng hồn
nhảy dựng lên: “Nó, nó liếm mặt ta!”

Đường Châu hái một phiến lá trúc xuống, nhẹ nhàng tìm trên đùi kỳ lân một vị trí lấy máu, hứng
máu Kì Lân chảy vào lá trúc, giọng thản nhiên: “Nó là giống cái.”

Nhan Đàm lấy ống tay áo lau mặt, rõ là tức giận: “Dính hết nước miếng thẹn thùng của nó rồi!”

Sau khi Đường Châu kéo nửa ống tay áo xuống, miệng vết thương trên đùi thụy thú đã được băng lại cẩn thận, bỗng nhiên thân hình cao lớn đứng dậy,
một tay giữ cằm nàng, chậm rãi cúi đầu. Nhan Đàm bị hơi thở ấm áp phả
xuống mặt dọa cho phát sợ, không chút do dự lấy tay đẩy hắn ra. Đường
Châu mắt cũng không chớp, bắt lấy cổ tay nàng, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của nàng, bỗng nhiên buông lỏng tay ra.

Một cái tát không do dự rơi xuống mặt hắn.

(1)Tử đạo hữu bất tử bần đạo: Bần đạo ở đây là chỉ bản thân, còn đạo hữu là
chỉ người khác. Câu này không phải thành ngữ tục ngữ gì mà chỉ là một
câu nói trên mạng của cư dân mạng, có nghĩa là thà hại người chứ không
hại mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui