Trạm Thu Nhận Tai Ách


****"Tao sẽ không nói cho mày biết!"Vết thương trên người Galil bắt đầu lành lại, nhưng Ôn Văn cũng tiếp tục bồi thêm vài đấm, làm hắn duy trì dáng vẻ đó.

"Ở nhà tao vẫn còn nửa thùng nước thánh, trên người mày khá là bẩn, không bằng để tao tắm gội giúp mày nhé, tao sẽ giúp mày chà hết những thứ bẩn thỉu trên người.

""Dùng bùi nhùi nhé.

"Ôn Văn lấy ra một con dao găm chọt tới chọt lui trên người Galil, uy hiếp nói.

Đối với sinh vật vampire này, cần phải để chúng suy yếu, bằng không! với năng lực tự lành mạnh mẽ của mình, bất cứ lúc nào chúng cũng có thể từ trạng thái bị thương nặng sắp chết biến thành tràn đầy sức sống.

Đây là lần thứ ba Ôn Văn đối phó với vampire nên hành động rất quen tay.

"Mày nên rõ ràng, tao là huyết tộc cao quý mạnh mẽ, mày không thể nào trốn thoát khỏi tay tao đâu!"Galil khẽ cắn môi làm ra dáng vẻ cực kỳ không tình nguyện, Ôn Văn tưởng rằng hắn muốn chiêu hàng, không ngờ đột nhiên hắn lại lột quần áo ra.

"Làm cái gì vậy cha nội, tui không có muốn thân thể của cha đâu nha!"Ôn Văn hoảng sợ, vội vàng buông tay.


Nếu Galil là mỹ nữ vampire da trắng của khu Kim Ưng thì may ra Ôn Văn còn nghĩ tới chuyện túm lâu hơn một chút, nhưng gã đàn ông hôi thúi này thì thôi quên đi.

Nhưng thực sự Ôn Văn buông tay chủ yếu là vì sợ Galil dùng năng lực đặc biệt gì mà thôi.

Trong điều kiện tiên quyết không rõ đối phương có năng lực gì, không nên tự cao tự đại thì hơn.

Trong thế giới người siêu năng, cẩn thận cũng quan trọng giống như thực lực vậy.

Galil đương nhiên không phải muốn sắc dụ Ôn Văn, sau khi vén quần áo lên thì có mấy chục con dơi nhỏ màu đen mắt đỏ bay ra, chúng nhe hàm răng nhọn bổ nhào tới muốn cắn xé Ôn Văn.

Ánh mắt Ôn Văn lóe lên tia sáng lạnh, dao găm vung nhanh thành tàn ảnh, chỉ một chốc lát chỉ còn sót lại vài con, mà Galil vẫn chưa thể chạy xa.

Sức mạnh của Ôn Văn mạnh hơn Galil rất nhiều, tốc độ thì xấp xỉ, thế nhưng hiện giờ Galil đang bị thương nặng, khẳng định không thể nào thoát được Ôn Văn, chỉ cần một thoáng chốc Ôn Văn đã có thể túm hắn trở lại!Nhưng vào lúc này, dị biến xảy ra! Ôn Văn đột nhiên khựng lại, không đuổi theo nữa mà mặt lạnh nhìn Galil chạy đi.

Bởi vì anh vừa nhận được thông báo từ trạm thu nhận.

[Tù nhân phòng giam Tai Họa - 0001 chuẩn bị thăng cấp, sau khi thăng cấp sẽ chuyển tới phòng giam Tai Hại - 0001, chờ khu Tai Hại mở ra mới có thể tiếp tục sử dụng năng lực! ]Âm thanh máy móc lạnh như băng vang lên trong đầu, trước đó âm thanh này vẫn luôn truyền tới tin tức tốt, thế nhưng tin tức ngày hôm nay lại làm Ôn Văn muốn chửi má nó.


"! motherfucker!""Sớm không thăng cấp muộn không thăng cấp, canh ngay lúc này mà thăng cấp, nếu tôi bị cô hại chết thì sau này không có chậu máu mà uống đâu.

"Đào Thanh Thanh có thể thăng cấp bất cứ lúc nào, thể chất vampire có thể sẽ không dùng được, khi đó muốn chuyển sang thể chất khác thì phải chờ mười phút.

Nếu bây giờ đuổi theo, có lẽ sẽ phải nộp mạng cho Galil.

Nhưng! như vậy cũng không nhất định là chuyện xấu.

Bởi vì có nghĩa là sau khi khu Tai Hại mở ra, Ôn Văn không cần phải tiến hành săn bắt đã sở hữu được một con quái vật cấp tai hại.

Nhưng điều kiện tiên quyết là mười phút này không xảy ra bất trắc gì, theo lý thì bây giờ trốn vào trong trạm thu nhận là phương pháp an toàn nhất, nhưng như vậy cũng có nghĩa là buông tha Từ Hải, do dự một hồi, Ôn Văn quyết định ra bên ngoài, chờ tới thời gian chuyển đổi.

Dùng trạng thái suy yếu của mình làm mồi, Từ Hải vốn đang định chạy trốn sẽ quay trở lại!! "Thực lực của con quỷ hút máu kia rất mạnh, cư nhiên dễ dàng bại trong tay tên này như vậy?"Từ Hải đang âm thầm quan sát, nhìn thấy Ôn Văn dễ dàng đánh gãy tay Galil, đồng thời làm tên kia chạy trối chết thì khiếp sợ tới tột đỉnh.


Hắn sớm đã biết Ôn Văn rất lợi hại, nhưng không ngờ có thể đơn giản giải quyết một vampire mạnh như vậy.

Sau khi Galil bị đánh bại, Từ Hải lập tức nhanh chóng trốn chạy, mặc dù Ôn Văn am hiểu truy lùng nhưng chỉ cần hắn chạy ra khỏi biên giới thành phố Phù Dung Hà, Ôn Văn cũng không có khả năng đuổi theo.

Nhưng khi Từ Hải sắp chạy ra khỏi tòa nhà này, hắn đột nhiên dừng lại nửa đường, bởi vì thông qua con rối để lại bên trong hắn phát hiện khí thế của Ôn Văn đột nhiên giảm xuống, giống như cách biệt một trời một vực vậy.

Hiện giờ Ôn Văn rất nhỏ yếu, giống như một người bình thường!"Thừa dịp hắn đang suy yếu, lụm mạng hắn! Kẻ này có thể truy đuổi mình, hiện giờ có cơ hội diệt hắn thì không thể nào bỏ qua!"Từ Hải quyết tâm, mở túi xách lôi ra một mô hình trông giống như một món đồ chơi lông xù.

Hắn lấy món đồ chơi này ra đặt xuống đất, qua vài giây thì món đồ chơi này giống như bong bóng phình to lên rồi biến thành một con quái vật cao hơn ba mét!Thể hình của con quái vật này giống như một con báo, phía sau là ba cái đuôi dài như thân mình, trên đầu có hai chùm lông bờm màu đen, thoạt nhìn trông rất oai vệ.

"Bảo bối à, đi đi, giết chết tên thợ săn kia đi!"Con báo khổng lồ phát ra tiếng gầm giống như trẻ con khóc, sau đó giẫm lên cầu thang, vọt tới tầng lầu mà Ôn Văn đang đứng.

Con báo này là thứ mà Từ Hải ẩn giấu, lần nọ khi né tránh thợ săn đuổi giết hắn đã trốn vào một ngọn núi lớn rồi phát hiện thi thể con ma báo này, hắn liền lợi dụng nó để chế tạo con rối mà mình yêu thích nhất.

Thi thể này là quái vật cấp tai nạn, nhưng với thực lực của Từ Hải thì cao lắm cũng chỉ có thể miễn cưỡng chế tạo thành con rối cấp tai họa mà thôi, nhưng cho dù là vậy thì da lông lẫn xương thịt đều là quái vật cấp tai nạn, tuyệt đối không phải thứ mà quái vật cấp tai họa có thể so sánh!.

Sức mạnh quỷ hút máu biến mất, Ôn Văn mất đi thể chất quái vật, nhưng anh không hề hốt hoảng.

Chỉ chăm chú nhìn vòng kim loại trên găng tay Tai Ách, trong lòng thầm đếm ngược thời gian.


Một lát sau, Ôn Văn cảm thấy mặt đất có chút rung động, huy hiệu trên ngực bắt đầu nóng lên, là biểu hiện có thứ gì đó ở dưới lầu tiến lên!"A ha ha!.

hắn quả nhiên đã quay trở lại, chỉ cần gắng gượng qua mười phút này thì hắn chính là của mình!"Mười mấy giây sau một con báo kỳ quái có hình thể to lớn hơn cả hổ từ cầu thang nhảy lên, khí thế hung hăng bổ nhào tới chỗ Ôn Văn.

Nếu không phải tòa nhà này chưa hoàn thành, độ cao đủ lớn thì có lẽ con quái vật thậm chí ngay cả đứng thẳng cũng không được!Với tốc độ, hình thể và dáng vẻ hành động của nó, Ôn Văn nháy mắt phân tích được hiện giờ mình không có cách nào đối phó con quái vật này!Hơn nữa từ mùi của nó truyền tới thì con quái vật này do Từ Hải chế tạo ra, chứng tỏ Từ Hải nhìn trúng anh bây giờ đang suy yếu, muốn dùng nó để xử anh!Ôn Văn nhấc chân bỏ chạy, không có thể chất vampire, cứng đối cứng với con quái vật này là lựa chọn không sáng suốt.

"Có chút thất sách, không ngờ tên kia vẫn còn con bài chưa lật, có điều cũng không phải không thể đối phó!"Ôn Văn vừa chạy vừa rút Chước Hổ ra, không có thể chất vampire thì anh chỉ có thể dựa vào năng lực phun ra dịch ăn mòn, tỏa khí lạnh và hai khẩu súng siêu năng này mà thôi.

Chạy một khoảng ngắn thì Ôn Văn phát hiện khoảng cách của mình và con báo này đang nhanh chóng rút ngắn.

"Không thể chạy thoát, vậy thử giao thủ xem sao!"Ôn Văn đột nhiên dừng lại, xoay người, dùng Chước Hổ nhắm thẳng vào con báo.

Đùng!Một tiếng vang thật lớn vang lên, từ họng súng Chước Hổ, một viên đạn nóng rực điên cuồng gào thét bay ra ngoài.

Nhưng phát đạn này lại không bắn trúng mục tiêu, nháy mắt Ôn Văn nổ súng, chân sau con báo kia giẫm một phát, thân hình bay vọt qua một bên, cư nhiên tránh khỏi quỹ đạo viên đạn bay tới!Đạn săn ma bắn trúng mặt tường, trực tiếp bắn thủng một cái lỗ to cỡ móng ngựa, bốn phía xung quanh đầy vết rạn!"Thể hình lớn như vậy nhưng động tác còn nhạy bén hơn cả đám mèo!.

""Chung quy vẫn là quái vật thế giới trong, quả nhiên không thể nào xem như dã thú thể hình to lớn bình thường!"[hết chương 83: ].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận