Trạm Trung Chuyển Tử Vong

“Chuyện gì đây?”

Nhâm Lê khiếp sợ hỏi.

Chỉ có một hai gốc trúc sắp nở hoa thì không sao, nhưng thật nhiều gốc trúc đều có dấu hiệu nở hoa khiến cho người ta cảm thấy tuyệt đối bị chấn động.

Thích Vũ thở dài.

“Từ một tháng trước những gốc trúc tía này bắt đầu nở hoa trên diện rộng, không có chút dấu hiệu báo trước nào, mà các trưởng bối trong nhà không không giải thích được là có chuyện gì xảy ra.”

“Cô đi ra ngoài chính là vì việc này?”

Nghiêm Dương hỏi.

Thích Vũ gật gật đầu.

“Ừm. Trong nhà không tìm ra nguyên nhân cũng chỉ có thể đi cầu sự giúp đỡ ở bên ngoài. Đúng rồi, đưa cái gói kia cho tôi.”

Nghiêm Dương đưa cái gói cho Thích Vũ, Thích Vũ mở túi lấy hộp sọ bên trong ra.

Đúng vậy, thứ Nghiêm Dương tìm được trong trạm điều hành cũ nát kia chính là một cái sọ.

Thích Vũ đi vào rừng trúc, cũng ra hiệu bảo Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương đi theo, Nhâm Lê chú ý đến hộp sọ Thích Vũ cầm trong hai tay.

Thích Vũ cầm sọ đi ở phía trước, Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương hai người đi song song ở phía sau, dọc đường đi ngoại trừ tiếng niệm kinh văn của Thích Vũ thì không còn âm thanh nào khác. Cũng không biết đã đi bao lâu, hộp sọ trên tay Thích Vũ chảy ra chất lỏng màu đen, ngay khi chất lỏng màu đen kia sắp rơi lên tay của Thích Vũ cô liền ném cái sọ lên, tay Thích Vũ vẫn giữ nguyên trạng thái như đang cầm thứ gì đó, hộp sọ trôi nổi trong không trung cùng chất lỏng chảy xuống, tản ra một thứ mùi tanh tưởi.

Tốc độ niệm kinh văn của Thích Vũ càng lúc càng nhanh, một cơn gió lạnh thổi ra từ trong rừng trúc tía, gió lạnh qua rồi, hộp sọ ‘phụt’ một tiếng tan thành tro bụi.

“Phù.”

Thích Vũ lau mồ hôi trên đầu, bộ dáng thở phào nhẹ nhõm.

“Sao lại tịnh hóa ở chỗ này chứ?”

Nhâm Lê cau mày hỏi.

Rừng trúc tía của nhà họ Thích là thánh lâm, càng đi vào trong thì linh khí càng thuần khiết, toàn bộ rừng trúc này bao quanh nhà họ Thích, đám cao tăng đắc đạo cũng ở trung tâm của rừng trúc tía.

“Cô vốn định tìm ai để nhờ giúp đỡ?”

Nghiêm Dương đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan.


Thích Vũ sửng sốt, sau đó không được tự nhiên nói:

“Tôi tính đến nhà họ Phùng cầu một quẻ…”

Nhâm Lê vừa nghe liền cười.

“Cô muốn đi tìm Phùng Cổ Tuẫn? Cô lại muốn đi tìm Phùng Cổ Tuẫn sao?”

Thích Vũ đỏ mặt, có chút thẹn quá thành giận.

“Tôi chỉ là nghe nói cậu ta bói rất chuẩn, gốc trúc trong nhà chưa từng nở hoa trên diện rộng như vậy… Này, này…”

“Lịch sử nhà họ Thích chưa từng xảy ra bao giờ?”

Nghiêm Dương tùy tiện hỏi.

Thích Vũ mắt nhìn Nghiêm Dương, lắc đầu.

Người này, luôn cho cô một loại cảm giác rất kỳ lạ. Giống như rất quen thuộc, hơn nữa đối với lời anh ta nói hay bất cứ chuyện gì đều không tự chủ được mà làm theo.

Nhâm Lê trầm tư.

“Chưa bao giờ xảy ra tình trạng trúc nở hoa à?”

“Những gốc trúc này đều có linh tính, trúc bên ngoài chỉ có mấy trăm năm tuổi, nhưng trúc ở trong này đã trên một ngàn năm tuổi, chúng sớm không chỉ đơn thuần là trúc, loại nở hoa này sao có thể bị những thứ thế tục nhiễm lên được.”

Thích Vũ bất đắc dĩ nói.

Đường nhỏ giữa rừng trúc cuối cùng cũng thấy điểm cuối, nói điểm cuối, nhưng cũng chỉ là vào được tầng trúc thứ nhất mà thôi, toàn bộ nhà họ Thích xây theo hình chữ ‘Hồi’ (回: Quay về), bên trong tầng trúc thứ hai mới là trung tâm nhà họ Thích, cũng là nơi được coi là cấm địa.

Nhâm Lê quan sát bốn phía, đây là lần đầu tiên cậu đến nhà họ Thích trong truyền thuyết, nói không tò mò là giả.

Nhà họ Thích giống như những lời đồn đại ở bên ngoài, cho người ta cảm giác thanh tịnh, trong không khí có một loại mùi hương hỗn hợp của mùi trúc và hương Phật.

Nhâm Lê lắc đầu, nơi như thế này, thật đúng là cho người ta cảm giác thể xác và tinh thần được gột rửa.

“Tôi đưa các anh đi tìm cha của tôi.”

Thích Vũ đi vào rừng trúc, liến giống như cá gặp nước, vui không kìm nén được.

Trên đường đi không thấy ai, phong cách nhà ở của nơi này cũng rất cổ xưa, toàn bộ kiến trúc không cao lắm ẩn giấu trong tầng trúc thứ hai, chỉ lộ ra đỉnh nhọn của tháp Phật.


“Cha, con đã về.”

Thích Vũ đi thẳng đến một căn nhà, vừa đi vừa gọi.

Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương vào nhà mới phát hiện trái ngược với phong cách cổ xưa bên ngoài, bên trong lại theo phong cách mười phần hiện đại, cấu trúc bên trong không hề khác khách sạn là mấy.

Thích Vũ chạy đến bên bàn nhấc ấm nước rót vào miệng, không hề có phong thái của một thục nữ. Cho đến khi Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương tiến vào theo, một người đàn ông trung niên ở trong phòng xấu hổ khụ một tiếng cô mới buông ấm trà xuống.

“Con chính là Tiểu Lê.”

Người đàn ông dùng câu khẳng định, ánh mắt ông nhìn về phía Nhâm Lê tràn ngập hoài niệm.

Nhâm Lê gật gật đầu, thấp thỏm nhìn người đàn ông trung niên trước mắt.

Người đàn ông trung niên cười cười.

“Con không cần phải sợ, lại nói, ta vẫn là cậu của con mà.”

Lúc này ngay cả Thích Vũ cũng hơi kinh dị nhìn Nhâm Lê.

“Cái gì?! Cha là cậu của anh ta? Vậy anh ta chính là anh của con?”

Ánh mắt của người đàn ông trung niên mang theo chút trách cứ nhìn Thích Vũ.

“Sao giờ vẫn còn thô lỗ như vậy? Tiểu Lê là con trai của bác con, tất nhiên là anh của con.”

Thích Vũ lè lười, ánh mắt nhìn Nhâm Lê tràn ngập tò mò.

Người đàn ông trung niên lại nhìn Nhâm Lê, phiền muộn nói:

“Thành thực mà nói, từ sau khi cha con bắt cóc mẹ con cậu vẫn chưa từng được gặp lại chị.”

Nhâm Lê đau đầu, không biết nên nói cái gì cho phải.

Người đàn ông trung niên cười cười, nho nhã nói không nên lời.

“Con không cần khách sáo, nơi này cũng là nhà của con.”


Nhâm Lê há miệng thở dốc, nhỏ giọng gọi:

“Cậu…”

Người đàn ông trung niên nghe xong lời gọi của Nhâm Lê thì mắt hơi lóe lên.

“Cậu vốn nghĩ cả đời sẽ không nghe được một tiếng ‘cậu’ này…”

Nhâm Lê cười cười xấu hổ, cậu không biết phải đối mặt như thế nào với vị thân nhân chưa từng gặp trước mắt này.

“Vị này chính là…?”

Người đàn ông trung niên giống như là hiểu sự xấu hổ của Nhâm Lê, liền chuyển đề tài từ Nhâm Lê sang Nghiêm Dương đứng ở bên cạnh.

“Nghiêm Dương.”

Nghiêm Dương báo tên của mình.

Người đàn ông trung niên gật đầu.

“Thích Quân.”

Hai người kia dường như đơn giản chỉ là trao đổi tên, giữa bọn họ có cảm giác trưởng thành hơn, khiến cho người ta cảm thấy bọn họ đồng trang lứa.

“Đúng rồi, sao hai người lại gặp được Thích Vũ?”

Thích Quân biết con gái yêu của mình lén trốn ra ngoài muốn đi tìm gặp Phùng Cổ Tuẫn, nhưng ông không rõ vì sao Thích Vũ lại mang theo Nhâm Lê và Nghiêm Dương về cùng.

“Gặp được, bọn họ nói có chuyện quan trọng, liền mang bọn họ về đây.”

Thích Vũ nhún vai, cầm một miếng điểm tâm lên cắn một miếng.

“Được rồi được rồi, con đi xuống trước đi.”

Thích Quân nhìn con gái mình liền đau đầu đau lòng đau toàn thân, khoát tay ý bảo Thích Vũ rời khỏi đây.

Thích Vũ giống như đã quen với kiểu vẫy thì đến đuổi thì đi của Thích Quân, ‘ưm’ một tiếng liền bưng đĩa điểm tâm đi ta ngoài, lúc đi ngang qua Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương cũng không tỏ vẻ gì.

Nhâm Lê đột nhiên cảm thấy, có lời đồn nói người nhà họ Thích tình cảm thưa mỏng, xem ra là đúng.

“Con bé còn quá nhỏ, không hiểu chuyện.”

Thích Quân nhìn hướng Thích Vũ rời đi, cười tủm tỉm nói với Nhâm Lê và Nghiêm Dương.

“Thích Vũ, rất tốt.”

Nhâm Lê nói.


Thích Quân mỉm cười, không biểu lộ gì cả.

“Hai người đến đây là có chuyện gì?”

“Xá lợi, chúng tôi đến cầu một viên xá lợi.”

Lần này là Nghiêm Dương mở miệng.

“Muốn xá lợi làm gì?”

Thích Quân rõ ràng không ngờ Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương đến là để cầu xá lợi.

“Cậu có biết Anh Thi Đạo không? Có người nói cho chúng con biết, muốn phong ấn Anh Thi Đạo nhất định phải có xá lợi.”

Nhâm Lê cũng không nói ra tên của bà nội Nghiêm Dương, cậu ẩn ẩn cảm giác được bà nội rất đặc biệt.

Thích Quân trầm tư, sau đó nói:

“Nhà họ Thích đương nhiên là có một ít xá lợi, nhưng không thể phá quy củ, nếu các con muốn lấy được xá lợi cần hoàn thành được một yêu cầu.”

“Là cái gì?”

Nhâm Lê hỏi.

Thích Quân cười cười mang theo chút áy náy.

“Cậu cũng không biết, xá lợi được thờ phụng ở trong tháp Phật, yêu cầu các con cần hoàn thành phải do các vị trưởng bối quyết định.”

Ở nhà họ Thích, các vị cao tăng đắc đạo không biết đã sống được bao nhiêu năm thường gọi là ‘Trưởng bối’.

“Rất khó sao?”

Nhâm Lê nghiêng đầu mở to mắt nhìn.

Thích Quân ‘phì’ một tiếng bật cười, trong giọng nói tràn ngập ý cười:

“Sẽ không quá khó, nếu như khó thì không cần làm nữa, cậu sẽ đi trộm cho các con một cái.”

Cho nên nói, có đôi khi giả bộ non nớt đáng yêu sẽ mang đến những thu hoạch ngoài ý muốn.

“Được rồi, các con tự đi dạo chơi chút đi, cậu đi hỏi về xá lợi cho con.”

Thích Quân ra ngoài cửa gọi một người đến.

“Cậu ta tên là Thước Tuyền, mấy ngày các con ở nhà họ Thích hãy để cậu ta tới chăm sóc đi.”

Nhâm Lê đưa ánh mắt tò mò nhìn thanh niên toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh thấu xương kia, trẻ con được nhà họ Thích nhận nuôi, đều mang họ Thước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui