“Tôi chỉ tò mò, vì sao cô lại chạy đến nhà ga?”
Nhâm Lê nói xong, liền bày ra bộ dáng như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Anh là ai?”
Thích Vũ từ khi nghe thấy người có gương mặt búp bê trước mắt nói ‘lệ khí quá nặng’ liền trở nên khẩn trương nhìn anh ta không rời mắt.
Nhâm Lê mỉm cười.
“Tôi họ Nhâm, không biết cô đã từng nghe qua chưa.”
Ánh mắt Thích Vũ nhíu lại.
“Anh họ Nhâm? Anh chính là Nhâm Lê?”
Nhâm Lê cười nhạt gật đầu.
Nghiêm Dương nhìn hai người lời qua tiếng lại, bất đắc dĩ nói:
“Cô ấy là người nhà họ Thích?”
“Thích Vũ, đại tiểu thư nhà họ Thích.”
Nhâm Lê cười cười, nói với Nghiêm Dương.
Thích Vũ hoài nghi nhìn nhìn Nghiêm Dương cùng Nhâm Lê, hoang mang nói:
“Hai người…”
“Được rồi, hiện tại cô hẳn là nên đưa tôi về nhà họ Thích, có chuyện quan trọng nha.”
Nhâm Lê dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con khiến cho Thích Vũ đỏ mặt lên, nhát gan nói:
“Anh còn chưa nói đã xảy ra chuyện gì…”
“…”
Nhâm Lê không nói gì, thầm nghĩ thật đúng là một đứa trẻ quật cường, cũng không biết cô bé có thể kế thừa nhà họ Thích không.
Thích Vũ gãi gãi đầu, ngây ngô cười hắc hắc hai tiếng.
“Quên đi quên đi, để đại tiểu thư đây cố gắng đưa hai người đến đó vậy.”
Trên xe bus.
“Sao cô lại đến nhà ga?”
Nhâm Lê vẫn đang thắc mắc về vấn đề này, phải biết rằng, người nhà họ Thích một lòng hướng Phật, rất ít khi đi ra ngoài.
Thích Vũ liếm kem, hai chân đá đá, trả lại cho Nhâm Lê một câu.
“Có chuyện quan trọng.”
Dứt lời, đeo tai nghe lên.
Nghiêm Dương nhíu mày, ghé sát vào tai Nhâm Lê nói:
“Em xác định cô ấy không phải là giả mạo chứ?”
Nhâm Lê cười cười xấu hổ, thấp giọng nói:
“Chắc là không đâu… Có nhìn thấy chuỗi phật châu trên tay cô ấy không? Là do cao tăng khai quang… Hơn nữa… tiểu thư nhà họ Thích trong truyền thuyết chính là như vậy.”
Nghiêm Dương nhìn nhìn tiểu thư nhà họ Thích ở đằng trước, thật sự không thể liên tưởng một cô gái như vậy thì có liên quan gì đến ‘Phật’.
“….Em không thấy là cô ấy, rất không giống người đó sao?”
Nghiêm Dương hỏi.
Nhâm Lê sắc mặt cổ quái.
“…Người nào?”
Nghiêm Dương nhíu mày.
“Là người kia đó.”
Khóe miệng Nhâm Lê khẽ giật.
“…Anh muốn nói người nào?”
Nghiêm Dương giận.
“Em không biết cô ấy là một cô gái mà lại chú tâm với ‘Phật’ thì rất lạ sao? Chẳng lẽ sau này chính là ni cô?”
Nhâm Lê kinh hãi.
“Nhỏ giọng nhỏ giọng, anh nhỏ giọng một chút.”
Nói xong nhìn nhìn Thích Vũ ở đằng trước vẫn đeo tai nghe liếm kem, mới nói với Nghiêm Dương:
“Sao lại là ni cô chứ, chẳng lẽ bà của anh cũng là ni cô sao? Nhà họ Thích chẳng qua là có duyên với Phật rất sâu thôi, có rất ít người ăn chay niệm Phật cả đời, những người đó thuộc cấp bậc ‘Trưởng lão’, đều là cao tăng đắc đạo. Cũng không có nghĩa tất cả mọi người trong nhà họ đều là như vậy.”
Sắc mặt Nghiêm Dương cuối cùng cũng bình thường hơn chút.
“Chúng ta đang đi đâu đây?”
Nhâm Lê lắc đầu.
“Cô ấy còn chưa nói thì sao em biết được…”
Thích Vũ sau khi vơ vét tiền bạc liền mua một đống đồ ăn cùng ba cái vé xe, chỉ nói cho họ biết điểm cuối, không hề nhắc đến thứ gì khác.
‘Đinh đinh đinh đinh…’
Tiếng di động của Nghiêm Dương vang lên.
Nghiêm Dương cúi đầu, lấy di động ra, một mẩu tin nhắn hiện lên màn hình:
[Yang, chúng ta có thể gặp mặt không?]
Đây là một dãy số lạ, nhưng chữ ‘Yang’ quen thuộc kia trong khoảnh khắc đã nói rõ, báo cho Nghiêm Dương biết đoạn tin nhắn này đến từ ai.
Cổ họng Nghiêm Dương khô khốc, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Nhâm Lê.
Nhâm Lê chán đến chết nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cũng không để ý đến Nghiêm Dương.
Lại một hồi chuông truyền ra, Nhâm Lê tò mò đưa mắt nhìn di động của Nghiêm Dương.
“Ai vậy?”
Nghiêm Dương chỉ cảm thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi, anh thản nhiên cười cười.
“À, là tên nhóc Vương Nghị kia.”
Nghiêm Dương đầu tiên là chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, sau đó mới mở tin nhắn ra:
[Yang, anh ở thành phố T, bác trai đã nói cho anh biết chuyện năm đó, anh muốn gặp em một lần.
Lần này về rồi, anh sẽ không đi nữa.]
Nghiêm Dương hít một hơi thật sâu, muốn giảm bớt nôn nóng trong lòng, anh dường như có thể xuyên qua di động nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng cùng đôi môi hơi mỏng của người kia.
Nghiêm Dương biết anh lúc này hẳn là không nên xem hai tin nhắn kia, sau đó cho dãy số đó vào sổ đen, nhưng anh vẫn nhịn không được đánh vài chữ, khó khăn bấm nút trả lời.
[Hiện nay tôi không ở thành phố T, có chuyện gì, chờ tôi về rồi nói sau.]
Di động im lặng thật lâu, mới nhận được một tin nhắn khác.
[From J:
Được, anh chờ em, anh yêu em.]
Nghiêm Dương xóa tin nhắn này đi, chua xót nhắm hai mắt lại, cười cười tự giễu.
Nhâm Lê nhìn động tác của Nghiêm Dương phản chiếu trên kính thủy tinh, nhíu mày.
A Dương, tin nhắn này, rốt cuộc là đến từ ai? Vì sao, lại khiến anh bi thương như thế…
Lắc lư một đường, cuối cùng cũng đến trạm cuối, Thích Vũ khẩn cấp nhảy xuống xe, tháo tai nghe xuống, duỗi duỗi thân mình.
“Ngồi xe này quả thực là mệt chết người, trách không được bọn họ không thích ra ngoài…”
Một câu này của Thích Vũ khiến Nhâm Lê đang uống nước liền phun ra, cảm thấy chẳng lẽ nhà họ Thích luôn luôn lánh đời là bởi vì không thích ngồi xe?
Nghiêm Dương nhìn quanh bốn phía, tốt lắm, nơi này ngoại trừ trạm điều hành mấy chiếc xe thô sơ đến mức không thể thô sơ hơn ra thì không có gì cả, thậm chí ngay cả lái xe cũng lái xe đi rồi.
“Nơi này… sao lại… hoang vu như thế…”
Nhâm Lê bất tri bất giác nói ra.
Thích Vũ cười, để lộ ra răng nanh trắng bóng, buồn bã nói:
“Bởi vì nơi này có chuyện ma quái…”
Nhâm Lê rùng mình.
“Chuyện ma quái ở nhà họ Thích? Ai tin chứ.”
Thích Vũ trừng mắt, vẻ mặt khó hiểu.
“Tôi nói nơi này là nhà họ Thích lúc nào chứ?”
Nhâm Lê hít sâu một hơi, thầm nghĩ ngàn vạn lần không thể nổi giận với một đứa trẻ.
“Em gái à, tôi nghĩ em đừng nói đùa nữa, nhanh đưa bọn tôi đến nhà em đi, được không?”
Thích Vũ vẻ mặt chán ghét.
“Anh nói ai là em gái chứ? Anh có lớn hơn tôi bao nhiêu đâu, anh là một tiểu thụ.”
Nhâm Lê hai mắt khẽ đảo.
“Cô cô cô cô…”
Cái miệng của Thích Vũ vẫn không buông tha cho người khác.
“Cô cái gì mà cô, anh là một tiểu thụ, vạn năm thụ.”
Sau đó lại quay đầu nói với Nghiêm Dương:
“Anh đã thượng vợ của anh rồi hay là chưa?”
Nghiêm Dương đang nghẹn cười nghẹn đến đau bụng, nghe được lời nói của Thích Vũ, nghi hoặc ‘Ừ?” một tiếng.
Thích Vũ liếc mắt xem thường.
“Nơi này thật sự có quỷ, nếu muốn đến nhà họ Thích nhất định phải siêu độ được quỷ.”
Nhâm Lê quyết định không tính toán với cô nhóc Thích Vũ này, cười lạnh.
“Đến nhà họ Thích cũng không có quy định đó đi?”
Thích Vũ bày ra vẻ vô lại không hợp tuổi.
“Tôi nói có là có, các người có làm hay không, nếu không thì cút đi.”
Nhâm Lê giận sôi lên cũng không có cách nào đối phó với Thích Vũ, chỉ có thể ngầm nguyền rủa cô trong lòng.
“Bà cô, chúng tôi cần phải làm gì?”
Thích Vũ mắt nhìn Nghiêm Dương, chỉ trạm điều hành đơn sơ kia.
“Chúng ta phải siêu độ, anh qua đi, tìm xem có xương cốt linh tinh gì đó không?”
“Vì sao lại là anh ấy, sao cô không tự mình đi đi…”
Nhâm Lê nhỏ giọng nói.
Thích Vũ hừ một tiếng, ý nói mình có nghe được, sau đó nhìn Nghiêm Dương bất đắc dĩ đi qua mới nói:
“Tôi là nữ, âm khí nặng. Chồng anh toàn thân đều là sát khí, thích hợp nhất, chẳng lẽ anh muốn đi?”
Nhâm Lê rụt đầu, mấy thứ kia, loại chuyện này để cho người đàn ông có sát khí nặng đi làm thì tốt hơn…
Chưa đến năm phút trôi qua Nghiêm Dương đã quay lại, trên tay còn cầm một cái túi nhỏ màu đen.
“Tìm được rồi?”
Thích Vũ kinh ngạc nói.
“Ừ.”
Nghiêm Dương gật đầu, đưa cái gói cho Thích Vũ.
Thích Vũ mở ra nhìn, lại nhanh chóng đóng lại, trong mắt hiện lên chút hoang mang.
“Cái túi này từ đâu ra… Tôi nhớ lúc đầu đâu có đâu…”
Nghiêm Dương cười, cười đến mức Thích Vũ lạnh run cả người.
“Luôn mang theo người.”
Thích Vũ run rẩy, đưa cái gói cho Nhâm Lê, Nhâm Lê mắt nhìn thứ trong cái gói một chút, nhanh chóng trả lại cho Nghiêm Dương.
“Hiện tại có thể đưa chúng tôi đến nhà cô được chưa?”
Nghiêm Dương hỏi.
Thích Vũ gật gật đầu, nghiêm mặt nói:
“Các người nhắm mắt lại.”
Nghiêm Dương đưa mắt nhìn Nhâm Lê, Nhâm Lê gật đầu, vì thế anh nhắm hai mắt lại.
Đó là một loại cảm giác thật kỳ diệu, bởi vì căn bản không có chút cảm giác nào, dù sao khi Thích Vũ nói một tiếng ‘Được rồi’, sau đó hai người mở mắt ra thì đã đi vào thế giới kia.
Đó là một thế giới toàn là trúc.
Chim chóc kêu vang, thỉnh thoảng lại có vài con thú nhỏ nhô đầu ra, tò mò nhìn vị khách từ xa, gió mát lướt qua, thổi đến mức khiến người ta có cảm giác lười biếng.
Rừng trúc tía lớn như vậy chỉ có một con đường nhỏ xuyên qua, dọc một đường đi còn thấy được bên đường có không ít măng tre.
Những thứ đó đều rất cuốn hút người ta, nhưng khiến Nhâm Lê muốn mù cả hai mắt chính là, tất cả những cây trúc tía này đều có dấu hiệu sắp nở hoa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...