Ông cụ nghe vậy liền trừng mắt nhìn Nghiêm Dương:
“Không phải cậu thì là ai? Tử khí trên người nặng như vậy.”
Nghiêm Dương trợn mắt há mồm, không rõ mình từ khi nào đã biến thành ‘Người chết’.
Nhâm Lê tức giận đến mức cái mũi đều phập phồng.
“Ánh mắt của ông làm sao vậy, trên người anh ấy là sát khí, không phải tử khí.”
Ông cụ cau mày nhìn Nghiêm Dương, lại a một tiếng.
Nhâm Lê tức giận nói:
“Ông có giải không? Không thì chúng con lập tức đi.”
Ông cụ cười một tiếng giễu cợt.
“Giải, giải, giải ngay đây. Này, cầm lấy về nhà ngâm nước uống vào là được.”
Nói xong, liền đưa ra một lá bùa.
Nhâm Lê nổi giận đùng đùng xông lên, đoạt lấy lá bùa, sau đó kéo Nghiêm Dương muốn đi, đi ra đến cửa rồi mới nhớ ra cái gì đó, bước chân dừng lại.
“Ông, ông có biết tượng đất Huệ Sơn không?”
Nhâm Lê tức giận hỏi.
Nghiêm Dương bị hai người này làm cho đầu óc choáng váng, nhưng nghe đến mấy chữ tượng đất Huệ Sơn thì tinh thần không khỏi trở nên vững vàng.
Ông cụ miễn cưỡng đưa mắt sang.
“Làm sao vậy?”
Nhâm Lê nghiêm mặt, một bộ dáng không tình nguyện.
“Ông biết thì nói đi, có ích đó.”
Ông cụ nhìn bộ dáng của Nhâm Lê, cười lắc lắc đầu:
“Tượng đất Huệ Sơn sao, nghe tên liền biết là tượng đất ở Huệ Sơn. Thời Chiến quốc, Quỷ Cốc Tử[1]thu nhận hai đồ đệ, bản lĩnh rất cao cường, đều là nhà đại quân sự nổi danh thời kì Chiến quốc, một người tên Bàng Quyên[2], một người chính là Tôn Tẫn[3]. Bàng Quyên đố kị với Tôn Tẫn, dùng kế cắt đi hai đầu gối của Tôn Tẫn, khiến cho ông không thể đi lại. Tôn Tẫn chạy trốn đến nước Ngô, lưu lạc ở vùng Huệ Sơn, nặn không ít người bùn, ngựa bùn để nghiên cứu phá trận pháp Ngũ lôi trận mới của Bàng Quyên. Về sau đến nước Tề làm tướng, một lần lúc cùng nước Ngụy đánh trận liền dùng chiến pháp nghiên cứu lúc ở Huệ Sơn phá được Ngũ Lôi trận, giết Bàng Quyên. Nhưng tài nghệ nặn tượng đất của ông ở Huệ Sơn nhanh chóng lan truyền ra ngoài, sau đó cư dân Huệ Sơn cũng bắt đầu nặn tượng đất. Tôn Tẫn cũng trở thành tổ sư gia của nghề nặn tượng đất ở Huệ Sơn. Còn có một truyền thuyết nữa, chính là đại chính trị gia của Đại Minh là Lưu Bá Ôn mới là người đầu tiên sáng tạo ra tượng đất Huệ Sơn. Lúc ấy Chu Nguyên Chương khai quốc, sáng lập triều Minh. Một ngày nọ, Chu Nguyên Chương phái quân sư Lưu Bá Ôn ra ngoài điều tra. Khi đến Huệ Sơn, Lưu Bá Ôn phát hiện có khí vương giả, Huệ Sơn lại là long sơn, chỉ sợ lại có Hoàng đế xuất thế, đem đến sự bất lợi cho nền thống trị của vương triều Đại Minh. Ông ta vì muốn trấn áp, liền phá hỏng phong thủy, cắt đứt long mạch, dạy dân chúng lấy đất làm bùn, chế tạo tượng đất đem bán đổi lấy tiền, có người nặn đất núi thành võ tướng, có người nặn Hoàng đế, phá phong thủy Huệ Sơn, làm thành tượng đất Hoàng đế, nếu không cũng là những nhân vật quyền quý. Đương nhiên, cá nhân ông đồng ý với cách nói thứ hai hơn.”
Nhâm Lê ngẫm nghĩ, gật gật đầu:
“Con biết rồi, đi trước đây.”
Nói xong, lại kéo Nghiêm Dương rời đi.
Ra cửa lên xe, Nghiêm Dương rốt cuộc cũng hỏi:
“Sao vậy? Quan hệ không tốt với ông nội của cậu sao?”
Nhâm Lê trừng mắt.
“Làm sao anh biết gia hỏa kia là ông nội của tôi!”
Nghiêm Dương cười cười, trong mắt tràn đầy trêu tức.
“Cậu thử nói xem?”
Cái nhìn này khiến cho Nhâm Lê mặt đỏ tim đập, vội vàng dời tầm mắt đi.
“Tôi cũng cảm thấy đồng ý với cách nói thứ hai, hơn nữa tôi cảm thấy vụ án lần này cùng loại cách nói thứ hai không tránh được có quan hệ với nhau.”
Nghiêm Dương cũng không trêu chọc Nhâm Lê nữa, mở điều hòa nhưng không khởi động xe.
“Long mạch sao?”
Nhâm Lê gãi gãi đầu.
“Cũng không phải là vì long mạch, không phải nói là có cái nặn thành võ tướng, có cái nặn thành Hoàng đế sao? Có thể có liên quan đến cái này chăng?”
Nghiêm Dương lắc đầu.
“Tôi cảm thấy nói như vậy rất là miễn cưỡng, mấy bức tượng tạo hình thành võ tướng hay Hoàng đế kia đều là mấy trăm năm trước rồi, mà đám người bắt cóc muốn tượng đất kia tuyệt đối đều dùng công nghệ hiện đại.”
Nhâm Lê gật đầu.
“Đúng vậy.”
Di động của Nghiêm Dương kêu leng keng mấy tiếng, Nhâm Lê nhàm chán buông một câu.
“Sao không đổi tiếng chuông đi.”
Nghiêm Dương cười cười, nhận điện thoại.
“Có kết quả rồi?…Cái gì? Đều giống nhau?…Được, tôi đã biết…Ừ…”
Nghiêm Dương đặt điện thoại xuống, cười nói với Nhâm Lê:
“Có bước đột phá.”
Nhâm Lê chớp chớp mắt, vội vàng hỏi:
“Là cái gì? Là cái gì?”
“Vừa rồi Vương Nghị gọi điện thoại đến nói, cấu tạo và tính chất đất của đám tượng đất mà bọn bắt cóc này muốn lấy đều giống hệt nhau.”
Nghiêm Dương khởi động xe.
“Chúng ta về nội thành trước.”
“Cấu tạo và tính chất đất giống nhau…Chúng ta giờ nên bắt đầu từ đất…Đất…Huệ Sơn…Tôi nghĩ ra rồi!”
Mắt Nhâm Lê lóe lên.
“A, nghĩ ra cái gì?”
Nghiêm Dương đánh tay lái, nhíu mày.
“Nếu như đúng theo tôi nghĩ, vậy có thể giải thích như thế này. Đất để làm tượng đều là đất lấy từ một chỗ, hơn nữa phạm vi của ‘địa phương’ này rất nhỏ rất nhỏ, chúng ta có thể giả thiết những tượng đất này đều được tách ra từ một khối đất. Như vậy, khối đất này phải như thế nào có thể khiến cho người tu đạo coi trọng như vậy, khiến cho bọn họ không từ thủ đoạn nào đều phải có được như thế?”
Vẻ mặt kia của Nhâm Lê chính là: tới hỏi tôi đi tới hỏi đi, không hỏi thì đừng nói nữa.
Nghiêm Dương quyết định theo vật nhỏ này, mang theo nghi hoặc rõ ràng hỏi:
“A? Là khối đất nào vậy?”
Nhâm Lê bộ dáng thần bí mở to hai mắt.
“Long mạch! Tuy rằng không biết vì sao đám người tu đạo kia phải có đất ở long mạch, nhưng địa phương giống như Huệ Sơn kia, tôi nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có long mạch là sẽ khiến một đám người tu đạo gây chiến.”
“Nhưng mà, long mạch không phải chỉ là một cái mạch thôi sao? Hẳn là có rất nhiều, rất nhiều đất đi.”
Nghiêm Dương lần này là thật sự không hiểu, không có cách nào khác, đề cập đến mấy thứ ‘kiến thức chuyên nghiệp’ như vậy, chính mình thật sự là hết cách a hết cách.
“Thực ra cái gọi là long mạch chính là chỉ là một cách gọi loại địa mạch mạnh mẽ, mềm mại, địa thế hiển lộ giống như một con rồng đang bay lên. Địa mạch lấy hướng đi xuyên núi làm tiêu chí, cho nên long mạch theo những nhà phong thủy, chính là khí mạch có hướng đi xuyên núi. Trong ‘Thuật phong thủy’ có ‘Năm bí quyết địa lý’, chính là: long, huyệt, cát, nước, hướng’. Hoạt động tương ứng chính là: ‘tìm rồng, xét cát, nhìn nước, điểm huyệt, lập hướng’. Rồng chính là mạch của núi, đất là thịt của rồng, đá là xương của rồng, cỏ cây là da lông của rồng. Khối đất kia, rất có thể chính là đất ở trên huyệt.”
Nhâm Lê giải thích.
“Huyệt?”
Nghiêm Dương quyết định về nhà sẽ tiến hành bổ sung loại tri thức này.
“Ừ. Đất an lành thường sẽ là một khu vưc, mà ‘huyệt’ chính là vị trí tốt nhất ở trong khu vực. Phong thủy học cho rằng, sinh khí chính là toát ra từ trong mạch ngầm này. ‘Điểm huyệt’ là chỉ tình trạng nước sau khi từ trên núi chảy xuống thì tụ hợp lại, chuẩn xác tìm được một điểm, đây chính là khu vực hoàn mỹ nhất với đủ ba loại ‘long, sa,huyệt’, nằm trong vùng núi được nước bao quanh. Phải biết rằng, ‘huyệt’ vô cùng khó tìm, tục ngữ nói ba năm tìm rồng, mười năm tìm huyệt. Trước tiên phải xem địa thế long mạch, sau đó mới xác định vị trí của huyệt. Sai một li, đi ngàn dặm. Hoàng Diệu ở trong ‘Bác Sơn Thiên’ cũng nói qua: ‘Huyệt có cao, có thấp, có lớn, có nhỏ, có rộng, có hẹp, cần hạn chế tốt, nơi cao tránh gió, nơi thấp tránh nước, nơi rộng để rộng, nơi nhỏ để nhỏ, nơi hẹp thì thấp, nơi rộng thì cao. Âm dương cùng độ, đẹp ở trong lòng.’, có thể tìm được huyệt là một chuyện rất khó.”
Nhâm Lê kiên nhẫn giải thích.
Trong nháy mắt, Nghiêm Dương có một loại cảm giác không tên muốn hỏi xem Hoàng Diệu thực ra là ai.
“Cho nên, đất làm nên đám tượng này đều là đất ở trong ‘huyệt’?”
“Ừ, hẳn là như vậy, chúng ta có thể thử xem…”
Nhâm Lê cười cười giảo hoạt.
“Thử cái gì?”
Có đôi khi thực muốn mở đầu của vật nhỏ này ra để xem bên trong được trang bị những thứ gì.
“Lập bẫy hoặc thứ gì đó đại loại như thế, thử xem bọn họ có mắc câu đúng như dự đoán không.”
Chú:
[1]Quỷ Cốc Tử (Gui Guzi-鬼谷子) là nhân vật trong lịch sử cổ đại Trung Quốc. Họ tên không rõ ràng, con người ông được người đời sau hư cấu nên mang tính huyền bí, theo sách Đông Chu Liệt Quốc thế kỷ 1 TCN tên ông là Vương Hủ, người đời Tấn Bình Công Trung Quốc, là bạn thân của Tôn Tử và Mặc Địch. Ông là một nhà tư tưởng, nhà truyền giáo, có rất nhiều học trò theo học, trong số đó có nhiều người trở nên nổi tiếng thời Xuân Thu Chiến Quốc. Bốn học trò được nổi tiếng hay được nhắc đến là Tôn Tẫn người nước Tề, Bàng Quyên và Trương Nghi người nước Ngụy, Tô Tần người Lạc Dương (kinh đô nhà Chu).
Theo các sách sử, ông là người thông thạo pháp thuật, kiến thức sâu rộng, sau khi về ở ẩn, ông sống trong một hang núi gọi là “Quỷ Cốc” (hang quỉ), bởi chỗ đó núi cao, rừng rậm, âm khí nặng nề, không phải chỗ cho người ở. Tên “Quỷ Cốc Tử” do ông tự đặt ra cho mình. Người đời thường gọi ông là Quỷ Cốc tiên sinh. ông sống thọ và được coi là ông tổ của các thuật tướng số, bói toán, phong thuỷ …
[2]Bàng Quyên (giản thể: 庞涓; bính âm: Pang Juan , ?-341 TCN) là một nhân vật trong lịch sử Trung Quốc thời Chiến Quốc. Ông được biết tới thông qua những ghi chép về câu chuyện Bàng Quyên-Tôn Tẫn trong sách Sử ký Tư Mã Thiên cùng vai trò đại tướng nước Ngụy trong hai trận chiến nổi tiếng thời Chiến Quốc là trận Quế Lăng và trận Mã Lăng trong đó trận thứ 2 là nơi Bàng Quyên đã tử trận dưới tay người bạn học cũ và là kẻ thù trên chiến trường Tôn Tẫn.
Xem thêm về Bàng Quyên ở đây: http://vi.wikipedia.org/wiki/B%C3%A0ng_Quy%C3%AAn
[3]Tôn Tẫn (孫臏, khoảng thế kỷ 4 TCN), người nước Tề, là một quân sư, một nhà chỉ huy quân sự nổi tiếng thời Chiến Quốc. Tương truyền, Tôn Tẫn là cháu của Tôn Tử, cùng với Bàng Quyên là học trò môn binh pháp của Quỷ Cốc Tử (ngoài Tẫn và Quyên, học trò Quỷ Cốc Tử Vương Hủ còn có Tô Tần và Trương Nghi học môn du thuyết).
Xem thêm về Tôn Tẫn ở đây: http://vi.wikipedia.org/wiki/T%C3%B4n_T%E1%BA%ABn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...