Cô bé là người sao?
Lời Lục Chỉ bình tĩnh không nhanh không chậm, lại đánh một sét chói sáng xé rách suy nghĩ của mọi người, dư chấn sấm sét để lại trong từng ngóc ngách cơ thể, nhè nhẹ nổi lên từng đợt hàn ý.
Bọn họ nhìn bé gái, khuôn mặt nhỏ vốn khóc lóc đến đáng thương hề hề, khiến người đau lòng không thôi, chợt biến đổi lộ ra tử khí trập trùng, âm hiểm nhìn chằm chằm những người đang ở, đặc biệt là Lục Chỉ.
Cái tên không biết sống chết này...!Bé gái chảy ra hai hàng huyết lệ, chết, phải chết, đều phải chết!
Mọi người nhanh chóng thay đổi sắc mặt, thiếu nữ sợ hãi hét lên: "Là quỷ?"
Cô gái cũng hoảng sợ thiếu chút hôn mê bất tỉnh.
Chân Tùng cũng tim đập thình thịch, ban ngày ban mặt mà dám hiện lên hại người, đây là quỷ thành tinh đi.
Hắn đi theo Lục Chỉ được một khoảng thời gian, cũng nhiều ít hiểu biết đôi chút về huyền thuật, quỷ có thể hại người đều rất khó đối phó, đặc biệt là loại có thể công khai hiện thân hại người, thiên sư không có năng lực cơ bản không thể xử lý loại quỷ này.
Chân Tùng nhìn Lục Chỉ, trong lòng thấp thỏm sắp điên rồi, ông chủ ơi, quỷ này còn lợi hại hơn quỷ chúng ta gặp trước kia nhiều a!
Trợ lý Thân, tài xế cùng bí thư càng không nghĩ tới có thể nhìn thấy loại sinh vật đạp nát thế giới quan của họ như này, trong lúc nhất thời thế nhưng có chút mờ mịt.
Quỷ? Có quỷ? Trên đời thế nhưng thật sự có quỷ?
Người đàn ông trong xe vì ngăn lệ quỷ đi ra ngoài hại người, đã dùng hết sức lực, hắn không thể không buông bé gái ra, suy yếu dựa vào ghế ngồi, giãy giụa dùng âm thanh nhỏ bé yếu ớt nhắc nhở, "Đi mau, các người mau đi đi."
Chân Tùng bỗng nhiên minh bạch vì sao trước đó ông ấy lại có phản ứng cực đoan như vậy, thì ra là vì để cứu mình, vậy mà mình còn mắng ông ấy, trong lúc nhất thời cảm thấy ngũ vị tạp trần, áy náy không biết làm sao mới tốt.
Từ tận đáy lòng nảy sinh kính ý đối với người đàn ông này.
Mọi người ở đây không hiểu sao thấy hoảng loạn.
Lục Chỉ nhìn người cha, sắc mặt lạnh lẽo, lấy một lá bùa trong ngực ra.
Lúc này cậu giống như phán quan cao cao tại thượng, bễ nghễ nhìn bé gái, giống như cô bé không phải là lệ quỷ, mà chỉ là một phế vật không có tí lực sát thương nào.
"Khặc khặc khặc..." Bé gái bỗng nhiên nhếch môi nở nụ cười.
Theo lý thuyết, tiếng cười này không lớn, không nên truyền được đến tai bọn họ, chả hiểu sao giờ lại xuyên thấu màng nhĩ, đâm vào tai bọn họ một trận choáng váng, mọi người nhanh tay che kín lỗ tai cũng không có tác dụng gì.
Mọi người càng thống khổ, bé gái cười càng lớn, biểu tình hoảng sợ của họ chính là thịnh yến mỹ vị của nàng, làm cho bọn họ đua nhau ngã xuống mặt đất.
"Ngươi tội không thể tha." Khí tràng Lục Chỉ lại lần nữa mở ra, phảng phất như tiên nhân trên chín tầng mây, từ trên cao nhìn xuống chỉ trích đám yêu ma quỷ quái trên mặt đất.
Cậu chán ghét tổn thương vô tội, bất luận là người, là quỷ, đều không thể!
Cậu ta là ai? Dựa vào cái gì cậu ta không bị ảnh hưởng! Lục Chỉ càng không có phản ứng, bé gái càng tức giận, dữ tợn há to miệng, làm tiếng cười càng thêm thê lương.
Nam Thừa Phong nâng ánh mắt ôn nhu đang nhìn Lục Chỉ, nháy mắt lạnh lẽo như hàn băng, thẳng tắp phóng tới bé gái.
Sắc mặt bé gái hơi đổi, tiếng cười lập tức bị chặt đứt, tựa như bị kẹt đĩa.
Chỉ là con người, bất quá chỉ là con người, vì sao lại có thể áp chế toàn thân mình, không có khả năng, không có khả năng.
Không đợi bé gái nghĩ nhiều, bỗng nhiên, cổ họng cô bé như bị ai bóp chặt, bé há miệng nhưng không sao phát ra tiếng, tròng mắt cơ hồ muốn lòi ra ngoài vẫn như cũ không thay đổi được gì.
Cô bé trơ mắt nhìn lá bùa bay ra từ tay Lục Chỉ, quấn lấy cổ mình, lại không chút năng lực phản kháng.
Sao lại thế này! Không có khả năng, nếu nói ánh mắt người đàn ông kia làm bé gái sợ hãi, như vậy thiếu niên này khiến bé biết được cái gì gọi là hối hận, thật hối hận vì sao lại gặp phải cậu ta!
"Ngươi là oán khí của người chết oan trên con đường này hợp thành, ngươi đã hại chết rất nhiều người, chia rẽ rất nhiều gia đình vô tội, không thể để ngươi tiếp tục lưu lại trên đời làm ác nữa."
Thanh âm Lục Chỉ tuy mềm nhưng giờ khắc này lại hết sức mạnh mẽ, người chết oan có oán khí có thể lý giải, nhưng bởi vì mình chết oan liền muốn kéo người khác chôn cùng, đây là chuyện không thể tha thứ.
Số kiếp đã tận, quỷ vốn không nên lưu lại hậu thế, nếu không thể tự nguyện đi đầu thai, vậy chỉ có thể mạnh mẽ bắt đi đầu thai.
Ngón tay Lục Chỉ vừa động, lá bùa gắt gao khoá chặt cổ bé gái, bé gái giãy giụa kịch liệt, mặt đầy nước mắt nhìn người cha, xé tim xé phổi khóc: "Ba ba cứu con, con không muốn chết, cứu con."
Người cha nước mắt đầy mặt, giống như bị tra tấn cùng con, sau phút chốc do dự, cắn chặt răng phẫn hận nói: "Mày không phải con gái của tao, mày không phải con gái của tao! Không thể để mày tiếp tục hại người."
Hắn khóc đã lại thay đổi biểu tình, ôn nhu vuốt ve tóc bé gái, giống như hằng đêm trước khi đi ngủ, "Nữu Nữu, ba ba không biết con còn ở đây không, không biết con có thể nghe thấy ba ba nói không, ba ba thật xin lỗi con, nhưng ba ba không thể để nó hại người."
"Con yên tâm, ba ba đi cùng con, kiếp sau chúng ta lại làm cha con, ba ba cả đời không nên chở con đi lên con đường này."
"Nữu Nữu của ba, thật xin lỗi, ba ba thật xin lỗi con..."
Mọi người thấy ông ấy khẽ lẩm bẩm, cảm nhận được tâm tình vì đại nghĩa diệt thân cùng tình cha như núi của ông, không khỏi tâm tình hạ thấp trầm trọng, ngay cả thiếu nữ vẫn luôn tranh chấp với cô gái cũng đồng thời đỏ mắt.
"Người tốt như vậy sao lại..." Chân Tùng cay mũi, quỷ này quá hại người, ông chủ nhất định phải diệt trừ nó, tuyệt đối không để làm ác!
"A ——!" Một tiếng hét thê lương thảm thiết vang lên, bé gái cũng không còn động tĩnh.
Người cha đột nhiên như chìm xuống vực sâu, đã sớm hiểu rõ, gắt gao ôm con gái vào ngực, tuyệt vọng nhắm mắt, "Nữu Nữu, ba ba yêu con."
Đám người trợ lý Thân hít một hơi thật sâu, lắc lắc đầu, trừ bỏ ai thán, cái gì cũng không giúp được.
"Ba ba, con cũng yêu ba."
Người cha bỗng nhiên ngẩn ra, mở to mắt, bé gái trong lòng mờ mịt chớp chớp đôi mắt, tựa hồ không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Hô hấp người cha như muốn dừng lại: "Nữu Nữu...?"
Bé gái khó hiểu nhìn ông: "Ba ba, ba làm sao vậy?"
"Chuyện này..." Đây là Nữu Nữu của ông, ông nhận ra được! Đây là Nữu Nữu của ông! Ông khiếp sợ nhìn Lục Chỉ đứng ngoài cửa xe, là cậu ấy cứu con gái ông! Cứu Nữu Nữu!
Sống? Mọi người khiếp sợ nhìn Lục Chỉ, thần!
"Thất thần gì đó." Lục Chỉ lại khôi phục bộ dáng nhuyễn manh ngày thường, tựa như người vừa rồi chấp pháp vô tình, mạnh mẽ siêu độ lệ quỷ không phải cậu vậy.
"Cứu người." Nam Thừa Phong nói, đám người trợ lý Thân lập tức tiến lên cứu người cha và bé gái ra ngoài.
Bỗng nhiên Lục Chỉ cảm thấy cơ thể bị đè nặng, nghiêng mặt nhìn, cả người cậu thế nhưng bị Nam Thừa Phong ôm vào trong lòng.
"Làm sao vậy?" Lục Chỉ mờ mịt chớp chớp mắt, duỗi tay muốn đỡ hắn.
Nam Thừa Phong chôn mặt trong cổ cậu, âm thanh tựa như có chút suy yếu, "Tôi lần đầu tiên nhìn thấy..."
Một chữ còn lại không cần nói ra Lục Chỉ cũng hiểu, tuy rằng người như Nam Thừa Phong lại sợ quỷ hình như có gì không đúng lắm, nhưng lại không thể nghi ngờ cái gì.
Có lẽ đây là nguyên nhân hắn không thích huyền thuật đi, vì thừa nhận huyền thuật tồn tại, đồng nghĩa với việc thừa nhận trên đời có quỷ.
"Đừng sợ, tôi tiêu diệt nó rồi." Lục Chỉ vỗ vỗ trấn an người đang ôm lấy cánh tay mình.
"Em là thiên sư rất lợi hại." Nam Thừa Phong ẩn giấu sự thâm trầm, càng dùng sức ôm chặt cậu, giống người người chết đuối vớ được cọc gỗ.
"Sau này khi gặp phải sự tình này nữa, em bảo vệ tôi nhé." Nam Thừa Phong nói, trong giọng nói ẩn chút tia yếu ớt.
"Được, tôi nhất định sẽ bảo vệ anh thật tốt." Lục Chỉ dù sao cũng là nam giới, trời sinh sẽ có ý thức muốn bảo vệ kẻ yếu, khi bị yêu cầu liền không nhịn được trào dâng ý thức trách nhiệm.
Nam Thừa Phong chôn mặt trong cổ Lục Chỉ, khoé miệng hơi cong lên độ cong xinh đẹp.
Đây là lần thân mật đầu tiên của hắn cùng Lục Chỉ, cả người hắn đều có chút run run, người trong lòng mềm mại, làm tâm hắn đều tan chảy.
Lục Chỉ cảm nhận được hắn run rẩy, không nghĩ tới hắn sợ đến như vậy, vội trấn an nói: "Đừng sợ, đừng sợ, có tôi ở đây rồi."
"Được, cảm ơn em, tôi đã đỡ hơn nhiều." Nam Thừa Phong cưỡng chế âm thanh hưng phấn, ngữ khí tỏ vẻ vô lực.
Mọi người vốn dĩ thấy quỷ còn sợ hãi không thôi, lại thấy một màn này, trên mặt đều đầy thần sắc vi diệu.
Trợ lý Thân quay mặt đi, quỷ kiến sầu sẽ sợ quỷ sao, ngài không đi làm diễn viên thật sự là tổn thất lớn của giải Oscar!
Chân Tùng kinh ngạc, Nam tổng cường đại như vậy cũng sợ quỷ? Sao hắn thấy chẳng thích hợp tí nào nhỉ!
Tài xế, bí thử ngẩng mặt lên trời, chúng tôi cái gì cũng không thấy.
Thiếu nữ là tên lõi đời, xem thường, đàn ông thời buổi này đều tâm cơ như vậy sao! Cô gái thì giật mình, hai thanh niên này cứ kỳ kỳ quái quái thế nào ấy?
"Không được, cửa này không mở được." Chân Tùng nói.
"Anh đỡ hơn chưa?" Lục Chỉ hỏi.
Nam Thừa Phong chuyển biến tốt liền dừng, buông cậu ra, ôn nhu nói, "Cảm ơn, làm em chê cười rồi."
"Không sao, chuyện bình thường thôi." Lục Chỉ cười hai mắt xán lạn, "Tôi đi hỗ trợ đã."
"Được."
Không đợi Nam Thừa Phong nhích người, Lục Chỉ đã chạy chậm qua, Nam Thừa Phong vừa muốn đuổi kịp, liền thấy Lục Chỉ giơ tay cầm lấy vành cửa xe, nhẹ nhàng xé cánh cửa từ trên xe ném xuống đất.
Nam Thừa Phong:......
Trợ lý Thân nghẹn thở, khiếp sợ nhìn Nam Thừa Phong: Ông chủ, ngài để ý phải nhân vật thật tàn nhẫn a......
Tài xế và bí thư há hốc mồm, tôi là ai, đây là đâu, tôi vừa thấy cái gì vậy???
"Cái DKM!" Thiếu nữ sợ hãi kêu lên, ánh mắt nhìn Lục Chỉ thay đổi hoàn toàn 180 độ.
Người cha đã được Chân Tùng cứu ra.
"Thật xin lỗi, cháu vừa rồi không biết chuyện còn mắng chú." Chân Tùng chân thành xin lỗi, trên thực tế, nếu người đàn ông này chết, hắn thật sự sẽ hối hận cả đời.
"Không, không trách cậu." Người đàn ông vội nói, lôi kéo con gái đi đến trước mặt Lục Chỉ, không nói hai lời cúi người bái một cái thật sâu, cô bé nhỏ không hiểu vì sao, thấy ba ba khom lưng cũng đi lại khom lưng nói cảm ơn, ngoan ngoãn đáng yêu.
"Mau đứng lên đi, trên người chú còn thương tích đâu." Lục Chỉ vội vàng nói.
Người cha chết cũng không chịu đứng lên, "Đại sư, ngài đã cứu mạng cha con chúng tôi, ân trọng như núi, chúng tôi không biết phải báo đáp ngài như thế nào."
Ông ta đang lái xe bình thường, con gái bỗng nhiên bị quỷ bám người, ngăn cản ông lái xe, muốn ông đi hại người, hại mọi người cùng chôn thây tại con đường này.
Ông thấy con gái không còn nữa, không muốn hại chết người, liền muốn đồng quy vu tận với lệ quỷ.
Vốn tưởng rằng hôm nay sẽ ra đi cùng con mình, không nghĩ tới gặp được đại sư chuẩn thần tiên Lục Chỉ, lệ quỷ bị tiêu diệt, con gái cũng sống lại.
"Không cần, nếu đã gặp được liền không có đạo lý không cứu người, hơn nữa chú cũng vì không để nó hại người mà tình nguyện hi sinh bản thân, chú là người tốt, đáng được cứu." Lục Chỉ nói, "Các người mau đứng lên đi."
Người cha thật sự không biết báo đáp thế nào, hắn thậm chí muốn tặng hết tài sản cho đại sư đền ơn, cũng không biết vị đại sư thoạt nhìn đại phú đại quý này có chướng mắt chút tài sản nhỏ bé của hắn không nữa.
"Đứng lên." Âm thanh vang lên trên đỉnh đầu làm người cha run rẩy trong lòng.
"Vết thương của chú thế nào?" Chân Tùng vội vàng tiến lên thăm hỏi, cũng kiểm tra thương tích của bé gái.
"Còn ổn, còn có thể chịu đựng được." Người cha cuối cùng cũng yên lòng, thật là trời cao phù hộ, cho hắn gặp được vị đại sư này, hắn cả đời đều nhớ rõ phần ân tình của cậu ấy.
"Xe cứu thương chắc cũng sắp tới rồi." Trợ lý Thân nói, tài xế và bí thư đi lại đỡ người cha ngồi xuống một bên.
Trợ lý Thân nhìn đôi mắt ngây thơ đáng yêu hoàn toàn không biết chuyện đã xảy ra của bé gái, cô bé đang ngoan ngoãn đứng canh bên người cha mình, lại nhớ đến nét mặt dữ tợn trước đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi, hắn xoay người nhìn về phía Lục Chỉ.
"Đại sư, thì ra trên đời thế nhưng thực sự tồn tại loại sự kiện siêu nhiên." Hắn hôm nay học được một điều, đó là không nên tuỳ tiện nghi ngờ sự việc mình không hiểu rõ.
Trợ lý Thân cũng không nghĩ tới có một ngày sẽ nói như vậy, "Tôi thật sự sùng kính thiên sư như ngài."
Lấy cứu người làm nhiệm vụ, không cầu hồi báo, đáng kính nể.
"Trợ lý Thân quá lời rồi." Lục Chỉ cười cười.
Nam Thừa Phong nhìn chăm chú Lục Chỉ.
Tình cảm là cảm xúc thuộc về kẻ yếu, đặc biệt là tình yêu, không có ràng buộc huyết thống, chỉ dựa vào hormone tác động thì có thể duy trì được bao lâu? Nếu cha hắn có thể tuân thủ hứa hẹn bảo hộ mẹ hắn cả đời, năm đó cũng sẽ không có chuyện mẹ hắn bị xô từ trên lầu xuống thiếu nữa sinh non mà mất mạng.
Nam Thừa Phong chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu thích người nào, hắn luôn nghĩ không ai có thể đứng bên cạnh hắn, có thể mạnh mẽ thay đổi suy nghĩ hắn, xoay chuyển nội tâm sâu thẳm không có ánh sáng của hắn.
Có lẽ bởi vì hắn là dạng người này, mới có Lục Chỉ người mang quang minh bẩm sinh tới cứu rỗi hắn.
Lục Chỉ chú ý đến ánh mắt hắn, ngẩng đầu nhìn Nam Thừa Phong, nghĩ nghĩ rồi nói: "Tôi cũng không phải muốn vì giới phong thuỷ chứng minh gì cả, mà là tôi không hy vọng anh trước sau vẫn mãi đắm chìm trong thù hận."
"Người nọ đã chết, tôi có thể tính là do sự cố ngoài ý muốn, tuy rằng không biết cụ thể là vì cái gì."
Lục Chỉ dừng một chút, không có tiếp tục nhắc đến chủ đề này.
"Nếu chỉ nhớ rõ hắn ta, nay hắn đã chết, thù hận nên có thể biến mất, nếu nhỡ rõ toàn bộ giới phong thuỷ, thù hận kia sẽ theo anh cả đời, bởi vì giới phong thuỷ sẽ không bao giờ biến mất."
Trợ lý Thân kinh hãi, hắn đã xem thường vị đại sư này, cậu ấy không phải thiên chân, cậu ấy là đại trí giả ngu.
Sắc mặt Nam Thừa Phong hơi trầm xuống, trong ánh mắt phảng phất sương đen khó lường.
"Em không sợ tôi sao..."
Tác giả có lời muốn nói: A, đàn ông, chót lưỡi đầu môi, nói dối cũng không cần kịch bản – by Cửu gia.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...