Tiêu Từ Giản đi rồi, Lý Dụ một ngày hỏi đến hai mươi mấy lần tin tức của quân đội.
Thư báo của Tiêu Từ Giản viết, mỗi một phong thư hắn đều phải lăn qua lộn lại xem, cơ hồ muốn đem giấy viết thư nhìn thấu.
Hắn đã thích ứng, không có điện thoại di động, không có mạng, khoảng cách ngàn dặm xa xôi là chân thật, có thể thu được vài câu đều là rất quý giá.
Như vậy hai ngày, liên tục hai ngày, tiền tuyến không có tin tức gì. Đến ban đêm, Lý Dụ nằm nghiêng trên giường lớn ở Đông Hoa cung, hắn khom người, nghe gió to cứ thổi bên tai, cắn chặc hàm răng, hắn hối hận đã cho Tiêu Từ Giản đi, hắn không muốn Tiêu Từ Giản đến cái nơi nguy hiểm kia. Đầy đầu hắn chỉ có chuyện này, hắn rõ ràng không nên cho Tiêu Từ Giản đi.
Đến thời điểm hừng đông thư báo của quân đội đến, hắn nhảy dựng lên, xém nữa là vấp ngã rồi.
Nhưng những nhiệm vụ hàng ngày vẫn phải làm tiếp. Tiêu Từ Giản không ở, có Phó Xạ phụ tá hắn. Văn thái phó cũng thường xuyên đến chỉ điểm cho hắn. Lý Dụ đã học được cách ứng phó với ông ta như thế nào cho tốt.
Những việc không lớn, không nhỏ, đều bị hắn ép xuống.
Một lần là Hà Quân Đạt, Hà Quân Đạt là một cái ngòi nổ, sau khi đến trong kinh cũng không có thay đổi, liền bị người ta tố cáo đánh người, người ông ta đánh là một hạ quan.
Hà Quân Đạt là người hắn không thể nào đối phó. Bởi vì Tiêu Từ Giản muốn ông ta hồi kinh, nên Lý Dụ mới đồng ý. Lúc này bị người tố cáo, cũng là bị người cố ý mưu hại.
Lý Dụ biết Hà Quân Đạt làm sao mà bị mưu hại, vì ông ta đơn giản là người được Tiêu Từ Giản tiến cử. Tiêu Từ Giản đi không tới một tháng, người thổi gió bên tai hắn lục tục nổi lên.
Vài ba người dùng ngôn từ mưu hại, xì xào bàn tán, lực sát thương cũng lớn, huống chi nhiều người nói có thể mài mòn vàng. Cho dù là thánh nhân cũng không thể nào không có những mặt xấu.
Huống hồ Tiêu Từ Giản không phài là thánh nhân. Vì vậy Lý Dụ có thể thưởng thức được “Một triệu loại phương thức đen tối của Tiêu Từ Giản”, làm cho hắn tích góp không ít việc vui (cộng với giá trị tức giận).
Nếu như hắn chưa bao giờ hiểu con người của Tiêu Từ Giản, nghe những người này miêu tả về Tiêu Từ Giản, hắn nhất định sẽ nghĩ y sẽ là loại người: Ngông cuồng, tự phụ đến cực điểm, không coi ai ra gì. Hư vinh, cay nghiệt, hung tàn. Chuyên quyền, như một con sói vô tình.
Lý Dụ biết, những người này muốn hắn vừa nghe đến tên của Tiêu Từ Giản liền đứng ngồi không yên.
Nhưng mà sự thực là, hắn xác thực đã có một thời gian hắn đứng ngồi không yên, đó là chuyện rất lâu về trước. Khi hắn vừa mới đến thế giới này, vừa mới leo lên vị trí này, hắn xác thực đã đứng ngồi không yên. Hiện tại hắn đã biết trò chơi này chơi như thế nào rồi.
Hắn đem chuyện của Hà Quân Đạt từ từ nhấc lên lại nhẹ nhàng thả xuống. Hắn trách cứ Hà Quân Đạt một trận, nhưng xử phạt rất nhẹ, không ảnh hưởng đến vị trí của Hà Quân Đạt.
Người của Tiêu Từ Giản hắn sẽ không động vào. Đây là một đường vạch bất khả xâm phạm, nếu như hắn chạm vào đường vạch này, Tiêu Từ Giản trở về tất nhiên sẽ đối với hắn thất vọng.
Chuyện thứ hai là có liên quan đến Phùng gia.
Phùng gia gần đây đã an ổn hơn không ít. Cuộc chiến ở Ô Nam Phùng gia tích cực quyên tiền, quyên vật tư, vô cùng ra sức. Lý Dụ muốn bọn họ đừng làm gì hết, muốn bọn họ đừng khua tay múa chân trước mặt hắn.
Nhưng mà Tiêu Từ Giản đi rồi, con cháu Phùng gia lại cùng nhà vợ của thừa tướng nổi lên tranh chấp, bất quá là vì ít tiền tài mà tranh cãi. Vì thế huyên náo cũng rất khó coi. Phùng gia nói nhà vợ của thừa tướng ỷ thế hiếp người.
Lý Dụ đối với chuyện này cũng là rất kinh ngạc —— tâm bệnh to lớn nhất của Phùng gia là chuyện lập Thái tử. Đối với việc này, Phùng gia cũng không thể thiếu việc được thừa tướng chống đỡ, trên thực tế, Tiêu Từ Giản cũng rất ủng hộ việc lập thái tử này.
Hiện tại thừa tướng chưa thất thế, chẳng qua là ở bên ngoài mang quân đi đánh trận mà thôi, Phùng gia liền dám nhảy ra cắn. Lý Dụ chỉ có một cảm tưởng: Cái quỷ gì xảy ra vậy?????
Tuy rằng Phùng gia không có trực tiếp cắn thừa tướng, nhưng cắn nhà vợ của thừa tướng với cắn thừa tướng cũng không có gì khác nhau.
Lý Dụ đối với chuyện này giả bộ hồ đồ. Phùng hoàng hậu là người mềm yếu, A Cửu còn nhỏ, Phùng gia bị hắn nắm ở trong tay, hắn không cần thiết tính sổ với Phùng gia vào lúc này. Là tranh chấp đất đai, hắn cũng bảo nhà vợ của thừa tướng nhường cho bọn Phùng gia. Phùng gia ở bề ngoài chiếm tiện nghi, Lý Dụ liền quay đầu, qua hai ngày sau liền ban cho một miếng đất khác còn tốt hơn, trấn an nhà vợ của thừa tướng.
Lý Dụ đem những chuyện phát sinh sau khi Tiêu Từ Giản đi nghiền ngẫm, liền hiểu ra. Phùng gia sẽ không vô duyên vô cớ đi đắc tội thừa tướng, lúc này bọn họ đang đứng về phe của Văn thái phó, chắc nhược điểm của Phùng gia bị nắm trong tay, chứ bằng không cũng không dám thừa nước đục thả câu.
Lý Dụ đối với Phùng gia rất thất vọng.
Nhà ông bà ngoại của thái tử quá cường đại cũng không phải là chuyện tốt, nhưng quá dễ dàng bị người ta bắt bí, không đủ bình tĩnh cũng rất gay go.
Hai, ba tháng nay, Lý Dụ liền thắm thiết cảm nhận được một chuyện, cái gì gọi là trên chốn quan trường người đi trà liền nguội lạnh. Chuyện của Tiêu Từ Giản còn không phải là đi thật, chỉ tạm thời không ở trong triều, y chỉ vắng nửa năm đến một năm mà thôi, vậy mà lại có nhiều người muốn kéo y xuống ngựa như vậy.
Xem ra là hắn trước đây quá phóng đại quyền lực của Tiêu Từ Giản trong triều. Hoặc có thể nói, hắn đánh giá thấp dục vọng muốn chiếm hữu quyền lực của bọn họ. Cũng giống như thế giới tư bản ở hiện đại vậy —— “Vì 100% lợi nhuận, nó liền dám chà đạp lên pháp luật nhân gian; có 300% lợi nhuận, nó liền dám phạm tội, thậm chí lao vào những việc nguy hiểm tính mạng.”
Ở thời đại này, quyền lực Billy nhuận còn vui tươi hơn gấp trăm lần. Nghĩ như vậy, có người dám mạo hiểm cũng là việc bình thường.
Lý Dụ hiểu bọn họ. Hắn lý giải hành vi của bọn họ một cách có logic, nhưng hắn không cho phép bọn họ đối xử với Tiêu Từ Giản như thế.
Đặc biệt là thời điểm Tiêu Từ Giản đang ở tiền tuyến. Vào thời điểm này, y đem tất cả lòng ái quốc vào việc hành động để chứng minh, toàn tâm toàn ý cũng không như đám người kia, ăn không ngồi rồi cứ thích đi công kích người khác.
Chính vì như thế, hắn không tính vào lúc này làm ra hành động gì. Hình phạt giáng chức hay những việc khác hắn cũng ém lại. Chỉ là yên lặng đem tên của những người này nhớ kỹ —— những người này chẳng còn con đường nào để phát triển sự nghiệp quan lại của mình.
Khoảng cách ước định sáu tháng đã qua một nửa.
Tiêu Từ Giản đã thâm nhập vào Ô Nam, Ô Nam quốc đều đã thành chiến trường.
Ba đội quân cộng thêm những đội đang ở kinh thành, Tiêu Từ Giản trước hết giải quyết đi một nhánh ngầm ở thủ đô.
Sau đó là nhắm đến tiểu quốc vương, y phái mấy nhóm người trà trộn vào đầu độc thái hậu, dao động quân tâm, có người độc chết thái hậu, tiểu quốc vương liền choáng váng, phái này lập tức tan tác. Tiêu Từ Giản nhận được tiểu quốc vương liền kêu người đến trông coi, không ngừng không nghỉ đem tiểu quốc vương về Đại Thịnh.
Đến đây, thủ đô của Ô Nam cùng quốc vương đều bị Đại Thịnh khống chế, Đại Thịnh trên danh nghĩa đã hoàn toàn tiếp quản Ô Nam.
Chỉ là vẫn còn có hai thế lực vì muốn chiếm cứ Đại Thành, nắm giữ nhân khẩu cùng binh lực đông đảo, không chịu đầu hàng Đại Thịnh.
Đại Thịnh ít ngày nữa sẽ nhận được tiểu quốc vương của Ô Nam.
Lý Dụ xuất phát từ hiếu kỳ, liền đến gặp một lần tên tiểu tù binh quý giá này.
Tiểu quốc vương đại khái mười hai mười ba tuổi, còn là đứa nhỏ choai choai, mang y phục của người Hán, bề ngoài thoạt nhìn giống với Hán —— đây là đương nhiên, tổ tiên cậu ta vốn là tranh giành Trung Nguyên thất bại sau đó mới trốn đi đến Ô Nam.
Lý Dụ nói cậu tuổi còn quá nhỏ, cũng không có tội gì lớn, đối xử rất tốt. Theo ý tứ của Tiêu Từ Giản, sẽ phong cho tiểu quốc vương này một cái phong hầu, coi như là động viên dân chúng ở Ô Nam.
Lý Dụ cho tiểu quốc vương ở một trang viên ngoài ngoại ô, sai người tìm vài người làm xiếc, vài mỹ nhân tỷ tỷ đến bầu bạn. Tiểu quốc vương quả nhiên rất nhanh liền vui vẻ, chỉ cảm thấy hoàng đế Đại Thịnh thật tốt, so với cung điện của cậu cũng không khác gì nhau, đoạn đường sợ hãi ở quá khứ cũng đã chấm hết, Tiêu thừa tướng cũng không có lừa cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...