Vô Tịch ngồi ở bậc thang ở tiền điện của Linh Tuệ tự. Lúc này sắc trời đã tối, thợ thủ công đều đã kết thúc công việc. Sau hỏa hoạn Linh Tuệ tự vẫn chưa hoàn toàn tu sửa xong xuôi. Bên trong, tượng phật mới được xây một nửa. Cậu nghiêng người ngồi ở chỗ đó, có thể nhìn thấy những ánh tà dương còn sót lại, tô lên bức tượng đem đến một sắc thái thần bí.
Sư thúc cậu đi tới ngồi xuống bên người cậu, nặng nề thở dài: “Cháu a, cháu a!” Ông nhận được tin từ Vô Tịch, trong thư Vô Tịch đã đem sự tình nói rõ.
Cậu động lòng.
Đã động lòng, thế tục sao có thể khả ái như vậy.
Sư thúc khuyên cậu: “Cháu năm nay đã hai mươi hai tuổi, cũng không khác với các sĩ tử kia là mấy. Năm nay đã không còn thời gian, sang năm, qua năm sau, cháu ngay cả kế sinh nhai làm sao có thể duy trì được cũng không biết, cháu dựa vào cái gì đi thi khoa cử?”
Vô Tịch nói: “Sư thúc, cháu trước tiên sẽ quay lại Đạm Châu một chuyến, gặp sư phụ, lại về nhà, nếu Thẩm gia là thế gia vọng tộc, cháu sẽ trở lại nhận tổ quy tông. Chuyện sau đó lại tính toán sau.”
Sư thúc nói: “Cháu hoàn tục chùa chiền sẽ đem đồ vật trước kia đều trả lại cho cháu —— chỉ là mẫu thân cháu năm đó chạy nạn, một cái bát vỡ, vài món quần áo, nào có nửa điểm tài sản. Cháu trở về quê nhà, coi như là đại tông tộc, cũng là nghèo nhiều lắm, không đất ruộng để phân cho cháu đâu. Cháu sao lại khổ như thế chứ… Ở kinh thành cháu có Thánh tâm, không cần mấy năm sẽ là chủ trì, ra vào cung đình, làm pháp sư, động động miệng lưỡi, người khác sẽ phụng cháu như khách quý. Sao lại muốn hoàn tục?”
Vô Tịch chỉ nói: “Sư thúc, chuyện thúc nói, cháu đều biết.” Cậu đều biết, cậu chỉ là không muốn nghĩ đến mà thôi.
Qua một ngày, Lý Dụ cũng đã hết tức giận, liền đau lòng vì Vô Tịch. Biết cậu không chỗ nương tựa, lại không có gì tích trữ. Vì vậy kêu cung nhân đi cho cậu chút quần áo cùng hai trăm ngân lượng, đủ để cậu dựa vào sản nghiệp nhỏ bé mà tiêu dùng chút thời gian.
Cung nhân cũng đem ý tứ của hoàng đế nói cho Vô Tịch: “Ngươi cùng phật hết duyên, cũng cùng trẫm hết duyên.”
Vô Tịch hướng phương hướng hoàng cung dập đầu một cái, nhận sự ban thưởng của hoàng đế.
Sau khi Vô Tịch đi, Lý Dụ không có quá nhiều thời gian thương cảm, nhân sinh sẽ gặp phải rất nhiều người, nhưng cuối cùng cũng là mỗi người đi một ngả.
Khoa cử cùng xét duyệt 2 chuyện lớn này, hắn bận cũng không giúp được.
Ngày xét duyệt, ngoại ô trời quang sáng sủa, vạn dặm không mây, chính là có không khí cuối thu. Lý Dụ mặc nhung trang, cưỡi ngựa dò xét. Tiêu Từ Giản cùng những tướng quân khác đi bên cạnh.
Đến mấy chục ngàn tướng sĩ đứng ở đó, yên tĩnh, thanh âm ngọn cờ bay phần phật đều nghe được rõ rõ ràng ràng. Thời điểm di chuyển, tiếng gào thiên quân vạn mã cơ hồ có thể rung sụp tường thành.
Lý Dụ thoả mãn cực kỳ. Hắn đối với việc xuất binh Ô Nam tự tin tăng vọt.
Sau khi xét duyệt, Tiêu Hoàn cũng cùng tuỳ tùng đi về phía nam. Trước khi đi Tiêu Từ Giản cùng cậu nói chuyện hồi lâu, muốn cậu bớt nóng vội, gặp chuyện phải trấn định.
Tiêu Từ Giản cũng không có hi vọng Tiêu Hoàn lập đại công, y đồng ý Tiêu Hoàn đi đến phía nam, phần lớn là hi vọng cậu có thể thực chiến, học tập cho giỏi một phen.
Ngày tập hợp, Trịnh Anh tiễn đến một đường, nàng không nỡ xa Tiêu Hoàn, ở trên xe, vén mành cửa sổ, xem Tiêu Hoàn cưỡi ngựa mà đi, tư thái hào hiệp cực kì, hướng nàng phất tay một cái, ra hiệu nàng không cần đưa nữa.
Lý Dụ biết Tiêu Hoàn đã đi trong quân, ít ngày nữa sẽ theo đội ngũ tuỳ tùng rời đi. Tiêu Từ Giản vẫn như thường, cũng không có hiện ra bộ dáng khác lạ gì —— đây mới là tố chất làm thừa tướng.
Mà Lý Dụ luôn cảm giác mình có thể nhìn ra Tiêu Từ Giản cùng thường ngày không giống nhau. Tuy rằng cũng không rõ ràng, nhưng hắn có thể nhìn ra thần sắc của Tiêu Từ Giản so với thường ngày càng thận trọng, có thứ gì đang lặng lẽ mà căng thẳng.
Mùa hè quốc sử khá là sung sướng, đến thời điểm trời thu, quốc sử biết đến chuyện xét duyệt, lại cảm thấy tình hình không ổn, ở kinh thành một phen bôn ba xem như là rơi vào khoảng không. Ông không dám quay về Ô Nam, lưu luyến Đại Thịnh đế kinh phồn hoa, chỉ có thể ngày ngày viết thư cho Ô Nam quốc bẩm báo tình huống. Chỉ là mỗi một hành động của ông ta, mỗi một phong thư đều bị giám thị, chưa từng chạy ra lòng tay Đại Thịnh.
Đến cuối tháng chín, khoa cử đã thi xong. Dụng binh cuối cùng cũng bắt đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...