Nghiêm Dương ngồi trong phòng khách, thuận tay lấy thanh đao bạc Nhâm Lê đưa cho ra nghịch, chương trình tin tức buổi chiều trên TV đưa vài tin tức vụn vặt.
“Ngủ rồi?”
Nghiêm Dương buông thanh đao bạc xuống, nhíu mi hỏi.
Nhâm Lê gật đầu.
“Ừm, anh lúc nào cũng mang theo thanh đao này sao?”
Nghiêm Dương cười cười, gương mặt góc cạnh rõ ràng có vẻ nhu hòa dị thường.
“Thứ em đưa, tất nhiên lúc nào cũng phải mang theo người.”
Nhâm Lê ‘chậc’ một tiếng.
“Em đột nhiên phát hiện bảo bối trên người anh quả thật là không ít.”
Nghiêm Dương ấm ức.
“Nào có chứ…”
Nhâm Lê nhíu mi.
“Phá hồn cùng thanh đao này đều ở trên người anh, sao lại không có?”
Nghiêm Dương xoay tròn thanh đao.
“Với chồng mà nói, bảo bối tuyệt nhất chính là em.”
Nhâm Lê cười ha ha.
“Chờ việc này xong rồi, chúng ta đi du lịch chứ?”
Nghiêm Dương:
“Được.”
Nhâm Lê ngồi trên ghế sofa, tay chống đầu.
“Anh Thi Đạo… Thật phiền phức.”
“Hiện tại đã có năm món đồ, còn thiếu một cái.”
Nghiêm Dương cũng không quá gấp về Anh Thi Đạo.
Nhâm Lê xoay người tựa trên ghế sofa lần tay xuống dưới góc tường, lấy cái hộp gỗ đàn kia ra.
Nghiêm Dương mở to mắt há mốc mồm:
“Sao lại ở chỗ này? Không phải là đặt ở trong phòng sách sao?”
Nhâm Lê gãi đầu, thổi bụi bám trên mặt hộp đi.
“Hi Hi cầm chơi, không ngờ là làm rơi xuống đó. Không dám nói cho anh biết, chỉ trộm nói cho em thôi.”
Nhâm Lê mở hộp ra, trong hòm bày đủ năm loại đồ vật bị lộn xộn —— tượng đất, ảnh da, xá lợi, gương đồng cùng với huyết ngọc.
“Vật chí sát chí dũng…”
Nghiêm Dương lẩm bẩm, rõ ràng là đang suy nghĩ.
Nhâm Lê thở dài.
“Người nhà họ Đồng đã tạm thời phong ấn Anh Thi Đạo, nhưng em cảm giác phong ấn này cũng không kéo dài được lâu… Hay là nhanh chóng tìm được thứ còn lại, hiện tại mấy việc thần quái xảy ra nhiều như vậy không khỏi có liên quan đến Anh Thi Đạo.”
Nghiêm Dương gật đầu.
“Loại chuyện này, anh phát hiện cũng không phải chúng ta tìm nó, mà là tự nó đến tìm chúng ta.”
Nhâm Lê ngẫm nghĩ, cũng đúng. Vừa định cười trêu chọc hai câu liền phát hiện thanh đao Nghiêm Dương đang cầm trên tay bỗng dưng rơi xuống đất.
Nụ cười của Nhâm Lê chuyển thành kinh ngạc.
“Run tay sao?”
Nghiêm Dương nhíu mày.
“Không phải run tay, bảo bối em thử nhìn xem.”
Nhâm Lê cúi đầu, nhìn thấy thanh đao trên mặt đất đột nhiên rung lên, giống như ẩn chứa sinh mệnh. Lại nhìn sang hộp gỗ đàn cậu đặt ở trên bàn cũng không ngừng nảy lên, thứ ở trong hộp còn phản ứng kịch liệt hơn. Hai người vừa kịp phản ứng lại, chợt nghe thấy một âm thanh chói tai vang lên, ong ong ong ong, đâm vào trong đầu khiến người ta phát đau, hơn nữa ngoại trừ âm thanh chói tai này thì hai người cũng không nghe thấy giọng nói của nhau.
Nhâm Lê ôm đầu, quỳ một gối xuống đất, biểu tình trên mặt tràn đầy thống khổ, giãy dụa bật ra hai tiếng.
Nghiêm Dương cũng không chịu nổi, nhưng phản ứng của anh nhẹ hơn nhiều so với Nhâm Lê, anh nhìn thấy khẩu hình của Nhâm Lê liền nhanh chóng vươn tay đóng cái hộp lại.
Nắp hộp vừa bị đóng lại, âm thanh ong ong ong ong kia cũng biến mất theo, Nhâm Lê mất sức ngồi trên sàn nhà, lưng dựa vào sofa, sắc mặt trắng bệch, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Nghiêm Dương hồi phục một chút liền nhanh chóng chạy đi rót một chén nước bón cho Nhâm Lê uống một ngụm sau đó ôm cậu lên ghế sofa cho cậu nằm thẳng ra.
Qua khoảng mười phút sau Nhâm Lê mới dần trở lại bình thường, sắc mặt cũng không còn trắng bệch như trước nhưng vẫn còn tái nhợt, cậu run rẩy ngồi dậy dựa lưng vào sofa.
“Cộng minh… Không ngờ lại có cộng minh…”
Nhâm Lê vô lực nói.
Rõ ràng, hai chữ Nhâm Lê vừa mới bật ra là ‘Cộng minh’, Nghiêm Dương cũng thấy rõ hai chữ này ở trên nắp hộp gỗ.
“Chẳng lẽ thanh đao này chính là vật chí sát chí dũng, vì thế mới cộng minh cùng với năm món đồ kia?”
Nghiêm Dương cau mày nói.
Nhâm Lê suy yếu lắc đầu.
“Không thể nào, thanh đao này từ lúc được chế tạo ra vẫn luôn ở bên cạnh em, không thể là vật chí sát chí dũng.”
“Cộng minh giữa sáu món đồ… Nếu như thanh đao này không phải là vật chí sát chí dũng thì…”
Nghiêm Dương vốn đang cúi đầu tự hỏi, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, ngẩng đầu lên.
“Tiểu Lê, em từng nói thanh đao này được chế tạo mô phỏng theo Ngư Trường đúng không?”
Nhâm Lê gật đầu.
“Ý anh là…”
Nghiêm Dương cười.
“Đúng vậy, nếu không phải là thanh đao này, vậy có thể là Ngư Trường không? Tiểu Lê, thanh đao này xuất hiện như thế nào?”
“Lúc em còn nhỏ.”
Nhâm Lê mở miệng, trong ánh mắt mang theo hoài niệm.
“Lúc nhỏ em cũng không phải ngày nào cũng ở nhà dì út, cuối tuần hoặc kỳ nghỉ đông và nghỉ hè em sẽ đến ở chỗ ông. Dì út rất ghét việc em nghiên cứu thuật pháp này nọ, nhưng ở chỗ ông thì mặc kệ, vì thế mỗi lần về đó ông nhất định sẽ dạy cho em vài thứ. Những thứ ông dạy rất linh tinh, cũng không phải tất cả đều là thuật pháp, thực ra có thể nói thuật pháp là một phần rất nhỏ thôi. Ngoại trừ thuật pháp, ông còn dạy em rất nhiều thứ bây giờ không còn dùng đến, ví dụ như sử dụng la bàn gì đó. Có một lần, ông dạy cho em cách đúc đồ. Vốn ông chỉ định nói cho em biết một chút, cũng không muốn dạy em. Nhưng anh biết đấy, mấy đứa nhóc tuổi đó luôn ảo tưởng có được một thứ ‘vũ khí’ thuộc về mình, vì thế em năn nỉ ông dạy cho em cách đúc đồ. Nhưng hình như ông không có nhiều hứng thú với nghề đúc, chỉ ném cho em một quyến sách bảo em tự xem, nhưng em đọc không hiểu, lại đi quấn quít lấy ông —— khi đó tính tình của ông vẫn rất ôn hòa. Ông không chịu nổi bị em quấn lấy như vậy, liền kể cho em nghe một chút về thuật đúc kiếm sơ đẳng nhất. Sau đó em mới biết đúc là một phạm vi lớn, thứ em thích hẳn nên gọi là ‘đúc kiếm’. Nói đến đúc kiếm, đương nhiên phải nhắc đến Âu Dã Tử.”
Nghiêm Dương:
“Là Âu Dã Tử trong truyền thuyết đúc ra mười thanh kiếm cổ đúng không?”
Nhâm Lê gật đầu.
“Không phải truyền thuyết, ông ta thật sự đúc được. Cuối năm 1965 ở Giang Lăng Hồ Bắc nước ta từng đào được một thanh kiếm Câu Tiễn. Kiếm được khai quật lên hoàn hảo như mới, mũi kiếm sắc bén, thân kiếm khắc đầy hoa văn hình thoi, chữ được khắc lên là ‘Việt Vương Cưu Tiên tự làm’. Thanh kiếm này sắc bén đến mức có thể đạt đến trình độ nhẹ nhàng chém đứt mười sáu tập giấy photo, nó vô cùng có khả năng là thanh kiếm Trạm Lư được Âu Dã Tử đúc nên.
Lúc trước em có hứng thú với phương diện này, thật sự là nằm mơ cũng muốn có được một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn, vì thế cả ngày quấn lấy ông bảo ông đúc cho em một thanh kiếm. Ông bị em làm cho không còn kiên nhẫn nói nếu em có thể bắt được cô hồn dã quỷ hay thứ gì đó tương tự thì sẽ làm cho em một cái.
Lúc ấy thật sự cũng là không biết trời cao đất rộng, chạy đến bãi tha ma chuẩn bị tùy tiện bắt một con quỷ về, nhưng những nơi như thế sao có thể tự do đi vào —— em còn nhớ rất rõ ngày đó là mùng bảy tháng bảy, theo thông tục là ngày lễ của quỷ.
Năng lực của quỷ quái trong ngày này là cực mạnh, vì thế em thật bất hạnh bị bao vây tấn công, cuối cùng vẫn là ông cứu em ra.
Cô hồn dã quỷ tự nhiên là không thể bắt được, nhưng cũng có được thanh đao nhỏ này. Ông không biết tìm được ở đâu về bản vẽ Ngư Trường, làm cho em thanh đao này. Tuy nhiên lúc ấy ông nói rằng thanh đao này sát khí quá nặng vân vân gì đó, em tuổi còn quá nhỏ không thể nhận chủ, vì thế thanh đao liền để lại cho đến tận khi em lớn lên vẫn không nhận chủ, cho đến khi quen biết anh.”
Nghiêm Dương nhẹ nhàng vuốt ve viên đá đen trên chuôi đao.
“Nói cách khác, ông em có bản vẽ Ngư Trường?”
Nhâm Lê gật đầu.
“Đúng, hơn nữa em cảm thấy nói không chừng ông còn biết Ngư Trường ở đâu!”
Nghiêm Dương:
“Hả?”
Nhâm Lê đắc ý nói:
“Ông của em, rất là mạnh đó.”
Nghiêm Dương nhíu mi.
“Tình cảm thật tốt, sáng mai chúng ta liền đi chào hỏi Nhâm lão gia tử chứ?”
Nhâm Lê bỗng dưng nhớ ra điều gì đó.
“A Dương, khối ngọc kia!”
Nghiêm Dương bị Nhâm Lê đột nhiên kêu lên dọa cho tim đập mạnh một cái.
“Ngọc? Ngọc thì sao?”
Nhâm Lê nuốt một ngụm nước bọt.
“Khối ngọc kia không cần trả lại sao?”
Thực ra khối ngọc lấy ra đêm hôm đó nên trả lại, dù sao đám di sản văn hóa kia mỗi ngày đều có chuyên gia đến xem xét. Nhưng trên đường giải quyết việc của Tân Nghiêm Dương cũng không thèm để ý đến quy củ gì nữa, sau khi sự việc bại lộ liền dùng quan hệ của mình ‘mượn’ khối ngọc này đi.
Nghiêm Dương ở thành phố T không có mối quan hệ nào vững chắc, nhưng vị kia nhà anh thì mọi người đều biết, Nghiêm Dương ôm thái độ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện dám làm dám chịu, dù sao quân đội không phân biệt nhà, ai biết được ngày nào đó cha Nghiêm Dương lại hỏi xem con trai độc nhất của mình ở thành phố T có ổn không?
Sự việc qua đi, hai người liền ném chuyện lai lịch khối ngọc ra sau đầu, coi như là đồ của mình cất vào trong hộp. Hiện tại Nhâm Lê nhắc tới Nghiêm Dương mới giật mình nhớ ra, thời hạn ba ngày đã đến, ngày mai chính là ngày đám hiện vật văn hóa được chuyển đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...