Nhâm Lê vẫn không có phản ứng, Thừa chưa từng nói lời nào lên tiếng:
“Đây là một chút tâm ý nho nhỏ của ta và Vương, ngươi cầm đi. Mất đi Vương, đây cũng chỉ là một khối huyết ngọc có chút linh tính mà thôi…”
Nhâm Lê nhìn nhìn Nghiêm Dương, Nghiêm Dương gật đầu, Nhâm Lê nhận khối ngọc.
“Ha.”
Mị Dạ vỗ tay.
“Vậy thì hiện tại có thể quay về nhà rồi.”
Thừa cười cười.
“Chúc các ngươi hạnh phúc.”
Phòng khách.
Nghiêm Dương gác điện thoại.
“Tiểu Ngô và Vương Nghị đều tỉnh rồi, bọn họ không có chút ấn tượng nào với chuyện đã xảy ra với mình, chỉ nhớ rõ là bị thương rồi hôn mê.”
Nhâm Lê ngắm nghĩa huyết ngọc trong tay.
“Chắc rồi.”
Nghiêm Dương tức giận.
“Em đừng có chơi miếng ngọc kia nữa được không? Bây giờ anh nhìn thấy miếng ngọc đó là đã muốn đập vỡ.”
Nhâm Lê cất miếng ngọc đi.
“A Dương…”
Nghiêm Dương nghĩ thầm chắc không phải là mình hung dữ quá chứ.
“A Dương…”
Nhâm Lê lại kêu to một tiếng.
“Làm sao?”
Nghiêm Dương thở dài, bất đắc dĩ nói.
“Thương Trụ Vương[1]tên là Tử Tân.”
Nhâm Lê nhẹ nhàng nói.
Nghiêm Dương nhíu mày.
“Em là nói Tân kia chính là bạo quân Thương Trụ?”
Nhâm Lê lắc đầu.
“Là hắn, nhưng không phải là bạo quân.”
Nghiêm Dương:
“Tửu trì nhục lâm[2], hình phạt bào lạc[3], còn không phải là bạo quân? Thật sự là nhìn người không thể nhìn khuôn mặt.”
Nhâm Lê bất đắc dĩ đưa mắt nhìn Nghiêm Dương.
“Lịch sử luôn do kẻ thắng viết nên, Đế Tân hắn thực ra là một người rất có tài.”
Nghiêm Dương nhíu mi.
“Làm sao thấy được?”
Nhâm Lê lắc lắc chiếc đũa trên bàn.
“À, thứ này chính là cho hắn phát minh. Con của Đế Ất, vốn định lập con trưởng Khải, nhưng mẹ của Khải xuất thân không sang nên không thể lập, mà Tân là con út được lập làm đế. Đế Tân thuở nhỏ đã thông minh hơn người. [Tuân Tử – Phi Tương Thiên] nói Đế Tân ‘lớn lên tuấn mỹ, là người kiệt xuất trong thiên hạ; cơ thể và tinh thần khỏe mạnh, địch được trăm người.’; [Sử ký – Ân Bản ký] cũng nói ‘Đế Trụ tâm trí mạnh mẽ dứt khoát, vừa nghe đã hiểu, tài lực hơn người, tay không đánh dã thú’. Trụ là là danh hiệu người nhà Chu dùng để sỉ nhục hắn, người Thương vẫn gọi hắn là Đế Tân.”
Nghiêm Dương nhịn không được cảm thán.
“Cái đầu nhỏ này sao chứa được nhiều thứ như thế. Sao, bị hắn bám thân một lần lại giải oan cho hắn?”
“Nào có.”
Nhâm Lê phản bác.
“Chẳng qua là cảm thấy hắn cũng rất đáng thương thôi.”
Nghiêm Dương nhíu mi.
“Là rất đáng thương.”
Nhâm Lê quơ quơ khối huyết ngọc trong tay.
“Khối ngọc này là hắn tự mình điêu khắc mà thành rồi đưa cho Thừa, khi khắc nó đã dùng bí pháp dẫn máu của thiên tử vào trong, chính là muốn bảo vệ Thừa bình an.”
Nghiêm Dương:
“Bảo vệ bình an?”
Nhâm Lê lắc đầu cười khổ.
“Đúng vậy, mẹ của Tân là người tộc khác, người trong tộc bà khả năng như thế. Đáng tiếc trong triều lúc ấy sớm đã có người nhìn Thừa không vừa mắt, lợi dụng lúc Tân đi chinh phạt Đông Di liền vì khối ngọc này mà hãm hại Thừa.
Sau khi Thừa bỏ mình Tân cực kỳ bi thương, không lâu sau Thương cũng bị diệt. Tân cùng Thừa từng ước định sau này mặc kệ còn sống hay đã chết đều phải ở cùng một chỗ, sau đó Tân liền tìm kiếm Thừa khắp nơi.
Đáng thương thay kẻ hại chết Thừa rất ác độc, gã trấn áp xương cốt của Thừa, vì thế Thừa trọn đời không thể siêu sinh, làm cho Tân đau khổ tìm kiếm Thừa hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của Thừa. Tân không thể, đành phải trú thân vào trong khối huyết ngọc, hắn biết nếu có một ngày Thừa xuất hiện nhất định sẽ đến tìm khối huyết ngọc này. Cũng là tạo hóa trêu người, nhiều năm như vậy, Thừa vẫn không thể rời khỏi âm phủ.”
Nghiêm Dương sau khi nghe xong im lặng thật lâu, sau đó nói:
“Làm sao em biết?”
Nhâm Lê trừng mắt nhìn.
“Hắn bám vào người em, em tự nhiên phải chiếm chút tiện nghi, chẳng lẽ để hắn bám không à?”
Buổi chiều.
“Bảo bối, em xác định con gái chúng ta đang ở trong nhà trẻ này sao?”
Nghiêm Dương nhìn mấy đứa trẻ đi từng bước từ trong nhà trẻ ra, chỉ không thấy duy nhất Hi Hi, hoài nghi hỏi.
Nhâm Lê gật đầu.
“Tuyệt đối là chỗ này, bác Vương tự mình đưa đi mà.”
“Bác Vương?”
Nghiêm Dương hiếu kỳ hỏi.
“À, là quản gia nhà Y An, trước kia em là do bác Vương đưa đi…”
Nghiêm Dương:
“Không có chuyện gì sao phải đi nhà trẻ, tự chúng ta nuôi không phải rất tốt sao?”
Nhâm Lê trừng Nghiêm Dương.
“Ai giống như anh chứ, chẳng biết theo đuổi người khác.”
Nghiêm Dương cười ha ha.
“Cho dù chồng em không theo đuổi em vẫn coi trọng anh mà.”
Nhâm Lê lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
“Lúc trước không hiểu sao lại coi trọng anh nữa.”
Nghiêm Dương cười không nói gì.
“Ra rồi.”
Nhâm Lê thấy một cô bé đeo ba lô bé thỏ, mặc quần áo bé thỏ đi ra, nhanh chóng kéo Nghiêm Dương chạy sang.
Nghiêm Dương ôm Hi Hi, để bé ngồi trên cánh tay mình.
“Hi Hi, cảm giác hôm nay đi học thế nào?”
Hi Hi không nói lời nào, chỉ gật gật đầu.
“Làm sao thế?”
Nghiêm Dương chú ý đến cảm xúc của Hi Hi không được tốt lắm, lo lắng hỏi.
Hi Hi lắc đầu, tựa đầu vào trong ngực Nghiêm Dương, bộ dáng rầu rĩ.
Nhâm Lê ở bên kia đã trao đổi xong với giáo viên, quay lại nhìn thấy bộ dáng rầu rĩ không vui của Hi Hi, lấy làm kỳ quái hỏi:
“Làm sao đây?”
Nghiêm Dương lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Nhâm Lê đón lấy Hi Hi, lắc lắc bé.
“Ngoan, làm sao vậy?”
Hi Hi rầu rĩ nói:
“Cha, có phải là con không thể lớn lên không?”
Vấn đề này khiến Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương đều im lặng, thân thể Hi Hi là do Nhâm Lê dùng bùn đất tạo nên, tuy rằng bùn này không phải loại bùn bình thường, nhưng nó vẫn không thể phát triển giống như một thân thể được làm bằng máu thịt.
Nói cách khác, thân thể Hi Hi cũng không thể phát triển.
Nhâm Lê không biết nên an ủi Hi Hi như thế nào, chỉ có thể cười miễn cưỡng nói:
“Ai nói, sao Hi Hi lại không thể lớn lên?”
Hi Hi thấp giọng nói:
“A Tháp cũng nói Hi Hi không thể lớn lên.”
Nhâm Lê nghi hoặc:
“A Tháp?”
Nghiêm Dương bổ sung:
“A Tháp chính là Chung Ly Tu.”
Nhâm Lê tiếp tục nghi hoặc:
“Vì sao Hi Hi lại gọi Chung Ly Tu là A Tháp?”
Hi Hi lắc đầu, không nói lời nào.
Nhâm Lê đột nhiên cảm thấy, nuôi một đứa con cũng phải lo lắng rất nhiều.
Nhâm Lê bất đắc dĩ nhìn Nghiêm Dương, Nghiêm Dương nói:
“Cha nuôi đưa Hi Hi đi ăn KFC nhé?”
Hi Hi hơi gật đầu.
Vì thế ba người lên xe, đi thẳng đến một cửa hàng KFC ở gần bệnh viện Đông Tân.
Tuy rằng KFC bị rất nhiều người cho là loại đồ ăn rác rưởi, nhưng nơi này vẫn là thiên đường của mấy đứa trẻ. Giờ này đúng là thời gian đông đúc, Nghiêm Dương mất công phu rất lớn mới bưng được một khay đồ ăn chui từ trong đám người ra.
Hi Hi đang ở khu vui chơi cho trẻ em chơi đến khí thế ngất trời, Nhâm Lê cũng không muốn quấy rầy bé. Thấy Nghiêm Dương đi về bên này vội vẫy vẫy tay gọi anh.
Nghiêm Dương đi tới đặt khay ở trên bàn, ngồi xuống nhìn Hi Hi ở khu vui chơi cho trẻ em.
“Hôm nay con bé làm sao vậy? Gặp chuyện gì không thoải mái sao? Sao lại đột nhiên hỏi vấn đề kia?”
Nhâm Lê khuấy khuấy café.
“Cô giáo nói Hi Hi rất thông minh, học cũng rất nhanh, nhưng mà không chơi chung với các bạn khác.”
“Không chơi chung với các bạn khác?”
Nghiêm Dương nghi hoặc.
“Anh cảm thấy Hi Hi nhà chúng ta rất tốt mà.”
Nhâm Lê cười khổ.
“Thế giới của trẻ con, ra rồi sẽ không quay vào được nữa.”
“Vậy làm sao bây giờ? Không có cách nào để con bé lớn lên sao?”
Nghiêm Dương thở dài.
Nhâm Lê trầm ngâm.
“Theo lý mà nói thì chắc là có… Nhưng mà…”
Nghiêm Dương:
“Nhưng sao?”
Nhâm Lê:
“Nhưng mà cần có huyết mạch thân nhất, em đi đâu để tìm người có huyết mạch thân nhất với Hi Hi chứ? Quên đi, hôm nào nhờ A Tu xem, anh ta hẳn là sẽ có cách.”
Nghiêm Dương:
“Hi Hi không phải đã nói Chung Ly Tu cũng bảo rằng con bé không thể lớn lên sao? Đúng rồi, vì sao Hi Hi lại gọi Chung Ly Tu là A Tháp?”
Nhâm Lê:
“Quý ngài mười vạn câu hỏi vì sao ạ, em rất trịnh trọng nói cho anh biết rằng em cũng không hiểu vì sao.”
Hi Hi rõ ràng là chơi ở khu dành cho trẻ em rất vui vẻ, khi chạy về thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng, người cũng có tinh thần hơn không ít, ôm bình Coke uống ừng ực.
Bữa tối này kết thúc trong bầu không khí hòa thuận vui vẻ, trên đường về nhà Hi Hi không nhịn được bắt đầu buồn ngủ trong lòng Nhâm Lê.
Về đến nhà, Nhâm Lê đặt Hi Hi lên cái giường nhỏ của bé, đắp chăn kĩ càng, thở dài đi ra ngoài.
Chú:
[1]Thương Trụ Vương: Đế Tân (帝辛), Trụ (紂), Trụ Tân (紂辛) hay Trụ Vương (紂王), ở ngôi từ 1154 TCN – 1123 TCN hoặc 1075 TCN – 1046 TCN. Tên thật của ông là Tử Thụ (子受). Trụ Vương là con của Đế Ất, tên gọi là Ân Thọ, nổi tiếng là một ông vua *** đãng. Ông mê Đát Kỷ đến quên việc triều chính. Ông và Đát Kỷ là một cặp được nhắc đến trong lịch sử Trung Quốc với sự phẫn nộ của nhiều người. Tuy vậy, Trụ Vương có sức khỏe hơn người và là một vị vua văn võ song toàn, vì sự tàn bạo đã dẫn đến mất nước về tay nhà Chu.
[2]Tửu trì – Nhục lâm: Đó là một cái hồ lớn đủ chỗ cho một số chiếc xuồng, được xây dựng trên nền cung điện, với lớp lót bên trong là các viên đá hình bầu dục lấy từ bờ biển. Điều này cho phép toàn bộ hồ được lấp đầy với rượu, gọi là Tửu Trì (suối rượu). Một hòn đảo nhỏ được xây dựng ở giữa hồ bơi, với các cây được trồng trên đó được treo đầy các xiên thịt thú rừng nướng treo lơ lửng trên hồ bơi dày đặc đến nỗi ánh mặt trời không xuyên qua các cây thịt xuống mặt đất được gọi là Nhục Lâm (rừng thịt). Điều này cho phép Trụ Vương, bạn bè và thê thiếp của ông trôi dạt trên những chiếc xuồng trong hồ bơi và suốt ngày đêm vui chơi ở đây đến mức không còn biết thời gian và thế giới bên ngoài. Đây được coi là một trong những ví dụ nổi tiếng nhất của sự suy đồi và tham nhũng của một người cai trị trong lịch sử Trung Quốc.
[3] Bào lạc: (炮烙之刑) một công cụ chuyên hành hình các quan thần, đó là một ống đồng thật to rỗng ruột, bên dưới là miệng lò dùng để chụm than củi vào, hành hình bằng cách chất củi nung cho cột đồng nóng đỏ rồi đưa nạn nhân đến dí nguyên người nạn nhân vào ống đồng cho thịt da cháy khét, nạn nhân giãy chết rất thê lương.
— Huyết ngọc ngàn năm – Kết thúc —
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...