Món ăn đời trước mà Phương Duệ có ấn tượng sâu sắc nhất chính là đậu phụ thối. Món này vừa mới ngửi mùi mà đã thấy thối vô cùng, nó giống như được ngâm dưới nước cống mấy ngày trời rồi mới được vớt lên. Thế nhưng khi thật sự ăn vào trong miệng thì hương vị của nó lại trái ngược hoàn toàn với mùi hôi thối bên ngoài, phải nói là ăn cực kỳ ngon nên khi hắn được ăn lần đầu tiên liền có thể ăn hết lượng cơm của một ngày.
Nếu nói ký ức khắc sâu nhất ở đời trước chính là đậu phụ thối, vậy thì đời này món ăn khiến hắn ấn tượng nhất chính là món “Mì cháo” mà Thẩm Ngọc làm.
Vốn nói là làm mì sợi nhưng mì sợi vào tay Thẩm Ngọc lại thành “Mì cháo”, đã thế món “Mì cháo” này của Thẩm Ngọc còn thể hiện đủ các vị ngọt bùi cay đắng mặn… khiến hắn không nhịn được mà cảm thán Thẩm Ngọc quả thực là nhân tài nha!!! T.T
Thẩm Ngọc nhân lúc hắn xoay người nhóm lửa nấu nước thì rốt cuộc đã thả xuống bao nhiêu gia vị vậy?!!
Cứ cho là có thù oán với hắn thì cũng không thể chơi hắn một vố như vậy a~~!!
Sau khi ăn xong một miếng thì Phương Duệ liền nhìn về phía Thẩm với ý đồ tìm tòi sự khác thường trên vẻ mặt Thẩm Ngọc để chứng minh cho việc nàng đang cố ý đùa cợt hắn… nhưng mà vẻ mặt kia của Thẩm Ngọc rõ ràng giống như một đứa bé mới học được cách viết tên của chính mình, đứa bé này có chút sợ hãi nhưng lại có chút mong đợi đưa cho phụ thân mình xem và hy vọng được khen ngợi chứ không phải là chối bỏ hay chê bai.
Nhìn thấy vẻ mặt này của Thẩm Ngọc thì Phương Duệ liền đem miếng “Mì cháo” còn lại phân nửa trên chiếc đũa đưa hết vào miệng, sau đó hắn tuỳ tiện nhai vài cái khiến cho hương vị ngọt bùi cay đắng mặn tràn ngập toàn bộ trong khoang miệng.
Đến khi miếng “Mì cháo” được nuốt hết xuống dưới bụng thì vẻ mặt Phương Duệ liền có chút vặn vẹo, hắn nhìn về phía Thẩm Ngọc rồi kêu lên:
“Mau… mau cho ta nước!”
Thẩm Ngọc nghe thấy vậy bèn vội vàng đứng dậy rót cho Phương Duệ một chén nước tràn đầy, tuy nhiên nàng còn chưa kịp để lên trên bàn thì Phương Duệ đã trực tiếp đoạt lấy chén nước trong tay nàng rồi làm một ngụm hết nửa già chén nước.
Lúc này hương vị hỗn tạp của các loại gia vị kia mới phai nhạt đi rất nhiều.
“Khó ăn như vậy sao?” Thẩm Ngọc nhìn Phương Duệ vội vã uống nước rồi lại nhìn tô mì sợi to lớn trên bàn thì nàng có chút lộ ra nghi hoặc.
Mặc dù vẻ mặt của Phương Duệ đã rất vặn vẹo thế nhưng hắn lại có thể lắc đầu liên tục rồi nói:
“Ta bị phỏng lưỡi mà thôi, còn hương vị thì ngon lắm.”
Không thể nghi ngờ đây là lời nói dối kinh điển nhất trong cuộc đời Phương Duệ.
Và để chứng minh cho lời hắn nói là sự thật thì hắn liền tiếp tục kẹp một miếng “Mì cháo” rồi giả vờ thổi thổi cho bớt nóng, sau đó hắn nhanh chóng nhét toàn bộ vào trong miệng và nuốt ực một cái hết luôn. Hắn chỉ mong sao mình ăn xong sớm một chút để bản thân đỡ bị đày đoạ, vì thế hắn bèn ăn với tốc độ nhanh hơn cả tia chớp.
Đến khi ăn xong miếng cuối cùng thì bụng của Phương Duệ đột nhiên quặn đâu, hắn ôm bụng nhìn về phía Thẩm Ngọc rồi giơ tay chống lên mặt bàn để đứng dậy và nói:
“Ta ăn no quá nên phải đi nhà xí.”
Lúc chưa ra khỏi phòng bếp thì Phương Duệ còn cố giữ hình tượng nên hắn bước đi thong thả ổn định, thế nhưng khi hắn vừa đặt chân ra đến ngoài cửa thì dưới chân liền giống như có lốc cuốn bay đến nhà xí.
Nhìn bóng lưng vội vã của Phương Duệ thì trong lòng Thẩm Ngọc bèn sinh nghi, nàng đứng lên đi đến bên cạnh bếp lò rồi dùng cái muỗng múc một ít sợi mì đã bị nét bét còn lại ở trong nồi, sau đó nàng nhẹ nhàng múc một miếng lên miệng để nếm thử và liền vội vàng phun ra, một miếng mì sợi này khiến cho ngũ quan của nàng dường như đều muốn dúm dó ở cùng một chỗ.
Đây mới thật sự là món ăn mà nàng nấu sao??? Tại sao lại có thể khó ăn như vậy chứ!
Nghĩ đến vừa nãy Cổ Minh vừa ăn hết sạch một bát lớn và còn mạnh mẽ nói là ăn ngon thì Thẩm Ngọc liền phì cười, cười đến nỗi rất không phúc hậu.
Là tại hắn muốn nàng tự mình xuống bếp nấu ăn nhưng lại không đưa ra yêu cầu nàng phải nấu được như thế nào, dù sao nàng cũng đã nấu rồi… còn ăn được hay không ăn được chính là chuyện khác nha!
Thẩm Ngọc từ nhỏ đến lớn chưa từng một lần bước vào phòng bếp và cũng không có bất kỳ một ai muốn nàng nấu cơm. Thế nên đến tận bây giờ nàng cũng chỉ biết mỗi việc ăn mà thôi, đừng nói phải phân biệt đường với muối là như thế nào, ngay cả dầu ăn hay dấm chua là loại nào thì nàng cũng không biết. Nàng chỉ biết những thứ gia vị kia nếu đã được đặt ở trong phòng bếp thì chắc chắn đều có thể ăn được, mà nàng thì không biết nên bỏ loại nào xuống cho nên loại nào nàng cũng đều cho vào. Hơn nữa nàng cũng không biết phải cho với lượng bao nhiêu thì vừa nên nàng bèn cho theo cảm giác của chính mình và cuối cùng được một bát mì với hương vị đầy đủ ngọt bùi cay đắng mặn.
Một bữa mì này khiến Phương Duệ chạy liên tục vào nhà xí không dưới mười lần trong suốt cả đêm và hại hắn thiếu chút nữa thì không đuổi kịp đội ngũ cung nhân trở về hoàng cung vào sáng sớm.
Thời điểm Phương Duệ vào đến trong cung thì Dung Thái liền nhìn thấy bệ hạ nhà mình có sắc mặt yếu ớt, toàn thân hư nhuyễn không có khí lực.
Nếu không phải hắn biết rõ bệ hạ nhà mình chỉ thích mỗi một người nam nhân là Thẩm đại nhân thì hắn thực sự đã cho rằng bệ hạ cõng Thẩm đại nhân cùng làm xằng làm bậy với một nam nhân khác.
“Bệ hạ, người bị làm sao vậy?”
Dung Thái đỡ Phương Duệ đến bên cạnh ghế, Phương Duệ vừa mới đặt mông ngồi xuống liền lập tức giật bắn người đứng dậy giống như cái mông hắn vừa mới bị người ta dùng trượng hình.
Dung Thái vụng trộm liếc mắt về phía sau lưng của Phương Duệ, trong ánh mắt của hắn mang theo vẻ đăm chiêu.
Bệ hạ nhà hắn nếu không cõng Thẩm đại nhân làm xằng làm bậy cùng nam nhân khác… Vậy thì bệ hạ nhất định phải cùng Thẩm đại nhân làm xằng làm bậy. Nhưng nếu như bệ hạ cùng Thẩm đại nhân làm bậy thì đại tuế gia nhà hắn hẳn nên nằm phía trên mới đứng chứ? Nhưng theo như tình hình này thì nhìn kiểu gì cũng là bệ hạ nằm ở dưới!
Dung Thái thật sự không thể tưởng tượng nổi một người gầy teo yếu ớt như Thẩm đại nhân lại có thể quyết đoán mạnh mẽ khi ở trên giường như vậy …
Trước kia Dung Thái không hiểu thế nào là công và thế nào là thụ, nhưng kể từ khi bệ hạ sai hắn xử lý cái hộp gỗ kia thì hắn liền không nhịn được hiếu kỳ mà lật tờ thứ nhất… lật tờ thứ nhất thì lại không nhịn được mà lật tờ thứ hai… lật tờ thứ hai lại tiếp tục không nhịn được mà lật tờ thứ ba…
... Hoá ra nam nhân và nam nhân làm chuyện phòng the như thế này!
Dung Thái hắn quả nhiên được mở rộng tầm mắt!
Sự hiểu biết của Dung Thái đối với bệ hạ nhà mình lại được nâng lên một tầm cao mới, mà năng lực tiếp thu của bệ hạ cũng đủ cao a~ ~!
Vậy mà cam tâm tình nguyện nằm ở dưới.
“Dung Thái, Dung Thái!?”
Phương Duệ kêu hai tiếng thì Dung Thái mới phản ứng và đáp lại:“Bệ hạ có gì phân phó?”
“Cầm cho trẫm cái đệm mềm lại đây.”
Dung Thái nghe thấy vậy thì tâm tư liền cực phức tạp mà đi tìm một cái đệm vô cùng mềm mại cho Phương Duệ.
Bệ hạ nhà hắn thật vĩ đại! Cư nhiên có thể để cho Thẩm đại nhân làm ở phía sau...
Phương Duệ vừa mới cẩn thận ngồi xuống thì bên ngoài Tử Thần Điện liền truyền đến tiếng gào thét:
“Hoàng huynh, hoàng huynh!!!!! Muội là Đức An đâyyyyyyy…..!!!!!”
Đức An… Đáy lòng Phương Duệ khẽ gọi lên cái tên này.
Phương Duệ nhìn về phía Dung Thái và nói:
“Ngươi ra bảo Đức An chờ một chút, trẫm đi thay quần áo rồi hãy để muội ấy đi vào.”
Dung Thái nghe lệnh rồi lui ra ngoài.
Phương Duệ vừa mới thay quần áo xong xuôi thì nha đầu Đức An liền xông tới, trong miệng không ngừng lải nhải:
“Hoàng huynh, hoàng huynh! Bọn họ đều nói bệnh của huynh không hề nhẹ, đã có chuyện gì xảy ra sao?”
Đức An mặc một thân cung trang màu hồng phấn, trên đầu là chiếc trâm vàng khảm đá sặc sỡ tựa như con bướm nhẹ nhàng bay múa ở trong bụi hoa, mà tính tình nàng cũng giống với vẻ bên ngoài đều là dạng hoạt bát náo động.
Đức An có khuôn mặt thon gọn xinh xắn, ngũ quan cũng tinh xảo và nổi bật nhất chính là đôi mắt cực kỳ linh động.
Gặp lại một Đức An hoạt bát đáng yêu như thế này khiến Phương Duệ cảm thấy dường như bản thân hắn đã trải qua mấy đời.
Thời điểm nhìn thấy hoàng huynh của mình thì Đức An bỗng chốc không khống chế được cảm xúc, nàng nhanh chóng khóc toáng lên rồi vừa khóc nức nở vừa nhìn sắc mặt Phương Duệ mà nói:
“Hoàng huynh, sắc mặt của huynh sao lại yếu ớt thế này.”
Phương Duệ sắc mặt tái nhợt: “….” Hắn làm sao có thể mở miệng nói là do chính mình tạo nghiệt rồi cả đêm phải làm bạn với cái nhà xí đây? Giờ thì không những toàn thân mệt lả mà đến cả sắc mặt cũng tái nhợt.
Sau này… sau này vẫn là không nên cho Thẩm Ngọc vào bếp thì tốt hơn. Mấy món nàng nấu so với độc dược lại càng độc hại hơn… độc dược còn có giải dược nhưng món ăn mà Thẩm Ngọc nấu chính là vô phương cứu chữa.
Còn Dung Thái sau khi nghe được câu hỏi của công chúa thì hắn cũng bảo trì trầm mặc, dù sao bí mật của bệ hạ cũng không phải là chuyện mà hắn có thể nói ra.
Lúc này Phương Duệ và Dung Thái rất ăn ý mà bảo trì trầm mặc, thế nên đổi lại là một người khác thì chắc chẵn cũng hiểu lầm.
Vì vậy mà Đức An vừa nhìn thấy bầu không khí quái dị này cũng lập tức hiểu sai, nàng “Oa” một tiếng rồi lại khóc toáng lên, sau đó nức nở nói:
“Sớm biết như vậy… thì Đức An đã… đã không đi Minh Viên sơn trang để tránh nóng rồi. Đáng lẽ Đức An phải ở lại… ở lại trong cung bồi hoàng huynh thì hoàng huynh cũng sẽ không biến thành cái bộ dáng như hiện tại.”
Phương Duệ: “….”
Dung Thái: “….”
Cho nên mới nói Đức An … muội đang nghĩ tới tận nơi nào rồi?!
Đức An nói một hồi lâu thì Phương Duệ mới nói rõ ràng là hắn chỉ bị nhiễm phong hàn và giờ thì đỡ khá nhiều rồi.
Phương Duệ chậm chạp ngồi xuống rồi hỏi:
“Sau khi trở về thì muội đã đến chỗ Thái hậu thỉnh an chưa?”
Vừa nghe đến Thái hậu là Đức An liền bĩu môi nói:
“Muội làm sao có thể không đến chỗ Thái hậu thỉnh an được cơ chứ, muội đã đi đến An Ý cung một chuyến nhưng dù sao Thái hậu cũng luôn nhìn muội không vừa mắt. Hoàng huynh! Huynh đừng nghe mấy cái đề nghị của Thái hậu là gả muội đến ngoại bang nha, muội mới không muốn gả đâu.”
Phương Duệ … đột nhiên có chút chột dạ.
“Hoàng huynh đáp ứng muội là được chứ gì! Đến thời điểm đó thì phò mã sẽ do chính muội tự mình chọn và chọn đến hài lòng mới thôi.”
“Thật?!!” Vừa nghe thấy chính mình có thể tự chọn phò mã thì đáy mắt Đức An tràn ngập ngạc nhiên mừng rỡ.
Nhìn vẻ mặt tươi cười như hoa của hoàng muội thì Phương Duệ liền nghi ngờ hỏi:
“Đức An, muội… muội có vẻ như rất vui.”
Đức An ý thức được bản thân mình quá mức đắc ý nên nàng bèn thu lại dáng vẻ tươi cười rồi mím chặt môi lắc đầu.
Phương Duệ đột nhiên nghĩ tới Đức An cũng đã mười sáu và cũng chính là độ tuổi con gái lớn không thể giữ trong nhà.Nếu như trong lòng muội ấy có ý trung nhân và người này không những có lòng cầu tiến mà còn là người có trách nhiệm thì hắn nhất định sẽ vì hoàng muội mà chỉ hôn.
Lúc Phương Duệ đang định hỏi thanh niên tài tuấn kia là ai thì bên ngoài Tử Thần điện truyền đến thanh âm của thái giám:
“Bệ hạ, Thẩm đại nhân đang ở ngoài cung cầu kiến.”
Phương Duệ và Thẩm Ngọc cùng nhau trở lại hoàng thành rồi đến cửa thành mới tách ra, hắn chân trước vừa mới trở lai hoàng cung thì Thẩm Ngọc chân sau liền đến, chẳng lẽ nàng không về phủ Thái bảo trước sao?
“Truyền Thẩm Ngọc tiến cung.” Phương Duệ phân phó cho thái giám ngoài cửa rồi quay sang nhìn Đức An, hắn vốn định bảo muội ấy tránh vào trong một chút để chờ Thẩm Ngọc đi rồi hai người lại tiếp tục tán gẫu. Thế nhưng nha đầu này nghe thấy tên Thẩm Ngọc thì cặp mắt kia so với ánh trăng rằm còn muốn sáng hơn.
Đức An khó nén được vui mừng mà nói:
“Hoàng huynh! Thẩm đại nhân lần này trở về sẽ không đi nữa chứ?!”
Phương Duệ: “…” Hắn tại sao lại có ảo giác là hoàng muội nhà hắn vừa ý Thẩm Ngọc đây??
“Vậy… vậy nhân lúc Thẩm đại nhân đang có ở đây thì Đức An có thể hẹn Thẩm đại nhân và cả tỷ tỷ A Cửu cùng đi ngoại ô đạp thanh có được hay không?”
… Không phải là ảo giác!
Căn bản chính là vừa ý Thẩm Ngọc của hắn!
Rốt cuộc Thẩm Ngọc có cái mị lực gì mà nam nữ đều xơi? Mê hoặc hắn cũng còn không tính, đằng này còn mê hoặc luôn cả hoàng muội của hắn!
Phương Duệ rất nghiêm túc nhìn về phía Đức An rồi lại nghiêm túc gọi:
“Đức An.”
Hoàng huynh đột nhiên nghiêm túc như thế khiến cho Đức An ngẩn người, nàng mơ màng đáp lại một tiếng:
“Vâng?”
“Muội vẫn nên gả đến nước láng giềng đi thôi.”
Đức An: “… Huynh… huynh quả nhiên không phải hoàng huynh ruột của ta!!!”
Phương Duệ suy nghĩ một chút, hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp đem Thẩm Ngọc xoá khỏi vị trí ý trung nhân của Đức An, nếu không… tranh đoạt nữ nhân với chính hoàng muội của mình thì chuyện này có chút hoang đường.
Phương Duệ đứng lên, thời điểm đang muốn đuổi người thì hắn đột nhiên cảm giác được chính mình vừa mới nghe được nội dung gì đó, hắn nhìn Đức An rồi hỏi:
“Muội vừa mới nói muốn cùng ai ra ngoài đạp thanh?”
Đức An chu môi một cái, vẻ mặt giận dỗi nói: “Trừ Thẩm đại nhân ra thì còn có thể là ai được chứ.”
Phương Duệ nhíu mày tiếp tục hỏi:
“Trừ Thẩm Ngọc ra, trừ ta ra và còn trừ muội ra thì còn có ai nữa?”
Đức An lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Thời điểm muội ở Minh Viên sơn trang tránh nóng thì quen được tỷ tỷ A Cửu.”
Ánh mắt Phương Duệ khẽ nheo lại mang ý tứ hỏi thăm: “Là quận chúa Lâu A Cửu?”
Đức An liền gật đầu hai cái: “Chính là quận chúa A Cửu.”
Sau khi xác định cái tên mình vừa nghe chính là quận chúa Lâu A Cửu thì Phương Duệ hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn về phía Dung Thái.
Dung Thái không hiểu vì sao bỗng nhiên bị nhìn nên hắn chỉ hỏi:
“Bệ hạ có gì phân phó?”
Phương Duệ lắc đầu rồi đem phần tâm tư kia đè xuống, sau đó hắn nhìn về phía Đức An và nói:
“Được, lần sau chọn thời gian thích hợp rồi chúng ta cùng đi ra ngoài đạp thanh.”
—ooOoo—
Câu truyện nhỏ:
Phương Duệ: “Đức An, muội muốn gả cho Thẩm Ngọc?”
Đức An: “Muốn!”
Phương Duệ: “Muội quả nhiên vẫn thích hợp gả sang nước láng giềng đi!”
Đức An: “…” Quả nhiên không phải là huynh ruột!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...